Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì


Loại cảm giác này thẳng đến thời điểm Hạ Cẩm Thiên xuống lầu ăn cơm vẫn còn quanh quẩn trong lòng như cũ.
Mà quản gia lúc dọn cơm ra cho anh còn dùng ngữ khí vô cùng lo lắng nói "Gần đây công ty bận quá mức, A Bạch thoạt nhìn đều gầy đi một vòng.

Ngày hôm qua tan tầm trở về vẫn luôn ở thư phòng bồi tiên sinh tăng ca, sáng sớm hôm nay vội vội vàng vàng liền rời đi, cơm sáng cũng chưa ăn được."
"........" Hạ Cẩm Thiên không nói chuyện, quay đầu liếc mắt nhìn quản gia một cái.
Quản gia thuận thế đưa cho Hạ Cẩm Thiên một cái thìa, lại thở dài "Đại thiếu gia gần đây khí sắc không tồi."
Hạ Cẩm Thiên khẽ nhíu mày, quả nhiên, câu nói tiếp theo của quản gia chính là "A Bạch lát nửa mở họp sẽ không đau dạ dày đâu nhỉ?"
Cho nên, quản gia quan tâm đứa nhỏ là chuyện tốt, nhưng anh đây là bị ghét bỏ?
Hạ Cẩm Thiên yên lặng mà uống một ngụm cháo, bắt đầu nghĩ lại xem bản thân mình gần đây có phải quan tâm Lục Bạch không đủ hay không.

Nếu không vì sao quản gia sẽ nói lời như vậy?
Nhưng ngay sau đó Hạ phu nhân xuống lầu liền lại một lần nữa cho Hạ Cẩm Thiên một đòn nặng nề.
Hạ phu nhân: "Cẩm Thiên sao con còn ở nhà? Vì sao không đi làm?"
Hạ Cẩm Thiên: "Hôm nay con được nghỉ."
Hạ phu nhân thở dài: "Con còn biết nghỉ ngơi, A Bạch như thế nào cứ phải chạy đôn chạy đáo làm việc như vậy?"
Sau đó liền mang một bộ hận rèn sắt không thành thép đi ra ngoài cửa.
Cơm sáng này cũng không có cách nào ăn tiếp được nữa.

Hạ Cẩm Thiên buông thìa trong tay xuống, quyết định lên lầu đổi bộ quần áo rồi đi công ty nhìn xem.
Ngày nghỉ ngơi mà đứa nhỏ còn phải tăng ca mở họp thêm giờ, bản thân lại nhàn nhã ở nhà ăn bám thật là quá đáng.
Nhưng mà còn chưa có trở lại phòng ngủ liền nhận được điện thoại của tổ, nói có hội nghị ngắn trực tuyến muốn anh tham dự.

Chờ đến khi xong hội nghị, Hạ Cẩm Thiên hoàn toàn rảnh rỗi cũng sắp đến giữa trưa.
Hạ Cẩm Thiên thay quần áo chuẩn bị ra cửa, lại bị quản gia túm lấy, nhét vào tay anh một hộp cơm mới nguyên mới thả Hạ Cẩm thiên ra ngoài.

"Chỗ này là đồ ăn, chỗ này là canh.

A Bạch nếu mà không ăn gì thì tốt xấu cũng phải uống hết canh, đối với thân thể của cậu ấy có chỗ tốt.

Nếu mà thật sự ăn không vô, đại thiếu cậu cũng đừng ép cậu ấy ăn, đặt ở một bên, chờ buổi chiều tìm thời gian hâm nóng lại cho cậu ấy ăn một chút là được."
"Dạ dày của cậu ấy không tốt, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa." Quản gia một bên đưa Hạ Cẩm Thiên ra cửa, một bên nhắc nhở mãi với anh.

Nếu không phải Hạ Cẩm Thiên dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối, lão quản gia thậm chí còn muốn cùng anh đi đến công ty.
Đứa nhỏ nhà mình quá được hoan nghênh cũng làm người đau đầu.

Nhưng mà Hạ Cẩm thiên nghĩ lại một chút, cá tính của Lục Bạch chính là vừa nghiêm túc lại ngoan, tuy rằng cơ hồ không cần dùng lời nói làm nũng, nhưng thời điểm nhìn người khác sẽ khiến cho người ta nhịn không được muốn ôm em ấy một cái, cưng chiều em ấy.

Quản gia cùng mẹ phá lệ thích Lục Bạch cũng là bình thường.

Hơn nữa xuất phát từ nội tâm của Hạ Cẩm Thiên, anh cũng hi vọng Lục Bạch ở nhà được cưng chiều như vậy.
Dù sao nhiều năm trôi qua như vậy, bản tính của Lục Bạch dưới hàng năm sắm vai cùng đấu trí đã bị mài mòn đến chỉ còn lại có một chút hình dáng.

Trừ bỏ sự chấp nhất truy đuổi ấm áp còn hoàn chỉnh giữ lại được bên ngoài, những cái khác cơ hồ đều bị những người đó tàn phá đến ngay cả bóng dáng cũng đều không còn chút dư thừa nào.
Nếu những cưng chiều đó có thể làm Lục Bạch tìm về được bản thân hoàn chỉnh, vậy Hạ Cẩm Thiên ước gì toàn thế giới đều có thể yêu Lục Bạch thật nhiều, như vậy đứa nhỏ của anh có thể quên đi đau xót, càng thêm dũng cảm tiến về phía trước.
Nhưng trên thực tế, Hạ Cẩm Thiên cũng không biết, đối với Lục Bạch mà nói, bộ dạng hiện tại đã là sự hoàn mỹ nhất mà trong quá khứ cậu đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Học trưởng của cậu từ trước đến nay đều không có lừa gạt cậu, anh thật sự tự mình mang cậu về, cho cậu một gia đình hoàn mỹ nhất thế giới.
- -------------------
Thời điểm Hạ Cẩm Thiên đến công ty còn bị người ở quầy lễ tân ngăn cản.
"Rất xin lỗi, nếu không có hẹn trước thì mời ngài chờ một lát, tôi liên hệ một chút với thư ký của Lục tổng." Còn tưởng rằng Hạ Cẩm Thiên là khách hàng tới nói chuyện làm ăn, cô gái trước quầy lễ tân nhanh chóng liên hệ với văn phòng phó tổng, kết quả biết được người mình ngăn lại thế nhưng là đại thiếu gia Hạ gia.
"Rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi, không biết ngài tới đây."

"Không có việc gì, tôi không thông báo trước, các cô không biết cũng là chuyện bình thường." Hạ Cẩm Thiên đúng là dở khóc dở cười.

Bị ngăn lại ở chính công ty nhà mình, khả năng anh là người đầu tiên.
Lại nhìn hộp giữ nhiệt xách theo trong tay, Hạ Cẩm Thiên đột nhiên có loại cảm giác bản thân mình là tiểu đáng thương trong tiểu thuyết ngược luyến tình thâm tổng tài bá đạo, cùng tổng tài bá đạo liên hôn nhưng vẫn bị xem nhẹ, thậm chí muốn đưa cơm cho ông xã còn bị người khác mạnh mẽ ngăn cản.
Quả nhiên, sau khi lên lầu Hạ Cẩm Thiên thật sự bị ngăn cản.
Hội nghị bên kia của Lục Bạch còn chưa có kết thúc, Hạ Cẩm Thiên bị thư ký vừa ra tới mang vào trong văn phòng của Lục Bạch ngồi chờ.
"Không có chuyện gì thì kêu bọn họ tan họp đi! Đã là giờ ăn cơm, bọn họ có thể chống đỡ nhưng dạ dày của Lục tổng các cậu không trì hoàn được."
"Cái này ngài yên tâm, Hạ tổng lúc 11 giờ thấy cuộc họp vẫn chưa xong liền nhìn chằm chằm kêu người đưa điểm tâm vào rồi ạ.

Phỏng chừng cũng nhanh tan họp thôi, ngài chờ tầm ba năm phút là được."
Đấy, thoạt nhìn đến cha ruột so với mình còn chu đáo hơn.
Hạ Cẩm Thiên cười cười bất đắc dĩ, thuận thế đẩy cửa văn phòng của Lục Bạch ra đi vào.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Cẩm Thiên tới văn phòng của Lục Bạch.

Xem nơi nào cũng đều cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Dù sao vẫn là cha của Hạ Cẩm Thiên tự mình gọi người tới sửa sang lại đến tận phòng nghỉ.

Tuy rằng phong cách chỉnh thể còn tương đối mang vẻ cứng cỏi chuyên nghiệp, nhưng mà phương diện thoải mái cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Toàn bộ văn phòng đều mang tông màu ấm là chủ yếu, ghế dựa cùng sô pha cũng tương đối thoải mái, phỏng chừng là sợ Lục Bạch mệt mỏi có thể ngủ ở chỗ đó, bên cạnh đều có chăn mỏng, duỗi tay là có thể lấy được.
Còn về quầy bar nhỏ bên cạnh cũng đều để bữa ăn nhẹ tự làm dễ tiêu hóa, thích hợp để Lục Bạch uống trà hoặc sữa bò.
Hạ Cẩm Thiên đem hộp giữ nhiệt mình mang tới đặt ở quần bar, thuận tay mở ra cửa phòng nghỉ, sau đó liền trầm mặc.
Phỏng chừng cha của Hạ Cẩm Thiên là xem Lục Bạch thành tiểu thiếu niên mà cưng chiều, toàn bộ phòng nghỉ nơi nơi đều là thảm lông mềm mại, còn có một chiếc giường lớn vừa thấy liền rất muốn ngủ.
Bình huân hương ở đầu giường dùng chính là loại tinh dầu hoa oải hương, toàn bộ phòng đều tản ra một loại cảm giác lười biếng thoải mái.
Hạ Cẩm Thiên lùi về phía sau một bước, cảm thấy Lục Bạch dưới hoàn cảnh như vậy còn có thể gánh vác công việc thật là tương đối không dễ dàng.

Đổi thành người khác phỏng chừng liền đắm chìm ở trong chăn, sống mơ mơ màng màng.
Bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, Hạ Cẩm Thiên tính toán rời khỏi phòng nghỉ, ra ngoài sô pha ngồi chờ Lục Bạch trở về.
Nhưng mà không đợi anh lui về phía sau, cửa văn phòng liền mở ra.
Ngay sau đó, Lục Bạch từ phía sau ôm lấy eo của Hạ Cẩm Thiên, đem đầu dựa vào trên lưng anh nhẹ giọng hỏi "Học trưởng sao lại tới đây?"
"Tra nam!" Hạ Cẩm Thiên xoay người ôm Lục Bạch vào trong lòng, rất có hứng thú trêu chọc cậu "Mới sáng sớm đã bỏ anh ở lại, anh muốn nhìn thử xem là cái gì đã câu dẫn tiểu Lục tổng của chúng ta."
Lục Bạch cười hôn Hạ Cẩm Thiên một cái "Công việc! Em chính là người phải nuôi gia đình."
Hạ Cẩm Thiên từ từ thở dài "Đúng vậy! Đều bởi vì em quá giỏi giang, nên đến quản gia cũng liền bắt đầu ghét bỏ anh."
"Sao lại như vậy được?" Lục Bạch dựa vào người Hạ Cẩm Thiên "Là học trưởng quá lợi hại, em mới muốn nỗ lực như vậy để có thể đứng bên cạnh anh nha!"
"Nhưng mà anh lợi hại như vậy, quầy lễ tân lại vô tình ngăn anh ở ngoài cửa.

Anh còn không có thuận lợi kêu thư ký gọi em về." Hạ Cẩm Thiên mặt không biến sắc cáo trạng chuyện xấu, cực kỳ giống tiểu yêu tinh cậy sủng mà kiêu.
Lục Bạch cười đến chân đứng không vững, cuối cùng lại hôn Hạ Cẩm Thiên một cái "Em đây liền đem tiền lương nộp lên, tan làm bồi học trưởng đi mua mua mua, học trưởng có phải sẽ không tức giận nữa hay không?"
Hạ Cẩm Thiên cũng diễn không nổi nữa bật cười theo.

Thẳng đến qua một lúc lâu sau anh mới cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi Lục Bạch "Không cần mua mua mua, bồi anh hẹn hò là được rồi."
Sáu thế giới nhỏ, thế giới này đã qua hơn hai mươi năm nhưng Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch lại chưa từng có một buổi hẹn hò đúng nghĩa.
Cho nên Hạ Cẩm Thiên vốn dĩ tính toán hôm nay cùng Lục Bạch đi ra ngoài chơi một vòng thật vui vẻ, kết quả hiện tại chỉ có thể chờ đến khi Lục Bạch tan làm.
Nhưng nói đến cùng, thời gian dài ngắn đối với Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch mà nói cũng không có gì quan trọng.
Dù sao loại chuyện như hẹn hò này, quan trọng nhất vĩnh viễn đều không phải là thiên thời địa lợi, mà là cùng người kia ở bên nhau.
Gặp được đúng người, mỗi ngày đều sống trong sự lãng mạn của Lễ Tình Nhân.
Mà Lục Bạch chính là người mà Hạ Cẩm Thiên trải qua một quãng thời gian dài thật dài, lại vẫn như cũ vừa thấy mặt liền muốn dùng sức ôm vào trong lòng.
Lục Bạch cũng giống như thế.
Có động lực hẹn hò, công việc buổi chiều của Lục Bạch xử lý rất nhanh.
Hạ Cẩm Thiên thừa dịp Lục Bạch chưa xong việc mà đi văn phòng của cha mình một chuyến, xem như là thông báo trước với người trong nhà.
"Chỗ ăn cơm phải đặc biệt chú ý an toàn vệ sinh, đừng mang A Bạch đến mấy chỗ quán bar linh tinh gì đó, trước 10 giờ liền về nhà, đừng về quá muộn làm A Bạch mệt mỏi." Cha Hạ dặn dò một đống mới để Hạ Cẩm Thiên ra cửa.
Kết quả trước khi hai người chuẩn bị rời khỏi công ty, cha Hạ lại gọi điện thoại cho Lục Bạch, đem lời dặn dò lúc trước nói với Hạ Cẩm Thiên nói lại một lần.
Lục Bạch đáp ứng hết mọi chuyện, lúc này mới chấm dứt cuộc gọi.
Hạ Cẩm Thiên nhéo nhéo mặt của Lục Bạch, cảm thán nói "Anh hoài nghi lúc trước hai ta sinh ra bị ôm sai, em mới là đại thiếu gia của Hạ gia."
Lục Bạch bất đắc dĩ "Đừng nháo!"

Lại bị Hạ Cẩm Thiên ôm vào trong lòng, tiếp tục cảm thán một câu "Thật tốt."
"Đúng vậy!" Lục Bạch nhắm mắt lại, đem trọng lượng cơ thể mình hoàn toàn giao cho Hạ Cẩm Thiên "Học trưởng, cảm ơn anh."
Hạ Cẩm Thiên ôm chặt Lục Bạch hơn chút nữa, ở bên tai cậu thấp giọng nói "Câu này không dễ nghe, đổi câu khác."
Lục Bạch quay đầu, đập vào mắt chính là sự thâm tình tràn ngập trong ánh mắt của Hạ Cẩm Thiên, tức khắc sửng sốt đến không chớp mắt.
Cậu từ lúc bắt đầu liền biết Hạ Cẩm Thiên thích mình, cũng biết thời điểm anh nhìn mình không giống người thường.
Nhưng Hạ Cẩm Thiên làm người trầm ổn, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên Lục Bạch nghiêm túc nhìn thấy được tình yêu khắc sâu như vậy trong mắt anh.

Trong lúc nhất thời cũng có chút thất thần.
Chờ đến lúc phản ứng lại, nụ hôn của Hạ Cẩm Thiên cũng đã dừng ở trên môi.
Một buổi hẹn hò muộn màng bắt đầu từ cái hôn nùng tình mật ý*.
(*) Nùng tình mật ý: Tình ý ngọt ngào sâu đậm.
Chờ đến lúc hai người dẫn lên 10 giờ gác cổng về đến nhà, Lục Bạch lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, cậu vẫn như cũ đắm chìm ở trong nụ hôn kia không thoát ra được.
Hạ Cẩm Thiên tắm rửa xong đi ra ngoài, phát hiện Lục Bạch đang ngồi ở mép giường phát ngốc, vì thế dứt khoát đi qua, đem người từ trên giường bế lên, làm Lục Bạch khóa ngồi ở trên người mình.
"Nghĩ cái gì đấy?"
Hương sữa tắm dễ ngửi trên người Hạ Cẩm Thiên hoàn chỉnh truyền vào xoang mũi của Lục Bạch.

Lục Bạch đem đầu vùi ở trên vai Hạ Cẩm Thiên, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Nhìn tư thế như muốn ngủ của cậu, ám muội vừa mới tụ tập lại liền nhanh chóng tan thành mây khói.
Hạ Cẩm Thiên bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt của Lục Bạch, thở dài "Tiểu đà điểu."
Lục Bạch cắn một cái vào cổ Hạ Cẩm Thiên "Ba mẹ đều ở nhà mà!"
"Vậy không ở nhà thì có thể?"
Lục Bạch ngẩng đầu, sắc mặt hơi hơi đỏ lên "Học trưởng chuẩn bị tốt kỳ thật em đều có thể.

Em có tham khảo qua rồi."
Hạ Cẩm Thiên hơi hơi sửng sốt, hậu tri hậu giác ý thức được câu nói này của Lục Bạch có chút vi diệu.
Anh chuẩn bị tốt là có thể?!
Quả nhiên, trên tay Lục Bạch dùng sức đẩy ngã Hạ Cẩm Thiên xuống giường, nụ hôn liền dừng ở khóe môi Hạ Cẩm Thiên, sau đó ghé vào bên tai anh nhẹ giọng hỏi "Không chuẩn bị đến lúc kết hôn thì phải làm sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận