Nam Phi


Vương Trung nghe xong lời của Ngộ Quân Diễm, ngày hôm sau liền yêu cầu Trì Úy dẫn mình đến huyện Trảm Bắc.

Trì Úy trước mặt đồng ý, sau lưng vội vã phái người suốt đêm sắp xếp hành trình, loại bỏ chướng ngại, hôm sau đích thân hộ tống Vương Trung lên đường mà không hay biết rằng Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành đã cải trang xâm nhập vào đội ngũ đi theo Vương Trung.
Hành trình đều đi theo con đường Trì Úy sắp xếp, dân chúng hai bên cũng đều là người của Trì Úy cải trang, một đường sóng yên biển lặng, không phát sinh chuyện gì.

Đến huyện Trảm Bắc, là Tri huyện, Cốc Lương đáng lý nên chờ đợi nghênh đón Vương Trung, nhưng lại không thấy bóng dáng Cốc Lương đâu cả.

Trì Úy hoảng hốt, rõ ràng y đã phái người thông báo với Cốc Lương ra nghênh đón Vương đại nhân cơ mà, sao lại không thấy đâu? Tên này lại muốn làm chuyện quỷ quái gì đây?
Xe ngựa của Vương Trung đi đến cửa thành, một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi tiến tới nói: “Sư gia huyện Trảm Bắc, Lưu Bá thỉnh an Vương đại nhân.”
Vương Trung lúc này đã mơ hồ nhận ra khác thường, mình tốt xấu gì cũng là Tuần án, Tri huyện Cốc Lương nên tự mình ra nghênh tiếp mình mới phải, nhưng lại chỉ phái sư gia tới là có ý gì? Nhớ tới lời của Ngộ Quân Diễm, Vương Trung thản nhiên hỏi: “Sao Cốc đại nhân không tới?”
Lưu Bá đáp: “Bẩm đại nhân, bây giờ Cốc đại nhân không có ở huyện nha.”
Trì Úy nghe vậy hoảng hốt, mắng thầm: “Cốc Lương này cố tình gây khó dễ cho bản quan đây mà! Rõ ràng ta đã phái người báo cho ông ta biết Vương đại nhân tới để ông ta túc trực trong nha môn hầu hạ, ông ta lại dám bỏ đi, trong mắt có còn Tri châu là y nữa không? Thật quá đáng! Bản quan nhất định sẽ không bỏ qua!”

Vương Trung lại hỏi: “Cốc đại nhân đang ở đâu?”
Lưu Bá lại nói: “Bẩm đại nhân, Cốc đại nhân đang ở thôn Hồng Diệp trấn áp thổ phỉ.”
Lời Lưu Bá vừa nói ra, sắc mặt Trì Úy lập tức thay đổi, thầm nghĩ: “Hay cho tên Cốc Lương, dám tính kế ta!”
“Trấn áp thổ phỉ?” Vương Trung nhíu mày hỏi, “Thổ phỉ nào?”
“Là thủy tặc.” Lưu Bá nói, “Huyện Trảm Bắc hình thành bên bờ sông Hoạn, quanh năm bị thủy tặc quấy phá, dân chúng lầm than, lần này thôn Hồng Diệp chịu hậu quả nặng nề, Cốc đại nhân đã tự mình dẫn người đến thôn Hồng Diệp để tiêu diệt thủy tặc, chỉ có điều…”
Lưu Bá nói một nửa, đột nhiên nâng ống tay áo lau khóe mắt.
Vương Trung vội vàng hỏi: “Chỉ có điều gì? Nói tiếp!”
Lưu Bá thở dài một hơi nói: “Chỉ có điều binh lực của thủy tặc hơn hẳn quân ta, hơn nữa chúng quanh năm trên sông, kỹ năng bơi lội và thủy chiến vượt trội, thiên thời, địa lợi nhân hòa, quân ta không có một chút cơ hội.

Chỉ sợ đại nhân dữ nhiều lành ít.”
Hai hàng lông mày của Vương Trung nhíu thành một đường, lạnh lùng hỏi: “Trì Úy! Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Chuyện này… Hạ quan… Ta…” Ba hồn bảy phách của Trì Úy bị tiếng quát này của Vương Trung làm bay biến mất nửa, miệng lắp bắp, tim đập bình bịch, ấp úng hồi lâu không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Vương Trung không đợi được, quát: “Còn không mau điều động binh mã đến thôn Hồng Diệp hiệp trợ Cốc đại nhân kháng thổ phỉ?”
“Vâng, hạ quan lập tức điều binh, lập tức…”
Vương Trung lệnh xe ngựa tiến thẳng đến thôn Hồng Diệp, chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn, dân chúng chạy nạn khắp nơi không có nhà để ở, ngồi chật ních hai bên đường, rốt cuộc Vương Trung đã hiểu điều mà Ngộ Quân Diễm muốn y nhìn thấy là gì.

Dưới biểu hiện thái bình thịnh vượng giả dối bề ngoài, dân chúng trôi dạt khắp nơi, cuộc sống cực kỳ gian nan, khốn khó.
“Ngài thấy rồi chứ?” Ngộ Quân Diễm cải trang thành binh lính cưỡi ngựa đi đến cạnh xe ngựa của Vương Trung nhỏ giọng nói, “Cảnh tượng thực tế nằm sau lốt giàu có phồn thịnh.

Dư Châu phồn vinh chẳng qua chỉ là Trì Úy lấy dân chúng Trảm Bắc đổi lấy lợi ích của mình mà thôi.”
Vương Trung nghiến răng căm giận nói: “Vương gia yên tâm, chờ thần trở lại đế đô, nhất định sẽ bẩm báo sự việc ở huyện Trảm Bắc lên Hoàng thượng, khiến Trì Úy đền tội!”
Ngộ Quân Diễm kéo vành nón xuống, nhẹ nhếch miệng, đây đương nhiên đều là kế hoạch của hắn.


Phái Cốc Lương đến thôn Hồng Diệp, sai sư gia đón tiếp Vương Trung, chính là để Vương Trung nhìn rõ tình cảnh thực tế Dư Châu rốt cuộc như thế nào.

Nhưng còn một việc khiến hắn đau đầu, với binh lực hiện tại, dù cộng thêm cả binh mã Trì Úy điều tới, so với thủy tặc vẫn kém xa.

Hơn nữa, dù binh lực có ngang bằng, thủy tặc lại có kinh nghiệm tác chiến dưới nước, phần thắng của bọn hắn vẫn chỉ là hy vọng xa vời.

Trừ phi…
“Vương Trung, bổn vương muốn nhờ ngài viết giúp bổn vương một bức thư cầu trợ giúp.”
“Cầu ai trợ giúp?”
“Kim Mục, Kim đại tướng quân.”
“Dạ, thần cũng đang có ý đó.” Vương Trung gật đầu nói, “Đội quân Phi Hổ của sư bá đang đóng tại Phúc Châu, cách Dư Châu không xa.”
Vương Trung biết thời gian cấp bách, lập tức sai người cầm giấy bút viết thư cầu cứu viện, dùng bồ câu gửi cho Kim Mục tướng quân.
Tình cảnh hiện tại của thôn Hồng Diệp quả đúng như Ngộ Quân Diễm đã ngờ đến, dù cho Trì Úy phái tới binh mã, binh lính không có kinh nghiệm thủy chiến, số lượng lại không chiếm ưu thế, vốn chẳng phải là đối thủ của thủy tặc, chưa tới ba ngày, đội quân đã thiệt hại hơn nửa, thủy tặc dùng hỏa tiễn đốt buồm, khiến đội thuyền không cách nào di chuyển được.
Người bị thương la liệt đầy phòng, Tô Ngọc Hành nhân lúc không người để ý lén chữa trị cho họ, nhưng người bị thương quá nhiều, thuốc lại không đủ, dù y thuật của y có cao minh cũng lực bất tòng tâm.
Ngộ Quân Diễm vẫn luôn âm thầm chỉ điểm phương pháp tác chiến cho Cốc Lương và Vương Trung, thậm chí còn làm gương cho binh sĩ, tiên phong xông trận đánh thắng thủy tặc mấy lần, nhưng vẫn không cách nào thay đổi được sự chênh lệch quá lớn giữa ta và địch.

Chuyện may mắn duy nhất là tên Trì Úy nhu nhược sợ chết mấy ngày nay chỉ trốn trong phòng, không thể quay về, khiến Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành đỡ tốn công sức tìm cách lừa gạt y.
Ngày thứ tư ở thôn Hồng Diệp, trong lúc Ngộ Quân Diễm đang sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng nhận được một tin tức tốt.

Lính gác báo lại, cách vài trăm dặm phát hiện một đội nhân mã đang tới nơi này, trên soái kỳ là hình hổ có cánh màu vàng.

Ngộ Quân Diễm biết, đó chính là cờ xí của đội quân Phi Hổ của Kim Mục tướng quân.
Trong lúc nói chuyện, đội nhân mã đã đến cửa thôn Hồng Diệp, tướng cầm đầu dưới sự dẫn dắt của binh lính đi đến trước mặt Ngộ Quân Diễm.

Người nọ chừng bốn mươi tuổi, có lẽ còn chưa tới, bởi vì râu ria trên mặt dường như lâu không được cạo đi khiến y trông già hơn, nước da ngăm đen, thể hình sung sức, bước đi tay áo đón gió, binh lính dẫn y vào phải đi như chạy mới miễn cưỡng theo kịp bước chân của y.

Người nọ đi đến quỳ xuống trước mặt Ngộ Quân Diễm, tiếng như chuông đồng: “Mạt tướng Kim Ưng tham kiến U An Quận vương!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận