Lục Bạch kiên cường như vậy, làm hệ thống cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống lời nghẹn ngào sắp buột miệng thốt ra.
Lục Bạch đã quá gian nan rồi, nó không thể lại tăng thêm gánh nặng cho Lục Bạch.
Nhưng nó vẫn là rất khổ sở, cũng rất đau lòng.
Nó thậm chí bắt đầu sợ hãi, Chủ Thần đã học được cách dùng dao cùn cắt thịt, từ tra tấn thân thể chuyển sang tra tấn tinh thần.
Tuy rằng chỉ còn lại có một thế giới nữa, nhưng Lục Bạch sớm muộn gì cũng có thời điểm kiên trì không được.
Đến lúc đó, Lục Bạch phải làm sao bây giờ? Nó có biện pháp nào có thể trợ giúp Lục Bạch sao?
Hệ thống ẩn ẩn có loại dự cảm, cảm thấy mục đích hiện tại của Chủ Thần chỉ sợ đã không phải vì làm Lục Bạch trở thành đồ ăn mỹ vị nhất của hắn, mà là đơn thuần muốn tiêu diệt Lục Bạch.
Tựa như lời Lục Bạch nói, Thiên Đạo cũng có thể chú ý tới cậu, nói không chừng cậu thật sự có thể trở thành mối uy hiếp cho sự tồn tại của Chủ Thần.
Nó lặng lẽ đi xem linh hồn của Lục Bạch, thời điểm ở thế giới nghỉ phép, có lẽ là thật sự quá nhẹ nhàng, cho nên những màu xám nồng đậm bao vây xung quanh linh hôn của cậu đã thoáng ảm đạm đi một chút.
Nhưng hiện tại, những màu xám dày đặc đó lại quay về rồi.
Cái này làm cho hệ thống nhạy bén nhận ra một tia bất an.
Nó thật sự không muốn nhìn thấy Lục Bạch xảy ra chuyện.
Hệ thống âm thầm làm một cái quyết định, nó muốn lặng lẽ bóp méo khế ước giữa mình và Lục Bạch.
Hệ thống và ký chủ có ba loại hình thức khế ước, ký kết giữa nó và Lục Bạch chính là loại Khế Ước Bình Đẳng thường thấy nhất.
Nhưng hệ thống muốn đổi thành hình thức cộng sinh.
Loại hình thức này, chỉ có tự bản thân hệ thống mới có thể sửa đổi, mà từ nháy mắt sửa đổi khế ước, liền đại biểu cho việc hệ thống từ bỏ tích phân cũng có thể có tư cách để chuyển thế làm người, lựa chọn vĩnh viễn phụ trợ Lục Bạch.
Hơn nữa khắc nghiệt nhất, còn ở chỗ, một khi Lục Bạch tử vong, như vậy hệ thống cũng sẽ đi theo cùng nhau biến mất.
Mà mục đích nó làm như vậy, chỉ có một, chính là nó muốn sau khi nhận được đến Khế Ước Cộng Sinh mà hệ thống ký kết, sẽ có được một cái quyền lực.
Một khi Lục Bạch vì nguyên nhân gì đó, linh hồn phải chịu thương tổn quá lớn, hệ thống đều có thể cùng cậu gánh vác thương tổn.
Đây là át chủ bài bảo mệnh cuối cùng mà một hệ thống như nó có thể cho Lục Bạch.
Mà ở một khắc khi khế ước được sửa đổi, Lục Bạch cũng có điều cảm nhận được, sau khi đọc xong khế ước mới, cho dù là người bình tĩnh như Lục Bạch cũng phải thất thần.
Thẳng đến qua hồi lâu, cậu mới nhẹ giọng dò hỏi "Vì cái gì?"
Hệ thống khó được lúc đúng lý hợp tình "Bởi vì ta thích ngươi!"
"......."
"Tuy rằng ta không thể giống như Hạ Cẩm Thiên cho ngươi tình yêu, cũng không thể trở thành cha mẹ của ngươi, là huynh trưởng của ngươi, thậm chí ta còn rất ngốc, ngay cả tư cách làm bằng hữu bày mưu tính kế giúp ngươi cũng đều không có.
Nhưng mà Lục Bạch, ta rất thích ngươi."
"Ta tuy rằng chưa thấy qua bộ dạng ngươi làm thế thân cho người khác, cũng không biết rất nhiều chuyện mà ngươi từng trải qua.
Nhưng mà ta tham dự vào hiện tại của ngươi, cũng chính mắt chứng kiến tình yêu của ngươi, cho nên, cho nên cho dù ta không có thân thể, nhưng tình cảm của ta là thật lòng......."
"Lục Bạch, ta thích ngươi.
Không phải kiểu thích như tình yêu, nhưng cũng là thật sự thích ngươi."
"Ngươi đừng, đừng hâm mộ người khác.
Ta sẽ nỗ lực học tập, Hạ Cẩm Thiên cũng đang đợi ngươi trở về.
Cho nên ngươi không cần hâm mộ người khác.
Thứ ngươi muốn, chúng ta đều sẽ cho ngươi."
"Cũng đừng áy náy.
Ngươi giúp bọn họ báo thù, hưởng thụ quan hệ tình cảm mà bọn họ lưu lại chính là điều đương nhiên.
Ngươi không nợ ai, là bọn họ nên cảm kích ngươi."
"Hơn nữa, ngươi cũng có người bồi bên.
Ta sẽ vẫn luôn bồi bên cạnh ngươi, Hạ Cẩm Thiên cũng ở phía trước chờ ngươi theo đuổi đó." Hệ thống nói ra toàn bộ, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là kiên trì đem lời nói nói cho hết "Bạch Bạch, chúng ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi.
Cho nên, cái gì cũng đừng sợ, cũng đừng nhìn người khác ở chung rồi đi suy đoán xem cảm giác được yêu là bộ dạng gì."
"Chúng ta đều vẫn luôn, vẫn luôn, luôn luôn yêu ngươi."
Lời nói của hệ thống làm linh hồn của Lục Bạch cũng phải chấn động kịch liệt một hồi.
Trong nháy mắt này, cậu gần như đến năng lực nói chuyện cũng đều mất sạch.
Hệ thống thấy được rõ ràng, những màu xám dày đặc đến gần như thành màu đen đó, thế nhưng kỳ diệu mà tiêu tán đi rất nhiều.
Mà bản thân Lục Bạch, cũng khó được lúc đỏ mắt.
Không phải diễn kịch, mà là thật sự bởi vì bản thân nghe được những lời ấm áp mà bị cảm động.
Hệ thống rốt cuộc nhịn không được thấp giọng òa khóc.
Lục Bạch nhẹ giọng an ủi nó "Đừng khóc, ta đều biết được."
"Ừm." Hệ thống khóc quá lợi hại, liền nhịn không được thút tha thút thít.
Nhưng Lục Bạch lần này lại cực kỳ kiên nhẫn mà dỗ dành nó.
Ước chừng qua mười mấy phút, hệ thống mới bởi vì khóc mệt mỏi mà ở trong tâm trí Lục Bạch ngủ say.
Nhưng mà Lục Bạch lại không tự chủ được đè lại trái tim, cậu cảm thấy nơi này ấm áp, khác hoàn toàn với cảm giác ấm áp mà lúc trước học trưởng mang đến cho cậu.
Là một loại ấm áp tuy rằng không đủ cường đại, nhưng vẫn như cũ có thể làm cậu cảm thấy an tâm.
Tựa như cảm giác cậu thường xuyên cảm thụ được từ trên người Minh Dụ và người Minh gia.
Đây là lần đầu tiên Lục Bạch từ lúc chào đời đến nay, cảm nhận được trọng lượng.
Cậu khống chế không được, khóe môi vô thức lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Lục Bạch đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ rất may mắn.
Cậu rõ ràng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của Thiên Đạo và Chủ Thần, nhưng lại ngoài ý muốn có được tạo hóa như vậy.
Tiểu hệ thống của cậu, khả năng không đủ thông minh cũng rất đơn thuần.
Nhưng lại toàn tâm toàn ý yêu cùng tin tưởng cậu.
Lục Bạch trước nay đều không hiểu, vì cái gì rất nhiều người lưng đeo thù hận lại dễ dàng từ bỏ.
Nhưng lưng mang tình yêu của người khác, lại có thể thẳng tiến không lùi.
Mà cậu hiện tại, rốt cuộc đã hiểu.
Cắm đầu đi về phía trước, từ trước đến nay đều không phải bởi vì đi qua những con đường nhấp nhô cỡ nào, mà là bởi vì biết con đường phía trước tràn ngập ánh sáng.
Tựa như hiện tại, Lục Bạch cảm thấy mộng tưởng của chính mình đã viên mãn toàn bộ.
Cậu là người được yêu, cũng được tin tưởng, chờ mong.
Cho nên, cậu sẽ không cô phụ những ánh sáng không dễ mới tới được đó.
Đặt mình trong bóng tối, cậu còn có thể giãy giụa hướng về phía mặt trời.
Hiện tại ánh sáng đã đến được trong tay, ở khắp xung quanh, cậu lại càng không thể thua.
"Yên tâm, ta sẽ mang theo ngươi, cùng nhau sống sót." Lục Bạch nhẹ giọng nói với hệ thống trong tâm trí.
Lại đổi lấy một chuỗi tiếng khò khò nho nhỏ của hệ thống đang ngủ say.
Lục Bạch nhịn không được lại cười một tiếng, cậu nghĩ, cậu chỉ sợ phải đem thế giới này công lược đến càng thêm xinh đẹp một chút.
Nếu không tiểu hệ thống đa sầu đa cảm nhà mình lần sau không biết muốn khổ sở thành bộ dạng gì.
Cậu bình tĩnh lại, đem tính toán của chính mình từ đầu tới cuối cân nhắc lại một lần.
Bảo đảm kế hoạch của cậu có thể bình yên vô sự.
Tâm tình tốt đẹp rất quan trọng, hành trình kế tiếp của Lục Bạch hoàn thành tương đối thuận lợi, không chỉ những nhà thiết kế đi theo tới, ngay cả đối tượng hợp tác cũng là vẫn luôn khen ngợi Lục Bạch không ngừng.
Kiên trì sau khi kết thúc công tác phải mời Lục Bạch liên hoan, tới chúc mừng một chút cuộc hợp tác sắp tới.
Nói đến cũng khéo, đối tượng hợp tác lần này cũng là loại hình tuổi trẻ đã thành danh.
Vì thế, đoàn người sau khi ăn cơm xong, đơn giản tìm một hội sở không tồi để thả lỏng.
"Có ktv*, có quán bar, có suối nước nóng, còn có phòng xem phim, bóng bàn trong nhà, sân trượt tuyết bên này cũng đều có, dù sao hai ngày sau chính là ngày nghỉ ngơi, vậy đừng đi nữa, chúng ta cùng nhau thả lỏng một chút, cũng thuận tiện tới hiện trường mà điều tra.
Quảng cáo của chúng ta không phải cũng phải đến bên này để lấy cảnh sao?"
(*) ktv: Là viết tắt của cụm từ "Karaoke Television" tạm dịch có nghĩa là truyền hình karaoke, một hình thức ca nhạc có lời bài hát chạy theo giai điệu âm thanh và hiển thị lên màn hình để mọi người có thể nhìn vào đó hát theo.
"Được." Thấy mấy nhà thiết kế đi theo cũng đều nóng lòng muốn thử, Lục Bạch đơn giản liền đáp ứng.
An bài xong phòng, hẹn tốt một hồi đi ktv quán bar bên kia gặp mặt.
Đoàn người liền tạm thời tách ra.
Hệ thống khóc mệt mỏi vẫn luôn ngủ đến khi Lục Bạch đi vào phòng mới thanh tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi cậu một câu "Chúng ta hôm nay không trở về nhà à?"
"Tỉnh rồi?" Lục Bạch trêu nó một câu.
"......." Hệ thống cũng cảm thấy ngủ lâu như vậy có chút ngượng ngùng, nhanh chóng nói sang chuyện khác "Hôm nay không quay về, ngươi có thể không phải uống thuốc mà dì Thu sắc cho ngươi."
Lục Bạch lại nói tiếp "Không chỉ không phải uống thuốc, tý nữa có khả năng ta còn phải bồi uống chút rượu."
"Không được, không được!" Hệ thống như bà quản gia nhỏ online, lải nhải nhắc mãi lời bác sĩ dặn trước khi Lục Bạch tới nơi này, tóm lại một câu, ẩm thực thanh đạm, ngủ đủ kiêng rượu, ám chỉ làm việc và nghỉ ngơi, vận động lành mạnh.
Lục Bạch: "Không được cũng không có biện pháp, nhu cầu của khách hàng, hơn nữa vừa rồi ăn cơm đồ ăn ta ăn chính là món cay Tứ Xuyên.
