Đất phong của Ngộ Quân Diễm ở Dư Châu, cách đế đô rất xa, cho nên hắn không thể không lên đường về đất phong ngay ngày thứ ba thành thân.
Đường xá xa xôi, hắn rảnh rỗi đến nhàm chán, sai người đưa đến rất nhiều sách thuốc để đọc, đúng là tìm được cây mà Hoàng đế ban cho Tô Ngọc Hành.
Tên là kim quất, còn gọi là kim quất trường sinh, bốn mùa lá xanh, rễ, thân, quả, lá cây đều có thể làm thuốc, rất có giá trị trong y dược, nhưng lại đòi hỏi cao về độ ẩm và ánh sáng.
Đọc đến đây, Ngộ Quân Diễm nhìn sang chậu kim quất đang đặt ở một góc, hỏi Tô Ngọc Hành: “Nhìn cây kim quất kia có vẻ không tệ.”
Tô Ngọc Hành đang cúi đầu gấp giấy, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cây kim quất, lắc đầu nói: “Sắp chết.”
“Hả?” Ngộ Quân Diễm cảm thấy ngạc nhiên, cây kim quất này rõ ràng cành lá rậm rạp, lấy đâu ra dáng vẻ sắp chết, “Lá cây đang xanh tốt rậm rạp, sao có thể chết được?”
“Bởi vì cành lá rậm rạp, cần hấp thu nhiều chất dinh dưỡng cho nên cây không ra quả được.” Tô Ngọc Hành lẩm bẩm, “Không biết có sống được không? Khí hậu đế đô không thích hợp trồng cây này…”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Vậy ngươi muốn mang nó theo vì khí hậu Dư Châu thích hợp?”
Tô Ngọc Hành mở to đôi mắt tròn xoe mờ mịt nhìn Ngộ Quân Diễm nói: “Không biết, ta chưa từng rời đế đô.”
Ngộ Quân Diễm thở dài, thầm nghĩ: Cũng đúng, phụ thân y làm quan ở đế đô, nếu không phải bị gả cho mình làm Vương phi, e rằng cả đời này cũng không thể rời đế đô.
Thật đáng thương! Nghĩ như vậy, Ngộ Quân Diễm cũng cảm thấy có chút ưu thương, bản thân hắn cũng một mình đến Dư Châu, có khác nào bị giam lỏng, đời này cũng đừng mong trở lại đế đô nữa, có khác chi Tô Ngọc Hành đâu.
Tô Ngọc Hành nhỏ giọng gọi: “Vương gia.”
“Ừ?”
“Ngài từng đến Dư Châu chưa? Nơi đó như thế nào?”
“Dư Châu sao?” Ngộ Quân Diễm cười lạnh, trong mắt hiện lên chút oán hận cùng tàn độc, đáp, “Dùng bốn chữ khái quát chính là: khỉ ho cò gáy.”
Dư Châu chính là cực tây Nguyên Quốc, tây giáp Ngõa Lạt (thời Minh chỉ các bộ tộc ở Tây Mông Cổ, bao gồm phía bắc Tân Cương, Trung Quốc và phía Tây nước Mông Cổ ngày nay), bắc có Hoạn Giang, diện tích mặc dù không nhỏ nhưng lại rất hoang vắng, rất xứng với cái tên ‘Dư Châu’.
Cả Dư Châu, lấy núi Miên làm giới hạn chia thành hai huyện, mà đỉnh núi cao nhất núi Miên tên là đỉnh Thiên Trảm, sở dĩ gọi như vậy là bởi vì đỉnh núi này cao vút tầm mây, tựa như một chiếc búa từ trên trời giáng xuống, mà khí hậu hai bên đỉnh Thiên Trảm cũng có sự khác biệt rất lớn.
Huyện Trảm Nam phía nam đỉnh Thiên Trảm bốn mùa đều là mùa xuân, tiết trời ẩm ướt, mà huyện Trảm Bắc phía bắc lại quanh năm mưa lớn, hoa màu bị nước mưa phá hỏng, không sao trồng cấy được lương thực, dân chúng chạy loạn tứ phía, cường đạo hoành hành.
Ban một nơi như vậy cho Ngộ Quân Diễm làm đất phong, tâm ý của Hoàng đế như thế nào, người có mắt đều nhìn ra được.
“Vương gia? Vương gia?”
Nghe tiếng gọi của Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm mới hoàn hồn, quyển sách trong tay trong lúc thất thần đã bị hắn bóp đến nhàu.
“Vương gia, ngài không sao chứ?” Tô Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn hắn, lấy từ đĩa trái cây bên cạnh đưa cho hắn một quả cam nói, “Ăn cam đi.”
Ngộ Quân Diễm cười phá lên: “Ngươi thích ăn cam lắm hả?”
“Ừ!” Tô Ngọc Hành cười cong mắt, “Ta thích ăn cam nhất!”
“Ngươi còn cười được!” Ngộ Quân Diễm cố ý hù dọa y nói, “Nơi chúng ta sắp tới rất nguy hiểm, rất hiểm ác, không phải nơi nào tốt đẹp cả đâu, ngươi có sợ không?”
Tô Ngọc Hành vừa bóc vỏ cam, không tách múi mà bỏ cả vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Ta chưa nhìn thấy, sao phải sợ?”
Ngộ Quân Diễm nở nụ cười, chợt cảm thấy có một tên ngốc ở bên cạnh cũng rất tốt, ít nhất giảm bớt được rất nhiều phiền não.
Tô Ngọc Hành bỏ vỏ cam mình mới bóc ra vào trong bát, rồi lại chỗ chậu cây kim quất mà y yêu quý hái hai chiếc lá, lấy nước rửa rồi cũng để vào trong bát, thêm hai viên đường, đổ nước nóng vào, đưa cho Ngộ Quân Diễm nói: “Cho ngươi này, uống ngon lắm.”
Ngộ Quân Diễm ngạc nhiên nhìn bát nước nổi đầy vỏ với lá cây, vốn không định tin lời tên ngốc này, nhưng sau khi ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, liền quyết định thử một ngụm nhỏ.
Vừa nhấp một ngụm, mùi hương thơm ngát lan khắp khoang miệng, bực bội trong lòng dường như cũng giảm đi không ít.
“Ta không lừa ngươi chứ?” Tô Ngọc Hành cười nói, “Những thứ nhìn như không thể ăn đôi khi lại có vị rất ngon.”
Ngộ Quân Diễm cảm thấy trong lời nói của Tô Ngọc Hành có thâm ý, cười nói: “Xem ra Vương phi cũng không ngốc nha.”
Nghe thấy câu này, Tô Ngọc Hành lập tức căng thẳng, nhưng y vẫn khống chế được căng thẳng trong lòng, không để lộ ra, toét miệng cười nói, “Ta đương nhiên không ngốc!”
Không có kẻ ngốc nào lại thừa nhận mình ngốc, đây là câu trả lời không thể tốt hơn.
Quả nhiên Ngộ Quân Diễm không hỏi thêm gì nữa.
Đến Dư Châu, Tri châu Trì Úy đã chờ sẵn nghênh đón.
Ngộ Quân Diễm vén rèm xe, nhìn đoàn người nghênh đón của Trì Úy, cười lạnh nói: “Tin tức truyền đi thật nhanh, ngay cả ta đến lúc nào cũng tính toán chuẩn như vậy.”
Xe ngựa dừng lại, Trì Úy bước tới nói: “Tri châu Dư Châu Trì Úy cung nghênh U An quận vương.”
Ngộ Quân Diễm hờ hững nói: “Ừ.”
Trì Úy nịnh nọt cười nói: “Vương phủ đã bố trí xong, mời Vương gia dời bước.”
Ngộ Quân Diễm không nói gì thêm, đoàn người theo hướng dẫn của Trì Úy đi tới U An vương phủ.
Vương phủ xây ở chân núi Miên, tuy không quá lộng lẫy nhưng cũng coi như khang trang.
Trì Úy đi lên trước, lén quan sát sự thay đổi nét mặt của Ngộ Quân Diễm, dè dặt hỏi: “Vương gia có hài lòng không ạ?”
Ngộ Quân Diễm vừa nghe, nhếch miệng cười nói: “Chớ nói tới hài lòng, nơi này mặc dù khang trang nhưng chưa đủ cao quý.
Tốt xấu gì cũng là phủ Vương gia, không có chút khí thế, ta thì không sao, chỉ sợ truyền đi sẽ làm mất mặt Hoàng thượng.”
Trì Úy nghe xong vội nói sẽ sai người trang hoàng lại, nhưng trong lòng thì thầm nghiến răng.
Đúng là y có vụng trộm giữ lại một phần ngân lượng triều đình đưa tới để tu sửa U An vương phủ, vốn nghĩ Ngộ Quân Diễm nhiều năm chinh chiến bên ngoài, màn trời chiếu đất, sẽ không yêu cầu quá cao với phủ đệ, nào ngờ vừa mới tới hắn đã chê bai Vương phủ không đủ khí thế, thấy nước luộc mất công lại phải đổ ra ngoài, y sao có thể không tức tối?
Ngộ Quân Diễm đi đến An Dương điện, là nơi nghỉ ngơi của hắn, mà Tô Ngọc Hành cũng được người hầu dẫn đến Tử Tô điện.
Ngộ Quân Diễm sai Lý Tử chuẩn bị để hắn tắm rửa, thay y phục.
Y phục cũng khác một trời một vực với y phục thanh nhã trước kia, mà theo lời của hắn chính là, mặc thứ đắt nhất, mang thứ đẹp nhất, từ trên xuống dưới ra dáng một công tử ăn chơi trác táng, nào đâu còn hình dáng Thiên Lang tướng quân.
Nhìn gương đồng cười chua xót, Ngộ Quân Diễm lẩm bẩm: “Từ hôm nay trở đi, ta trở thành một Vương gia ung dung tự tại rồi.”
Lý Tử nghe thấy lời tự giễu này của Ngộ Quân Diễm, trong lòng khó chịu, khẽ gọi một tiếng Vương gia nhưng lại không biết nên nói gì để an ủi hắn, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, mở miệng: “Vương gia, Vương phi hẳn cũng đã thay xong y phục rồi, chúng ta qua đó đi.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu, đi đến Tử Tô điện, đúng lúc Đào Tử đang chải đầu cho Tô Ngọc Hành.
Ngộ Quân Diễm đi tới, thấy Tô Ngọc Hành ngồi trước gương mặc một bộ trường bào đỏ chót, nhưng bộ trường bào này lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của y, tóc đen như mực, ngồi yên tại đó tựa như một mỹ nhân.
“Vương gia, ngài xem Vương phi có đẹp không?” Đào Tử đắc ý nói, “Nô tỳ chọn y phục cho ngài ấy đó, có phải rất tôn da không?”
“Ha ha, không tệ.” Ngộ Quân Diễm đi đến sau lưng Tô Ngọc Hành, tay nhẹ đặt lên vai y, cười hỏi, “Thích không?”
Tô Ngọc Hành cảm thấy bắp thịt trên mặt mình đều muốn căng ra, còn phải cố nặn ra một nụ cười ngây ngô trong sáng, ‘chân thành’ đáp: “Thích!”.