Nam Phi


Không khí chung quanh dường như nóng lên, Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành không hẹn mà đều cảm thấy ngượng ngùng, về phần tại sao ngượng ngùng, hai người cùng không biết.

Cứ như vậy suốt quãng đường tiếp theo về quán trọ, cả hai không nói gì.

Đào Tử và Lý Tử ra đón thấy Vương gia, Vương phi mặc quần áo vải thô bị dọa cho hết hồn, hỏi mới biết đây là quần áo dân chúng thôn Hồng Diệp đưa cho bọn hắn mặc, mà quần áo của bọn hắn thì đã ném xuống nước cả rồi.
Lý Tử nói: “Người phái đi giám thị Trì đại nhân vẫn chưa trở về, chứng tỏ y chưa tỉnh lại, kính xin Vương gia, Vương phi thay xiêm y, tránh để người khác nghi ngờ.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu, đi vào quán trọ, được Lý Tử hầu hạ thay xong y phục, nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Ngọc Hành cũng đã thay xong xiêm y đi đến.
Y phục của Tô Ngọc Hành vẫn giữ nguyên phong cách thẩm mỹ của Đào Tử, trường bào màu đỏ phối với trâm cài tóc san hô, kết hợp với mắt to mày rậm của Tô Ngọc Hành càng thêm nổi bật.
Tất cả mọi người lui ra, trong phòng chỉ còn Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành, nhiệt độ lại tăng cao.

Ngộ Quân Diễm không biết mình nên nói gì với y, nhưng không nói gì lại càng thấy khó xử.


Hắn không phải một người hay nói, ngày bình thường đã quen im lặng ở chung, vốn không có cảm giác này mới phải chứ? Nhưng cảm giác vốn không có này lại rất nhanh lan rộng.
Dân chúng Nguyên Quốc phóng khoáng, đã từng có tiền lệ nam hậu, Ngộ Quân Diễm không cảm thấy mến mộ nam tử thì có gì kỳ quái.

Có điều hắn từ nhỏ đã theo quân chinh chiến, những năm này trải qua cuộc sống vết đao liếm máu, ăn bữa nay lo bữa mai, căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường.

Đến lúc này, Ngộ Quân Diễm cũng chỉ cho rằng mình đánh giá cao Tô Ngọc Hành, từ đánh giá cao mà có chút hiếu kỳ.

Đánh giá cao y thuật cùng sự đa mưu túc trí của y, hiếu kỳ y tỏ vẻ ngờ nghệch mà thâm tàng bất lộ, khiến Ngộ Quân Diễm muốn tiếp tục thăm dò, xé mở từng lớp ngụy trang của y, nhìn xem rốt cuộc Tô Ngọc Hành là người thế nào.
“Ngươi có mệt không? Nhân lúc Trì Úy chưa tỉnh, nghỉ một lát đi.” Ngộ Quân Diễm hít sâu một hơi, thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, lạnh nhạt nói một câu.

Lúc đứng dậy đầu gối chợt đau nhói, hắn rên rỉ ra tiếng, một tay ôm đầu gối, tay kia túm lấy lưng ghế mới khiến bản thân không bị ngã xuống.
“Chân của ngươi sao thế?” Tô Ngọc Hành hỏi, “Lúc ở thôn Hồng Diệp bị thương sao?”
“Không phải, chỉ là vết thương cũ gặp phải trên chiến trường trước kia thôi.” Giọng nói của Ngộ Quân Diễm rất yếu, nghe rõ tiếng thở dốc, “Khi trời lạnh sẽ… ưm… có chút đau.”
Tô Ngọc Hành thấy thái dương của Ngộ Quân Diễm đã rịn ra mồ hôi lạnh, biết tuyệt đối không phải chỉ là ‘có chút đau’ như lời hắn nói.
“Ta đỡ ngươi lên giường, để ta xem vết thương của ngươi.” Tô Ngọc Hành dìu Ngộ Quân Diễm đến giường, vén ống quần của hắn lên, nhẹ ấn quanh đầu gối, hỏi, “Chỗ này có đau không?”
Ngộ Quân Diễm mím môi gật đầu.
“Vậy chỗ này thì sao? Có đau không?”
Ngộ Quân Diễm hít mạnh một hơi, nhưng vẫn mím chặt môi, gật đầu.

Tô Ngọc Hành thầm lắc đầu, thật quật cường, không hổ là đệ tử Kim tướng quân tận tay dạy bảo, đúng là có khí phách của ông ấy.
Tô Ngọc Hành móc từ trong ngực ra một gói thuốc bột, đổ vào trong chén, dùng nước hòa tan, đưa tới trước mặt Ngộ Quân Diễm, nói: “Ngươi uống chén thuốc này trước, có tác dụng giảm đau.”
Ngộ Quân Diễm đang cảm thấy đầu gối càng lúc càng đau, nghe Tô Ngọc Hành nói vậy, không nghĩ nhiều liền đưa tay nhận lấy, lại không ngờ chén thuốc nóng đến phỏng tay, Ngộ Quân Diễm giật mình, theo bản năng rút tay về, may mắn Tô Ngọc Hành kịp thời đỡ, nước nóng trong chén mới không đổ xuống người Ngộ Quân Diễm.
“Cẩn thận bỏng.” Tô Ngọc Hành đưa chén thuốc lên môi thổi, cảm thấy bớt nóng, liền đưa thẳng tới bên miệng Ngộ Quân Diễm, nói, “Không nóng nữa rồi, uống đi.”
“Ta tự uống.” Ngộ Quân Diễm thẳng người muốn nhận lấy cái chén trong tay Tô Ngọc Hành, không ngờ vừa hơi rướn người cơn đau lại tới, cả người đều cứng ngắc.
“Vương gia của ta ơi, ngươi ngoan ngoãn ngồi đó đi.” Tô Ngọc Hành thấy thế vội vàng đỡ hắn, thuận tiện ngồi xuống phía sau Ngộ Quân Diễm, để hắn dựa vào người mình, đưa chén thuốc lên môi hắn, nói, “Há miệng.”
Ngộ Quân Diễm không còn cách nào khác, ngoan ngoãn há miệng uống thuốc, vừa uống còn vừa nghe Tô Ngọc Hành không ngừng lải nhải bên tai: “Ngươi biết chân mình có vết thương cũ không thể để bị lạnh, sao lúc trên thuyền còn cởi hết y phục ra?”
“Ta là Vương gia, đương nhiên phải đi đầu làm gương.”
“Nói thế không sai, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng nên nghĩ đến thân thể của mình một chút chứ.”
“Chỉ là bệnh nhẹ thôi mà, đau một lát là hết… Ối…”
Ngộ Quân Diễm cứng người chống đỡ cơn đau, cảm nhận được rõ ràng ngón tay Tô Ngọc Hành trên vai mình không không hiểu sao lại siết chặt.
“Nhìn ngươi xem, còn cậy mạnh, không có bệnh gì là bệnh nhẹ hết, bệnh nhẹ không chữa hậu hoạn vô cùng, đây đều là lời cha ông để lại.

Ngươi chịu đau, ta nhìn cũng đau lòng…”

“Ngươi nói gì?” Ngộ Quân Diễm đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Ngọc Hành, khiến Tô Ngọc Hành giật mình, lời đang nói một nửa cũng dừng lại.
Tô Ngọc Hành vẻ mặt không hiểu nhìn Ngộ Quân Diễm, lặp lại: “Ta vừa mới nói không có bệnh gì là bệnh nhẹ hết, bệnh nhẹ không chữa hậu hoạn vô cùng, đây đều là lời cha ông để lại.

Ngươi chịu đau, ta nhìn cũng đau lòng… Ta không nói sai gì chứ?”
Môi Ngộ Quân Diễm khẽ mấp máy, chậm rãi hỏi: “Ngươi nói ngươi… đau lòng ta?”
“Ừ, phụ thân từng nói, lương y như từ mẫu, đối xử với mỗi người bệnh đều phải như đối với con cái của mình.

Con đau đớn, cha mẹ đương nhiên đau lòng…”
“Nói bậy!” Ngộ Quân Diễm đột nhiên tức giận ngắt lời Tô Ngọc Hành, “Đối với người bệnh như đối với con? Phụ thân của ta là U vương, là đại bá của đương kim Hoàng đế, ngươi và phụ thân ta có thể quyền thế ngang nhau sao? Sau này không được nói mấy lời nhảm nhí này nữa, nếu không cẩn thận bổn vương trị ngươi tội đại nghịch bất đạo!”
“Dạ, thần cẩn tuân Vương gia dạy bảo…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận