Chủ Thần lợi dụng tính tất yếu của cốt truyện làm rất nhiều nhiệm vụ giả đều ăn lỗ nặng.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, còn có loại như Lục Bạch tìm lối tắt, lợi dụng cái tính tất yếu này thay thế Chủ Thần đạo diễn cốt truyện.
Hệ thống cảm thấy chính mình trừ bỏ thay Lục Bạch lớn tiếng kêu 666* ở bên ngoài, thì không còn từ ngữ nào khác có thể nói nữa.
(*) 666: Trong tiếng Hán, cụm 666 được viết là 六 六六 và phát âm thành /liùliùliù/.
Nó gần giống với cách đọc 牛 phát âm là /Niú/.
Có ý nghĩa khen ngợi một người rất giỏi, thậm chí là năng lực "phi phàm", "trâu bò".
Lục Bạch lại vô cùng bình tĩnh "Cái này không tính là gì.
Dù sao thế giới này quá đơn giản."
Ở trong mắt Lục Bạch, kỳ thật cậu cũng không phải có bao nhiêu tài giỏi, chỉ là những nhiệm vụ giả mà lúc trước hệ thống xuyên nhanh tuyển chọn đều quá mức nhỏ yếu.
Trên thế giới này, chỉ cần có tiền có địa vị, cho dù không phải đứng ở chỗ cao, chỉ cần có một chút, muốn xoay người đều dễ như trở bàn tay.
Đáng sợ nhất chính là biến thành người ở tầng dưới chót.
Hai bàn tay trắng, loại thời điểm này, cho dù bạn có tài hoa hơn người, ở trong mắt những người đó cũng chỉ là một con kiến.
Cuối cùng muốn một bước lên trời, vẫn là yêu cầu thêm vào tiền tài cùng địa vị.
Cho nên, thân phận giống cậu ở thế giới này, nhiệm vụ thật sự quá dễ dàng.
Mấy cái pháo hôi kia, đều không đủ cho Lục Bạch tùy tay đùa nghịch.
Quá mức thiểu năng, coi như xem kịch liền xong việc.
Bạc Ngạn từ bên ngoài tiến vào, thấy Lục Bạch dựa vào trên ghế phảng phất như đang chán muốn chết, nhịn không được trêu cậu một câu "Như thế nào? 90 tuổi đến một nửa còn chưa qua đi, đã cảm thấy quá nhàm chán rồi sao?"
Lục Bạch lắc đầu "Loại nhàm chán này rất hạnh phúc."
Lục Bạch từng nghe rất nhiều người nói, sau khi bận rộn một hồi, có thể mạnh dạn đòi nghỉ phép là thoải mái nhất.
Nhưng từ trước đến nay, cậu chưa từng trải qua thử một lần.
Bởi vì vị trí hoàn cảnh của cậu vĩnh viễn không phải địa phương cậu có thể lơi lỏng.
Duy nhất một lần lơi lỏng, vẫn là sống sờ sờ suýt mất nửa cái mạng, thậm chí thiếu chút nữa liền đến nhân cách nguyên bản cũng đều quên mất.
Khi đó cậu mới từ ván cờ của kim chủ thứ hai giãy giụa thoát ra ngoài.
Từ trong nước sông lạnh băng đến xương, cậu miễn cưỡng bò được lên bờ, cả người đã đông cứng.
Nhưng cậu lại biết chính mình nhất định phải lập tức chạy trốn.
Nếu không chạy, lại bị bắt trở về, chính là một đường chết.
Lúc này, có một người đàn ông đem cậu bế lên.
Ngữ khí ôn nhu, khuôn mặt tuấn mỹ.
Đúng là vị kim chủ thứ ba dung hợp từ ba anh em Lục gia.
"Ta có một người em trai, tuổi gần bằng cậu, đáng tiếc đã qua đời.
Cho nên mỗi khi ta nhìn thấy thiếu niên lớn như vậy phải chịu tội, ta liền cảm thấy trong lòng khó chịu.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi chăng?" Lý do thoái thác cỡ nào hoàn mỹ, hắn thậm chí còn cho Lục Bạch một gia đình chỉ có trong mộng mới có được.
Vị kim chủ thứ ba có quyền thế sánh ngang với vị kim chủ thứ hai cho nên có thể làm cậu ở trong sự che chở của hắn, tự do xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Điều khiến Lục Bạch trầm mê nhất, còn không chỉ là tự do.
Vị nghệ thuật gia này tự mình dạy Lục Bạch như thế nào vẽ tranh, khen ngợi thiên phú của cậu.
Dạy dỗ Lục Bạch dáng vẻ ưu nhã, dạy dỗ cậu đề cao phẩm vị như thế nào, những việc nhỏ nhặt không đáng kể đó, hắn làm không biết mệt, phảng phất như thật sự xem Lục Bạch trở thành em trai ruột.
Mà Lục Bạch khi đó còn đối với người khác giao phó tín nhiệm, vì làm người anh trai này vui sướng một chút, cũng nỗ lực khiến chính mình trở nên ưu tú hơn.
Thẳng đến có một ngày, cậu nghe lén được một cuộc điện thoại, mới hiểu được hết thảy đều là âm mưu.
Vị kim chủ thứ ba cùng vị kim chủ thứ hai có quen biết nhau.
Cậu là phần thưởng một hồi giao dịch giữa hai bọn họ.
Cậu tự cho là đã chạy thoát và được cứu rỗi, bất quá là hai người này liên thủ diễn một tuồng kịch.
Nếu cậu có thể sống sót từ trong nước sông bò ra, cậu mới có tư cách làm thế thân cho người em trai đã chết của vị kim chủ thứ ba.
Mà âm mưu sau khi bị lộ tẩy, người anh trai tốt luôn ôn nhu kia cũng rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật của hắn.
Hắn cũng giống đám người lúc trước, không phải thứ gì tốt lành.
Vì để Lục Bạch có thể sắm vai em trai hắn thật hơn nữa, thậm chí không tiếc tìm người đâm gãy xương sườn của Lục Bạch.
Trên thân thể của Lục Bạch, xương sườn bên trái có vết thương cũ.
Là bởi vì sau khi bị đâm gãy, cũng không có lập tức được đưa đi chữa trị, mà là để cậu sống sờ sờ đau một tuần, tới thời điểm không chữa trị liền sẽ chết mới được đưa đi bệnh viện.
Mà cũng đúng trải qua lúc này đây, làm Lục Bạch không bao giờ vươn tay với bất cứ người nào nữa.
Càng không dám để chính mình hoàn toàn lơi lỏng cảnh giác.
Cậu sợ một khi lơi lỏng, liền sẽ vạn kiếp bất phục.
Tựa như thế giới này, cậu sở dĩ có thể thả lỏng một hơi, là bởi vì Bạc Ngạn đứng ở chỗ này, thời thời khắc khắc nói cho cậu biết, nơi này là thế giới nghỉ phép, là nơi cậu có thể nghỉ ngơi.
Lục Bạch một mình đi hồi lâu, rốt cuộc có thể lần đầu tiên dừng lại bước chân.
Cậu tuyệt đối sẽ không bởi vì nhàm chán mà sinh là cảm giác chán ghét.
Cậu thậm chí hy vọng loại thời gian nhàm chán này có thể lâu hơn một chút, càng dài càng tốt.
Dựa vào trong lồng ngực của Bạc Ngạn, Lục Bạch có điểm mơ màng sắp ngủ.
Nếu là ở thế giới khác, cậu khẳng định sẽ đứng lên, làm chính mình bảo trì thanh tỉnh.
Nhưng thế giới này là vì để cậu nghỉ ngơi mà tồn tại.
Cho nên cậu mặc kệ chính mình rơi vào giấc ngủ say.
Bạc Ngạn đem cậu bế lên, đưa vào trên giường trong phòng nghỉ, nhịn không được cúi đầu hôn hôn cái trán của Lục Bạch.
Thời gian Lục Bạch cùng anh ở bên nhau có hơn phân nửa đều là lúc đang ngủ.
Nhưng Bạc Ngạn cũng không cảm thấy bị chậm trễ, anh thậm chí còn hy vọng Lục Bạch có thể ngủ nhiều một chút.
Em ấy quá mệt mỏi, có thể ăn có thể ngủ chính là nghỉ ngơi tốt nhất.
Dù sao một khi rời khỏi nơi này, liền lại là một hồi trận đánh ác liệt phải đánh.
Bạc Ngạn sờ sờ đầu tóc đứa nhỏ đang mệt muốn chết nhà mình, ánh mắt phá lệ nhu hòa.
Mà Lục Bạch trong lúc ngủ mơ cũng theo bản năng hướng trong lồng ngực Bạc Ngạn nhích lại gần, hơn nữa còn kéo lấy góc áo anh.
Cho nên, rốt cuộc có đáp ứng hay không đáp ứng thì có gì quan trọng? Chỉ cần Lục Bạch giờ phút này tín nhiệm nhất chính là anh, những mặt khác đều có thể từ từ tới.
Trái tim đã đóng băng không có khả năng nháy mắt liền hòa tan.
Như bây giờ, đã rất tốt.
Bạc Ngạn đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn Lục Bạch kiên cường như thế, sau khi thừa nhận quá nhiều thương tổn như vậy, vẫn như cũ còn có thể có năng lực cùng dũng khí tín nhiệm người khác.
Cứ như vậy, Lục Bạch an bài xong hết thảy, liền thả lỏng thể xác và tinh thần nghỉ ngơi.
Thẳng đến một tuần sau, đột nhiên trời đổ mưa to, mới làm Lục Bạch lại lần nữa trở nên hưng phấn.
"Đi đi đi! Đi xem kịch!" Hệ thống không chịu nổi tịch mịch, liên tục thúc giục.
Lục Bạch nghĩ nghĩ, vì thế quyết định đáp ứng hệ thống, thuận tiện còn gọi cả Bạc Ngạn cùng đi.
Hai người một hệ thống, thoải mái hào phóng canh giữ ở quán cà phê nhỏ cách đó không xa biệt thự của cha Lục, hứng thú bừng bừng nhìn video theo dõi trên điện thoại.
Tựa như phân phó lúc trước của Lục Bạch, trận này chỉ cần buổi tối trời mưa, mấy bảo tiêu kia liền phải nghĩ biện pháp làm Lâm Đồng ra ngoài đổ rác.
Địa vị hiện tại của Lâm Đồng cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng.
Cha Lục không phải Lục Bạch, ông ta đích xác không dám vứt bỏ Lâm Đồng, nhưng phương thức tra tấn người khác thì còn có càng nhiều hơn.
Lâm Đồng gần như là bị nửa cầm tù.
Mà ở cùng một chỗ Lục Tường càng là cùng y ghét nhau ra mặt.
Biệt thự trừ bỏ bảo tiêu, thì không có bất cứ hầu gái hay quản gia linh tinh gì đó.
Hết thảy đều phải chính tay bọn họ tự làm.
Nếu không dọn dẹp sạch sẽ, khi cha Lục trở về còn sẽ hung hăng mà trách đánh bọn họ.
Trong lòng Lâm Đồng vẫn tồn tại suy nghĩ tính toán muốn leo lên người cha của Lục Bạch, cho nên mặc dù trong tay khống chế chứng cứ, y cũng vẫn như cũ vô cùng cẩn thận.
Chỉ là y không biết chính là, chút tâm tư này của y đã hoàn toàn bị cha Lục khống chế, hơn nữa còn lợi dụng tâm tư này từng bước tiến hành trình tự tính kế càng sâu đối với y.
Nhưng hiện tại Lâm Đồng không có cách nào.
Sau khi bị Lục Bạch hoàn toàn vứt bỏ, y chỉ có thể giống như một gốc cây thực vật lẻ loi không nơi nương tựa, nỗ lực bám lấy hết thảy những gì mà y có thể bám được.
Tựa như đêm mưa hiện tại, y không muốn ra ngoài đổ rác, nhưng là không được.
Bảo tiêu nói, cha Lục lập tức sẽ trở về, vạn nhất ông ta thấy trong phòng dơ loạn như vậy, ông ta sẽ không cao hứng.
Kéo theo một túi đựng rác thật lớn, Lâm Đồng từng bước một đi vào con hẻm nhỏ, nước mắt theo sườn mặt chảy xuống dưới.
Y thật sự hối hận rồi, lúc trước vì cái gì lại không đối xử tốt với Lục Bạch.
Nếu không phải y mơ mộng hão huyền muốn Lục Bạch đối với mình ngoan ngoãn phục tùng, kỳ thật hiện tại y vẫn sẽ được ở trong nhà cũ của Lục gia, sinh hoạt sung sướng như một thiếu phu nhân.
Sờ soạng một phen nước mắt trên mặt, Lâm Đồng cuối cùng vẫn đi tới thùng rác.
Chỉ là hẻm nhỏ hôm nay có chút không giống thường ngày.
Trừ bỏ mùi rác rưởi hôi thối bên ngoài, còn có một ít mùi hương khác biệt giấu kín trong đó, như là mùi máu tanh ngọt.
Đặc biệt là khi tới gần đống rác, còn có một cái bóng đen nằm ở kia.
Nhìn không ra bộ dạng, chỉ có thể thấy được dáng người rất là cao lớn.
Trọng điểm là chân của hắn, đầu gối giống như bị thứ gì chém qua, vẫn luôn không ngừng đổ máu.
"Ai, là ai ở đó?" Lâm Đồng đánh bạo lại gần xem xét.
Ngoài ý muốn phát hiện người té xỉu chính là một thiếu niên, thoạt nhìn so với y nhỏ hơn một chút, nhưng là gương mặt kia, lại vô cùng tuấn mỹ, giữa mày ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy một mạt khí phách.
Cho dù té xỉu cũng vô cùng có khí thế.
Lâm Đồng rất ít khi nhìn thấy một người đẹp như vậy, ở trong nhận thức của y, chỉ có Lục Bạch tinh xảo quý khí mới có thể so sánh cùng với vị này.
Cho nên, hắn vì cái gì lại té xỉu ở chỗ này? Còn bị trọng thương như vậy?
Lâm Đồng kiểm tra quần áo trên người hắn, phát hiện đồ thiếu niên này mặc trên người thế nhưng là đồ được đặt may riêng.
Tùy tiện một thân quần áo đơn giản cũng đều giá cả xa xỉ, thân phận của hắn nhất định là vô cùng cao quý.
Lâm Đồng đột nhiên cảm thấy, vận mệnh của chính mình sắp tới bước ngoặt mới.
Nếu y có thể cứu được mạng của vị thiếu niên này, về sau khẳng định sẽ có thêm được một chỗ dựa.
Sức lực của Lâm Đồng không lớn, nhưng một chút trong lòng cất giấu suy nghĩ này, liền dứt khoát đem thiếu niên xốc lên, từng chút một, kéo trở về.
Tại quán cà phê, hai người Lục Bạch và Bạc Ngạn đều nhịn không được nhăn lại mày.
Hệ thống càng là hét to "Trời đất ơi! Vốn dĩ chân đã không được ổn rồi, còn kéo đi như vậy, trực tiếp liền xong đời luôn!"
Bạc Ngạn và Lục Bạch cũng đều hiểu biết y thuật, đồng thời lắc lắc đầu.
"Em tính toán làm gì tiếp theo?" Bạc Ngạn dò hỏi Lục Bạch.
Rất rõ ràng, dựa theo tính toán của Lâm Đồng, khẳng định muốn đem cái vị đại lão tương lai tàn tật này khiêng trở về tự mình trị liệu.
Mà dựa theo thương thế của hắn, làm vai chính của thế giới, hắn khẳng định sẽ không bị Lâm Đồng trị chết, nhưng so sánh một vòng này cũng sẽ tương đối gian nan, miệng vết thương càng là sẽ trực tiếp chuyển biến xấu.
Nói không chừng so với thế giới gốc còn phải thê thảm hơn.
Lục Bạch lại lắc đầu "Em không tính toán cứu hắn."
Trong thế giới gốc, Lục Bạch là nơi chốn cứu người, nhưng cuối cùng lại ném đi mạng của chính mình.
Cái tên gọi là đại lão cha nuôi tàn tật này, rõ ràng là thiếu người Lục gia ân tình, cuối cùng lại trơ mắt nhìn Lục Bạch chết.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn bảo đảm tiểu kiều thê của hắn sẽ không bị những người khác mê hoặc.
Cho nên, hắn biết rõ Lục Bạch vô tội, nhưng vẫn để Lục Bạch đi vào đường chết như cũ.
Cực phẩm như vậy, Lục Bạch không có để hắn chết ở hẻm nhỏ, đã là ban ân lớn nhất đối với hắn rồi.
Dù sao, Lục Bạch muốn giữ hắn lại để cắn xé, lại còn muốn giữ lại tính mạng cho hắn, cùng tiểu kiều thê của hắn hạnh phúc ân ái cả đời.
Còn về hiện tại, dựa theo cách nói trong nguyên tác, đại lão tàn tật gặp nạn, như vậy cha ruột của hắn ở nước ngoài khẳng định cũng không được tốt lắm.
Giống nhau đều là cứu người, Lục Bạch quyết định cứu người có cấp bậc cao hơn.
"Ai quy định hắn chính là cha nuôi của em? Em lần này cũng cho hắn thêm một ba ba mới!"
Trong thế giới gốc, Lục Bạch nhận cái tên cha nuôi này đều là bởi vì cái tên ngu ngốc cha Lục kia, ở nước ngoài bị người đuổi giết cuối cùng được một vị đại lão cứu.
Vị đại lão kia là một người có cá tính, nhất thời bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, liền nhận người so tuổi với mình chỉ nhỏ hơn một chút là cha Lục làm con nuôi.
Mà Lục Bạch cũng bởi vì nguyên nhân này mới nhiều thêm một vị cha nuôi nhỏ.
Nhưng mà lúc này đây, Lục Bạch quyết định phản công đến cùng, đơn giản cứu cha hắn trước, sau đó cùng cha của vị đại lão tàn tật trở thành huynh đệ.
Ở thế giới gốc, người cha ruột này đã chết, gia nghiệp cuối cùng mới rơi vào trong tay của hắn.
Nhưng lần này không giống vậy nữa, chỉ cần người đó còn sống, sẽ có càng nhiều con cái được sinh ra.
Đến lúc đó ai là gia chủ, liền thật khó mà nói..