Nam Phi


Ngộ Quân Diễm không biết mình trở về Vương phủ thế nào, bên tai của hắn không ngừng văng vẳng câu nói kia của Tô Ngọc Hành: “Đừng đến đây nữa.”
Ngọc Hành ơi Ngọc Hành, ngươi hận ta đến mức vậy sao? Ngay cả ta tới, ngươi cũng không muốn sao?
“Phụ vương… Phụ… vương…”
Ngộ Quân Diễm bị tiếng gọi non nớt của con trẻ làm cho hoàn hồn.

Điềm Mộng đang túm lấy góc áo của hắn, ngửa đầu, đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn hắn: “Phụ vương, Mộng nhi đang gọi cha đó!”
“Xin lỗi, phụ vương đang mải suy nghĩ, không nghe thấy con gọi.” Ngộ Quân Diễm bế Điềm Mộng lên, đặt con bé ngồi lên đùi mình, “Mộng nhi tìm phụ vương có việc gì thế?”
“Nhũ mẫu nói phụ vương bị bệnh, con tới thăm cha.

Nhưng đến mấy lần đều không thấy cha trong phòng.” Điềm Mộng tủi thân hít mũi.
“Mộng nhi thật hiếu thuận.” Ngộ Quân Diễm nhẹ hôn lên khuôn mặt non mềm của con bé, “Phụ vương không sao, chỉ nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.

Mấy ngày này con không nên tới, tránh để phụ vương lây bệnh cho con.”
“Mộng nhi không sợ!” Điềm Mộng ôm cổ Ngộ Quân Diễm, quật cường nói, “Mộng nhi không sợ bệnh, Mộng nhi muốn ở bên phụ vương! Nếu không, phụ vương chỉ có một mình, sẽ buồn lắm.”

“Thật đúng là tri kỷ áo bông của phụ vương!” Ngộ Quân Diễm kéo Điềm Mộng vào người, thầm nghĩ, Ngọc Hành, ngươi không muốn gặp ta, cũng không gặp các con sao? Ngươi biết không, Điềm Mộng rất hiểu chuyện, lại rất biết săn sóc, khiến người khác vô cùng yêu thích.

Kim Tương đã có thể chạy nhảy, mặc dù hơi nghịch ngợm, nhưng đã biết cách bảo vệ tỷ tỷ, cũng là một tiểu nam tử khí phách rồi.

Ngọc Hành, ngươi thật sự tàn nhẫn đến không thèm để ý tới chúng sao?
“Phụ vương!” Một tiếng gọi vang lên, Kim Tương tung tăng chạy vào phòng Ngộ Quân Diễm, trong ngực ôm một con cá lớn đang không ngừng giãy dụa, hưng phấn khoe, “Phụ vương xem, con bắt được cá này!”
“Ngọc nhi thật giỏi.” Ngộ Quân Diễm cười nói.
“Cho phụ vương.” Kim Tương nói, “Nhũ mẫu nói canh cá rất tốt cho thân thể.”
Ngộ Quân Diễm thầm nghĩ thật đúng là trẻ nhỏ, không phải bệnh gì uống canh cá cũng có tác dụng.

Nhưng thằng bé còn nhỏ đã có lòng hiếu thảo như vậy, khiến người làm cha như hắn vô cùng cảm động.

Nhận lấy con cá có thể quẫy đuôi giãy dụa bất cứ lúc nào trên tay Kim Tương, cười nói: “Lát nữa cha sẽ sai người mang nó xuống bếp.”
“Được!” Kim Tương gật đầu nói.
“Mộng nhi, Ngọc nhi.” Ngộ Quân Diễm đột nhiên nói, “Các con… có muốn gặp phụ thân không?”
“Phụ thân?” Điềm Mộng ngửa đầu hỏi, “Phụ vương là phụ thân của chúng con mà? Không phải gặp rồi sao ạ?”
“Ý cha là… một phụ thân khác.” Hai mắt Ngộ Quân Diễm nhấp nháy nói, “Các con có muốn gặp không?”
“Phụ thân… khác?” Kim Tương không hiểu, nhỏ tiếng hỏi Điềm Mộng bên cạnh, “Tỷ, một người có mấy phụ thân?”
“Tỷ nghe nói là… chỉ có một.” Điềm Mộng cũng mơ hồ, “Nhưng mà chúng ta không có mẫu thân, nói như vậy… có lẽ chúng ta có hai phụ thân.”
“Phụ vương, sao phụ thân không ở cùng chúng ta? Hơn nữa con cũng chưa từng gặp?” Kim Tương hỏi.
“Bởi vì… Bởi vì phụ vương đã làm sai, khiến phụ thân tức giận.

Những năm này phụ vương không tìm được y, mấy ngày trước mới tìm thấy.” Ngộ Quân Diễm giải thích.
“Hóa ra là như vậy.” Điềm Mộng gật đầu nói, “Vậy phụ vương phải xin lỗi phụ thân, phụ thân thấy cha thành tâm hối lỗi, nhất định sẽ rộng lượng bỏ qua cho cha.”
“Mộng nhi nói rất đúng.” Ngộ Quân Diễm nói, “Vậy các con có muốn theo cha đi tìm phụ thân không? Nói giúp phụ vương, để phụ thân tha thứ cho cha?”
“Được!” Kim Tương gật đầu nói, “Chúng con đi cùng phụ vương!”

*
Trong tiệm thuốc, Tiểu Nam vừa sắc thuốc vừa nghĩ, sao hôm nay công tử anh tuấn kia còn chưa tới? Sau đó vừa ngẩng đầu, đã thấy Ngộ Quân Diễm đứng trong sân nhỏ trước cửa ra vào, phía sau còn dẫn theo hai đứa nhỏ.
“Kim công tử, ngài đã tới rồi.” Tiểu Nam bước ra chào hỏi, “Hai nhóc cũng tới tìm sư phụ ta khám bệnh sao?”
“Chúng ta không tới khám bệnh.” Điềm Mộng nói, “Chúng ta tới tìm người!”
“Đúng! Tìm phụ thân!” Kim Tương nói tiếp.
“Tìm phụ thân?” Tiểu Nam mờ mịt chẳng hiểu gì, trong tiệm thuốc này chỉ có ba người, mình, sư phụ, và Bang chủ đời trước của Thanh Y hội Phượng Cửu.

Tuổi tác của Phượng Cửu sắp làm ông đám nhóc này được rồi, sao có thể làm phụ thân của chúng được? Còn về sư phụ Tô Ngọc Hành, mình đã theo sư phụ học y thuật gần hai năm, chưa từng thấy thê tử của sư phụ, càng không cần phải nói đến con.
Tiểu Nam ngồi xổm xuống, hỏi hai đứa nhỏ: “Phụ thân của hai đứa tên gì?”
Kim Tương và Điềm Mộng nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu nhìn Ngộ Quân Diễm, đồng thanh hỏi: “Phụ thân tên gì ạ?”
Tiểu Nam cười nói: “Hai đứa hỏi ngài ấy cũng vô ích, vị Kim công tử này là một…”
“Chúng ta tìm Tô đại phu.” Ngộ Quân Diễm nói, “Phiền ngươi đi vào thông báo một tiếng.”
“Á! Ngài… Không phải là ngài không nói được sao?” Tiểu Nam giật mình hỏi, thầm nghĩ, mình nói đâu trúng đó, đã nói với sư phụ là vị Kim công tử này đầu óc có bệnh rồi mà.

Rõ ràng có thể nói, còn giả câm giả điếc lâu như vậy, không phải đầu óc có bệnh thì là gì?
“Tô đại phu có nhà không?” Ngộ Quân Diễm thấy Tiểu Nam không nói gì, hỏi lần nữa.
“Có, sư phụ ở bên trong, tôi dẫn các người đi gặp.” Tiểu Nam nói.
“Không cần.” Ngộ Quân Diễm nói, “Chúng ta tự vào.”
Ngộ Quân Diễm dẫn hai đứa trẻ đi vào, thấy Tô Ngọc Hành đang bốc thuốc, khẽ gọi: “Ngọc Hành…”

“Là ngươi?” Tô Ngọc Hành thở dài, “Không phải ta đã nói ngươi đừng đến nữa rồi sao?”
“Y chính là phụ thân, mau gọi cha đi.” Ngộ Quân Diễm kéo tay Kim Tương và Điềm Mộng, thúc giục.
“Phụ… Phụ thân.” Hai đứa trẻ sợ người lạ, trốn sau lưng Ngộ Quân Diễm chỉ thò hai cái đầu nhỏ ra, nhìn người mặt mày trắng bệch trước mắt.
Lúc Tô Ngọc Hành nghe được hai tiếng ‘phụ thân’, thân thể chợt run rẩy dữ dội, khuôn mặt vốn trắng bệch lại càng thêm không có huyết sắc: “Quân Diễm, ngươi…”
“Ngươi không muốn gặp ta, cũng không muốn gặp các con sao?” Ngộ Quân Diễm nói, “Nhưng các con lại rất muốn gặp ngươi.

Hai con mau chạy tới ôm phụ thân đi.”
“Đừng…” Tô Ngọc Hành lùi về sau một bước, còn chưa kịp ngăn cản, Kim Tương đã chạy tới.
“Ui… Thật lạnh.” Kim Tương vừa ôm Tô Ngọc Hành đã lập tức buông ra, phàn nàn, “Người phụ thân lạnh quá…”
“Xin lỗi, xin lỗi, có làm con bị lạnh không?” Tô Ngọc Hành bối rối hỏi, vươn tay muốn sờ đầu Kim Tương, lại đột ngột dừng giữa không trung, run rẩy một hồi rồi chậm rãi rủ xuống bên hông, thu vào trong tay áo.
“Phụ thân bị bệnh cho nên người mới lạnh.” Ngộ Quân Diễm bước tới, cầm tay Tô Ngọc Hành, đưa lên môi, nhẹ thổi hơi.
“Thì ra là vậy.” Điềm Mộng học theo động tác của Ngộ Quân Diễm, cầm bàn tay còn lại của Tô Ngọc Hành, đưa lên môi thổi, mong rằng có thể làm ấm cho y, “Để con thổi cho phụ thân, lát nữa sẽ ấm lên.”
“Trong nhà có canh cá!” Kim Tương chợt nhớ tới con cá mình mới bắt được, hưng phấn nói, “Phụ thân, chúng ta hồi phủ ăn canh cá đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận