"Mẹ nó mày điên rồi à? Có bệnh thì đi uống thuốc, uống say thì cút lên lầu ngủ đi, đứng ở đây nói điên nói khùng gì thế hả?" Tính tình của Lục Tường luôn nóng nảy.
Đừng nhìn Lục Bạch dốc hết sức chống đỡ Lục gia, bên ngoài đều biết cậu là người cầm quyền.
Nhưng đóng cửa lại, ai mà không biết Lục Bạch chính là người làm công của nhà bọn họ.
Lục lão gia tử năm đó bệnh nặng không qua khỏi, một hai phải đem tất cả tài sản đều để lại cho Lục Bạch, vậy nên Lục Bạch liền theo lý thường hẳn phải nuôi dưỡng bọn họ.
Năm đầu tiên cha Lục liền đã cảnh cáo Lục Bạch nên đứng đúng vị trí của mình.
Ngần ấy năm Lục Bạch cũng coi như là cẩn trọng.
Kết quả hôm nay lại theo chân bọn họ nháo lớn như vậy, sợ là muốn lên trời rồi.
Còn làm kho máu dự phòng, người như thằng đó cũng xứng? Nếu thật sự nhiễm bệnh, vậy nhanh chóng tìm một chỗ chờ chết đi.
Lục Tường quen thói nghe ba mình trào phúng hạ thấp Lục Bạch, đối với vị huynh trưởng cầm quyền này tự nhiên không có nửa điểm kính sợ.
Huống chi, trước kia Lục Bạch bởi vì nó là em trai, cho nên nơi chốn âm thầm che chở.
Nó ở bên ngoài chọc vào rắc rối cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ.
Nhưng mà loại giúp đỡ xuất phát từ tình thân yêu quý đối với Lục Tường mà nói, cùng với việc vội vàng lại đây thay nó chùi đít giải quyết hậu quả không khác gì nhau.
Không có việc gì còn muốn châm chọc Lục Bạch vài câu, có việc liền càng không thể buông tha cậu.
Bởi vậy, Lục Tường ba bước thu thành hai bước đi tới trước mặt Lục Bạch, duỗi tay phải bắt lấy cổ áo Lục Bạch đem cậu túm lên.
"Làm kho máu cho mày? Mày mẹ nó cũng xứng? Không nghe ba mẹ nói sao? Mày sinh ra cũng chỉ để làm con chó trông cửa cho chúng tao.
Tao mới là thiếu gia chân chính của Lục gia.......!Mày!"
Những lời này đều là lời ngày thường Lục Tường nói theo thói quen, đáng tiếc lần này mới nói được một nửa, đã bị Lục Bạch duỗi tay bắt lấy cằm, dễ như trở bàn tay bẻ lệch khớp hàm.
"!!!" Kịch liệt đau đớn làm vị chưa từng ăn qua đau khổ như Lục tiểu thiếu gia lập tức liền hét lên.
Mà Lục Bạch lại vô cùng nhàn nhã nâng chân lên, một chân đạp vào bụng nhỏ của nó, trực tiếp đem người đá văng ra xa.
"Phanh" một tiếng trầm vang, eo của Lục Tường đập vào trên bàn trà, cả người nằm liệt ở trên mặt đất sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích được.
Cảm giác nửa người dưới của mình phảng phất như bị chặt đứt, đau đến chết lặng.
"Lục Bạch, mày làm gì đấy hả? Đây là em trai của mày!" Mẹ của Lục Bạch thương yêu nhất đứa con trai nhỏ này, lập tức liền chịu không nổi, nhanh chóng chạy lại xem.
Nhưng chưa chạy được hai bước, đã bị ánh mắt nghiền ngẫm của Lục Bạch dọa sợ.
Lục Bạch từ nhỏ đã được Lục lão gia tử nuôi dưỡng ở bên người, mỗi lời nói hành động đều đã chịu sự hun đúc từ ông nội và ông ngoại.
Cho nên mẹ của Lục Bạch đã rất nhiều năm không có nhìn kỹ qua đứa con trai cả này của mình.
Thình lình bị cậu nhìn chằm chằm, lại phát hiện ánh mắt cậu âm lãnh dọa người, giống như đang bị một con rắn độc nhìn thẳng, toàn thân đều bắt đầu phát run.
Bà ta theo bản năng lùi lại hai bước, tránh ở phía sau cha của Lục Bạch.
Ngay cả con trai nhỏ, cũng không dám đi lên nhìn.
Cha Lục cũng giống như bị Lục Bạch đột nhiên làm khó dễ dọa sợ.
Nhưng ông ta rất nhanh liền phản ứng lại, hơn nữa còn ồn ào kêu quản gia.
"Phản rồi, đây là muốn tạo phản rồi!"
"Báo cảnh sát cho ta! Kêu bảo an trói nó lại." Cha của Lục Bạch dùng sức la lối.
Nhưng hô nửa ngày, mới phát hiện toàn bộ trong phòng, trừ bỏ chính bọn họ, ai cũng không nhúc nhích.
Lục Bạch ngồi ở trên sô pha, thậm chí còn rất có hứng thú vẫy tay kêu Lâm Đồng lại gần.
"Đồng Đồng, tôi muốn ăn quả nho." Lục Bạch nói như vậy, người lại dựa vào trên sô pha không chút sứt mẻ, thuận tiện rút ra điếu thuốc.
Lục Bạch không có thói quen nghiện hút thuốc lá, nhưng lại phá lệ thích hương vị của cây thuốc lá.
Cậu cảm thấy như vậy có thể nâng cao tinh thần.
Lâm Đồng thức thời quỳ gối bên chân Lục Bạch, đem quả nho đã lột sạch vỏ đưa đến bên miệng cậu.
Lại bị Lục Bạch nắm lấy cánh tay, đưa về bên môi y.
Thuận theo lực đạo của Lục Bạch, Lâm Đồng hé miệng mình cắn lấy quả nho.
"Ngọt không?" Lục Bạch thấp giọng ở bên tai y dò hỏi, mang theo thanh âm trêu đùa phá lệ ái muội, hơi thở ấm áp thổi tới bên tai trực tiếp làm Lâm Đồng mềm eo, thiếu chút nữa ngã ngồi vào trong lồng ngực của Lục Bạch.
Nhưng làm một tra công tiêu chuẩn, Lục Bạch ở loại thời điểm này không chỉ không thể ôm y, còn phải khiến y ở trước mặt mọi người bị xấu mặt.
Vì thế, Lâm Đồng vững vàng ngã ở trên mặt đất, khoảng cách giữa mông với Lục Tường đang nằm ở trên đất chỉ có không đến ba centimet.
Lâm Đồng bị ngã có điểm ngốc lăng.
Tiếng kêu rên của Lục Tường cũng lớn hơn nữa.
Còn về phía Lục Bạch, lại thành thật kiên định dựa vào trên sô pha hút thuốc, một bộ dạng người cầm quyền ăn chơi trác táng, làm cha Lục tức giận đến thất khiếu* đều bốc khói.
(*) Thất khiếu: Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng).
"Đều mẹ nó điếc rồi sao? Quản gia! Động thủ! Hôm nay ta phải giáo huấn cái tên nghiệt tử này!"
"Người đâu? Bảo an đâu?"
"Lời ta nói không nghe theo đúng không?"
Cảm xúc của cha Lục càng ngày càng kích động, không chỉ bởi vì thái độ kiêu ngạo của Lục Bạch, mà còn vì ông ta phát hiện người làm ở nhà cũ Lục gia, kỳ thật cũng không nghe theo mệnh lệnh của mình.
Thấy bộ dạng tức giận nhưng không thể làm gì được của ông ta, Lục Bạch nhịn không được bật cười.
"Xem còn chưa hiểu sao? Sẽ không có người nghe theo lệnh của ông đâu." Lục Bạch đem điếu thuốc mới hút được hai ngụm ném vào gạt tàn thuốc, sau đó đứng lên đi đến trước mặt cha Lục.
"Năm đó ông nội không giao Lục gia cho ông, chính là vì nguyên nhân này."
"Rõ ràng phế vật như vậy, nhưng lại nơi chốn tự tin."
"Tôi từ lúc mười hai tuổi liền tiếp nhận Lục gia.
Mà ông cho tới hiện tại, đến cổ phần cũng đều không có.
Còn có thể duy trì mặt mũi bên ngoài, toàn là dựa vào cái danh cha ruột của Lục Bạch để chống đỡ."
"Nếu không, ông ở trong mắt người khác đến cái rắm cũng đều không bằng."
"Mày, cái loại nghiệp chướng! Ba tao chính là mắt mù mới để loại bạch nhãn lang* như mày lên nắm quyền!"
(*) Bạch nhãn lang: "Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.
Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
Nhưng Lục Bạch lại duỗi tay vỗ vỗ mặt ông ta "Ba à, khi còn sống có những lời phải nghĩ cho cẩn thận rồi mới nói, nếu không, tôi không ngại đưa ba đi âm phủ cùng những người khác tán gẫu đâu."
"Mày muốn làm cái gì......." Mấy chữ mẫn cảm như "còn sống", "âm phủ" rốt cuộc làm cha Lục có chút cảnh giác.
Lục Bạch cũng nhịn không được cười "Ông vẫn chưa hiểu sao?"
"Cái nhà này, vẫn luôn là tôi làm chủ.
Tiền lương của quản gia, người hầu đều là tôi phát.
Công ty cũng là tôi quản.
Còn về các người, bất quá là trói buộc khi kế thừa tài sản mà thôi."
"Năm đó tôi từng đáp ứng ông nội, phải chăm lo cho các người đến lúc xuống lỗ.
Nhưng nói đến cùng, tôi cũng không hứa hẹn xuống lỗ là lúc nào."
"Ban đầu tôi nghĩ tốt tốt đẹp đẹp, nuôi mấy kẻ phế vật như các người cũng liền thôi.
Kết quả tôi vội đến muốn chết, các người lại muốn leo lên đầu tôi ngồi, rốt cuộc là ai điên a?"
Lục Bạch chỉ cảm thấy buồn cười "Cả gia đình các người như dòi bám ở trên người tôi uống máu ăn thịt, còn mưu toan giả dạng chính mình mới là chúa sơn lâm?"
"Vậy nói về ông đi!" Lục Bạch chỉ vào cha Lục "Tốt xấu gì cũng đang ở độ tuổi tráng niên, bao dưỡng hai tiểu tình nhân đi khách sạn bảy ngày bảy đêm đến thuốc cũng đều không cần uống.
Kết quả đến một chút chuyện trên thương trường cũng không hiểu, trừ bỏ tiêu tiền, cái gì cũng ngu ngốc.
Nửa tháng lại há mồm đòi tiền một đứa con trai vừa thành niên là tôi."
"Lại nói tháng này, ông tổng cộng chi tiêu hơn 500 vạn.
Trong đó có hơn 300 vạn là ông dùng để mua xe, mua quần áo, mua trang sức cho một sinh viên."
"Đối với tình nhân đều để bụng như vậy, nhưng từ trước đến nay lại chưa từng hiếu kính cho vị kim chủ ba ba là tôi một cái gì.
Ông nói xem nhãn lực của ông kém thành như vậy, tôi có phải nên tức giận hay không?"
"Mày to gan lớn mật!" Cha Lục chỉ vào Lục Bạch, tức giận đến run rẩy tay.
Nhưng Lục Bạch lại trực tiếp kêu quản gia lại gần "Đem ông ta cùng phu nhân đưa lên lầu.
Sáng mai liền đem tất cả đồ đạc của bọn họ thu dọn sạch sẽ, ném ra ngoài."
"Mày điên rồi à? Mày muốn đuổi ba mẹ ruột của mày ra khỏi nhà?"
"Ông cũng biết đây là nhà? Nơi này là nhà cũ Lục gia, tôi là người cầm quyền của Lục gia, tự nhiên hết thảy những điều tôi nói đều tính.
Còn về các người, tôi vốn dĩ chính là một kẻ bất hiếu, không phụng dưỡng ba mẹ không phải rất bình thường sao?"
"Đúng rồi, tôi biết hai người các người đều có quỹ riêng.
Cho nên vì thể hiện đầy đủ nhân phẩm rác rưởi của tôi, những tài khoản ngân hàng cùng bất động sản của các người tôi cũng sẽ kêu người thu hồi trở về."
"Mặt khác, mấy chiếc xe trong nhà tốt nhất các người đừng động vào.
Dù sao cũng là món đồ chơi tôi từng dùng qua, vạn nhất trên đường các người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy phải làm sao bây giờ đây?"
"Còn có cậu." Lục Bạch cúi đầu nhìn Lục Tường nằm trên mặt đất "Lúc trước cậu ở trên mạng đăng bài nói cái gì nhỉ? Hình như là nói tôi ghen ghét cậu thông minh, ở trên thương trường rất có mắt phán đoán, cho nên muốn đem cậu nuôi phế đúng không?"
"........"
"Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng.
Cho nên ngày mai tôi sẽ kêu thư lý đi làm thủ tục thôi học cho cậu.
Sau đó an bài cậu đi nhà xưởng của công ty con của Lục gia làm công."
"Tất cả trên dưới Lục gia đều là tôi làm chủ, tội gì phải dùng phương thức đi đường vòng nuôi phế như vậy, trực tiếp bắt cậu bỏ học đi xưởng làm công càng thuận tiện hơn a!"
"Này không thể! Lục Bạch đây là em trai mày!" Mẹ Lục đau lòng con trai nhỏ thực sự nhịn không được nữa, dù sợ hãi cũng phải chạy tới ôm lấy đứa con mà mình yêu thương nhất.
Lục Tường cũng sợ tới mức quá sức, liên tục hướng vào lồng ngực mẹ mình trốn.
Thật là một cảnh tượng mẹ hiền con thảo ấm áp, ý cười trên mặt Lục Bạch cũng trở nên càng thêm rõ ràng.
"Nếu bà đau lòng nó như vậy, vậy các người cùng đi đi."
"Cái gì?"
"Danh sách nhà xưởng chỉ có một, ai trong các người cũng đều có thể đi làm việc.
Nhưng chỉ cần có một ngày bỏ bê công việc, tiền lương tháng này của các người liền sẽ lập tức giảm một nửa."
"Đúng rồi, không cần nghĩ tới việc chạy trốn.
Chứng nhận thân phận và hộ chiếu của các người đều do tôi cầm.
Ngày mai liền đem tên của từng người xóa khỏi sổ hộ khẩu nhà cũ."
"Tôi nuôi các người mấy năm, hiện tại cũng nên đổi thành các người hồi báo tôi rồi."
"Đúng rồi, làm một người mẹ, tôi đối với bà còn có một yêu cầu vô cùng đặc biệt.
Chờ đến ngày sinh nhật của tôi, mời bà đem tất cả quà sinh nhật các năm trước bù đắp lại cho tôi."
"Lục Tường có cái gì, tôi cũng muốn có cái đó, hơn nữa còn phải so với nó càng tốt hơn.
Nếu không loại con trai bất hiếu như tôi liền phải náo loạn một trận."
"......." Mẹ Lục sợ tới mức cả người phát run, ôm chặt con trai út lùi lại phía sau vài bước.
Lục Bạch mắt lạnh nhìn một vòng, tùy tay kêu quản gia lại gần "Dọn dẹp sạch sẽ đi."
Sau đó cầm theo áo khoác tây trang đi ra ngoài.
Thẳng đến khi Lục Bạch đi ra ngoài đã lâu, mẹ Lục mới nhịn không được phát ra tiếng khóc nức nở.
Mà Lâm Đồng cũng đã thức thời lên lầu thu dọn đồ đạc.
Y xem như đã nhìn ra, Lục Bạch không phải cố tình nhằm vào y, mà là rốt cuộc nhịn không nổi cái gia đình chuyên hút máu này, cho nên bạo phát.
So với ba người Lục gia, y bất quá chỉ là ao cá chi ương*, mặt sau chỉ cần cẩn thận duy trì, với tính cách của Lục Bạch, nhất định sẽ được cậu đón về.
(*) Ao cá chi ương: (Trì ngư chi ương) Sai người tát cạn nước ao để tìm ngọc, làm chết cá trong ao.
Có thuyết lại cho rằng thành nước Tống bị hỏa hoạn, người ta lấy nước trong ao chữa cháy, nên cá trong ao đều chết.
Ý chỉ: không có tội, vì liên lụy mà gặp tai họa.
Tựa như hôm nay, Lục Bạch đem ba người Lục gia thu thập một lần, nói đuổi ra khỏi nhà liền đuổi ra khỏi nhà, nói đưa vào nhà xưởng liền đưa vào nhà xưởng.
So sánh hai bên, y còn có thể đi học, liền tính là không tồi.
Nhà cũ Lục gia một mảnh nhân tâm hoảng sợ.
Lục Tường bị thương lại không có ai kêu bác sĩ, quản gia càng là khó được lúc cường ngạnh, chưa thu thập xong đồ đạc, liền ra cửa cũng đều không cho bọn họ ra.
Hoàn toàn quán triệt theo mệnh lệnh của Lục Bạch, vô cùng thiết huyết vô tình.
Hệ thống kiểm tra đo lường giá trị hảo cảm của bốn người Lục gia, cơ hồ muốn cười điên rồi "Trong lòng nhóm người này đã hỏng mất rồi."
Lục Bạch lại không thèm để ý "Còn có chuyện càng thêm hỏng mất cơ."
Hệ thống mơ hồ cảm thấy cậu còn muốn bày trò, hứng thú bừng bừng truy hỏi "Ngươi còn có hậu chiêu?"
Lục Bạch: "Đương nhiên là có, cứ chờ xem!".