Một tháng sau, vụ án bạo lực học đường của Lục Bạch chính thức khai thẩm.
Bị cáo quá nhiều, cũng không phải mỗi người đều bị xử phạt.
Nhưng mà lấy Địch Tuấn Thanh cầm đầu nhóm người này cuối cùng cũng không có bất cứ một ai tránh được cái gọi là trừng phạt.
Tuy rằng hình phạt cuối cùng mà tòa phán ở trong mắt mọi người hoàn toàn không trả nỏi cho những thương tổn mà Lục Bạch phải chịu.
Đúng vậy! Trừ bỏ tên lấy búa làm bị thương Lục Bạch, cùng những kẻ lúc trước từng bắt ép Lục Bạch dùng thuốc, thêm Địch Tuấn Thanh làm đầu sỏ, những người còn lại nhiều nhất là phán định lao động cải tạo mấy tháng.
Thậm chí mấy tên còn chưa thành niên gần như chỉ phạt tiền và nhận giáo dục từ gia đình.
Nhưng Lục Bạch làm đương sự lại là thật thật tại tại thừa nhận tất cả những thống khổ vào người.
Đi ra khỏi tòa án, Hàn Trăn bồi ở bên người Lục Bạch theo bản năng hỏi cậu "Đáng giá không?"
Hàn Trăn cũng giống cậu là người trên lưng đeo oan khuất, nhưng mà nhìn đến kết cục của Lục Bạch, vốn dĩ nên cảm thấy vui mừng lại không hiểu sao làm gã có loại cảm giác suy sụp thố tử hồ bi*.
(*) Thố từ hồ bi: Đồng loại phải biết thông cảm, thương yêu lẫn nhau, ví như các con vật chồn, cáo vẫn biết buồn thương khi thấy thỏ chết.
Dù sao, những chính nghĩa tới muộn đó đối với Lục Bạch mà nói cũng không thể thay đổi được gì, phảng phất như chỉ là làm ra khẩu khí, chứng minh cho việc pháp luật của quốc gia vẫn còn hữu dụng mà thôi.
Nhưng Lục Bạch lại lắc đầu nói "Đáng giá."
"Cuộc sống chính là mọi người đều bình đẳng.
Bọn họ có thể thương tổn anh, thì sẽ vì phần thương tổn này mà trả giá đại giới.
Đúng là anh phải thừa nhận thương tổn này cả đời, nhưng bọn họ cũng giống vậy cả đời phải chịu đựng sự khiển trách của dư luận."
"Sau khi trên lưng mang theo tiền án, con đường của bọn họ cũng sẽ phải trả giá đại giới nên có."
"Đừng nghĩ rằng nhà bọn họ có tiền thì có thể không gì không làm được.
Người có tiền án, về sau xuất ngoại du học hay xin cho vay, bao gồm rất nhiều hạng mục hợp tác cùng quốc gia của bọn họ đều sẽ vô cùng khó khăn.
Mà một xí nghiệp, nếu không thể nhận được sự che chở của quốc gia, tương lai cũng chỉ có con đường xuống dốc có thể đi mà thôi."
"Bọn họ hại cả đời anh thì phải bồi thường nửa đời sau của chính mình.
Còn về phần anh, chỉ cần còn tồn tại, anh sẽ vẫn luôn tiến về phía trước."
"Lục ca, anh thật kiên cường." Hàn Trăn trong nháy mắt hiểu ra vì sao Địch Tuấn Thanh sẽ dây dưa mãi không bỏ đối với Lục Bạch.
Bởi vì Lục Bạch thật sự quá lóa mắt, cái loại cứng cỏi từ trong xương cốt toát ra này dường như vĩnh viễn đều sẽ không bị áp đảo.
Đây là một loại mạnh mẽ từ trong ra ngoài, rất khó để người khác không bị cậu hấp dẫn.
Lục Bạch sờ sờ đầu của Hàn Trăn "Tiến về phía trước, em cũng có thể giống vậy."
Hàn Trăn gật gật đầu, lại lắc đầu.
Tuổi của gã còn quá nhỏ, thiếu niên choai choai đối mặt với con đường phía trước còn có rất nhiều thứ không thể xác định.
Nhưng mà không quan trọng, đi theo bước chân của Lục Bạch, gã cảm thấy bản thân mình nhất định có thể đi được.
Hệ thống ôm lấy linh hồn của Lục Bạch mà cẩn thận cọ cọ, lại đổi về một cái ôm ấm áp khác, nhịn không được hạnh phúc thở dài nói "Thật tốt."
"Cái gì thật tốt?" Lục Bạch cười hỏi nó.
Hệ thống cảm thán "Chính là hiện tại thật tốt.
Bạch Bạch, ngươi biết không? Linh hồn của ngươi bắt đầu có độ ấm rồi!"
Không phải sự lạnh băng như băng cứng lúc ban đầu mà là thật thật tại tại có độ ấm.
Là một loại ấm áp cực nóng rồi lại làm cho toàn thân người khác thấy thoải mái.
Lục Bạch thấp giọng đáp một câu "Ừ, hiện tại thật sự rất tốt."
Rất nhanh, xe riêng lại đây đón Lục Bạch và Hàn Trăn, hai người trước cùng lần lượt lên xe.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Lục Bạch mẫn cảm đã nhận ra cách đó không xe có tầm mắt vừa đến, cậu nghiêng đầu nhìn qua, là Lục Hoàn.
Ở phía xa, ánh mắt khi Lục Hoàn nhìn cậu rất là ôn nhu.
Lục Bạch cong khóe môi, nói với anh "Chờ em."
Lục Hoàn gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Bạch lại càng thêm ôn nhu.
Hệ thống nhịn không được khuyên nhủ "Kỳ thật sau khi Địch Tuấn Thanh cùng Địch gia bị dìm chết, linh hồn của Lục Bạch nguyên bản cũng đã được trấn an, ngươi không cần phải tránh né Lục Hoàn như vậy."
"Vậy cũng không được." Lục Bạch rất kiên trì "Đây là điểm mấu chốt."
Tựa như Lục Bạch tuyệt đối không thể dùng thân thể của người khác cùng Lục Hoàn yêu đương, Lục Bạch cảm thấy, đây là không tôn trọng đối với nguyên thân, càng là không tôn trọng đối với chính mình và Lục Hoàn.
"Quan trọng nhất chính là" Lục Bạch nói ra sầu lo lớn nhất trong lòng "Ngươi còn nhớ rõ không? Ban đầu hai người cha ruột của Lục Bạch sở dĩ một chết một điên, chính là bởi vì Lục gia không tiếp thu được chuyện con nuôi cùng con ruột loạn luân.
Nếu là nguyên thân, chẳng lẽ cậu ấy sẽ cùng Lục Hoàn ở bên nhau sao?"
"Nhưng ngươi giúp hắn báo thù không phải sao? Cái này cũng xem như là thù lao bình thường chứ?"
Lục Bạch nhịn không được bật cười "Chúng ta không phải giao dịch bình đẳng sao? Ta báo thù cho bọn họ là vì có thể trở lại thế giới hiện thực của mình báo thù.
Nếu không, một người sắp chết như ta, lấy cái gì vì chính mình đòi lại công đạo?"
"Dù sao, có chút huyết hải thâm thù là nhất định phải tự mình trở về để trả thù!"
"Vậy Bạch Bạch, chúng ta lần này trở về, ngươi tính toán làm như thế nào?"
"Không làm như thế nào cả, trước tiên ổn định thế lực trong tay đã! Bệnh tình của ta nguy kịch, nói vậy những người đó cũng kìm nén không được.
Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện thời điểm ta tỉnh lại còn đang ở trong bệnh viện."
"Có ý tứ gì? Bọn chúng còn có thể cầm tù ngươi sao?"
Lục Bạch chớp chớp mắt "Ngươi đoán xem?"
Hệ thống: "........"
Hệ thống cảm thấy bản thân mình không cần đoán, nghĩ tới đạo đức của mấy tên kim chủ của Lục Bạch, nói vậy cũng không phải cái loại chính nhân quân tử gì.
Dù sao cuối cùng Lục Bạch rơi vào tay ai, còn phải xem là ai thắng ván cờ đầu tiên.
"Ngươi cảm thấy ngươi sẽ ở trong tay ai?" Nhưng hệ thống vẫn là nhịn không được tò mò.
Nó nhớ rõ Lục Bạch từng nói qua, sáu tên kim chủ của mình cùng đối tượng công lược của sáu thế giới đều nhất định có một thuộc tính tương tự.
Tính toán tổng kết lại, ba anh em Lục gia của thế giới đầu tiên, xem như là cái loại người mù nhìn không ra trắng đen còn mơ ước em trai ruột.
Từ Duệ ở thế giới thứ hai là một tội phạm điên rồ thích bắt cóc người khác.
Long Kiêu giả ở thế giới thứ ba là một tên có bệnh tâm thần thích xem mạng người là món đồ chơi.
Cây thố ti hoa ở thế giới thứ tư tạm thời không suy xét tới, Lục Bạch cũng chưa từng nói qua thế giới này có ai tương tự với kim chủ của cậu trong thế giới hiện thực.
Nhưng mà tên ở thế giới thứ năm thật sự rất nguy hiểm, rất rõ ràng, Giang Nghị cùng vị kim chủ ở thế giới hiện thực thật sự biết thôi miên, hơn nữa còn làm thí nghiệm trên cơ thể người.
Còn về phần thế giới thứ sáu, nếu là Địch Tuấn Thanh sau khi lớn lên, vậy chẳng phải......chính là một con chó điên cắn không buông ra, còn có sở thích thích làm nhục?
Nghĩ như thế nào hệ thống cũng đều thay Lục Bạch cảm thấy ưu sầu.
Bị một đám thần kinh dở hơi như vậy vây quanh, nghĩ thế nào cũng đều thấy đây là đường cùng.
Nhưng Lục Bạch lại tương đối nhẹ nhàng.
Cậu còn thật sự phân tích một chút nơi mà khả năng mình sẽ tới "Điên loạn khẳng định sẽ không.
Lúc trước ta đã đả kích hắn vài lần, mượn sức đánh sức, bên trong hắn là yếu nhất.
Dù sao ta cũng phải tự bảo vệ mình, khẳng định phải đem tên nguy hiểm nhất này an trí cho thật tốt.
Nếu không, an toàn của người thân đều bảo đảm không được thì ta phải báo thù như thế nào?"
"Còn về phần cái tên có bệnh tâm thần kia, hắn từ trước đến nay đều bày mưu rồi mới hành động, sẽ không lập tức liền ra tay."
"Chó điên muốn chạm vào ta, nhưng mà còn có tên anh trai ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử canh giữ ở mép giường.
Cho nên hắn sẽ không có biện pháp mang ta đi."
"Vậy không phải còn dư lại tên biết thôi miên cùng "tiểu tứ" sao?"
"Cái xưng hô "tiểu tứ" này không khỏi có chút quá mức đáng yêu rồi đó!"
"Cho nên tên kim chủ tương ứng với thế giới thứ tư kia rốt cuộc là cái dạng gì?"
Lục Bạch nghĩ nghĩ "Chính là tên đại lão tàn tật."
"Cái gì?" Hệ thống hoàn toàn ngây ngốc.
Lục Bạch gật đầu "Ừm, là tên đã bị coi như con trai mà nuôi kia.
Bất quá giữa hai bọn ta nghiêm khắc mà nói, cũng không có gì đáng chú ý.
Có chăng là ta mượn thế lực của hắn để chạy thoát, hắn mượn dùng ta để hoài niệm cha nuôi.
Thời điểm ngươi trói định với ta, hai bọn ta vừa mới bắt đầu hợp đồng."
"Cho nên cha nuôi là cái quỷ gì?" Hệ thống nghĩ đến việc tự nhiên Lục Bạch thuận tay có được đứa con trai tiện nghi, cảm thấy chính mình dường như đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
Lục Bạch cũng thuận thế bình luận một chút về vị kim chủ cuối cùng mà mình bỏ mặc "Khả năng chính là không rời khỏi được vòng tay của cha mình chăng?"
Lực sát thương không lớn nhưng mà tính vũ nhục lại cực mạnh.
Hệ thống yên lặng mà đốt cho vị kim chủ kia một ngọn nến, sau đó quay lại đề tài vừa rồi "Cho nên dựa theo phỏng đoán của ngươi, hiện tại khả năng lớn nhất là ngươi có thể đang bị tên đại lão tàn tật kia bắt giữ?"
"Có lẽ vậy!" Lục Bạch cũng nghĩ không chừng, thời điểm tách ra, nghe ý tứ của vị này chính là tuyệt đối không buông tha cho mình.
Giống như cậu là tên tra nam đùa bỡn trái tim của thiếu niên vậy.
Nhưng mà tên bác sĩ kia.......cũng có thể có khả năng.
Dù sao bản thân mình đang ở bệnh viện, chính là tới đúng địa bàn của hắn.
Dựa theo cách nói của hệ thống, nói không chừng vị kia cũng sẽ ở trên dưới thân thể cậu làm ám chỉ thôi miên gì đó.
Những cái này đều có khả năng.
Trái phải mặc kệ rơi xuống trong tay ai, mở đầu đối với Lục Bạch hiện tại mà nói cũng không có gì quá gian nan.
Điều cậu không sợ nhất chính là nghịch cảnh.
Lúc trước thời điểm hai bàn tay trắng, Lục Bạch còn có thể từ trong tay mấy tên đại lão này nhảy ra ngoài gây sóng gió, vậy thì càng miễn bàn đến hiện tại.
Lục Bạch khó được lúc cùng hệ thống nói giỡn "Ta cũng coi như là áo gấm về làng."
Hệ thống cũng cười theo "Không chỉ có như thế, còn cưới được "công chúa"."
Lục Bạch ở trong đầu so sánh một chút sự chênh lệch giữa Lục Hoàn cùng "công chúa", nhịn không được thấp giọng cười "Vậy công chúa khả năng có chút cao lớn."
Dừng một chút, lại đánh giá một câu "Nhưng mà ta đặc biệt đặc biệt thích."
Hệ thống nghe xong, không hiểu sao lại bị ngữ khí ngọt ngào của Lục Bạch lây nhiễm, mở miệng cổ vũ cho Lục Bạch "Nỗ lực cố gắng! Xử lý Chủ Thần, chúng ta liền có thể lấy được pháp tắc, đi lên đỉnh cao nhân sinh!"
Lục Bạch nhẹ giọng đáp "Phỏng chừng nhanh thôi.
Chờ ta trở về, tất cả nên quay về như ban đầu."
Xuyên qua sáu thế giới đã làm Lục Bạch thăm dò rõ ràng được rất nhiều đặc tính của Chủ Thần, đặc biệt là về phương diện sáng tạo thế giới, Lục Bạch phát hiện được rất nhiều chỗ đặc biệt.
Một điều trong đó chính là mọi người đều gọi là Lục Bạch.
Đây là một tín hiệu đặc biệt.
Ngay từ đầu, Lục Bạch còn cho rằng là Chủ Thần lười nghĩ tên họ, nhưng trải qua các thế giới, Lục Bạch lại ngoài ý muốn phát hiện quá khứ của những người này và cậu trải qua tương tự nhau, còn có sự đồng nhất về phương diện tính cách đều không ngoại lệ, giống như đều chiếu rọi từ thế giới hiện thực của cậu.
Thật giống như thế giới hiện thực của Lục Bạch là hợp thể từ những quyển tiểu thuyết này, mà Lục Bạch của những thế giới nhỏ đó cũng đều từ bi kịch của Lục Bạch nguyên bản tách ra.
Giống như bọn họ chính là phân thân của Lục Bạch.
Bọn họ ở trong thế giới tiểu thuyết thất bại, Lục Bạch ở trong thế giới hiện thực chịu khổ.
Mà sau khi sự phẫn nộ cùng oan khuất ngập trời của bọn họ được hóa giải, linh hồn bản thân của Lục Bạch cũng trở nên càng thêm vững chắc.
"Ý của ngươi là.......những người này vốn dĩ đều là ngươi?" Hệ thống cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lục Bạch gật đầu "Ta chỉ là mơ hồ hoài nghi.
Vì cái gì nhiệm vụ lại giống nhau, chính là công lược vai chính công, thành toàn cho vai chính thụ? Ngươi nói có phải hay không có một loại khả năng, nếu những Lục Bạch đó đều là phân thân của ta, như vậy những vai chính của mấy thế giới đó có thể là phân thân của Chủ Thần hay không?"
"Thậm chí còn có, trong thế giới hiện thực, sáu vị kim chủ của ta nói không chừng đều là phân thân của Chủ Thần."
"Hắn ở trong thế giới hiện thực không chiếm được ta, liền dùng thế giới nhỏ ý đồ làm bậy.
Mà loại phương thức dưỡng cổ này của hắn làm thực lực của bản thân nhanh chóng tăng trưởng, cuối cùng đánh vỡ cân bằng giữa hắn và Thiên Đạo, cho nên Thiên Đạo vì hạn chế Chủ Thần mà đưa ta tới thế giới mau xuyên!"
"Vậy mục đích của nhiệm vụ mà Chủ Thần đưa ra là cái gì chứ?" Hệ thống nghĩ trăm lần cũng không ra.
Lục Bạch nghĩ nghĩ, không quá chắc chắn nói "Có lẽ là hy vọng ta có thể yêu hắn?".