Nam Phi


Đứa nhỏ vừa sinh, không thể ở nơi hoang dã này lâu.

Tô Ngọc Hành đang sầu não nghĩ cách đưa Ngộ Quân Diễm và đứa nhỏ đến một nơi khác ấm áp hơn, chợt nghe thấy bước chân gấp gáp vang lên bên ngoài cửa hang.

Tiếng bước chân nghe không vững, hẳn là kẻ nọ đang bị thương nặng.
Tô Ngọc Hành cầm kiếm của Ngộ Quân Diễm lên, thận trọng bước ra cửa, nhìn thấy một người toàn thân bê bết máu chạy tới chỗ mình, sau đó như hết sức, hắn ngã sấp xuống cách chỗ Tô Ngọc Hành chừng mười bước chân.
Thấy cả người hắn còn run rẩy, Tô Ngọc Hành kết luận hắn chưa chết, với lòng thương người của thầy thuốc, y bước tới, ngồi xổm xuống, bắt mạch cho kẻ nọ.

Mặc dù vẫn còn thở, nhưng tâm mạch đã vỡ, sẽ không sống được bao lâu nữa.
“Ngươi… Giúp ta… Giúp ta…” Người nọ cố hết sức ngẩng đầu, khuôn mặt gần như không rõ diện mạo, túm chặt ống quần của Tô Ngọc Hành, thì thào, “Giúp ta…”
“Xin lỗi, tâm mạch của ngươi đã vỡ, ta cũng… không thể làm gì được.”
Tô Ngọc Hành cho là hắn muốn mình cứu mạng, không ngờ người nọ lại nói: “Ngươi giúp ta nói cho cha ta… Nói ông ấy… Cẩn thận Kim Ngôn!”

“Kim Ngôn?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, “Ý ngươi muốn nói Kim hộ pháp của Thanh Y hội?”
“Đúng… Chính là y! Khụ… khụ…” Người nọ ho ra mấy búng máu, “Y muốn đoạt vị trí Bang chủ…”
“Bang chủ? Phụ thân?” Tô Ngọc Hành trợn tròn hai mắt, “Ngươi là Phượng Miễn?”
Phượng Miễn gật đầu yếu ớt, lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, gắng sức xé một mảnh vải áo, ngón tay thấm máu viết bốn chữ: Kim Ngôn giết con.
Rồi đưa ngọc bội và mảnh vải cho Tô Ngọc Hành, “Ngươi giao hai thứ này cho Phượng Cửu, phụ thân của ta, ông ấy nhận ra chữ của ta, nhất định sẽ tin ngươi, đương nhiên… cũng sẽ thưởng lớn cho ngươi.”
Tô Ngọc Hành thầm nghĩ thế này cũng tốt.

Vốn y cũng muốn giết Phượng Miễn, không để hắn tiết lộ bí mật Ngộ Quân Diễm là Thánh đồng Bách Lý tộc ra ngoài, bây giờ vừa hay giảm bớt một chuyện.

Nhưng y cũng không ngờ Kim Ngôn nhìn có vẻ trung thành và tận tâm với Phượng bang chủ như vậy lại âm mưu tu hú chiếm tổ chim khách, đoạt vị trí Bang chủ.
Đột nhiên, Tô Ngọc Hành nghĩ đến gì đó, vội hỏi: “Ta hỏi ngươi, ai nói cho ngươi biết Ngộ Quân Diễm không phải Vương gia!”
“Kim… Kim Ngôn…” Phượng Miễn sắp không gắng gượng thêm được nữa, giọng nói yếu ớt, đứt quãng: “Y nói nam nhân đó mang thai, nam nhân có thể mang thai chỉ có… chỉ có Thánh đồng Bách Lý tộc… Ở Bách Lý tộc… Chỉ có… Chỉ có Thánh đồng mới có thể sinh… Thánh đồng…”
Tô Ngọc Hành lại hỏi: “Rõ ràng là chính ngươi phái người giết Tô Quả, tại sao lại nghi ngờ chúng ta chặt đứt tài lộ của ngươi?”

“Ta… chưa từng… phái người giết Tô Quả…”
Phượng Miễn không phái người giết Tô Quả, vậy là ai phái? Phượng Miễn dùng cổ độc khống chế tộc trưởng tộc Đồ Lộ, độc thuật của hắn học từ ai? Liên kết lại, Tô Ngọc Hành chợt hiểu ra: “Thì ra là thế!”
Ngay từ khi bắt đầu, Kim Ngôn đã sắp đặt hết thảy, bọn họ chỉ là quân cờ trong kế hoạch của y mà thôi.

Phượng Miễn, hay mình và Ngộ Quân Diễm đều như vậy, đều bị Kim Ngôn từng bước dẫn vào trong bẫy mà không biết, đều bị y đùa bỡn!
Rốt cuộc Tô Ngọc Hành đã hiểu vì sao bí mật của Ngộ Quân Diễm lại bị lộ ra, Kim Ngôn tinh thông y thuật, đương nhiên biết về Thánh đồng Bách Lý tộc, cũng nhìn ra được bụng Ngộ Quân Diễm lớn không phải vì béo mà là hắn đang mang thai, y nói chuyện này cho Phượng Miễn là vì biết với tính cách lỗ mãng, chắc chắn hắn sẽ đến, dùng chuyện này để uy hiếp mình và Ngộ Quân Diễm, sau đó mượn tay mình giết Phượng Miễn.

Không ngờ Ngộ Quân Diễm lại sinh, cho nên hai người không rảnh để ý đến Phượng Miễn, bởi vậy mà Kim Ngôn mới đành tự mình ra tay.
“Kim Ngôn… Khụ…khụ… Tên vong ân phụ nghĩa! Ta có biến thành quỷ… cũng không…” Phượng Miễn nói một nửa, đột nhiên cổ nghiêng sang một bên, bàn tay túm chặt ống quần Tô Ngọc Hành cũng rơi xuống.
Từ bên trong cánh rừng lại vẳng đến tiếng bước chân, Tô Ngọc Hành đoán là Kim Ngôn đuổi theo Phượng Miễn đến nơi này, vội giấu ngọc bội và mảnh vải Phượng Miễn giao cho mình, lui trở lại hang núi, âm thầm quan sát.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Kim Ngôn bước nhanh tới, kiểm tra thi thể của Phượng Miễn, xác định hắn đã chết, cũng không làm thêm gì khác, chỉ ngồi bên cạnh  thi thể của hắn, không nhúc nhích.

Một lát sau, Phượng Cửu cũng chạy tới, nhìn thấy Phượng Miễn nằm trong vũng máu và Kim Ngôn ngồi bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó giống như bất cứ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nào khác trong thiên hạ mà nước mắt chảy dài, run giọng hỏi Kim Ngôn: “Chuyện… Chuyện này là sao? Ai làm? Rốt cuộc là ai dám làm hại tính mạng của con trai ta?”
“Thuộc hạ bất tài, đến chậm một bước, lúc tìm thấy thì Phượng Miễn đã… Là thuộc hạ học nghệ không thông, không thể xoay chuyển trời đất, chữa trị vết thương của thiếu gia!” Kim Ngôn bước lại, đỡ lấy thân thể lảo đảo chực ngã của Phượng Cửu, ân cần nói, “Bang chủ, Phượng Miễn đã ra đi, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, đừng quá đau lòng.”
“Con của ta chết ngay trước mắt lão già này…” Phượng Cửu ôm mặt khóc, “Ngươi nói ta… sao có thể không đau lòng?”
Tô Ngọc Hành trốn trong hang núi, cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của Kim Ngôn, thấy bàn tay đỡ sau lưng Phượng Cửu của y co vào trong tay áo, thầm nghĩ không ổn, vội nhặt một cục đá dưới đất định ném ra.

Nhưng khi y nhắm chuẩn Kim Ngôn, chợt trước mắt lại mơ hồ, hình dáng Kim Ngôn biến thành vô số bóng dáng chồng lên nhau, làm y không nhìn rõ người thực.

Dụi mắt rồi mở ra, vẫn không nhìn rõ.
Sự việc cấp bách, Tô Ngọc Hành quyết định đánh cược.

Y tùy tiện ném cục đá ra ngoài, Phượng Cửu và Kim Ngôn nghe thấy tiếng động đồng thời cảnh giác nhìn sang.

Kim Ngôn thầm mắng ‘Đáng chết!’, vội thu ám khí lại.
“Ai? Đi ra!” Phượng Cửu nhìn cửa hang, lạnh lùng quát.
Kim Ngôn nhìn theo tầm mắt Phượng Cửu, không khỏi giật mình.


Sao ở đây lại có một hang núi? Hơn nữa trong hang còn có người? Vậy có phải hành động lén lút vừa rồi của mình đã bị người trong hang nhìn thấy, mới cố tình gây ra tiếng động để nhắc nhở Phượng Cửu? Kim Ngôn vốn cho là kế hoạch của mình không một kẽ hở, nào ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, trong lòng vừa lo lắng vừa sốt ruột, chậm rãi lui về sau, một khi tình hình không ổn sẽ chạy trốn.

Nhưng y vừa lùi được hai bước, chợt nghe trong hang núi vẳng ra giọng nói lạnh lùng: “Kim hộ pháp muốn chạy sao?”
“Tô tiểu huynh đệ?” Phượng Cửu nhận ra Tô Ngọc Hành, lại thấy y cởi trần chậm rãi từ trong hang núi bước ra thì càng kinh ngạc, “Sao cậu lại ở đây? Đúng rồi, cậu vẫn luôn ở trong hang núi kia sao? Cậu có nhìn thấy là kẻ nào đã giết con trai của ta không?”
“Biết.” Tô Ngọc Hành giơ tay chỉ Kim Ngôn, “Chính y đã giết Phượng Miễn, mà mục tiêu kế tiếp của y là giết Phượng bang chủ, ngồi lên vị trí Bang chủ Thanh Y hội.”
“Nói láo! Ngươi nói láo!” Kim Ngôn kích động, “Bang chủ, ngài không được trúng kế ly gián của y! Lúc tôi đuổi tới nơi này thì Phượng Miễn đã chết rồi, xung quanh lại không có dấu vết rời đi, lúc ấy tôi đã cảm thấy khó hiểu, trên giang hồ có ai khinh công tốt như vậy, bây giờ xem ra, hung thủ không chạy, mà là trốn đi!”
Tô Ngọc Hành không chút hoang mang: “Kim hộ pháp có ý gì?”
“Ta thấy hung thủ giết Phượng Miễn chẳng phải kẻ xa tận chân trời, mà chính là ngươi! Nhưng bây giờ ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng, châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa ta và Bang chủ! Hừ, thật hèn hạ!”
“Ha ha, ta biết ngay ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” Tô Ngọc Hành lấy ngọc bội Phượng Miễn giao cho mình ra, hỏi Phượng Cửu, “Phượng bang chủ có nhận ra miếng ngọc bội này không?”
Trên mặt Phượng Cửu tức thì lộ vẻ bi thương, giận dữ nói: “Sao có thể không nhận ra, đây là miếng ngọc bội chính tay ta đeo lên cổ Phượng Miễn khi nó còn nhỏ.”
“Vậy Phượng bang chủ có nhận ra nét chữ này không?” Tô Ngọc Hành nói xong, mở mảnh vải nhuốm máu ra, phía trên là bốn chữ ‘Kim Ngôn giết con’ bằng máu đã khô.
Tô Ngọc Hành nhìn Kim Ngôn, hỏi: “Kim hộ pháp, giờ ngươi còn gì để nói?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận