===========
Vưu thị cuối cùng cũng chú ý đến Tống Vãn Ý đang đứng bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, khiến cả cơ thể nàng ta run rẩy: " Nếu ngươi đem nàng đến đây, ta sẽ nói cho ngươi biết.
" Trong ánh mắt tàn nhẫn thoáng hiện một chút bi thương.
Nàng ta dường như bị thương rất nặng, thấy Tống Vãn Ý, đôi tay cũng không thể nâng lên.
Tống Vãn Ý cảm thấy không có gì phải sợ, liền tiến lên đưa tam cô nương đến trước mặt nàng.
Nụ cười trên mặt Vưu thị lập tức ngừng lại, nàng ta cắn răng, dùng sức gắng gượng thân thể, đôi tay run rẩy nắm chặt hai vai tam cô nương.
Tiểu cô nương chỉ khoảng bảy tám tuổi, lập tức bị hành động này làm cho sợ hãi mà khóc thét lên.
Vưu thị lại mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm vào tam cô nương, nói: " Bởi vì ta muốn cho ngươi nếm thử nỗi thống khổ mà ta đã chịu đựng năm đó, thân nhân chết thảm, bơ vơ không nơi nương tựa, sống không bằng chết.
"
Từng câu từng chữ như một lời nguyền rủa đối với tam cô nương, nhưng cũng như là một sự cảm khái sâu sắc về cuộc đời nàng ta.
Tỳ nữ Mạnh thị, lòng dạ gian xảo, nhiều lần trộm cắp tài sản của gia đình Vương, cuối cùng bị đại công tử Vương gia đánh chết.
Còn nữ nhi nàng ta không có ý xấu, nên không bị tội và không phải chịu trách nhiệm.
Tống Vãn Ý bỗng nhớ đến hồ sơ ghi lại, kinh ngạc nhìn Vưu thị: " Ngươi là nữ nhi của Mạnh thị? "
Vưu thị cười, đắc ý nói: " Đúng vậy.
"
" Rõ ràng là mẫu thân ngươi đã phạm sai lầm… "
" Mới không phải!!! " Vưu thị lập tức lạnh mặt, quát lên bằng giọng khàn khàn, " Mẫu thân ta là Mạnh thị, 20 năm qua làm một tiểu tỳ nữ trong dinh thự này, vốn chỉ để duy trì sinh kế, thế nhưng lại bị Vương lão gia coi trọng, ông ta đã vũ nhục… "
Giọng nói phẫn nộ của nàng ta trở nên run rẩy, tiếng nức nở lại làm người khác cảm thấy chói tai.
Nàng ta tiếp tục nói: " Ta chính là cái nghiệt chủng, mẫu thân ta mang thai bị Vương phu nhân phát hiện.
Thấy bụng bà ấy ngày càng lớn, nhà Vương vốn dĩ không còn hy vọng có con lại bắt đầu để tâm, trong lòng cũng nảy sinh ý định đưa bà ấy lên làm di nương.
"