Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì


"Thảo! Liều mạng!"
"Không sai! Khoa nghệ thuật, là đàn ông liền liều mạng! Các người còn có tâm huyết hay không!"
Chỉ trong một cái chớp mắt, tâm tình của mọi người đều sôi lên.

Nhưng bọn họ cũng đều hiểu được, khoa nghệ thuật rất khó giành được thắng lợi.
Bởi vì đối phương có Đàm Ích.
Họa kỹ của Đàm Ích đã không phải thứ mà người cùng lứa có thể so được.

Thậm chí còn tốt hơn nhiều người chuyên nghiệp trong giới.

Đứng trước mặt Đàm Ích, học sinh khoa nghệ thuật giống như con nít tập vẽ.
Làm sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Bọn họ cần phải thắng!
Bởi vì nếu thua ván này, sẽ đồng nghĩa với việc trường học thua triệt để, thua mất mấy trăm năm vinh dự.

Đập nồi dìm thuyền, thời điểm tử chiến đã tới rồi.
Dưới bầu không khí như vậy, phần thi vẽ đúng giờ bắt đầu.
Xét đến việc lấy ánh sáng và hoàn cảnh, cuối cùng quyết định địa điểm thi là ở phòng vẽ tranh Thiên Quang.
Hạ Cẩm Thiên cùng đám người Tiêu Tùy đưa Lục Bạch đến đó.
"Đồ vật đều mang hết chưa?"
"Dụng cụ vẽ tranh gì đó đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi chứ."
"Muốn uống nước hay không? Anh vừa mới bảo Lục Tử đi mua kẹo bạc hà cho em ngậm, giữ tinh thần tỉnh táo.

Tiểu Lục Bạch, anh nói này, em đừng quá áp lực.

Chúng ta chính là khoa quản lý, cái tên Đàm Ích kia, thắng hay không cũng không quan trọng.

Cho dù thua bảy trận cũng không quan trọng, lần sau các anh sẽ giành lại chiến thắng cho em."
Tiêu Tùy không nhịn được muốn nói chuyện với Lục Bạch.

Mặc dù anh nhìn ra được, không chỉ có Lục Bạch, ngay cả Hạ Cẩm Thiên, hai người bọn họ không có chút lo lắng nào, nhưng Tiêu Tùy vẫn vô cùng khẩn trương.
Vốn dĩ anh thích xoát diễn đàn, biết được hiện tại toàn bộ áp lực đều dồn lần thi vẽ này.

Lục Bạch không thuộc khoa nghệ thuật, thân phận cũng khá xấu hổ.
Trước đó Tiêu Tùy chỉ nghe được Hạ Cẩm Thiên nói qua Lục Bạch biết vẽ tranh, nhưng rốt cuộc Lục Bạch sẽ vẽ cái gì, kỹ năng hội họa thế nào, trong lòng anh lại là một chút cũng không biết.
Chỉ có thể máy móc dặn dò cậu, "Không cần khẩn trương, vốn dĩ em cũng không thuộc khoa nghệ thuật, có thể vẽ hay không cũng không sao cả."
Lục Bạch gật đầu đáp ứng, khó có được một lần ngoan ngoãn.
Cứ như vậy, đoàn người rất nhanh đã tới địa điểm thi đấu.
Trước khi đi vào phòng vẽ tranh Thiên Quang, Lục Bạch gặp phải Lục Can cùng Lục Quỳnh cũng đang đi tới.
Năm nay hai anh em Lục gia là hy vọng duy nhất của khoa nghệ thuật kia, như cũ được chúng tinh phủng nguyệt.

Chỉ là lần này, Lục Bạch lại không hề cô đơn một mình, đứng nhìn từ xa.
Lục Can nhìn chằm chằm Lục Bạch, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Hạ Cẩm Thiên đi lên trước một bước, chặn tầm mắt của Lục Can nhìn Lục Bạch.
"Rác rưởi! Nếu cậu dám kéo chân sau......" Có người khoa nghệ thuật nghiến răng nghiến lợi hướng về phía Lục Bạch nói.

Rõ ràng là đang muốn phát tiết áp lực lên Lục Bạch.
Vốn dĩ đối mặt với Đàm Ích, khả năng thắng của bọn học là cực thấp, nhưng lại gặp phải một người cái gì cũng không biết như Lục Bạch.
Nhìn đến bên ngoài phòng vẽ tranh Thiên Quang còn đang dán các bức vẽ nguệch ngoạc của Lục Bạch, là đủ biết bọn họ đối với danh ngạch của Lục Bạch có bao nhiêu ý kiến.
Cuối cùng vẫn là Lục Quỳnh ngăn cản hắn, trực tiếp đi đến bên người Lục Bạch, nhỏ giọng nói với Lục Bạch, "Chút nữa, cậu có thể ngồi ở bên cạnh tôi, mệnh đề là vẽ tranh, tuy rằng đơn giản, nhưng không có vật tham chiếu, đối với người mới mà nói, khó tránh khỏi có chút khó khăn.

Nếu cậu không hiểu đề mục, có thể nhìn của tôi."
Đây là là ám chỉ Lục Bạch có thể nhìn và sao chép tác phẩm của mình, Lục Can lập tức nhíu mày, "Tiểu Quỳnh!"
Lục Quỳnh lắc đầu: "Anh, không sao đâu, hiện tại chúng ta đại diện trường học.

Chỉ cần có thể thắng, như thế nào cũng được."
"Lục Bạch," Lục Quỳnh ngẩng đầu nhìn cậu, ngữ khí tràn đầy sự chân thành, "Nếu cậu có bất luận vấn đề gì không rõ, không hiểu, không biết, đều có thể trộm hỏi tôi.

Ngàn vạn lần không thể nộp giấy trắng, biết không?"
"Hiện tại chúng ta đang vì trường học, chỉ cần cậu vẽ được, chẳng sợ tình cảm cứng ngắc, cũng có thể được.

Cậu được nhiều thêm một điểm, chúng ta liền đến gần thắng lợi thêm một bước.

Nhất định phải cố lên!"
Thái độ của Lục Quỳnh, làm mọi người xung quanh đều vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn Lục Bạch liền càng thêm chán ghét.
Cái người lúc trước chỉ trích Lục Bạch nhịn không được lại hét lên, "Tình huống đã khẩn trương tới vậy, cậu mẹ nó không nên chủ động rút lui, sau đó để cho người tốt hơn tiến vào sao?"
Tiêu Tùy không thể nghe được nữa, tiến lên một bước muốn phản bác lại bọn họ.
Nhưng mà Lục Bạch lại ngăn cản Tiêu Tùy, quay đầu hỏi Hạ Cẩm Thiên.
"Học trưởng, sau khi thi vẽ xong, có phải sẽ đến lượt các anh đại diện khoa quản lý dự thi không?"
"Đúng vậy." Hạ Cẩm Thiên gật đầu.
"Bọn họ lo lắng như vậy, là bởi vì đã có sáu trận thua sao?" Lục Bạch nhất châm kiến huyết, căn bản không cho đám học sinh khoa nghệ thuật kia một chút thể diện nào.
Hạ Cẩm Thiên nhịn không được cười, "Đúng vậy, bọn họ quá mức lo âu, đã là chó cùng rứt giậu."
"Trách không được một cái hai cái đều mơ mộng hão huyền." Lục Bạch cũng cười theo, nhưng cậu nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Thiên, ánh mắt như ẩn chứa ánh sáng ấm áp, "Cho nên, vì không để cho học trưởng có áp lực lớn như vậy, tôi sẽ đạt được vị trí xuất sắc.

Khả năng thời gian sẽ rất dài, học trưởng sẽ chờ tôi sao?"
Hạ Cẩm Thiên gật đầu, "Chờ."
Lục Bạch duỗi tay ôm anh, sau đó nhận lấy dụng cụ vẽ tranh từ tay Hạ Cẩm Thiên, xoay người tiến vào phòng vẽ tranh Thiên Quang.
Về phần Lục Quỳnh khuyên bảo cậu, học sinh khoa nghệ thuật chửi rủa cậu, thậm chí Lục Can vẫn luôn quan sát cậu, mặc kệ là cái nào, Lục Bạch đều không quan tâm.

Một cái liếc mắt cũng lười cho.
Nhưng mà loại thái độ này của cậu, lại làm đám học sinh khoa nghệ thuật vốn dĩ đã tức giận càng thêm phẫn nộ.

Thậm chí nhịn không được cười nhạo Lục Bạch cùng Hạ Cẩm Thiên chính là mơ mộng hão huyền.
"Cái gì? Xuất sắc? Ai? Lục Bạch sao?"
Mặc dù mọi người đều hiểu rõ thời điểm này yêu cầu đoàn kết, nhưng vẫn như cũ theo bản năng bài xích Lục Bạch.
Mà kế tiếp càng làm cho mọi người để ý chính là, Lục Bạch đặt bàn vẽ ở bên cạnh Đàm Ích.
"Cậu ta muốn vẽ tranh cạnh Đàm Ích?!"
"Trời ạ, cái này không phải vội vàng làm cho trường học của chúng ta mất mặt sao?"
"Lục Bạch! Không được!" Lục Quỳnh vội vàng đi vào phòng vẽ tranh, muốn ngăn cậu lại.
Đàm Ích thuộc trường phái kỹ xảo, lại thần kinh bách chiến, tham gia thi đấu quốc tế.

Vẽ tranh ở bên cạnh hắn sẽ có bao nhiêu áp lực.

Lục Bạch nếu thật sự là gà mờ, liền sẽ trở thành pháo hôi không đáng một đồng.

Ra chương nhanh nhất tại [ TгЦмtгuуe И.

V Л ]
Đến lúc đó, cho dù tổng điểm thắng, mặt mũi trường học bị Lục Bạch làm mất cũng không thể đền bù, còn sẽ trở thành chuyện cười ở các lần học viện thi đấu sau này.
Trong lúc nhất thời, mọi người khoa nghệ thuật đều lo lắng muốn mệnh.
Nhưng Lục Bạch lại trực tiếp ngồi ở vị trí đó, chuẩn bị tốt dụng cụ vẽ tranh.
Nhìn thoáng qua bên người Lục Quỳnh, rốt cuộc Lục Bạch cũng mở miệng nói chuyện với hắn, "Tiểu A Quỳnh, cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi sửa lại bức tranh của cậu không?" Lục Bạch nói, là ngày cậu rời khỏi Lục gia, đánh giá bức tranh của Lục Quỳnh.
"Tỉ lệ tranh vẽ của cậu, vĩnh viễn đều kém một chút, giống như lương tâm của cậu, vĩnh viễn cũng kém một chút như vậy."
"Cậu, cậu có ý tứ gì? Tôi chỉ là muốn giúp cậu thôi." Lời nói ám chỉ làm sắc mặt Lục Quỳnh chợt trở nên trắng bệch, Lục Can thấy thế kéo người về phía sau, "Đừng để ý đến cậu ta."
"Tốt nhất anh nên quản lý cậu ta cho tốt, nếu không, tôi cũng không quản được miệng mình." Lục Bạch cười lạnh, tầm mắt lại quay về trên giá vẽ.
Hôm nay Lục Can không muốn phát sinh tranh chấp với Lục Bạch, chỉ có thể kéo Lục Quỳnh qua một góc khác.
Rất nhanh, người dự thi của học viện đối thủ cũng tới.

Mọi người ngồi xong, chỉ chờ lão sư tới.
Năm mặt phòng vẽ tranh Thiên Quang đều là pha lê, Lục Bạch ngồi ở vị trí dầu.

Đàm Ích ở bên cạnh từ lúc tiến vào vẫn luôn rất an tĩnh, thậm chí hắn không nhìn bất luận kẻ nào, toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị vải vẽ tranh ở trước mắt hấp dẫn.
Lục Bạch nhìn thoáng qua dụng cụ vẽ tranh mà hắn mang đến, nhận ra Đàm Ích cũng tính toán vẽ tranh sơn dầu.
Mà bên ngoài phòng vẽ tranh Thiên Quang, những học sinh cũng đều sôi nổi tìm một vị trí tốt để quan sát cuộc thi.
Kỳ thật về hội hoạ, bọn họ cũng không hiểu biết quá nhiều, lúc trước người xem chủ yếu là xem nam thần, chân chính xem họa chỉ là số ít.
Nhưng lúc này, bọn họ quá bức thiết muốn chiến thắng.

Cho nên bên ngoài phòng vẽ tranh Thiên Quang đã bị bao vây kín mít.
"Trời ạ, như này đã bằng với triển lãm tranh rồi." Tiêu Tùy nói với Hạ Cẩm Thiên, thấy Hạ Cẩm Thiên cũng không để ý, anh tò mò dò hỏi, "Cậu không lo lắng sao?"
Hạ Cẩm Thiên hỏi lại: "Vì sao phải lo lắng? Không phải Lục Bạch nói muốn lấy được thành tích xuất sắc sao?"
"......!Em ấy nói cậu liền tin? Lại nói tiếp, rốt cuộc khả năng vẽ tranh của em ấy thế nào a!"
Hạ Cẩm Thiên nghĩ nghĩ, muốn tìm kiếm một từ ngữ chuẩn xác nhất, cuối cùng tổng kết, "Lục Bạch là thiên tài."
"Ở nơi này có người nào không phải thiên tài?" Tiêu Tùy không xem trọng, "Em ấy vẽ tranh sơn dầu, tranh sơn dầu này muốn rèn luyện cần rất nhiều tiền, đứa bé kia mấy năm nay cơm còn ăn không đủ, lấy đâu ra tiền học vẽ?"
Hạ Cẩm Thiên thở dài, "Cho nên tôi mới nói em ấy là thiên tài."
Lục Bạch là người thông minh nhất mà anh từng gặp, năng lực học tập cao, đối với chính mình cũng hạ ngoan tâm.

Không chỉ có vẽ tranh, cờ vây cũng là như thế.
Ngay từ đầu anh dạy Lục Bạch chơi cờ, là hy vọng cậu có thể trò chuyện cùng lão gia tử, không cần khẩn trương như vậy.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Bạch tiến bộ cực nhanh làm người khiếp sợ, không bao lâu là có thể đánh ngang tay với lão gia tử.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hạ Cẩm Thiên sẽ cảm thấy đây đều là bịa đặt.

Nhưng sau khi thấy được, anh chỉ cảm thấy tiếc hận.
Nếu Lục Bạch không có bị ôm sai, cậu hiện tại tuyệt đối sẽ là một tồn tại cao cao tại thượng không thể với tới trong giới.
Cho nên Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn cảm thấy may mắn, lần đầu gặp nhau, Lục Bạch nhìn anh thuận mắt.

Mà anh đối với Lục Bạch, cũng như thế.
Tâm tư của Hạ Cẩm Thiên, Tiêu Tùy cũng không hiểu được, nhưng rất nhanh, anh đã bị thi đấu hấp dẫn.
Hai lão sư làm giám khảo của hai học viện đã tới, thi đấu chính thức bắt đầu.
Trước khi thi đấu bắt đầu, bọn họ theo lệ triển lãm các bức tranh của thí sinh dự thi theo xếp hạng vòng loại cho mọi người xem.
Có thể thông qua vòng đấu loại, đều là người có bản lĩnh.

Mặc dù bên ngoài có rất nhiều người không hiểu biết tranh sơn dầu, nhưng có thể từ một vài bức tranh, cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Đặc biệt là hai bức tranh của Lục Can.
Lần này Lục Can vẽ chính là tranh sơn dầu, không hổ là thiên tài nổi danh, bức tranh của Lục Can, cũng giống như người, cung đình hoa lệ cùng lạnh băng ở trên bức tranh được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Lục Can lần này, không có khí chất ung dung ưu nhã như ngày xưa, lại nhiều chút lệ khí làm người cảm thấy không khoẻ.
Nhưng dù vậy, họa kỹ cao siêu của Lục Can như cũ vẫn được đại chúng khẳng định.
Cho đến khi bức tranh của Lục Quỳnh được triển lãm ra, mới lại khiến cho mọi người cảm thán.
Kinh diễm! Giống như Lục Bạch nói, cơ sở của Lục Quỳnh không vững chắc bằng mọi người.

Kỹ xảo cũng chỉ là tốt hơn một chút so vói người thường.

Nhưng y có một phong cách riêng, là bức tranh của y truyền được cảm xúc tới mọi người.

Mà loại cảm xúc này cũng là lí do vì sao Lục Quỳnh được người gọi là nam thần.
Bức tranh của Lục Quỳnh, mang lại cảm giác được cứu rỗi.

Khung cảnh thuần túy mà ấm áp như vậy, làm người thích ý, càng làm cho người hưởng thụ.

Dường như chỉ cần nhìn bức tranh của y, liền cầm lòng không đậu lộ ra gương mặt tươi cười.

Khổ sở trong lòng, cũng đều được bức tranh ấm áp này chữa khỏi.
Nhưng ngay sau đó, bức tranh của Đàm Ích xuất hiện, nháy mắt toàn trường ồ lên.

Mà chút kinh diễm của Lục Quỳnh, cũng trở nên bình phàm vô cùng.
Quá tinh xảo.
Cùng loại với bức tranh Lục Bạch vẽ sân thể dục lúc trước, Đàm Ích tả thực càng gần sát với hiện thực.
Tầng tầng thuốc màu trải dài, làm cảnh tượng trong bức tranh giống như ảnh chụp được dán trên vải vẽ tranh.
Nhìn gần hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa văn trên quần áo của nhân vật.

Giống như cảnh vật trong bức tranh thật sự tồn tại ở hiện thực.
"Quá lợi hại, loại kỹ xảo này căn bản không thể kháng cự."
"Không hổ là Đàm thần, lần này khoa nghệ thuật chỉ sợ thật sự thua."
"Bảy trận thua a." Bức tranh của Đàm Ích, không chỉ làm nhóm người dự thi cảm thấy sợ hãi, ngay cả học sinh ở bên ngoài xem bọn họ, cũng theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Dường như biết trước sẽ thất bại, một cái hai cái đều héo.

Chỉ có đáy lòng tồn tại một tia hy vọng, làm cho bọn họ lưu lại xem thi đấu, chờ mong kỳ tích phát sinh.
Nhưng lúc này Đàm Ích ngồi ở phòng vẽ tranh, sau khi thấy bức tranh của mình được triển lãm, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Bạch ở bên cạnh.
Đây là quy tắc ngầm của mục thi họa.
Khoa nghệ thuật có quy củ, nếu đấu vòng loại xuất hiện người dự thi có thực lực nghiền áp những người còn lại, thì tác phẩm của người này sẽ không được triển lãm.

Chủ yếu là lo lắng những tuyển thủ khác sẽ bị ảnh hưởng, không phát huy hết được.
Lúc trước Đàm Ích nghe lão sư nói, vòng loại lần này có một cái tân nhân vô cùng lợi hại.

Cho nên hắn liền vẫn luôn chờ mong để nhìn một chút xem khả năng vẽ tranh của Lục Bạch lợi hại như thế nào.

Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Bạch thế mà lại lợi hại tới mức bức tranh của cậu không được triển lãm.
Trong lúc nhất thời, Đàm Ích đối với Lục Bạch tràn ngập sự tò mò.

Ánh mắt cũng không chịu khống chế hướng về phía Lục Bạch.
Lục Bạch quay đầu cùng đối diện với hắn, chớp chớp mắt, khẽ cười cười.
Một đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt nhu hòa như chứa đựng đầy ắp sự ấm áp.

Chiếu rọi đến viên lệ chí ở khóe mắt, ngoài ý muốn mê người.
Đàm Ích ngây ngốc, đột nhiên đỏ bừng lỗ tai, nhưng tầm mắt lại như thế nào cũng không rời khỏi người Lục Bạch.
Nhìn thấy Lục Bạch mỉm cười, trong nháy mắt Đàm Ích cảm thấy, định nghĩa đối với mỹ nhân của chính mình, dường như quá mức nông cạn.
"Cậu cũng là học sinh khoa nghệ thuật sao? Lúc trước tôi không thấy cậu." Đàm Ích hiếm khi nói chuyện với người khác, lại phá lệ muốn nhận thức Lục Bạch một chút.
Lục Bạch lắc đầu, "Không phải, tôi thuộc khoa quản lý."
"??" Đàm Ích bị Lục Bạch làm cho nghẹn lại, sau một lúc lâu cũng không biết nên tiếp tục nói chuyện thế nào.
May mắn lúc này lão sư tuyên bố đề mục, giải cứu Đàm Ích khỏi sự xấu hổ.
Đàm Ích ngẩng đầu xem, phát hiện chủ đề chỉ có hai chữ.

Nhưng hai chữ đơn giản này, lại làm không ít người dự thi đều mờ mịt.
Gia đình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui