Lại là một cái tên vừa dài vừa ngu ngốc.
Mà nội dung chỉnh thể của văn án này với cái tên giống y nhau, nói chính là vai chính Lâm Đồng từ nhỏ đã có mối hôn ước với Lục Bạch đại thiếu gia Lục gia, sau khi bị từ hôn, ở một đêm mưa ngoài ý muốn được đại lão Nguyên Hoắc - chỗ dựa chân chính của Lục gia nhặt về nhà.
Từ đây một bước nhảy lên làm mẹ nhỏ của tra nam, đồng thời hưởng thụ sinh hoạt hạnh phúc tu la tràng* giữa hai cha con.
(*) Tu la tràng: Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.
Nói về tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.
Tuy rằng là như vậy, nhìn qua thì thấy không có vấn đề gì, nhưng Lục Bạch vẫn mặt vô biểu tình như cũ.
Hệ thống nơm nớp lo sợ: "Thì, thì thân phận hiện tại cũng khá tốt, cho nên cũng coi như là nghỉ phép ha!"
Lục Bạch cười lạnh một tiếng: "Cho nên ta phải gọi một người so với ta nhỏ hơn ba tuổi là cha nuôi?"
Hệ thống: "........"
Lục Bạch: "Còn có cái tên tiểu bạch liên này nữa, rốt cuộc là ai ở Lục gia định ra mối liên hôn a?"
Lục Bạch cũng khó được lúc buông lời cay nghiệt.
Chủ yếu là bởi vì cốt truyện này quá loạn cũng quá não tàn.
Đích đích xác xác phù hợp với định nghĩa thế giới nghỉ phép, dù sao nơi này đừng nói cái gì mà bàn cờ của Chủ Thần và Thiên Đạo, ngay cả pháp tắc cơ bản nhất cũng loạn thành một đoàn.
Không hề logic một chút nào.
Cái tên Lâm Đồng này là một đứa nhỏ sống dựa vào trợ cấp xã hội bởi vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó.
Mà ông nội của Lục Bạch lại mắc chứng Alzheimer*, một bữa cơm công phu liền đem cháu trai nhà mình cùng con trai nhà người khác đề ra hôn ước.
(*) Alzheimer: Là một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già, bệnh đặc trưng bởi sự mất dần các nơron thần kinh và synap trong vỏ não và một số vùng dưới vỏ.
Bệnh có xu hướng nặng dần gây ảnh hưởng xấu tới các hoạt động sinh hoạt hàng ngày, tới trí nhớ, hoạt động ngôn ngữ và tư duy của người bệnh.
Bệnh thường xuất hiện ở người trên 65 tuổi.
Tuy nhiên vẫn có thể đến ở độ tuổi từ 50 đến 65 tuổi.
Chỉ là đề ra hôn ước cũng liền thôi, ông còn trực tiếp đem đứa nhỏ này mang trở về, hơn nữa ném tới trong phòng ngủ của Lục Bạch, nói là vị hôn thê của cậu.
Nếu gần như thế, năm đó Tiểu Lục Bạch mới chỉ có tám tuổi cũng sẽ không thật sự chán ghét Lâm Đồng.
Dù sao Lâm Đồng cũng giống mình, đều là người bị hại.
Nhưng tính cách của cái tên Lâm Đồng này thật là quá làm người ta sợ hãi.
Một lời không hợp liền rưng rưng khóe mắt, mấu chốt là diện mạo của tiểu bạch liên quá làm người thương tiếc.
Dẫn tới việc Lục Bạch luôn bởi vì y mà bị ăn mắng.
"Lục Bạch, có phải con khi dễ Lâm Đồng hay không?"
"Lục Bạch, cháu mang theo Lâm Đồng đi chơi cùng thì có làm sao?"
"Lục Bạch cậu làm người cho tốt đi! Cho dù Lâm Đồng đối với cậu khăng khăng một mực, cậu cũng không thể không xem em ấy là người như thế!"
Một đường trưởng thành, Lục Bạch nghe thấy đều là những lời quở trách.
Mỗi một người bên cạnh cậu, bao gồm cả cha mẹ cậu hay anh em thân thiết đều cảm thấy Lục Bạch có lỗi với Lâm Đồng, nơi chốn gây khó dễ cho Lâm Đồng.
Nhưng nói đến cùng, Lục Bạch căn bản cái gì cũng đều không làm!
Ai có thể nghĩ đến, khi còn nhỏ cậu vội vàng làm bài tập không để ý đến Lâm Đồng, Lâm Đồng liền có thể luôn ngậm nước mắt cuộn tròn ở góc tường.
Trưởng thành hơn một chút, Lâm Đồng khóc la khắp nơi nói mình là hôn thê của cậu, một bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng, phảng phất như chỉ cần hầu hạ tốt cậu thì cái gì cũng đều nguyện ý làm.
Nhưng trên thực tế, Lục Bạch thích cái gì cũng đều không biết.
Luôn là bắt cậu phối hợp làm những chuyện bản thân không thích.
Thời điểm quan trọng nhất, là khi Lục Bạch lên sơ trung, hơn nữa tại xí nghiệp của gia tộc dưới sự trợ giúp của người quản lý bắt đầu tiếp xúc với sự vụ công ty.
"Lục Bạch, tâm huyết cả đời này của ông nội, đều đặt hết vào trong công ty.
Cha của cháu bị ta dưỡng thành cái loại ăn chơi trác táng, mẹ của cháu cũng là đại tiểu thư không có tâm nhãn.
Về sau đi theo ông ngoại cháu gần một chút.
Cái người quản lý mà ta và ông ngoại để lại cho cháu chính là trợ lý tương lai của cháu.
Lục gia.......liền giao cho cháu."
"Chiếu cố cha mẹ, em trai cháu cùng Lâm Đồng, Lục gia chỉ còn lại có cháu thôi."
Đây là những lời nói khi ông nội của Lục Bạch còn thanh tỉnh, ông ở thương trường cũng coi như là oai phong một cõi cả đời, chờ đến lúc gì, lại chỉ có thể đem gia nghiệp trong tay phó thác cho trưởng tôn mới chỉ mười hai tuổi của mình.
Nhưng ông nào biết rằng, Lục Bạch nhìn bình tĩnh lại so với ông còn muốn suy sụp hơn cả.
Cậu mới mười hai tuổi, nơi nào khiêng cho nổi trọng trách gia nghiệp nặng như vậy? Chính cậu cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, muốn gánh vác tương lai của gia đình như thế nào?
Nhưng Lục Bạch không có đường lui.
Cho nên cậu vẫn phải cõng lấy.
Một khi lão gia tử của Lục gia ngã xuống, bốn phương tám hướng đều là những ánh mắt như hổ rình mồi.
Lúc ban đầu Lục Bạch dựa vào ông ngoại cùng sự trợ giúp của người quản lý, vứt bỏ một bộ phận ích lợi, xem như ở trong bầy sói đói giữ được thế lực trung tâm của Lục gia.
Sáu năm sau đó, Lục Bạch mỗi ngày đều đang liều mạng học tập.
Học tập trên thương trường ngươi lừa ta gạt, học tập làm như thế nào sử dụng lời nói thuật cùng người đàm phán, học tập làm như thế nào khống chế thuộc hạ, quản chế thế lực của các chi thứ.
Trong mắt người ngoài, Lục Bạch mười mấy tuổi liền vượt qua cha mình để cầm quyền, mới vừa mười tám liền tây trang giày da ra vào các yến hội lớn cùng người giao thoa.
Quả thực là đại biểu cho thiên chi kiêu tử.
(*) Thiên chi kiêu tử: Con cưng của Trời.
Nhưng Lục Bạch trên thực tế, mỗi ngày mệt đến chạm giường liền ngủ, chuyện thứ nhất khi mở mắt ra chính là cân nhắc sự vụ gia tộc.
Ngay cả việc đi học nghe giảng đối với cậu mà nói, đều đã là chuyện vui vẻ xa xỉ.
Vì cả gia đình cúc cung tận tụy, hận không thể đến máu thịt đều lấy hết ra.
Lại như thế nào có sức lực đáp lại chuyện yêu đương của Lâm Đồng?
Những việc này, người ngoài có lẽ không biết, nhưng bản thân Lâm Đồng lại có thể không biết sao?
Y ngủ ở trong phòng ngủ của Lục Bạch, tận mắt nhìn thấy Lục Bạch bao nhiêu lần gần như là ngủ hôn mê ở trên giường, sau đó lại ở thời điểm rạng sáng 5 giờ theo phản xạ bò dậy, rửa cái mặt, cưỡng bách chính mình bảo trì thanh tỉnh, sau đó bắt đầu một ngày học tập.
Kể cả lúc sinh bệnh cũng không gián đoạn.
Bởi vì Lục Bạch không có thời gian dưỡng bệnh, càng không dám có nửa phần lơi lỏng.
Sinh hoạt của hai đại gia đình đều treo ở trên người cậu đấy!
Nhưng cho dù Lâm Đồng biết, y cũng hoàn toàn không để ý.
Trong lòng y chỉ có sự yêu thích của chính mình đối với Lục Bạch, khát vọng Lục Bạch đáp lại tình cảm của mình.
Không chiếm được cũng chỉ muốn khóc.
Dù sao, y mới không có làm gì sai.
Y chỉ là quá thích Lục Bạch mà thôi.
Không chiếm được sự yêu thích của cậu, sự khổ sở của y vì cái gì không thể biểu hiện ra ngoài?
Nói trắng ra, đều là do Lục Bạch mềm lòng.
Lâm Đồng từ nhỏ lớn lên ở bên người cậu, nếu không phải cậu che chở, cậu nơi chốn đưa tiền, thậm chí đến Lâm gia ở sau lưng Lâm Đồng cậu cũng chu cấp cho, thì Lâm Đồng nói không chừng đã sớm chết đói.
Căn bản không có khả năng đứng ở chỗ này, cùng cậu giả vờ ủy khuất, giả vờ vô tội.
Nhưng cho dù Lục Bạch đã làm bao nhiêu chuyện như vậy, cậu vẫn như cũ là tra nam trong miệng mọi người.
Ai bảo sự ủy khuất của Lâm Đồng bị toàn thế giới thấy chứ?
Không đợi Lục Bạch mắng chửi, hệ thống nhìn đến nơi này liền trực tiếp bùng nổ: "Cho nên đã tan nát như vậy rồi, vì cái gì sau này còn có thể truy thê hỏa táng tràng*? Chẳng lẽ không phải càng tiễn đi sớm càng vui sướng nhanh sao?"
(*) Truy thê hỏa táng tràng: Chính là lãng tử quay đầu điên cuồng truy thê, không hề tôn nghiêm, không từ thủ đoạn, lì lợm la liếm cầu xin người yêu cũ tha thứ và yêu lại mình.
Lục Bạch nhưng thật ra có thể hiểu được cảm xúc của nguyên thân "Bởi vì hắn xem Lâm Đồng là người nhà.
Cuối cùng sẽ truy thê hỏa táng tràng, là bởi vì hắn cảm thấy cái người đại lão tàn tật kia không tương xứng.
Kết quả lại làm chính mình biến thành pháo hôi thúc đẩy tình cảm của hai người đó, trực tiếp bị dẫm dưới chân."
Hệ thống thuận thế lướt xuống xem kết cục, cũng thật là vô cùng châm chọc.
Lục Bạch cuối cùng là vì cứu Lâm Đồng mà chết.
Lâm Đồng cùng vị đại lão tàn tật của y vì cảm kích Lục Bạch, liền tìm cho Lục gia một người quản lý mới.
Bảo đảm cho cha mẹ Lục Bạch cùng em trai của cậu về sau vẫn có cuộc sống an ổn.
Hết thảy những điều này, có thể nói là Lục Bạch dùng mạng để đổi lấy.
Kết quả thế nhưng tất cả mọi người đều cảm kích sự thiện lương của Lâm Đồng cùng đại lão tàn tật.
Thậm chí đến cuối cùng, Lục Bạch đến một người viếng mồ mả cho mình cũng không có.
Cậu vì cái nhà này, từ trên xuống dưới bận rộn cả đời.
Cả đời làm một đứa cháu trai tốt, con trai tốt, huynh trưởng tốt, thậm chí là vị hôn phu tốt.
Nhưng cuối cùng lại chỉ rơi xuống một cái tên gọi là "tra nam".
Cái này làm cho cậu chết không nhắm mắt.
Lục Bạch: "Nhiệm vụ của thế giới này là gì?"
Hệ thống trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi nói: "Làm tra nam.
Nguyên thân cảm thấy, cả đời đều bị mắng là tra nam, đơn giản liền đường đường chính chính làm tra nam một lần."
Lục Bạch: "Đã hiểu.
Cái này ta rất am hiểu."
Hệ thống: "???"
Hệ thống mơ hồ nhận thấy một tia cảm giác bất an quen thuộc.
Quả nhiên, cuộc đối thoại của hai người bọn họ trong não bộ vừa mới kết thúc.
Lục Bạch bên kia liền trực tiếp đem góc áo của chính mình từ trong tay Lâm Đồng rút ra, sau đó hỏi Lâm Đồng một vấn đề vô cùng đánh thẳng vào linh hồn "Cậu có phải thật sự thích tôi hay không?"
Lâm Đồng không dám nắm góc áo của cậu nữa, vẫn luôn ngậm nước mắt gật đầu.
"Em, em từ nhỏ liền thích anh a! Lục ca anh biết em mà, ông nội nói, em là vợ chưa cưới của anh, phải luôn theo bồi anh......." Giống như thật sự ngây thơ đơn thuần tới cực điểm, Lâm Đồng phảng phất cũng không biết cái gì gọi là kiêng dè, thoải mái hào phóng nói lời ái muội.
Nói trắng ra là, nếu không phải do những lời này, nhóm người trong trường cũng sẽ không cảm thấy Lục Bạch là tên cặn bã.
Đính hôn còn không phụ trách, lợi dụng sự thâm tình của Lâm Đồng đối với mình mà không xem Lâm Đồng là người.
Ánh mắt của các đồng học xung quanh khi nhìn Lục Bạch liền càng thêm không tốt.
Thế giới này mười sáu tuổi liền tính thành niên.
Mười hai mười ba tuổi đính hôn cũng không ít.
Cao trung giống như là thánh địa của tình yêu, có một đám nhiệt huyết như vậy, hơn nữa Lục Bạch ngày thường ít có thời gian ở trong trường, cũng không tỏ vẻ mình là thiếu gia cao ngạo.
Trong lúc nhất thời làm mọi người quên mất thân phận của cậu, phảng phất như cậu chỉ là một học sinh bình thường, bởi vậy liền càng thêm căm ghét loại hành vi bội tình bạc nghĩa này của Lục Bạch.
Nếu là lúc trước, những lời khiển trách như vậy Lục Bạch đều sẽ không đáp lại, chỉ biết lo đi làm những việc chính mình phải làm.
Nhưng lần này, Lục Bạch lại ngoài dự đoán đình chỉ bước chân.
Cậu khe khẽ thở dài, quay đầu nói với Lâm Đồng "Nếu cậu yêu tôi như vậy, như vậy từ hôm nay trở đi, liền giảm bớt áp lực kinh tế giúp tôi, thế nào?"
"Có ý gì?" Lâm Đồng theo bản năng cảm thấy sự tình dần trở nên vi diệu.
Cái chữ "tiền" này, làm bản năng của y cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng những người xung quanh lại tức giận bất bình thay y trước "Như thế nào, Lục Bạch? Cậu là vị hôn phu của người ta, mà ngay cả tiền cho vợ của mình cũng không muốn tiêu sao?"
"Đúng đấy! Còn là đại thiếu gia hào môn nữa chứ! Tự móc mũi mà nghĩ xem, Lâm Đồng mỗi ngày đi học trên dưới đều là đồng phục bình thường nhất, trên người cũng không bao giờ mang theo trang sức gì.
Ngay cả đồ ăn cũng đều là từ trong nhà mang đến.
Cậu tiêu tiền cho người ta được cái gì, mà cậu dám nói như vậy?"
Lục Bạch hơi hơi nhướng mày, cũng không phản bác.
Tên Lâm Đồng lại có điểm luống cuống "Tớ, tớ không phải......!Các cậu đừng nói bừa."
Nhưng mà những người này đối với Lâm Đồng đồng tình muốn chết, chỉ biết thay y bênh vực kẻ yếu, nói chuyện cũng càng ngày càng khó nghe.
"Lục Bạch, nghe tôi nói, cậu cũng đừng đi học nữa.
Ôm theo đề luyện Toán Olympic có ích lợi gì? Cậu có thể thật sự qua được bài kiểm tra sao? Cao trung đều là vào học rồi mới đến, hơi tiền đầy người còn giả bộ người làm công tác văn hóa làm gì a?"
"Đúng vậy! Cũng chỉ có Lâm Đồng nơi chốn vãn hồi mặt mũi cho cậu, nói cậu cái gì mà không có thời gian đi học, trên thực tế rất thông minh.
Ai không biết cậu trốn học đi làm gì chứ? Còn không phải là đi chơi uống rượu sao?"
"Tôi còn từng thấy hắn cùng người khác đi khách sạn đó!"
"Thật không? Lâm Đồng, cậu đừng chạy theo sau hắn ta nữa.
Lục Bạch không biết ở bên ngoài đã dơ thành bộ dạng gì rồi, cậu gả cho hắn không cảm thấy ghê tởm sao?"
Một đám người ồn ào nói lắm, phảng phất như Lục Bạch chính là đại biểu cho một tên tra nam không có thuốc chữa.
Đặt ở ngày thường, bản thân Lục Bạch không có ở đây, Lâm Đồng nhất định sẽ ủy ủy khuất khuất tỏ vẻ chính mình yêu Lục Bạch, cho dù cậu có bộ dạng gì cũng đều yêu.
Nhưng hôm nay làm trò trước mặt Lục Bạch, Lâm Đồng lại đến một lời cũng không thể nói ra được.
Nhưng y không nói gì, Lục Bạch lại thật sự đáp lại.
Liền thấy Lục Bạch mở điện thoại ra, nhấp vào một danh sách chuyển khoản rất dài, sau đó nói với Lâm Đồng "Mỗi tháng tôi đều chuyển khoản cho cha cậu hai mươi vạn, tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu cũng là hai mươi vạn."
"Nếu tôi đã tồi như vậy, vậy về sau liền bỏ hết nhé?"
"Lục ca, anh là có ý gì?" Lâm Đồng thật sự luống cuống.
Lục Bạch câu lên khóe môi, lộ ra một nụ cười vô cùng phù hợp với hình tượng tra nam trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài, duỗi tay nhéo mặt Lâm Đồng một chút "Tiểu bảo bối Đồng Đồng, cậu còn không hiểu sao?"
"Một năm 480 vạn.
Cho dù tôi bao một con hát thì người ta còn biết mỗi ngày cười với tôi một cái đấy! Cậu trừ bỏ biết khóc ra, còn có tác dụng gì khác chứ?"
"Đừng lấy chuyện thích với yêu ra để nói nữa."
"Chính cậu cũng nói a! Tôi căn bản là không thích cậu, không phải sao?".