Nam Phi


Ngựa Trì Úy tặng không hổ là bảo mã lương câu, trời còn chưa sáng, hai người đã tới thôn Hồng Diệp, điều Ngộ Quân Diễm không ngờ chính là, Cốc Lương cũng đang ở đây.
Ngộ Quân Diễm cau mày nói: “Vết thương của Cốc đại nhân chưa lành, sao không ở trong phủ nghỉ ngơi cho khỏe?”
“Vương gia không biết…” Cốc Lương chưa nói hết đã ho khan một tràng, “Thủy tặc lại tấn công, thần mặc dù biết mình không phải đối thủ cũng không thể mắt thấy tai ngơ để mặc cường đạo tùy ý làm bậy, khiến dân chúng thôn Hồng Diệp chịu khổ, cho nên mới không biết lượng sức tới đây đánh giặc.”
Ngộ Quân Diễm vỗ vai Cốc Lương khen ngợi: “Đại Nguyên ta có quan viên như Cốc đại nhân thật là phúc của quốc gia.”
Cốc Lương vội ôm quyền nói: “Thần không dám tranh công, chỉ là làm việc nên làm mà thôi.

Nhưng Vương gia thân thể ngàn vàng, sao lại một mình tới nơi này?”
Tô Ngọc Hành không hiểu, mình rõ ràng đang đứng bên cạnh Ngộ Quân Diễm, Cốc Lương nhìn đâu ra hắn ‘một mình’ tới, có lẽ trong mắt Cốc Lương, y chỉ là một Vương phi ‘ngốc’, dù có theo tới cũng không giúp đỡ được gì.


Nhưng Tô Ngọc Hành giả ngốc đã quen, không vì những lời của Cốc Lương mà tức giận.

Y chậm rãi men theo đường nhỏ, thôn Hồng Diệp xuôi theo sông Hoạn mà thành, vốn quanh năm lũ lụt hoành hành, nay lại bị thủy tặc tấn công, đúng là khiến dân chúng đã nghèo lại càng thêm khổ.

Nhìn thuyền bè hư hỏng trôi nổi trên sông, Tô Ngọc Hành mơ hồ có dự cảm đám thủy tặc này không dễ đối phó.
“Đang nhìn gì thế?” Một tiếng nói vang lên sau lưng, Tô Ngọc Hành xoay người, thấy Ngộ Quân Diễm vẻ mặt nghiêm nghị đứng phía sau.

Ngộ Quân Diễm nói: “Thủy tặc đang tiến tới nơi này, giờ ta sẽ lập tức xuất phát.”
Bây giờ xuất phát luôn sao? Ngộ Quân Diễm vừa tới thôn Hồng Diệp, chưa hiểu rõ hoàn cảnh và tình hình chiến trận nơi này, giờ xuất binh sợ rằng có chút nóng vội.

Tô Ngọc Hành thầm nghĩ, muốn nhắc nhở Ngộ Quân Diễm, nhưng nghĩ lại mình chưa từng đánh giặc, không có kinh nghiệm thực chiến, binh pháp đã học chỉ là lý thuyết suông, nhưng vị Vương gia trẻ tuổi trước mặt này đã chinh chiến sa trường nhiều năm, là Thiên Lang tướng quân được Kim Mục tướng quân và Tiên đế hết lời khen ngợi, lý lẽ xuất binh không thể nóng vội, hắn còn hiểu hơn y.

Nếu như hắn đã hiểu rõ mà vẫn quyết định xuất binh, chứng tỏ tình hình trước mắt đã không còn cách nào khác.
Tô Ngọc Hành nhếch môi, lộ ra hai hàm răng trắng đều, đôi mắt cong cong giống như hai vầng trăng, kéo ống tay áo Ngộ Quân Diễm nói: “Quân Diễm mang ta theo cùng chứ?”
Ngộ Quân Diễm vốn muốn để Tô Ngọc Hành ở lại thôn Hồng Diệp chữa bệnh cho người dân, nhưng từ mô tả của Cốc Lương, thế cục bây giờ vô cùng không lạc quan, binh lực của thủy tặc nhiều hơn bên ta mấy lần, hơn nữa bọn họ quanh năm lênh đênh trên sông nước, kỹ năng thuỷ chiến vô cùng thành thạo.


Mà dù hắn đã đánh trận nhiều năm nhưng chưa bao giờ đánh dưới nước, không có kinh nghiệm, quyết định bây giờ nghênh chiến quả là mạo hiểm rất lớn.
Thật ra lần này Ngộ Quân Diễm tới thôn Hồng Diệp vốn chỉ để quan sát tình hình, nhận định số lượng, sức chiến đấu của thủy tặc sau đó về tính kế, bố trí đội hình.

Có điều, tình cảnh hiện tại của dân chúng thôn Hồng Diệp sợ là không thể chịu được đám thủy tặc cướp bóc lần nữa.

Nếu dân tâm bị tổn thương sẽ rất khó chữa lành, mà dân là gốc rễ của quốc gia, sự ủng hộ của dân chúng ảnh hưởng trực tiếp tới nền tảng quốc gia.

Mà bởi vì Trì Úy quản lý không tốt, dân chúng huyện Trảm Bắc đã nản lòng, thoái chí với triều đình, cho nên trận chiến này, cho dù chỉ là vì lấy lại dân tâm, Ngộ Quân Diễm không thể không đánh.
Ngộ Quân Diễm gật đầu, nói với Tô Ngọc Hành một câu đi theo, liền cùng đám người Cốc Lương lên thuyền.
Thuyền đi về phía trước không xa, Ngộ Quân Diễm nhìn thấy một đội thuyền sắp xếp chỉnh tề, tổng cộng có hơn mười chiếc, trên mỗi thuyền đều treo một lá cờ lớn màu đen, trống trận như sấm, vang tận trời cao.

Kẻ đứng đầu vung tay lên, hàng nghìn mũi tên như mưa phóng tới đội thuyền của Ngộ Quân Diễm, Ngộ Quân Diễm ra lệnh một tiếng, tất cả binh lính cầm cỏ khô đã chuẩn bị từ trước đó vây một vòng quanh thuyền, đón lấy mũi tên thủy tặc bắn đến để mình dùng.
Ngộ Quân Diễm sai người đốt lửa trên đầu mũi tên, bắn trả lại thuyền của thủy tặc.

Hỏa tiễn bắn lên thuyền, lửa nhanh chóng lan ra, lá cờ màu đen đều bị đốt thành tro bụi.
Kẻ cầm đầu thủy tặc lập tức nhận ra đối thủ lần này khó đối phó hơn trước, vung tay mấy cái, thuyền của thủy tặc đều quay đầu, chạy về.
“Mau đuổi theo!” Cốc Lương hô lớn.
Ngộ Quân Diễm lặng im không nói cả buổi, nhìn đám thuyền của thủy tặc theo hàng theo lối rời đi, không chút hốt hoảng, đột nhiên mở miệng nói: “Sợ là có mai phục, mặc chúng đi!”
Ngay khi tất cả mọi người đều tỏ ra khó hiểu trước quyết định của Ngộ Quân Diễm, một tiểu binh đột ngột chạy tới báo: “Vương gia, không hay rồi! Thuyền của chúng ta bị tràn nước!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận