1
Hạ gia
Hạ Cẩm Thiên là con trai độc nhất của Hạ gia, từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục tinh anh vô cùng nghiêm khắc.
Tuy rằng chỉ mới mười tuổi nhưng cũng đã có thể thay thế gia tộc tham dự một ít hoạt động xã giao tương đối bình thường.
Ví dụ như việc đi quyên tiền vào cô nhi viện lần này.
Kỳ thật cô nhi viện này cũng không thuộc phạm vi quyên góp trong quá khứ của Hạ gia, bởi vì Hạ phu nhân không thích một ít chuyện của viện trưởng cô nhi viện này.
Đơn giản vẫn luôn không có chú ý nhiều tới.
Chỉ là có trường hợp cá biệt cần sự giúp đỡ của xã hội thì bà mới phá lệ để ý một chút.
Bởi vì lần quyên góp này kỳ thật là Hạ Cẩm Thiên chủ động khởi xướng.
Cũng không phải là bởi vì những bạn nhỏ tàn tật đáng thương ở bên trong, mà là một loại cảm giác nói không nên lời làm Hạ Cẩm Thiên gấp không chờ nổi muốn đi qua một chuyến.
Hạ Cẩm Thiên là một đứa bé luôn tuân theo trái tim.
Cho nên anh muốn đi liền cũng đi thật.
Chỉ là thời điểm đứng ở trước tủ quần áo trái lo phải nghĩ lựa chọn quần áo, trong lòng sinh ra một loại cảm giác nghi hoặc khó tả.
Ví dụ như anh vì sao lại phải trịnh trọng như thế? Phảng phất giống như là một người đàn ông chuẩn bị đến một buổi hẹn hò quan trọng trên TV vậy!
Nhưng thời gian không còn kịp nữa, Hạ Cẩm Thiên cuối cùng vẫn là ăn mặc thật đẹp rồi đi xuống lầu.
Quản gia thấy anh cũng ngây ra một lúc, cuối cùng một bên đưa anh ra cửa một bên cảm thán nói "Hôm nay thiếu gia rất anh tuấn."
"Cảm ơn." Hạ Cẩm Thiên ra cửa, lên xe chạy đến cô nhi viện.
2
Tình huống của cô nhi viện so với tưởng tượng của Hạ Cẩm Thiên không sai biệt lắm, mà từ nháy mắt khi Hạ Cẩm Thiên tiếp xúc với viện trưởng, tuy rằng tuổi tác của anh còn nhỏ nhưng mà Hạ Cẩm Thiên cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao mẹ lại không quá thích cô nhi viện này.
Giả nhân giả nghĩa!
Không chỉ là tên viện trưởng này, bao gồm cả những cô nhi tàn tật nhìn như hạnh phúc và luôn hướng về phía ánh mặt trời kia.
Hạ Cẩm Thiên mẫn cảm ngửi được từ trên người bọn họ một mùi máu tươi vô cùng khó chịu.
Hạ Cẩm Thiên ứng phó qua loa hai ba câu, ỷ vào bản thân mình là một đứa trẻ cho nên cũng không thất lễ, rất nhanh kết thúc cuộc nói chuyện với viện trưởng.
Anh lang thang không có mục tiêu tham quan cảnh sắc trong cô nhi viện.
Dựa theo lẽ thường, anh nhất định đã sớm rời đi từ lâu, nhưng lúc này đây giống như ma xui quỷ khiến mà anh không muốn rời khỏi đó.
Thậm chí còn tránh đi đám người, đi tới hậu viện có rất ít người lui tới.
Có lẽ bởi vì thật sự nghèo khó đến cực điểm, cỏ dại trong hậu viện mọc thành cụm, ẩn ẩn còn có mùi vị của rác rưởi hư thối truyền đến.
Hạ Cẩm Thiên nhíu mày, xoay người muốn rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này anh thấy chỗ góc tường có một đứa nhỏ đang ôm lấy đầu gối, ngẩng đầu nhìn thẳng vào không trung.
Như là ngây dại, cậu vẫn luôn không nhúc nhích.
Ngay cả khi Hạ Cẩm Thiên đến gần cậu, cậu cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Hạ Cẩm Thiên cúi đầu đánh giá.
Búp bê Tây Dương xinh đẹp!
Đứa nhỏ có một đôi mắt hắc bạch phân minh*, bởi vì nhìn vào ánh mặt trời quá lâu cho nên vành mắt đỏ hồng, viền mắt cũng mang theo hơi nước.
(*) Đôi mắt hắc bạch phân minh: Đôi mắt hắc bạch phân minh có nghĩa là lòng đen của mắt phải nhiều hơn và rõ ràng, lòng trắng của mắt phải ít hơn.
Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác.
Khóe mắt có nốt lệ chí, làm ngũ quan của cậu trở nên càng thêm sinh động hơn.
Rõ ràng là diện mạo nhu nhược đáng thương, nhưng trong ánh mắt của đứa nhỏ này lại không có nửa phần nhu nhược, ngược lại kiên định mà nhìn thẳng về phía mặt trời nóng rực, Hạ Cẩm Thiên trong nháy mắt có điểm không rời được mắt.
Thẳng đến khi có một đôi tay nhỏ sờ lên mặt anh, Hạ Cẩm Thiên nghe được đứa nhỏ ngây ngô cảm thán "Anh là thần tiên trên trời phái xuống sao?"
3
Một câu nói có chút ngốc nghếch, làm Hạ Cảm Thiên ban đầu vô cùng để ý hoàn cảnh cũng kìm nén không được mà bật cười.
Thậm chí còn rất có hứng thú ôm đứa nhỏ vào trong lòng dỗ dành, cho cậu ăn kẹo, vì cậu mà kể những câu truyện cổ tích Hạ Cẩm Thiên từng cho là vô cùng ấu trĩ.
Đứa nhỏ rất ngoan ngoãn.
Không phải cái loại thuận theo đơn thuần, mà là chân chính vừa mềm lại vừa ngoan.
Cậu có suy nghĩ của riêng mình, nhưng có lẽ là đối với Hạ Cẩm Thiên có sự sùng bái tự nhiên, cho dù kêu một tiếng anh trai cũng đều có vẻ phá lệ khiến người ta đau lòng.
Hạ Cẩm Thiên nhéo nhéo gương mặt gầy yếu của đứa nhỏ "Chờ em lớn thêm một chút là có thể đi học.
Ở trường học tập thật tốt, nếu cùng anh học chung một trường thì có thể gọi anh là học trưởng."
"Học trưởng......." Đứa nhỏ nhắc mãi hai chữ này, trong mắt lập lòe ánh sáng hưng phấn, lần đầu tiên chủ động giữ chặt tay của Hạ Cẩm Thiên truy hỏi anh "Học trưởng học ở trường nào? Có thể nói cho em không? Em, em về sau nhất định cũng sẽ đi!"
Hạ Cẩm Thiên cũng hoàn toàn không giấu giếm, trực tiếp nói cho đứa nhỏ địa chỉ.
Đứa nhỏ vươn ra ngón tay, cố chấp muốn cùng Hạ Cẩm Thiên móc ngoéo, sau đó nói lời thề son sắt với anh "Học trưởng, anh phải chờ em nha!"
Hạ Cẩm Thiên đầu tiên là gật đầu, nhưng chờ thời điểm bên ngoài có người tới tìm anh, thông báo với anh phải rời đi thì Hạ Cẩm Thiên mới đột nhiên phản ứng lại, trường của anh là trường tiểu học dành cho quý tộc, đứa nhỏ tương lai cho dù đi học cũng sẽ đi trường công lập, bọn họ khả năng sẽ không gặp lại.
Nhìn ánh mắt chờ mong của đứa nhỏ, trong lòng Hạ Cẩm Thiên nóng lên, đột nhiên buột miệng thốt ra lời hứa hẹn "Em đợi anh, trở về anh sẽ cùng ba mẹ và ông nội thương lượng, sau đó mang em rời đi được không?"
Đứa nhỏ ngây ngẩn cả người, hoàn toàn nghe không hiểu.
Hạ Cẩm Thiên nghĩ nghĩ, dùng từ ngữ càng đơn giản hơn để giải thích cho đứa nhỏ nghe "Ý của anh là nói, anh rất thích em, muốn cùng em sống chung về sau.
Cho nên anh muốn nói chuyện với ba mẹ và ông nội trước để bọn họ nhận nuôi em."
"Trở thành người nhà của anh, anh muốn mang em về nhà!"
Vành mắt đứa nhỏ lập tức đỏ lên, nhưng rất nhanh cậu liền đem nước mắt nuốt ngược trở lại.
Thư ký muốn ngăn cản Hạ Cẩm Thiên, dù sao Hạ Cẩm Thiên chỉ là nhất thời hứng khởi, nếu đứa nhỏ này thật sự tin tưởng, chịu không được thực tế khắc nghiệt thì những tháng ngày sau khả năng sẽ rất khổ sở.
Nhưng Hạ Cẩm Thiên lại kiên trì cho đứa nhỏ một lời hứa hẹn, thậm chí còn đưa ra thời gian.
Anh nhét truyện cổ tích cùng kẹo ngọt mà mình mang theo trong cặp sách vào trong lòng đứa nhỏ, trịnh trọng nói "Khi em ăn xong kẹo, học trưởng sẽ tới đón em đi."
"Vâng." Trong ánh mắt chờ mong của đứa nhỏ, Hạ Cảm Thiên lên xe về nhà.
Dọc trên đường đi, lý trí nói cho anh hẳn phải nên nhanh chóng nghĩ xem làm như thế nào để thuyết phục cha mẹ và ông nội.
Nhưng mà trong đầu của Hạ Cẩm Thiên toàn bộ đều là đôi mắt tràn ngập chờ mong của đứa nhỏ kia.
Thẳng đến khi về nhà, anh mới đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
Anh không hỏi tên của đứa nhỏ!
Anh muốn thuyết phục cha mẹ và ông nội nhưng ngay cả chuyện quan trọng như tên của đứa nhỏ cũng không có dò hỏi.
Hạ Cẩm Thiên thật sự ảo não, thư ký khuyên anh "Không có sao cả đại thiếu gia, một thời gian nữa chúng ta còn sẽ đi qua đó một chuyến mà!"
"Ừm." Hạ Cẩm Thiên tính tính đồ mình để lại cho đứa nhỏ, những viên kẹo đó đều rất ngọt, nếu đứa nhỏ ăn không tính quá nhanh, vậy liền đuổi kịp lần thứ hai đến thăm hỏi của anh.
Như thế cũng không tính là mình nuốt lời.
Hạ Cẩm Thiên có tự tin, cảm thấy bản thân nhất định có thể ở trong thời gian này thuyết phục được cha mẹ của mình.
4
Giống như suy nghĩ của Hạ Cẩm Thiên, phản ứng của cha mẹ với chuyện này cũng không quá tốt, càng đứng nói là ông nội.
Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên cũng không nhụt chí, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện anh liền trở lại phòng mình, lấy ra quyển vở nhỏ bắt đầu lên kế hoạch cụ thể kế tiếp phải thuyết phục như thế nào.
Có lẽ do nguyên nhân ban ngày quá mệt mỏi, Hạ Cẩm Thiên viết một lúc liền ghé vào bên bàn sách ngủ mất.
Anh nằm mơ, trong mơ nửa người của đứa nhỏ là máu, chạy vội trong bóng đêm.
Phía sau có một người đàn ông cao lớn cầm roi không ngừng đuổi theo cậu.
Đứa nhỏ một chút cũng đều không có kêu to, cậu thậm chí ngay cả kêu cứu cũng không kêu cứu.
Nếu không phải trong mắt còn có khát vọng sống sót rõ ràng như vậy, Hạ Cẩm Thiên gần như cho rằng cậu đã từ bỏ, chỉ là thân thể đang trốn tránh một cách máy móc.
Vì thế anh theo bản năng muốn vươn tay về phía đứa nhỏ, muốn bảo vệ cậu.
Nhưng mà đứa nhỏ lắc đầu, chạy qua anh về một hướng đối lập.
Nơi đó càng là bóng tối vô biên.
Hạ Cẩm Thiên giật mình một cái từ trên ghế ngồi dậy, vành mắt lại không chịu khống chế mà đỏ lên.
Anh đột nhiên nhớ tới một chi tiết ban ngày không có chú ý tới, nhiệt độ trên người đứa nhỏ vẫn luôn rất cao.
Nhưng mà thoạt nhìn cũng không giống như là bởi vì cảm mạo nên nóng lên.
Hơn nữa trên người đứa nhỏ có mùi máu tươi mơ hồ, quần áo phía sau lưng cũng hơi ẩm ướt, có chút cộm tay, liên hệ với giấc mơ vừa rồi, Hạ Cẩm Thiên đột nhiên phản ứng lại, đứa nhỏ có lẽ bị thương, lại còn không có được chữa trị tốt.
Hạ Cẩm Thiên không nói rõ được tâm tình của mình là gì, vội vàng chạy tới cửa phòng ngủ của cha mẹ, còn chưa có mở miệng nước mắt đã khống chế không được mà chảy xuống.
Từ nhỏ Hạ Cẩm Thiên đã vô cùng cẩn thận, chưa bao giờ thất thố như vậy.
Hơn nữa Hạ phu nhân vốn dĩ đã cảm thấy tên viện trưởng kia giả nhân giả nghĩa, Hạ Cẩm Thiên đưa ra nghi hoặc càng làm bà lo lắng, dứt khoát cùng chồng thương lượng suốt đêm đi qua đó một chuyến.
Đứa bé kia còn nhỏ như vậy, chỉ có bộ dạng sáu bảy tuổi.
Nếu thật sự đã chịu ngược đãi, đương nhiên là càng nhanh qua đó cứu cậu càng tốt.
5
Lục Bạch được cha của Hạ Cẩm Thiên ôm ra ngoài từ tầng hầm ngầm, trên người tất cả đều là vết máu do bị roi quất.
Vết thương cũ phía sau lưng càng là vẫn luôn không ngừng chảy máu.
Cậu quá gầy, gầy đến mức ôm vào trong lòng cũng cảm thấy cộm tay.
Hạ phu nhân không đành lòng nhìn, chỉ có thể liên tục thúc giục bọn họ nhanh chóng đưa đứa nhỏ đi bệnh viện.
Hạ Cẩm Thiên nắm lấy tay của Lục Bạch, ngoài ý muốn có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Lục Bạch cười cười nhìn về phía anh "Kẹo còn chưa bắt đầu ăn mà học trưởng đã tới đón em rồi!"
Giọng nói của đứa nhỏ mềm mại, bởi vì bị thương cùng đau đớn mà có vẻ suy yếu.
Nhưng cố tình cậu không có một chút oán giận nào, tất cả thế nhưng đều là hạnh phúc cùng ỷ lại.
Hạ Cẩm Thiên nói không nên lời bản thân đang có tâm tình gì.
Chỉ biết duỗi tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Lục Bạch, nói với cậu "Ừm, học trưởng không nỡ rời xa em quá lâu, cho nên hiện tại liền muốn mang em về nhà."
Lục Bạch cười cọ cọ sườn mặt của Hạ Cẩm Thiên, cảm thán một câu "Thật tốt."
Sau đó chống đỡ không nổi nữa liền rơi vào hôn mê.
6
Một đường chạy tới bệnh viện, thời gian trên đường là gian nan nhất.
Hạ Cẩm Thiên vuốt cái trán nóng bỏng của Lục Bạch, sợ đứa nhỏ bị nóng đến khó chịu.
Chờ lúc đến được bệnh viện, sau khi bác sĩ làm kiểm tra xong lấy ra được báo cáo càng khiến cho mọi người đau lòng Lục Bạch.
Cái cô nhi viện kia, tình huống thân thể của những cô nhi tàn tật đều rất khỏe mạnh.
Lục Bạch là một người lành lặn đầy đủ lại yếu ớt đến đáng thương.
Nếu không cẩn thận chăm sóc chỉ sợ về sau trưởng thành cũng phải chịu khổ.
Hạ Cẩm Thiên nắm lấy tay của Lục Bạch, không biết phải đau lòng cho người em trai mới ra lò này như thế nào cho đủ.
Đúng vậy, tích cách của Lục Bạch quá tốt, vừa ngoan lại nghe lời.
Hạ phu nhân cũng khó được lúc xúc động một lần, chủ động nhận Lục Bạch làm con nuôi.
Chỉ là suy xét vấn đề tương lai Hạ Cẩm Thiên thừa kế Hạ gia, cho nên cũng không cho vào sổ hộ khẩu của Hạ gia, mà là chuyển vào trong nhà một chi nhánh bên phía nhà mẹ đẻ của Hạ phu nhân.
Mà mặc kệ nói như thế nào, Lục Bạch từ hôm nay trở đi thật sự là đứa nhỏ của Hạ gia.
7
Bản tính ác độc của viện trưởng cô nhi viện rất nhanh bị cho hấp thụ ánh sáng với công chúng, nhưng đối với Lục Bạch mà nói, những quá khứ ác mộng đó cũng chỉ là ác mộng.
Sau khi được học trưởng mang về nhà, mỗi ngày của cậu đều hạnh phúc giống như ngâm mình ở trong đường.
Mà Hạ phu nhân và cha Hạ cũng đối với đứa con trai nhỏ nửa đường gia nhập này vô cùng yêu thương.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân xuất thân, Lục Bạch so với những đứa nhỏ cùng tuổi đều an tĩnh hơn, cũng càng biết săn sóc hơn.
Lục Bạch rất thông minh, không thua gì Hạ Cẩm Thiên, thậm chí ở một ít lĩnh vực so với Hạ Cẩm Thiên còn nhạy bén hơn.
Ví dụ như thiên phú của cậu ở trên phương diện tranh sơn dầu, bất quá lần đầu tiên tiếp xúc đã được thầy giáo dạy vỡ lòng cảm thán, đôi tay của đứa nhỏ này trời sinh chính là phải cầm bút vẽ.
Mà đáng quý nhất chính là tính cách của Lục Bạch, hiếm khi có một mặt tự ti cùng âm u.
Phảng phất cậu giống như một bông hoa hướng dương nở rực rỡ xán lạn, trời sinh đã khát vọng ánh mặt trời.
Chỉ cần tắm mình dưới ánh mặt trời thì cho dù gian nan cũng có thể trưởng thành thật tốt.
Tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì.
Đối mặt với một đứa con vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy, không bao lâu, ngay cả Hạ lão gia ngay từ đầu không quá tán đồng cũng bị Lục Bạch thu phục.
Đảo mắt trôi qua ba năm, Lục Bạch đã được nhà nhà trong giới đều biết là tiểu thiếu gia Hạ gia.
Hạ lão gia lâu lâu sẽ mang cậu theo bên người, chỉ cần Hạ Cẩm Thiên có thì Lục Bạch cũng sẽ được cho một phần.
Dường như đã xem Lục Bạch thành cháu ruột mà nuôi dưỡng.
Mà Lục Bạch cũng không cô phụ sự yêu thương của trưởng bối.
Nhất cử nhất động giống như là cùng một khuôn với Hạ Cẩm Thiên.
Trừ bỏ bởi vì thân thể không khỏe, phương diện thể dục kiểm tra không được cao.
Nhưng bất luận là học tập hay là thành tựu ở phương diện tranh sơn dầu đều làm người ta bàn tán say sưa.
Quan trọng nhất chính là thiên phú của Lục Bạch ở phương diện thương nghiệp cũng tương đối nhạy bén.
Hạ Cẩm Thiên lúc thiếu niên đã quyết định về sau phải làm cảnh sát.
Hạ gia cũng tôn trọng quyết định của anh.
Chỉ là trong giới có người nói nổi lên lời đàm tiếu, ý tứ kia chính là Hạ gia nuôi lớn Lục Bạch vì muốn Lục Bạch làm trâu làm ngựa cả đời cho Hạ gia!
Hạ Cẩm Thiên nghe được lời đồn, nhịn không được muốn biết Lục Bạch cảm thấy thế nào.
Kết quả Lục Bạch lại giống như thường lệ theo thói quen chui vào trong lòng anh, không có việc gì trả lời "Bên cạnh học trưởng chính là nhà của em.
Mà cho dù tiếp nhận công ty cũng là các chức vụ lớn, chẳng lẽ ba mẹ còn có thể không phát tiền lương cho em, áp bức em sao?"
Hạ Cẩm Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhịn không được xách đứa nhỏ trong lòng sắp ngủ gục ra hung hăng mà xoa nắn một hồi.
Là anh suy nghĩ nhiều.
Lục Bạch từ nhỏ đã sống thông suốt lại luôn hướng về phía trước, sao có thể bởi vì vài tin đồn nhảm nhí là bắt đầu sinh lòng hoài nghi?
Là anh ngu xuẩn.
8
Cứ như vậy Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên lục tục thành niên, Hạ Cẩm Thiên vào đại học công an, vì chuẩn bị cho về sau trở thành một cảnh sát hình sự ưu tú.
Mà Lục Bạch lại xuất ngoại đi học viện kinh tế.
Nhưng mà cậu cũng không từ bỏ tranh sơn dầu, thời gian rảnh rỗi thường xuyên luyện tập.
Chỉ là tác phẩm vẽ ra rất ít khi đưa đi triển lãm.
Bởi vậy, cậu ở trong vòng tuy rằng đã lấy không ít giải thưởng họa sĩ trẻ tài năng nhưng mà lại không có bao nhiêu người chân chính gặp qua Lục Bạch.
Dù sao Lục Bạch bận về việc kế thừa gia nghiệp, đúng thật là rất bận.
Mà nhiều năm trôi qua như vậy, người Hạ gia cũng nghiễm nhiên coi Lục Bạch giống như con trai ruột mà nuôi dưỡng.
Hạ lão gia một thời gian trước còn cùng Hạ phu nhân và cha của Hạ Cẩm Thiên thương lượng, chờ thời điểm thích hợp đưa Lục Bạch vào sổ khẩu của Hạ gia.
Dùng cách nói của lão gia tử chính là "Mắt thấy sắp phải làm phó tổng rồi, tên không sao cả nhưng hộ khẩu vẫn là phải lấy về.
Bằng không bên ngoài sẽ nói không dễ nghe."
Lúc trước là lo lắng hai đứa nhỏ tương lai bởi vì chuyện sản nghiệp trong nhà mà đánh nhau.
Kết quả hiện tại xem ra, may mắn Hạ Cẩm Thiên nhặt về cho mình một người em trai tốt.
Bằng không sản nghiệp của Hạ gia thật đúng là không có người thừa kế.
Nhưng mà Hạ phu nhân càng lo lắng hơn vẫn là chuyện hôn nhân của hai đứa nhỏ.
Lúc trước bà từng dò hỏi qua Lục Bạch còn có Hạ Cẩm Thiên, biết hai người đều thích con trai.
Vấn đề lớn nhất của Hạ Cẩm Thiên kỳ thật là công việc của anh.
Cảnh sát hình sự vội đến không biết ngày đêm, lại còn nguy hiểm.
Hạ Cẩm Thiên nhìn thì ôn tồn lễ độ, nhưng khi xuống tay chính là không lưu tình chút nào.
Mấy năm nay bắt được không ít người, đắc tội càng là ngang nhau.
Trước mắt đương nhiên là không sao cả, nhưng chờ đến về sau, thời gian dài phàm là có loại muốn trả thù, bạn đời chính là đứng mũi chịu sào.
Cho nên vẫn luôn muốn tìm một người có thể chịu được chuyện này còn có thể hiểu cho công việc đặc biệt của Hạ Cẩm Thiên.
Nếu có thể tri kỷ một chút lại càng tốt.
Còn về phía Lục Bạch.......Hạ phu nhân lại càng sầu.
So với Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch thật sự là quá ngoan ngoãn.
Trên bàn đàm phán ra tay lưu loát, người từng nói chuyện qua với cậu đều cảm thán Hạ gia bọn họ có người kế tục.
Nhưng trên thực tế, rời khỏi công việc, trong lén lút tính cách của Lục Bạch vừa ôn nhu lại coi trọng người nhà.
Cực kỳ tri kỷ, phảng phất giống như người trong nhà làm chuyện gì cậu đều có thể không chút do dự tiếp nhận.
Thậm chí mấy năm nay, Hạ lão gia số tuổi đã sớm, khó tránh khỏi lúc nổi lên tính của người già, chỉ có Lục Bạch một lòng một dạ nghiêm túc phối hợp.
Vạn nhất nếu mà gặp phải người không tốt còn không phải là bị người ta khi dễ hay sao?
Tưởng tượng đến tương lai Lục Bạch có khả năng gặp phải một tên khốn nạn, hôn nhân không hạnh phúc, trong lòng Hạ phu nhân liền co rút từng trận đau đớn.
Hơn nữa mấy năm nay thân thể của Lục Bạch vừa mới chăm tốt lên được một chút, đơn gian dù sốt ruột cũng không dám thúc giục.
Cứ như vậy để yên.
Không nghĩ tới, hai người nào đó đã sớm tư thông với nhau, chỉ là còn chưa có tìm được cơ hội đem chuyện vui này nói cho bọn họ.
Vì thế thời điểm Hạ phu nhân trong lúc vô tình bắt gặp Lục Bạch bị Hạ Cẩm Thiên ôm vào trong lòng hôn môi, phản ứng đầu tiên là ngây dại.
Thậm chí còn muốn hỏi hai anh em các con sao lại.......
Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại bình tĩnh nói "Khi nào là anh em ạ? A Bạch còn không có gọi con là anh trai."
Hạ phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên phản ứng lại nhiều năm như vậy, Lục Bạch gọi cha mẹ cũng gọi ông nội, nhưng từ đầu chí cuối chỉ gọi Hạ Cẩm Thiên là học trưởng.
Cho nên mười mấy năm trước, Hạ Cẩm Thiên kiên trì muốn mang từ cô nhi viện về nhà, từ trước đến nay đều không phải cái gì mà em trai.
Mà là anh muốn giấu bạn đời nhỏ ở trong lòng để yêu thương chiều chuộng.
Hạ phu nhân đứng tại chỗ, dùng một khoảng thời gian rất dài để tiêu hóa tin tức này, cuối cùng cũng nhịn không được tiêu tan.
Kỳ thật như vậy cũng rất tốt.
Vòng đi vòng lại, hai đứa nhỏ này vẫn là sinh mệnh duy nhất của nhau.
Mà làm trưởng bối của bọn họ cũng có thể yên tâm.
Lúc trước lo lắng cho hôn nhân của từng người bọn họ xem như phí công!
Hạ phu nhân cười lắc đầu, đơn giản để không gian lại cho hai người bọn họ, bản thân trở về báo một chút cho chồng cùng Hạ lão gia tin vui có chút làm người quá mức kinh ngạc này.
9
Cuối năm đó, Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên kết hôn.
Đêm tân hôn, Hạ Cẩm Thiên ôm Lục Bạch làm một giấc mộng.
Trong mơ anh không có ở trong đêm mưa đó đón được Lục Bạch, mà là bỏ lỡ gần mười năm.
Mà trong mơ, A Bạch của anh nhận hết thương tổn cùng khó khăn cuối cùng mới từ trong bóng đêm đó giãy giụa bò ra ngoài.
Hạ Cẩm Thiên đột nhiên bừng tỉnh, nhịp tim đập quá nhanh làm anh không chịu khống chế mà ra không ít mồ hôi lạnh.
"Học trưởng?" Lục Bạch tuy rằng mỏi mệt, nhưng nghe thấy động tĩnh của Hạ Cẩm Thiên vẫn là nỗ lực mở mắt ra.
Khóe mắt nhập nhoèn cùng da thịt tinh tế đều đang ám chỉ Hạ Cẩm Thiên rằng, tất cả chỉ là mơ.
Lục Bạch hiện tại chính là đang an ổn nằm ở trong lòng anh.
"Không có việc gì, ngủ đi!" Hạ Cẩm Thiên cúi đầu hôn hôn cái trán của Lục Bạch.
Lần đầu tiên cảm thấy may mắn.
May mắn bản thân kịp thời ôm lấy Lục Bạch, sớm dẫn cậu về nhà, để cậu có thể lớn lên thật tốt mà không phải sau khi chịu những vết thương đầy người mới có thể an tâm sống ở trong lòng mình.
Nhưng mà anh càng thêm cảm thấy may mắn chính là, mặc dù trong mơ Lục Bạch hãm sâu vào khốn cảnh nhưng cuối cùng vẫn là nhận được kết cục tốt đẹp.
Bất luận Lục Bạch ở thế giới nào đều có được hạnh phúc viên mãn, đây là tâm nguyện lớn nhất của Hạ Cẩm Thiên.
Nhin Lục Bạch nằm trong lòng ngủ say, Hạ Cẩm Thiên nhịn không được nói ở bên tai cậu "A Bạch, anh yêu em."
"Vâng." Đôi mắt của Lục Bạch còn không thể mở ra nổi nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại anh "Học trưởng, em cũng yêu anh.".