Nam Phi


Trì Úy phải cố lấy hết dũng khí mới dám bước vào cửa U An Vương phủ, hiện tại đừng nói là nhìn thấy U An Quận vương, mà ngay cả nghĩ đến mặt hắn thôi, Trì Úy đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, chẳng những đầu đau, mà mông cũng đau.

Lần trước cưỡi ngựa cùng Ngộ Quân Diễm, bắp đùi Trì Úy đã bị trợt mất một mảng da, hại y phải nằm sấp trên giường mấy ngày không thể động đậy, nhưng y không dám quên nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho, vừa đỡ một chút liền vội vàng đi đến Vương phủ thỉnh an.
Chỉ nghe ‘két két’ một tiếng, cửa bị thị nữ đẩy ra, Ngộ Quân Diễm khuôn mặt lạnh lùng cao cao tại thượng và Tô Ngọc Hành lúc nào cũng cun cút nghe lời không biết đang ngây ngốc cười cái gì một trước một sau đi vào.

Trì Úy vội vàng đứng dậy thỉnh an, nghe thấy Ngộ Quân Diễm nói: “Trì đại nhân đến thật vừa lúc, bổn vương đang có việc muốn tìm ngài.” Làm y suýt chút nữa ngã xuống đất.
Trì Úy run rẩy hỏi: “Không biết Vương gia tìm thần có chuyện gì?”
“Ha ha, cũng không có gì chuyện gấp gáp, chỉ là bổn vương muốn …”
Trì Úy căng thẳng, mỗi lần hắn muốn đều không có chuyện gì tốt đẹp cả, không biết lần này lại muốn gì nữa.
Ngộ Quân Diễm thản nhiên nói: “Ta muốn hỏi thời gian trước nhờ ngài trồng cam cho Vương phi, ngài làm đến đâu rồi?”
Thì ra là chuyện này.

Trì Úy thở phào một hơi, nói: “Bẩm Vương gia, thần đã phái người đến huyện Trảm Bắc trồng cây giống, rất nhanh sẽ phát triển thành rừng cây.”
“Vậy hả? Rất tốt!” Ngộ Quân Diễm thoả mãn gật đầu, “Ngài đi chuẩn bị, ta muốn dẫn Vương phi đi xem rừng cam.”

“Ngài… ngài muốn đi huyện Trảm Bắc?” Trên mặt Trì Úy hiện lên sự bất an, nói, “Vương gia thân thể ngàn vàng, đi tới nơi đó, sợ rằng …”
“Sợ cái gì? Bổn vương ở huyện Trảm Nam lâu như vậy đâu có xảy ra chuyện gì.

Huyện Trảm Nam ở được, huyện Trảm Bắc lại không thể đến sao? Chẳng lẽ huyện Trảm Bắc có sài lang hổ báo, cường đạo thổ phỉ gì hả?”
Khi Ngộ Quân Diễm nói đến cường đạo thổ phỉ, thân thể Trì Úy hơi run lên.

Thực ra y biết chuyện cường đạo làm loạn ở huyện Trảm Bắc, chỉ là không muốn xử lý.

Nơi đó trời cao Hoàng đế ở xa, lại chẳng có được lợi lộc, y tội gì phải tự mua việc vào người, chẳng bằng ở đây thanh nhàn để dân chúng huyện Trảm Bắc tự sinh tự diệt.

Nhưng nếu như Ngộ Quân Diễm đến huyện Trảm Bắc, nhìn thấy thực trạng nơi đó, một khi bẩm báo lại với Hoàng thượng, sợ là chức vị Tri châu này của y khó mà giữ được.
“Được rồi, quyết định như vậy đi.

Ngài đi chuẩn bị, bổn vương muốn ngày mai khởi hành.” Ngộ Quân Diễm không chờ Trì Úy đáp, xoay người rời đi, để lại Trì Úy ở đó lo lắng suy tính.
Nhưng lần này thật sự không ổn rồi, huyện Trảm Bắc thuộc phạm vi Dư Châu, Ngộ Quân Diễm muốn đi, y không thể ngăn cản.

Nhưng nếu hắn bẩm báo lại tình hình nơi đó cho Hoàng thượng thì sao đây?
Trì Úy lo lắng quay về phủ, gọi sư gia của y là Vương Lợi tới bày mưu tính kế.

Vương Lợi người cũng như tên, mặc dù đầy bụng kinh luân lại là một tên tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa chính cống, bởi vì thường ngày hay bày mưu kế mà được Trì Úy coi trọng.

Nghe Trì Úy nói xong, gã không nhanh không chậm vân vê chòm râu dê nói: “Đại nhân chớ rầu rĩ, đệ tử lại cảm thấy, để U An Quận vương đi đến huyện Trảm Bắc không có gì không ổn cả.”
“Sao?” Nghe Vương Lợi nói như vậy, vẻ mặt như trái mướp đắng của Trì Úy lập tức nở ra như bánh bao, cười nói, “Ta biết ngay sư gia nhất định có biện pháp.

Nào, mau nói cho bản quan nghe, tiếp theo ta nên làm thế nào?”
Vương Lợi cười trả lời: “Đại nhân không muốn để Vương gia đi đến huyện Trảm Bắc đơn giản là sợ hắn bắt được ngài thất trách, bẩm báo lên cho Hoàng thượng, có đúng không?”

“Đúng thế.”
Vương Lợi hỏi: “Vậy nếu như Vương gia bẩm báo lại tin tức này cho Hoàng thượng sẽ có lợi gì?”
“Lợi? Có thể có lợi gì được?” Trì Úy nói, “Nhưng nếu Hoàng thượng phái người tới điều tra thì bản quan gặp phiền phức rồi!”
Vương Lợi gật đầu nói: “Nếu không có lợi, thì có thể làm hoặc không làm, nhưng nếu như có lợi, đại nhân đoán xem Vương gia sẽ giúp ai?”
Lời nói của Vương Lợi khiến Trì Úy như bừng tỉnh, vỗ trán nói: “Đúng vậy! Sao ta lại quên mất chứ? U An Quận vương này chính là một kẻ ăn chơi trác tán, chỉ cần ta cho hắn chút lợi lộc, không sợ hắn không đứng về phía ta.

Chỉ có điều…” Khuôn mặt bánh bao của Trì Úy xìu xuống: “U An Quận vương này chính là một cái động không đáy…”
“Ôi đại nhân, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun.” Vương Lợi khuyên, “Tục ngữ nói rất đúng, không bỏ cái lợi nhỏ sao lấy được lợi lớn.”
Trì Úy ngẫm nghĩ, cân nhắc lợi hại, vỗ đùi một cái, nói: “Cũng được, cũng được! Vậy ngươi nói xem, ta nên đưa cho Vương gia thứ gì đây?”
Vương Lợi cười nói: “Tặng quà không cần quý giá chỉ cần hợp ý.

Đại nhân ngẫm lại xem, U An Quận vương thích gì?”
“Hắn thích gì ư?” Trì Úy hầm hừ nói, “Món ngon của lạ, vàng bạc châu báu, ta thấy hắn không gì không thích cả.”
“Nhưng mà những vật này bình thường Vương gia đều có, dù đem đi tặng cũng chẳng có tác dụng mua chuộc.

Lễ vật phải là thứ hắn thích mà không có được, là vật chỉ có thể nhìn mà không thể cầu mới khiến người ta động lòng.”
Trì Úy không kiên nhẫn khoát tay nói: “Được rồi, được rồi, ngươi đừng thừa nước đục thả câu với bản quan nữa, nói nhanh xem rốt cuộc ngươi đã nghĩ ra thứ gì rồi.”
Vương Lợi cười nói: “Không biết đại nhân còn nhớ, thời gian trước có người từ Tây Ngõa mang đến hai con ngựa đực không?”
Vừa nhắc tới ngựa, Trì Úy lập tức phản xạ có điều kiện mà thấy mông đau, bắp chân run lên, bàn chân nhũn ra.


Y vịn ghế ngồi, gật gật đầu nói: “Đây thật là ý kiến hay.

Được, ngươi mau đi chuẩn bị, ngày mai ta mang theo hai con ngựa kia đến cho Vương gia, hy vọng có thể kéo hắn về phía mình.”
Ngày hôm sau, khi Ngộ Quân Diễm dẫn theo Tô Ngọc Hành bước lên xe ngựa Trì Úy chuẩn bị cho bọn hắn thì quả nhiên không ngoài suy đoán của Vương Lợi, Ngộ Quân Diễm nhìn thấy hai con ngựa kéo xe, hai mắt liền hiện lên thần thái khác thường, cảm khái nói: “Ngựa như vậy mà kéo xe thì thật đáng tiếc.”
Trì Úy vừa thấy có hi vọng, vội vàng tiến lên, nịnh nọt cười nói: “Được kéo xe cho Vương gia, Vương phi là phúc hai súc sinh này tu mấy đời mới có được.

Nếu Vương gia không chê, này hai con ngựa từ Tây Ngõa mang tới này sẽ ở lại phủ Vương gia để ngài cưỡi.”
Ngộ Quân Diễm cười thầm: Sợ ta sau khi nhìn thấy thực trạng huyện Trảm Bắc sẽ bẩm báo lên Hoàng đế sao? Ngươi có thời gian nịnh bợ ta sao không dành chút tâm trí nghĩ cách mưu cầu hạnh phúc cho dân chúng, giải quyết thiên tai ở huyện Trảm Bắc.

Thật uổng công đọc sách thánh hiền.
Ngộ Quân Diễm trong lòng tuy tràn đầy khinh thường, trên mặt lại giả vờ rất hài lòng mỉm cười nói: “Trì đại nhân thật là có tâm.”
Trì Úy vội vàng trả lời: “Đây đều là chuyện thần phải làm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận