Nam Phi


Thuyền của đội quân Phi Hổ rốt cục cũng bình an về đến thôn Hồng Diệp, sau khi biết được tin thủy tặc đã bị tiêu diệt, dân chúng thôn Hồng Diệp vui sướng hoan hô rầm trời, Ngộ Quân Diễm cự tuyệt ở lại chúc mừng, mang theo Tô Ngọc Hành và Chu Bân chạy về Vương phủ.

Thứ nhất, hắn sợ mình rời Vương phủ lâu như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ, thứ hai, khi Vương Trung và Trì Úy chiến thắng trở về huyện Trảm Nam, mà hắn thân là Vương gia lại không đón tiếp thì thật không hay.
Tuấn mã một đường chạy vội, Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành dựa vào thành xe ngựa nhắm mắt thư giãn, khi xe ngựa đi ngang qua núi Miên, đột nhiên truyền đến những tiếng xé gió khiến Ngộ Quân Diễm đột nhiên mở mắt.
“Cẩn thận!” Ngộ Quân Diễm khẽ quát một tiếng, kéo Tô Ngọc Hành phá tan mui xe ngựa nhảy lên, mũi tên như mưa từ bụi cây bốn phía bắn ra.
Ba con ngựa kéo xe đều bị tên bắn chết,, Chu Bân hô to: “Không ổn rồi! Có mai phục!”
Tô Ngọc Hành nói khẽ bên tai Ngộ Quân Diễm: “Sao lại thế này?”
Ngộ Quân Diễm đáp: “Không rõ lắm.

Có lẽ là dư đảng của thủy tặc đến trả thù.”

Tô Ngọc Hành nói: “Nếu là thủy tặc tìm tới trả thù thì sao bọn họ có thể biết được chúng ta sẽ đi ngang qua núi Miên mà tới nơi này trước mai phục?”
Ngộ Quân Diễm lại nói: “Chẳng lẽ tên hồ ly Trì Úy đã phát hiện ra chúng ta?”
Tô Ngọc Hành nói: “Mặc dù phát hiện ra thân phận của ngươi cũng không dám mai phục trên đường để giết người diệt khẩu, y là một Tri châu lại dám ám sát Vương gia, thế không phải điên rồi sao?”
Ngộ Quân Diễm lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Nếu như muốn giết ta là một người khác thì sao?”
Trong lúc đang nói chuyện, hơn mười kẻ mặc đồ đen từ rừng cây nhảy ra, bọn họ xác định duy nhất một mục tiêu, đồng loạt xông tới chỗ Ngộ Quân Diễm.
“Ha ha, xem ra ta đoán trúng rồi, mục tiêu của bọn chúng quả nhiên là ta.” Ngộ Quân Diễm cười lạnh, rút Hồn Uyên kiếm ở bên hông ra, quát, “Nói! Các ngươi rốt cuộc là nghe lệnh người nào đến ám sát bổn vương?”
Kẻ cầm đầu dù dùng vải đen che mặt, không nhìn thấy rõ nét mặt của y, nhưng từ giọng nói có thể nhận ra y đang tỏ vẻ khinh thường: “Nghe lệnh người nào? Đương nhiên là người có thể ra lệnh giết ngươi rồi! Sắp chết đến nơi còn bày đặt phong thái Vương gia? Mau buông kiếm trong tay, ngoan ngoãn đầu hàng, nói không chừng chúng ta sinh lòng từ bi, có thể để ngươi chết được thoải mái!”
“Hừ! Các ngươi là cái thá gì? Dám nói chuyện với bổn vương như vậy!” Ngộ Quân Diễm lạnh lùng quát, sau đó thì thầm với Tô Ngọc Hành bên cạnh, “Mục tiêu của bọn chúng là ta, ngươi chạy mau đi!”
“Như vậy sao được?” Tô Ngọc Hành vội la lên, “Một mình ngươi căn bản không phải là đối thủ của chúng!”
“Cộng thêm ngươi và Chu Bân cũng không phải!” Ngộ Quân Diễm nói, “Võ công của đám người này không thấp, ta ở lại chống trả, các ngươi mau đi tìm viện binh!”
Ngộ Quân Diễm nói xong không đợi Tô Ngọc Hành trả lời liền rút kiếm vọt tới đám người áo đen, Tô Ngọc Hành bước nhanh tới kéo Chu Bân cũng đang định xông lên lại, nói: “Theo ta!”
Tô Ngọc Hành kéo Chu Bân chạy vài dặm, quay đầu thấy đám người áo đen không đuổi theo, nói với hắn: “Ngươi mau trở lại thôn Hồng Diệp cầu cứu Kim Ưng tướng quân!”
“Không được! Tôi là cận vệ của Vương gia, dù liều mạng cũng phải bảo vệ tính mạng của ngài ấy, tuyệt đối không để ngài ấy ở lại đây!”
“Cho dù ngươi ở lại cũng không bảo vệ được hắn!” Tô Ngọc Hành quát, “Núi Miên này lớn như vậy, không có khả năng chỉ có mười mấy người mai phục, ta nghĩ đồng bọn của chúng rất nhanh sẽ tới tụ họp cùng, ngươi ở lại đây chỉ là nhiều hơn một thi thể thôi, cũng chẳng thể chứng minh sự trung thành, tận tâm của ngươi, thậm chí còn làm chậm trễ thời gian, đánh mất cơ hội cứu Vương gia nhà ngươi!”
Chu Bân sửng sốt nhìn Tô Ngọc Hành, vị nam phi ‘ngốc’ do Hoàng thượng tứ hôn này, mặc dù trước kia Vương gia từng nói y không phải người đơn giản, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị cùng sự cơ trí khác hẳn điệu cười ngây ngô.
“Có lẽ… Vương phi nói đúng.” Chu Bân nghĩ một lát rồi nói, “Vương phi đi cùng thuộc hạ.”
Tô Ngọc Hành lại nói: “Mật báo chỉ cần một người là đủ rồi, ta ở lại quan sát hành động của bọn họ.

Thôn Hồng Diệp có một loại ong mật, hình thể lớn gấp ba, gấp bốn ong mật bình thường, ngươi có ấn tượng không?”

Chu Bân gật đầu nói: “Có.”
“Rất tốt! Ngươi quay lại thôn Hồng Diệp, sau khi mời được Kim Ưng tướng quân thì bắt mấy con ong mật tới đây.” Tô Ngọc Hành vỗ vai Chu Bân nói, “Nếu lúc trở lại không tìm thấy chúng ta thì thả ong mật ra, ong mật sẽ dẫn đường cho ngươi tìm được ta.”
“Ong mật? Thuộc hạ mới chỉ nghe nói chó biết dẫn đường, chưa từng nghe ong mật cũng có thể dẫn đường.” Chu Bân tràn đầy hoài nghi lời của Tô Ngọc Hành, nhưng khi đối diện với cặp mắt đen trắng rõ ràng lộ vẻ kiên định của Tô Ngọc Hành, không hiểu tại sao hắn lại tin tưởng, giống như trong mắt đối phương có một loại ma lực khiến người khác không thể không tin theo.
“Đi mau đi!” Tô Ngọc Hành dùng sức đẩy Chu Bân một cái rồi xoay người chạy trở lại chỗ kia.
Chu Bân nhìn bóng lưng Tô Ngọc Hành, nghiến răng, vận khinh công chạy về hướng thôn Hồng Diệp.
Tô Ngọc Hành trở lại nơi vừa bị mai phục thấy trên người Ngộ Quân Diễm bị thương vài chỗ, chống đỡ với kẻ áo đen rõ ràng đã có chút cố sức.

Lúc kẻ cầm đầu bọn áo đen đánh bay Hồng Uyên kiếm trong tay Ngộ Quân Diễm, đánh hắn ngã xuống đất, Tô Ngọc Hành định lao ra cứu, chợt thấy kẻ kia nâng cằm Ngộ Quân Diễm lên, nhìn hắn, chậc chậc tán dương: “Đã sớm nghe nói U An Quận vương thư thái thiên nhân, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền.

Dù sao cuối cùng cũng chết, không bằng trước lúc chết cống hiến một chút, để đại gia ta được vui vẻ… khà khà… Người đâu, mang đi!”
Ngộ Quân Diễm bị hai tên áo đen trói lại, lôi vào một căn nhà gỗ bỏ hoang.

Tô Ngọc Hành lặng lẽ theo phía sau, suốt đường đi không ngừng nghĩ nên cứu Ngộ Quân Diễm bằng cách nào.


Nếu xông thẳng vào, nhất định sẽ bị bắt hoặc bị giết, không thể cứu được Ngộ Quân Diễm, nhưng nếu chờ viện binh của Kim Ưng, y lại không dám chắc trong lúc chờ đợi, đám áo đen kia có làm chuyện gì gây hại cho Ngộ Quân Diễm hay không.
Ngay khi Tô Ngọc Hành chưa nghĩ ra biện pháp, y đột nhiên nhìn thấy phía sau căn nhà gỗ có một lùm cây thấp, trái như đèn lồng.

Hai mắt Tô Ngọc Hành sáng lên, lập tức chạy tới chỗ cái cây.
Đám áo đen trong nhà gỗ không hề hay biết bên ngoài có một vị khách không mời mà đến, chúng dùng dây xích trói chặt hai chân Ngộ Quân Diễm lại rồi khóa vào cột.

Tên cầm đầu sai những tên còn lại ra ngoài canh chừng, chỉ còn mình gã bước tới trước mặt Ngộ Quân Diễm, dùng bàn tay thô ráp vuốt ve gò má hắn, nháy mắt nói: “Vương gia chính là Vương gia, ăn của ngon vật lạ khiến da đẹp như vậy, sờ thật mềm, còn mịn hơn cả nữ nhân.”
Ngộ Quân Diễm ghê tởm tránh tay gã, gã lại càng táo tợn, tháo miếng vải đen che mặt ra, để lộ khuôn mặt đầy râu ria, cọ qua cọ lại trên mặt Ngộ Quân Diễm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận