Mấu chốt là thẩm mỹ của vị này cũng tương đối không tồi.
So diện mạo của hai mỹ nhân tìm tới này với khắp nơi trong giới giải trí, cũng tuyệt đối có thể một phen nổi danh.
Một người văn nhã anh tuấn, thời điểm nói chuyện, âm điệu trầm thấp, không giống như trai ngành bồi rượu, mà như là học trưởng trong trường học.
Một người khác cũng rất đẹp.
Nghiêm túc lại nói tiếp, vị này chính là có đôi mắt một mí, nhưng một thân sạch sẽ ngăn nắp.
Mặc vào một chiếc áo len trắng tinh, toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn của mối tình đầu nơi vườn trường.
Trong phòng này đều biết Lục Bạch năm đó cùng Giang Nghị là yêu đương lúc còn đi học.
Chỉ dựa vào một sở thích đó của Lục Bạch, cho nên chuyên môn mà tìm tới hai người mang hai phong cách này.
Hệ thống nhịn không được "Oa nga" một tiếng.
Lục Bạch bị bộ dạng đứng xem náo nhiệt này của nó chọc cười, quen cửa quen nẻo ý bảo hai vị "trai ngành" này trước tiên ngồi xuống bên cạnh đã, sau đó kéo một người thiết kế của nhà mình lại hỏi "Sao lại thế này?"
Cậu cảm thấy đối tượng hợp tác lần này không giống như loại người mê chơi kiểu này.
Nhà thiết kế kia cũng cảm thấy rất là bất đắc dĩ "Thì, thì không phải do uống quá nhiều sao? Chúng em từ WC đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Giang Nghị."
"Giang Nghị tới bên này?" Lục Bạch nhưng thật ra không tính là bất ngờ lắm.
Cậu tiến vào Lê thị, nhất định sẽ mang đến cho Giang Nghị áp lực rất lớn.
Hơn nữa Giang Nghị hiện tại, tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài phô trương, nhưng còn chưa có đứng vững ở mức đế quốc thương nghiệp như trong thế giới gốc.
Mà trước mắt Lê lão gia còn sống tốt, phụ huynh của Vu Chúc Vu gia cũng vẫn còn ở đó như cũ.
Không có nội tình lắng đọng lại nhiều năm của hai nhà này làm duy trì, thậm chí còn có khả năng đứng ở hướng trái ngược với hắn, Lục Bạch phỏng đoán Giang Nghị không có khả năng mắt thấy thế cục đã định còn vững vàng mà ngồi ở trong công ty.
Cho nên hắn tới là điều tất nhiên.
"Phía trước cái dự án giới tro cốt đó, bọn họ đối ngoại quảng bá, đối nội không phải điều động nội bộ dùng kế hoạch của bộ phận thiết kế của công ty Giang Nghị sao? Dù sao là công ty nổi danh trên trường quốc tế, hơn nữa nếu dự án này thành công, về sau có thể thuận lợi phát triển ra thế giới."
"Giang Nghị là chính mình tới bàn chuyện.
Sau đó người bên bộ phận thiết kế của bọn họ cũng mồm miệng bẩn thỉu, chúng em đụng phải, liền nói vài câu khó nghe."
"Sau đó Dương xa tức muốn chết, trở về liền kêu người nói muốn hai thiếu niên, phải là kiểu tiểu nãi cẩu* đẹp nhất, nghe lời nhất đưa lại đây."
(*) Tiểu nãi cẩu: Chỉ những chàng trai thích lái may bay, thích yêu người hơn tuổi.
Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần và còn hay ghen.
Nói xong, gã nhìn trộm phản ứng của Lục Bạch "Lục ca, anh không sao chứ? Em nói anh nghe, chúng em đều tin tưởng anh.
Cái tên Giang Nghị kia khẳng định mẹ nó không phải loại tốt lành gì.
Anh nếu thấy khó chịu, anh liền vui chơi một chút.
Cái tên khốn nạn đó căn bản không xứng với anh."
Lục Bạch cười lắc đầu, nhưng cũng không nói gì.
Đoàn người trong lòng có chuyện, cho nên trận rượu này cũng uống có chút rầu rĩ.
Đặc biệt bên trong còn ngồi hai mỹ thiếu niên có độ tồn tại cực kỳ mãnh liệt, khiến cho bọn họ càng thêm khó mà nói nên lời.
Buồn rượu dễ say.
Không quá một hồi, hát hò không tính là quá tận hứng, nhưng người đều gần như đã say hết cả.
Chờ thời điểm một người cuối cùng được đưa về phòng, liền dư lại một mình Lục Bạch, trong đó thiếu niên văn nhã kia nói bản thân muốn đi tranh toilet.
Vì thế liền để lại Lục Bạch cùng với thanh niên vô cùng yên tĩnh rất có cảm giác mối tình đầu kia lưu lại chỗ này.
Lục Bạch mới vừa rồi cũng bồi uống không ít rượu, lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng sau khi xung quanh an tĩnh lại, ngược lại cảm thấy có chút say.
Vì thế, cậu đơn giản nhắm mắt dựa vào trên ghế nghỉ một chút.
Hệ thống: "Ngươi là có ý tưởng gì rồi sao?"
Lục Bạch: "Ừ.
Ta cùng Giang Nghị còn chưa có ly hôn, ngươi nói xem lúc này chuyện giữa Vu Chúc và Giang Nghị mà bị cho hấp thụ ánh sáng, Giang Nghị sẽ làm gì?"
Hệ thống: "Vậy bên sai trong hôn nhân liền không thể nói là ngươi được.
Nhưng người có thể làm cho bọn chúng bị bắt gian như thế nào? Giang Nghị không phải rất cẩn thận sao?"
Lục Bạch: "Ta có biện pháp."
Việc hiện tại Giang Nghị có thể làm, không gì khác ngoài đứng ở bên quan sát.
Sự khống chế của hắn đối với tinh thần của Lục Bạch đã mất đi hiệu lực, hắn khẳng định sẽ hy vọng thông qua phương thức khác một lần nữa tiếp tục.
Dù sao Lục Bạch vứt bỏ hết thảy đi tới Lê thị làm việc, liền giống như là muốn thông qua cây đại thụ là Lê thị này để tới bảo hộ chính mình.
Mà trước mắt bố cục mà Giang Nghị sở hữu, nếu nói có một lối tắt, vậy nhất định là Lục Bạch còn bị hắn khống chế, hơn nữa bị buộc càng điên loạn hơn.
"Như vậy có nguy hiểm quá hay không?" Nghĩ đến lần trước Lục Bạch thiếu chút nữa xảy ra sự cố, hệ thống liền sinh lòng sợ hãi.
Lục Bạch lại hỏi nó "Đã quên rồi sao? Chúng ta còn phải kiếm giá trị hảo cảm của Giang Nghị."
"Loại người như hắn cũng có thể thâm tình sao?"
Lục Bạch: "Vậy cũng không quan trọng, chỉ cần hắn tin tưởng rằng ta thật sự thâm tình đối với hắn là được rồi."
Lục Bạch nói chậm rãi, thanh âm trở nên nhỏ dần.
Vốn dĩ lúc trước thân thể của cậu đã hư hao quá lợi hại, ngày thường đi làm tan tầm đúng giờ, làm việc và nghỉ ngơi điều độ còn tốt.
Hôm nay tới tới lui lui lăn lộn một lúc lâu, liền có chút chịu không được, thế nhưng dựa vào lưng ghế liền ngủ say.
Người thanh niên bồi cậu thấy thế, cởi ra chiếc áo mình đang khoác mà đắp lên trên người Lục Bạch.
Lục Bạch mở mắt ra, nhìn gã một cái.
Một cái liếc mắt này, làm thanh niên kia thiếu chút nữa đi không nổi.
Thân thể này của Lục Bạch lớn lên không khỏi quá mức đẹp mắt.
Đặc biệt là bộ dạng nửa tỉnh nửa mê, lộ ra một loại yếu ớt nói không nên lời, giống như chiếc ly thủy tinh có chân dài mỏng manh đẹp đẽ nhất, hơi dùng lực một chút, liền sẽ vỡ vụn.
"Tôi, tôi đưa ngài về phòng nhé?" Gã nói chuyện cũng trở nên có chút không lưu loát.
Lục Bạch cảm thấy thú vị, nhưng còn chưa có động.
Thẳng đến khi trên hành lang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, cậu mới lười biếng nâng lên một tay nắm lấy cằm của thanh niên trước mặt.
"Tiểu bảo bối, cậu tính toán đưa tôi đi như thế nào?" Lục Bạch là yêu tinh từng tu luyện qua chuyện gió trăng.
Thân thể tuy rằng không có thành thục, thì cũng đã học xong được nên dùng lời nói cùng hành động như thế nào để du hí nhân gian.
Ngay cả một động tác nhẹ nhàng như vậy, đều có vẻ phá lệ quen thuộc gần gũi.
Cho dù là thanh niên đã trải qua đủ thói đời kia, cũng phải sửng sốt một chút.
Nhưng giây tiếp theo, gã đã bị Lục Bạch nắm lấy cổ tay sau đó thay đổi vị trí.
Trong người Lục Bạch vẫn là còn chút men, cho nên sau khi thanh niên dựa vào trên lưng ghế, Lục Bạch gần như là cả người chui ở trong lồng ngực gã.
Rõ ràng đã đứng không vững, lại như thế nào cũng đều không chịu thua "Cậu không phải muốn đưa tôi đi? Như thế nào lại bất động?"
Hơi thở ôn nhu liền nhào tới bên tai, thanh niên cảm thấy bản thân còn không làm chút gì đó, chỉ sợ cũng không xứng với hai chữ "đàn ông".
Gã đơn giản cúi đầu, liền muốn hung hăng hôn lấy người trong lồng ngực.
Còn chưa có làm, đã bị âm thanh trong góc phát ra đánh gãy.
Lục Bạch cùng gã cùng nhau quay đầu lại nhìn, thế nhưng là Giang Nghị mang theo thuộc hạ và đối tượng hợp tác.
Nhất thời bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
"Kia, cái kia, Lục tổng, tôi......." Thanh niên hoảng loạn muốn cùng Lục Bạch tách ra.
Nhưng Lục Bạch lại duỗi tay xoa xoa tóc của gã trấn an "Đừng sợ, tôi và GIang Nghị a, ly hôn rồi."
Câu nói này của Lục Bạch nói đến vô cùng rõ ràng, nhưng lại không thể làm bầu không khí trở nên nhẹ nhàng thêm được chút nào.
Giang Nghị trầm mặc giống như núi lửa trước khi phun trào nhẫn nhịn lần cuối, mà tầm mắt của những người đó khi nhìn chăm chú bọn họ, cũng tràn ngập khiển trách.
Thanh niên thật sự là sợ tới mức run chân.
Lục Bạch thấy bộ dạng không lên được mặt bàn này của gã liền cảm thấy phiền lòng, đơn giản thả người, quay đầu muốn rời đi.
"Lục Bạch!" Giang Nghị đột nhiên lên tiếng gọi cậu.
Lục Bạch quay đầu lại khẽ cười "Giang Nghị, chúng ta đã sớm là kẻ thù không chết không ngừng.
Hà tất phải giả bộ làm ra bộ dạng thâm tình chân thành chứ? Thật làm người khác thấy ghê tởm."
Nói xong, Lục Bạch xoay người rời khỏi.
Một tên thuộc hạ của Giang Nghị đứng xem trò cười, ồn ào lên tiếng "Lục Bạch, cậu đừng quên, cậu cùng Giang tổng còn chưa có ly hôn! Nếu có thèm khát quá, chờ sau khi cậu ký đơn ly hôn khôi phục tự do rồi làm, lúc đó cũng không ai quản cậu chơi bời như nào."
Câu nói này cực kỳ có tính vũ nhục, hệ thống tức giận mắng một câu "Thứ tên ngu mang ra cửa quả nhiên cũng đều là tiểu ngu si!"
Lục Bạch lại một chút ý tứ tức giận cũng đều không có, ngược lại đi đến trước mặt tên thuộc hạ kia, trên dưới đánh giá gã vài lần, sau đó cười hỏi lại "Cậu cũng biết tôi phóng đãng, cho dù một ngày cũng không thể thiếu đàn ông, đã biết rõ còn cố tình hỏi làm gì?"
Duỗi tay nắm lấy cà vạt của gã mà vuốt ve, Lục Bạch tiến đến bên tai gã nhẹ giọng nói một câu "Dù sao chỉ cần có thể làm tôi thỏa mãn, tắt đèn, ai cũng đều có thể.
Cậu muốn cùng tôi thử xem hay không?"
"Cậu, cậu không biết xấu hổ!" Tên thuộc hạ kia hoảng loạn muốn lùi về phía sau, nhưng cà vạt bị Lục Bạch nắm ở trong tay, lùi về sau cũng lùi không được mấy bước.
Nhưng lời dụ hoặc của Lục Bạch lại như cũ quanh quẩn ở bên tai "Thật sự rất kích thích.
Cậu nghĩ mà xem a! Cùng vợ của người trực tiếp lãnh đạo cậu, người vợ trước muốn ly hôn nhưng còn chưa có ly hôn được."
"......." Tên thuộc hạ kia đã nghe không rõ, tự giác mà bị Lục Bạch dẫn đường, một phen lửa nóng từ bụng dưới trực tiếp lan ra toàn thân.
Gã, thật sự bị dăm ba câu của Lục Bạch câu dẫn đến nổi lên phản ứng.
Lục Bạch buông gã ra, thấp giọng cười một tiếng, quay đầu nhìn Giang Nghị "Xem ra thuộc hạ của Giang tổng cũng không quá trung thành rồi, trước mặt người khác còn muốn cho anh mang nón xanh đấy!"
"Lục Bạch, đủ rồi!" Giang Nghị nắm lấy tay Lục Bạch, khắc chế tức giận muốn ngăn cản cậu hồ nháo.
Nhưng Lục Bạch lại dễ dàng hất tay hắn ra, sau đó thuận tay từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đặt ở trong túi của tên thuộc hạ kia "Tùy thời gọi cho tôi."
Nói xong, Lục Bạch trực tiếp rời đi.
Giang Nghị đứng ở tại chỗ muốn đuổi theo, lại bởi vì muốn an bài cho những người ở đây, chỉ có thể nhìn cậu đi xa.
Những người này cũng là biết quan hệ của bọn họ, thấy bộ dạng của Giang Nghị, tưởng rằng hắn khổ sở.
Dù sao ở trong mắt bọn họ, Lục Bạch làm như vậy thật sự là quá phận, ngay cả một chút đường lui cũng không muốn để lại cho nhau.
Hơn nữa tên trai ngành mà Lục Bạch ôm kia, đều từ mặt bên chứng minh sinh hoạt cá nhân của Lục Bạch quả nhiên hỗn loạn.
Nhưng Giang Nghị lại là tình cũ khó quên.
Điều này liền càng làm cho mọi người thay hắn cảm thấy không đáng.
Nhưng không nghĩ tới, trên mặt Giang Nghị không hiện, trong lòng lại là vui mừng ngoài ý muốn.
Bản tính của Lục Bạch hắn quá rõ ràng, bảo thủ muốn chết, trước khi kết hôn đến một nụ hôn cũng đều ngượng ngùng.
Cũng chính bởi vì như vậy, hắn mới có thể đồng thời ổn định ở bên Vu Chúc.
Nhưng động tác cùng biểu tình mới vừa rồi của cậu, rõ ràng là quen thói cùng người giao hoan.
Đây đúng là đoạn ký ức giả mà hắn đã cấy ghép vào trong não Lục Bạch.
Cho nên, kỳ thật Lục Bạch cũng không có hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, tuy rằng ngắn ngủi khôi phục tỉnh táo, nhưng cậu vẫn như cũ chịu ảnh hưởng của mình.
Nếu thật là như vậy, vừa lúc Vu Chúc cũng ở bên này, có lẽ hắn có thể thông qua Vu Chúc làm một chút sự tình.
Nhưng trước lúc đó, hắn nhất định phải có biện pháp thấy được mặt của Lục Bạch, xác định suy đoán của chính mình có chính xác hay không.
Vì thế, dưới sự an bài cố tình của Giang Nghị, mọi người rất nhanh liền sôi nổi rời đi.
Mà Giang Nghị sau khi có được thời gian hoạt động tự do, bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Lục Bạch.
Ngoài dự đoán, Lục Bạch cũng không có trở về phòng dành cho khách của mình.
Nói đến cũng khéo, hắn ngoài ý muốn thấy tên trai ngành lúc trước cùng Lục Bạch lôi kéo, lúc này đây, gã đang cùng một tên trai ngành trang điểm kỹ càng khác đứng ở bên ngoài cửa một căn phòng nhìn cái gì đó.
Ánh mắt có hai loại cảm xúc vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Như là thấy cảnh tượng nào đó làm cho người ta sợ hãi.
Giang Nghị giật mình, vì thế nhỏ nhẹ đi đến phía sau bọn họ mà nhìn vào bên trong, sau đó cũng ngây ngẩn cả người..