"Mọe! Sự sùng bái của tên khốn xấu xa kia đối với ngươi là giả đó! Ngươi dùng đôi mắt nhìn liền biết thân thể không được rồi mà! Tui! Tức giận." Hệ thống một bộ như cha già, ngươi là cái đồ con cái không bớt lo, ta không liếc mắt nhìn một cái là ngươi liền làm trò.
Lục Bạch nhịn không được cười ra tiếng, nhanh chóng an ủi nó, đem lời vừa rồi chưa có nói xong nói cho hết "Ta liền ăn hai miếng, chủ yếu uống thêm chút canh.
Cũng không thể không ăn một chút nào, như vậy là không lịch sự."
Hệ thống nghĩ nghĩ, miễn cưỡng nói "Vậy được rồi.
Lần sau ta nhìn chằm chằm ngươi, một ngụm cũng không thể ăn."
"Được.
Đều nghe ngươi." Lần này Lục Bạch trả lời rất nghiêm túc, vốn dĩ thanh âm của cậu rất êm tai, không phải cái kiểu réo rắt của thiếu niên, nhưng cũng không phải hoàn toàn trầm thấp hoa lệ nam tính như thành niên.
Mà là một loại đặc biệt chữa lành, đặc biệt làm người khác cảm thấy ấm áp ôn nhu.
Hệ thống nghe cậu ngoan ngoãn đáp ứng chính mình như vậy, nháy mắt cảm thấy tâm đều bị manh hóa.
Nếu không phải không có thân thể, nó đều hận không thể nhanh chóng đem Lục Bạch ôm vào trong lòng hôn một cái.
Vì thế, nó thật sự cũng làm như vậy.
Nó ôm lấy linh hồn của Lục Bạch, hơn nữa còn nhẹ nhàng mà cọ cọ.
Lục Bạch thấp giọng cười một tiếng, lại lặp lại một lần lời vừa mới nói "Yên tâm đi, đều nghe ngươi."
Quá, quá phạm quy.
Ô ô ô, hệ thống cảm thấy bản thân theo Lục Bạch lâu như vậy, lần đầu tiên từ phía cộng sự nghe được cảm giác hạnh phúc của một ông cha già nuôi con lớn.
Một người một hệ thống, khó được thời gian vượt qua ôn nhu.
Mà cách đó không xa trong không khí, thân ảnh của Hạ Cẩm Thiên chậm rãi xuất hiện, nhìn bóng dáng của Lục Bạch mà thở dài.
Đều tại ngày đó giúp đứa nhỏ ấn điện thoại xin giúp đỡ mà hao phí quá nhiều năng lượng, dẫn tới hiện tại mới có thể dần dần xuất hiện.
Nghĩ vậy, anh cũng có chút nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng đều dựa vào ở trong lồng ngực anh, cũng phải ôm qua một cái, thế nhưng còn cảm thấy anh là ảo giác sao?
Có thể tưởng tượng đến bộ dạng Lục Bạch không màng tất cả cũng muốn hướng bên người anh giãy giụa, Hạ Cẩm Thiên cũng chỉ có thể dò ý, quyết định chờ trở lại thế giới hiện thực, anh muốn trước tiên để Lục Bạch gõ vang cửa nhà mình, sau đó đem cậu kéo vào trong lồng ngực, hung hăng mà đánh cậu một chút.
Sau đó, dùng sức mà hôn môi cậu.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt Hạ Cẩm Thiên cũng khó được lúc lộ ra ý cười an tâm.
Anh là đang thay Lục Bạch cao hứng, đứa nhỏ nhà mình rốt cuộc cũng có người thân cũng như bằng hữu rồi!
Nhưng giây tiếp theo, gương mặt của Hạ Cẩm Thiên lại trở nên tối thui.
Bởi vì anh nhìn thấy, Lục Bạch đã đi vào ktv, đang bị hai tên "thiếu gia" cười vây quanh ở trung tâm kính rượu.
Mà đối tượng hợp tác làm người tụ tập, còn đang khuyên Lục Bạch "Chân trời góc bể nơi nào mà chẳng có cỏ non, cái loại rác rưởi như Giang Nghị cứ nhanh chóng quên đi thôi! Tận hưởng lạc thú trước mắt có cái gì không tốt chứ?"
"Chó con không đáng yêu sao?" Vị này cũng đã uống quá nhiều, thật đúng là dám trắng trợn táo bạo bảo Lục Bạch chọn người..