Xe riêng của Lục Bạch ngay lúc đó cách Vinh trạch không xa lắm.
Vinh Quân ngồi ở phòng điều khiển, gắt gao mà nhìn chiếc xe kia của Lục Bạch.
Trong quá khứ, mỗi lần Lục Bạch tới tìm hắn đều ngồi chiếc xe này.
Khiêm tốn đến mức phảng phất như dung nhập vào dòng xe cộ liền sẽ biến mất không thấy, nhưng bởi vì người ngồi trong đó nên lại có vẻ vô cùng đặc biệt.
Mà người trong xe kia, đối với Vinh Quân mà nói cũng cực có lực hấp dẫn.
Cậu ở trước mặt Vinh Quân vĩnh viễn đều là bộ dạng ốm yếu, tái nhợt, rồi lại cao không thể chạm tới.
Dùng ngữ khí lãnh đạm nhất duy trì khoảng cách xa nhất giữa bọn họ.
Trừ khi Vinh Quân phát sinh nguy hiểm, nếu không, cho dù hắn và Lục Bạch ở cùng một căn phòng, Lục Bạch cũng chưa bao giờ liếc hắn nhiều thêm một cái mà là bận rộn xử lý công việc của chính mình.
Lãnh đạm, cùng hư ảnh trong mộng của Vinh Quân không có sai biệt lắm, hoàn toàn không có nửa phần hèn mọn cùng thật cẩn thận của một thế thân được hắn tiêu tiền mua tới nên có.
Cho nên thời điểm Lục Bạch cầm theo chứng cứ đủ sức uy hiếp hắn đi vào cùng hắn xé bỏ hiệp ước, Vinh Quân cũng không chút nào cố kỵ muốn tự tay mình lộng chết Lục Bạch.
Hắn cũng không cảm thấy đây là một chuyện khó khăn cỡ nào, ở trong mắt mọi người, Lục Bạch chính là một kẻ vô cùng nghiện tiền.
Sự tình một thế thân bán cho hai vị kim chủ vừa khủng bố lại khiến người khác không thể tưởng tượng như vậy, chỉ có người có lá gan lớn như Lục Bạch mới làm ra được.
Cũng chỉ có Lục Bạch mới khiến hắn làm ra chuyện như vậy.
Đương nhiên, thời điểm cậu lật xe cũng làm đến vô cùng kịch liệt.
Bởi vì kim chủ có thể đáp ứng loại điều kiện điên cuồng này, không ngoại lệ tất cả đều là kẻ điên.
Cho nên thời điểm chiếc xe tải kia điên cuồng đâm về phía Lục Bạch, trong đầu Vinh Quân ong lên một tiếng, phẫn nộ như cuồng phong gió lớn cũng tùy theo mà đến.
Hắn không cho phép có người so với mình nhanh tay hơn một bước giết chết Lục Bạch.
Lục Bạch là tự tay Vinh Quân đưa vào bệnh viện, thẳng đến sau khi năm người khác tới, bọn họ mới phát hiện hóa ra tai nạn xe cộ thật đúng chỉ là ngoài ý muốn.
Cảnh tượng như là bị kinh hách ngay lúc đó lại xuất hiện.
Vinh Quân rất nhanh liền thu hồi lại suy nghĩ.
Hiện tại đã trở về cùng một đường, Lục Bạch vĩnh viễn phải ở trong lồng ngực của Vinh Quân, nơi nào cũng sẽ không đi, ai cũng không tranh đoạt được.
Ánh mắt Vinh Quân trở nên càng thêm âm trầm, lực đạo khi hắn ôm Lục Bạch cũng trở nên mạnh hơn nữa, chặt đến mức Lục Bạch gần như không thở nổi.
"Chịu khó chút! Ai bảo lúc trước anh ngủ lâu như vậy, dọa tôi sợ tới mức mất hồn mất vía chứ?"
Lục Bạch nhắm mắt lại, từ chối để ý tới Vinh Quân.
Vinh Quân cười khẽ một tiếng, cũng không nói lời nào.
Một đường không nói chuyện, rất nhanh xe của Vinh Quân liền dừng ở trước cửa Vinh trạch.
Vinh Quân vứt bỏ gậy chống, dứt khoát bế Lục Bạch lên, bước chân khập khiễng đưa Lục Bạch vào phòng ngủ ở trên lầu.
Sau đó tự mình cầm lấy dây xích cột ở mép giường đeo vào trên tay cùng cổ chân của Lục Bạch.
Lục Bạch nhìn khoảng cách, chỉ đủ dài đến nhà vệ sinh, còn không thể đóng cửa.
Xem ra đây là thành tâm muốn buộc chặt cậu.
Hệ thống nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được nói một câu "Ngươi cũng không thể động rồi mà hắn còn làm như vậy, là thật sự có độc mà!"
Lục Bạch: "Chỉ sợ còn không dừng ở đây."
Quả nhiên, chuyên gia mà Vinh Quân gọi tới đi lên lầu, làm kiểm tra thân thể cho Lục Bạch.
Hai người nói chuyện phiếm cũng không kiêng dè Lục Bạch, cho nên Lục Bạch có thể nghe được rõ ràng lời bác sĩ nói, hiện tại sử dụng thuốc sẽ sinh ra tác dụng phụ đối với thần kinh của Lục Bạch.
Trong vòng ba tháng Lục Bạch sẽ không có chút sức lực gì để rời khỏi giường.
Cho nên Vinh Quân có thể yên tâm.
Ý tứ này là sau khi Lục Bạch khôi phục, liền sẽ cho cậu sử dụng thuốc suy giảm sức lực, phòng ngừa Lục Bạch chạy trốn.
Nhưng mà sau khi bác sĩ rời đi, Vinh Quân lại lấy ra một viên thuốc màu trắng, bóp lấy cằm của Lục Bạch, cưỡng ép cậu hé miệng rồi đem viên thuốc nhét vào.
"Ba tháng đó là đối với người bình thường.
Tôi đoán, anh chỉ cần có một chút sức lực, căn phòng này cùng bốn đoạn xích cũng không thể trói buộc được anh."
"Đừng sợ, choáng váng cũng không sao cả, con trai sẽ chăm sóc cha nha."
Nói xong, Vinh Quân hôn hôn sườn mặt của Lục Bạch, làm đủ bộ dạng thâm tình chân thành sau đó mới rời khỏi phòng.
Trước khi rời đi, hắn phân phó quản gia "Không cần chuẩn bị cho Lục Bạch bất cứ đồ ăn gì.
Cứ theo lẽ thường dựa vào thuốc cùng dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống của anh ta là được rồi."
Hệ thống tức giận đến mức phải chửi đổng: "Ta thấy hắn là muốn trực tiếp ngược đãi ngươi đến chết mới xong hết mọi chuyện!"
Lúc trước thời điểm Lục Bạch hôn mêm phải dựa vào thuốc để duy trì mạng sống là điều bất đắc dĩ mới phải làm.
Hiện tại người đã tỉnh, nếu thật sự không cho ăn cơm, dù dinh dưỡng của thân thể có đủ thì dạ dày cũng chịu không nổi.
Huống chi, thân thể của Lục Bạch vốn dĩ cũng không được tốt, từ nhỏ đến bây giờ không được chăm sóc cẩn thận, bị đánh đập là hàng thật giá thật.
"Không sao cả.
Hắn không dám thật sự để ta chết." Lục Bạch bị đút thuốc, thân thể vốn dĩ đã không có sức trở nên càng thêm hư nhược.
Nhưng mà ý thức còn có thể bảo trì tỉnh táo, tin tức mà Vinh Quân cung cấp khá hữu hạn, cho nên Lục Bạch cũng chỉ có thể phỏng đoán đại khái tình huống trước mắt mình gặp phải.
Dựa theo cách nói của Vinh Quân, hiện tại cậu từ mặt pháp luật mà nói đã là người chết.
Còn về những tài sản có trong tay cậu cũng đã bị sáu tên này phân chia không còn gì.
Công ty của cậu hẳn là còn đang vận chuyển bình thường, chỉ là thay đổi ông chủ.
"Là cái người ở trong biệt thự của ngươi sao?" Hệ thống cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai điên như vậy, thế nhưng ngay cả loại chuyện như minh hôn này cũng đều có thể làm ra được.
Lục Bạch lại trực tiếp phủ nhận "Chắc chắn không phải một người."
"Bất quá tên minh hôn đó thì ta đại khái có thể đoán ra được.
Hẳn là vị vừa mới chia tay kia."
"Ngươi sẽ không nói là Địch Tuấn Thanh đấy chứ?"
"Hơn phân nửa là vậy.
Có thể làm cho chuyện ghê tởm như mặc quần áo của ta, ngủ trên giường của ta, những người khác hẳn sẽ không có phẩm vị thấp như vậy."
"Chỉ có loại giống như chó điên muốn đánh dấu lưu mùi mới có thể làm được."
"Còn về người không dám động dao, chỉ có thể là Giang Nghị."
"Khóc khẳng định là ngụy quân tử Lục Can."
"Lấy đi công ty của ta, không phải Long Kiêu thì chính là Từ Duệ.
Bất quá ta càng có khuynh hướng nghiêng về Long Kiêu hơn.
Từ Duệ này một hai năm phỏng chừng đều không đủ để hắn nghỉ ngơi lấy lại sức."
"Vậy hiện tại bọn chúng có ý tứ gì?" Vinh Quân đối với Lục Bạch gần như là có dục vọng chiếm hữu đến biến thái, căn bản đã mặc kệ sống chết của Lục Bạch, chỉ nghĩ hắn muốn người này, hệ thống đơn giản phân biệt không rõ bọn chúng là muốn báo thù hay là muốn làm cái gì khác.
Lục Bạch lại nhẹ nhàng bâng quơ ném ra một câu "Thời điểm ta rời đi, giá trị hảo cảm của tất cả bọn chúng không phải đều một trăm sao?"
"Nếu nói sau khi ta gặp tai nạn xe cộ, tất cả bọn chúng đều khôi phục ký ức của thế giới nhỏ, hơn nữa phát hiện thế thân chính là tự ta thay thế chính ta, vậy phỏng chừng tình huống hiện tại chính là, ta lật xe."
".......Mẹ nó vậy còn không phải là Tu La tràng chân chính sao???" Hệ thống cảm thấy chính mình hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
Sáu thế giới kia, Lục Bạch đối với những người này đã làm cái gì?
Ba anh em Lục gia ở thế giới đầu tiên, tập thể rơi nước mắt sau song sắt, Lục gia bị hủy diệt, một dao.
Từ Duệ thế giới thứ hai, Lục Bạch trực tiếp vạch trần mười chín mạng người trên tay hắn, khiến hắn phải nhận án tử, dao thứ hai.
Long Kiêu ở thế giới thứ ba, Lục Bạch khiến cho hắn ngay cả cơ hội lên tòa án cũng đều không có, trực tiếp bị tòa án quân sự đem người đi xử lý.
Dao thứ ba.
Giang Nghị ở thế giới thứ năm, buôn lậu bị Lục Bạch tố giác, tử hình.
Dao thứ tư.
Cuối cùng thế giới thứ sáu, Địch Tuấn Thanh bị bỏ tù, Địch gia phá sản, cha mẹ của Địch Tuấn Thanh một tử hình một chung thân, cửa nát nhà tan.
Dao thứ năm.
Trừ bỏ Long Du ở thế giới thứ tư từ lúc bắt đầu đã bị mạt sát mà nảy sinh, cũng chính là Vinh Quân ở thế giới hiện thực kế thừa ký ức của Long Kiêu, năm người khác đối với Lục Bạch đều là thù địch không chết không ngừng còn nhớ mãi không quên.
Vinh Quân cũng đã biến thái thành như vậy rồi, mấy người còn lại mẹ nó sẽ khủng bố đến mức nào?
Hai chữ "lật xe" này có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như vậy sao?
Hệ thống nghĩ đến hiện tại Lục Bạch còn bị ép uống thuốc, rất nhanh đến sức lực mở mắt cũng đều không có, chính là một người thực vật, trực tiếp tuyệt vọng đầu tiên.
Lục Bạch lại một chút cũng đều không để ý, an ủi nó "Đừng sợ, Vinh Quân cho ta uống thuốc còn là chuyện tốt đó."
"Mẹ nó cái này thì là chuyện tốt gì chứ?"
"Chứng minh rằng Vinh Quân không có nắm chắc.
Hắn sợ ta còn có sức nói chuyện thì có thể phá hỏng kế hoạch của hắn."
"Nói cách khác, Vinh Quân chỉ sợ không tự tin như hắn biểu hiện ra bên ngoài.
Dù sao năm người kia cũng không phải loại tốt lành gì, sao có thể để hắn thuận lợi giữ ta ở bên người như vậy?"
"Nếu ta đoán không sai, Vinh Quân hẳn là có đối tượng hợp tác.
Thời điểm ta tỉnh lại người còn đang nằm ở bệnh viện, vậy hơn phân nửa người hợp tác với hắn chính là Cung Vân Triết, ký ức mà gã ta kế thừa hẳn là của Giang Nghị thế giới thứ năm."
".......Giang Nghị bởi vì ngươi không tới mà chết không nhắm mắt đó." Hệ thống nhắc nhở cho Lục Bạch biết kết cục bi thảm của Giang Nghị.
Lục Bạch nhịn không được bật cười "Cho nên hắn đều chết không nhắm mắt, khẳng định sẽ chờ sau khi ta tỉnh táo liền tới tìm ta tính sổ đầu tiên."
"Giang Nghị ở phương diện thôi miên chỉ xem như là người tương đối am hiểu.
Nhưng mà Cung Vân Triết lại là nhân tài kiệt xuất về lĩnh vực này."
"Ngươi tìm tới hắn như thế nào?"
"Hắn chủ động liên hệ ta, nói đối tượng mà hắn thí nghiệm chạy mất rồi, hy vọng ta có thể thay thế.
Thôi miên trong hiện thực khác với phim ảnh và tiểu thuyết.
Liếc mắt đã tạo được ám chỉ, bảo ngươi chết thì chết, bảo ngươi sống thì sống, đó là công năng riêng biệt."
"Vậy hắn tìm ngươi làm gì?"
"Hắn cảm thấy hứng thú đối với ta.
Thí nghiệm của hắn cùng phương thức dạy dỗ người khác của Long Kiêu có chút cùng loại.
Ta là người sống duy nhất chạy thoát được khỏi bàn cờ của Long Kiêu còn có thể cắn ngược lại một cái, hắn cảm thấy rất hứng thú muốn biết được năng lực thừa nhận cuối cùng của ta là bao nhiêu."
"Ta cũng không có biện pháp nào, Long Kiêu cùng Lục Can đều muốn bắt ta trở về, ta còn không cẩn thận trêu chọc phải loại chó điên như Địch Tuấn Thanh.
Lúc ấy dựa vào một tên Vinh Quân cũng bảo vệ không được ta, trong tay ta có chút tài nghiệp cùng Cung gia có hợp tác.
Bắt cá hai tay là chuyện bất đắc dĩ."
"Vậy Cung Viên Triết biết còn cùng ngươi ký hiệp ước?"
"Điều kiện bên ngoài nha!" Trong giọng nói của Lục Bạch nhiều thêm chút lạnh lẽo "Vinh Quân nhìn ta đến gắt gao, ta muốn tránh khỏi sự giám thị của hắn, lặng yên không một tiếng động vào trong nhà của Cung Vân Triết, bản thân chính là nhảy trên dây thép."
"Mặt sau còn đi theo ba tên thần kinh, có thể nghĩ tinh thần của ta áp lực đến mức nào.
Cung Vân Triết muốn do thám xem tinh thần có thể thừa nhận đến trình độ nào, những cái đó đều là chất xúc tác tự nhiên tốt nhất cho hắn."
"Quan trọng là, Cung Vân Triết chính là một tên biến thái.
Hắn rất hưởng thụ cái loại kích thích giống như cùng ta trong lén lút yêu đương vụng trộm này."
"Tên này đúng thật là có độc."
Lục Bạch nhẹ giọng cười "Cho nên ta mới nói, Vinh Quân cho ta uống thuốc, đã nói lên ta bây giờ còn có cơ hội thoát thân."
"Vinh Quân không khống chế được Cung Vân Triết.
Mà Cung Vân Triết chỉ sợ cũng sẽ ở trong thời gian ngắn nhất xuất hiện trước mặt ta.
Hơn nữa một lần nữa cùng Vinh Quân tranh đoạt quyền sở hữu ta."
"Nếu Cung Vân Triết kế thừa ký ức của Giang Nghị, ta ở thế giới nhỏ chính là bạch nguyệt quang trong lòng hắn.
Thời điểm hắn tìm ta, trong lòng khẳng định không chỉ tồn tại suy nghĩ tính toán muốn lộng chết kẻ thế thân này đơn giản như vậy, càng có nhiều hơn là muốn trải nghiệm loại cảm giác hưng phấn bí ẩn này."
"Thế giới nhỏ, mặt ngoài tất cả mọi người đều biết người ta yêu chính là Giang Nghị, nhưng chỉ có mình Giang Nghị biết, người ta yêu căn bản không phải hắn.
Mà là người trong ảo tưởng."
"Cho nên, trong thế giới hiện thực, mặt ngoài ta là thế thân Vinh Quân trả giá rõ ràng để mua về.
Nhưng trên thực tế, lại là người Cung Vân Triết nâng trong lòng bàn tay nuông chiều."
"Loại địa vị đổi chỗ này, sẽ mang lại cho hắn mười phần khoái cảm."
"Vinh Quân chỉ sợ là phải đi thua một nước cờ rồi."
"Sao lại nói vậy? Nhưng mà như vậy không phải là Cung Vân Triết sẽ trộm ngươi đi sao?"
"Nói không chừng nha! Chờ gặp mặt lại nói tiếp."
Thân thể của Lục Bạch cuối cùng vẫn là quá mức hư nhược, cùng hệ thống nói một lát liền dần dần lâm vào ngủ say.
Chờ đến thời điểm tỉnh táo, thời gian đã tới buổi tối.
Trong phòng im ắng.
Lục Bạch mở mắt ra, thân thể mệt mỏi làm cậu rất nhanh lại mệt mỏi khép lại mí mắt.
Một cái hôn mềm nhẹ dừng ở trên mí mắt Lục Bạch, giọng nói trầm thấp, dùng một loại tiết tấu khiến người khác mơ màng sắp ngủ nói ở bên tai Lục Bạch "Nhiều năm không gặp, không muốn liếc mắt nhìn tôi một cái sao? Chúng ta tốt xấu gì cũng đã làm vợ chồng hợp pháp mười năm.".