Mới vừa rồi nói chuyện cùng với người quay phim đã là giới hạn lớn nhất mà Lục Bạch có thể chịu đựng.
Hiện tại không gian hơi thoáng ra một chút, phản ứng thân thể mới bắt đầu đánh úp lại.
Hệ thống nôn nóng: "Lục Bạch, Lục Bạch, cậu có khỏe không?"
Lục Bạch ước chừng qua khoảng nửa phút, mới thấp giọng nói: "Tôi không có việc gì."
Hệ thống cảm thán: "Tại sao thế giới thứ hai lại khó giải quyết như vậy."
Lục Bạch nhẹ nhàng cười: "Cho nên, bảo bối, số ngươi thật may mắn.
Loại phản ứng như tứ chi bị kích ứng như thế này, không ai biết xử lý hơn tôi cả."
Bởi vì Lục Bạch đảm đương chức nghiệp thế thân, bản lĩnh lớn nhất từ trước tới nay không phải là paste, mà là nhẫn nại.
Đây là chiến trường của cậu, trận chiến đầu tiên phải đánh thật đẹp mắt.
Mà trên mạng, đầu bên kia, bởi vì Lục Bạch đột nhiên tung tin nóng, Nhiếp Hữu Lâm trực tiếp bùng nổ, không ít fans mới vào lại lập tức đòi thoát fans.
Nhiếp Hữu Lâm vốn dựa vào việc Lục Bạch bị toàn giới hắc nên mới ngoài ý muốn hồng lên.
Hắn còn muốn nhân cơ hội này để công thành danh toại.
Thuận tiện lại tàn nhẫn dẫm lên Lục Bạch.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, Lục Bạch thế mà còn để lại một tay trong.
Trong phòng khách sạn, người đại diện của Nhiếp Hữu Lâm trực tiếp nổi giận mắng hắn: "Lúc trước tôi bảo cậu không cần xào nhân thiết quá mức, cậu chết cũng không nghe.
Bây giờ cậu xem đi! Xảy ra chuyện rồi!"
Nhiếp Hữu Lâm cũng rất tức giận, "Nhưng anh cũng không phản đối, không phải sao? Lúc tôi đăng hóa đơn lên, anh cũng đồng ý còn gì!"
"Xảy ra chuyện như vậy thì bây giờ nên đi xã giao, anh lại đem mọi chuyện đổ lên đầu tôi làm gì?"
Người đại diện cũng cười lạnh một tiếng, "Đúng, là tôi không có bản lĩnh, nếu không đại minh tinh cậu tự xử lý đi?"
Nhiếp Hữu Lâm lập tức luống cuống, tự xử lý? Hắn làm sao có thể tự xử lý được?
Ai có thể nghĩ đến, người điên Lục Bạch này thế nhưng thật sự mở bình chọn trên Weibo, hiện tại hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu bảo fans bình chọn cự tuyệt tin nóng, đó chính là chui đầu vào lưới, thừa nhận chính mình có vấn đề, sợ Lục Bạch tiết lộ tin nóng.
Nhưng nếu thật sự mặc kệ, nhìn bộ dáng điên cuồng này của Lục Bạch, ai cũng không biết hắn có nói ra chuyện gì khác không.
Người đại diện nhìn bộ dáng không tiền đồ này của hắn cũng lười cãi nhau, dứt khoát hỏi, "Cậu có biết cụ thể chính mình có nhược điểm gì trong tay cậu ta không?"
"Tôi không biết.
Trước kia cậu ta không phải như vậy, không biết vì cái gì......" Nhiếp Hữu Lâm tâm loạn như ma, người đại diện cuối cùng cũng chỉ có thể nhắc hắn phải bảo thủ xã giao.
"Hôm nay thu hình tiết mục, cậu hạn chế phát sinh xung đột với cậu ta, còn về chuyện trên mạng, trước khi bọn họ truy ra được mọi chuyện, tôi sẽ nghĩ biện pháp che giấu giúp cậu."
"Cảm ơn."
Người đại diện lười nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của hắn, nhưng hiện tại Nhiếp Hữu Lâm vẫn còn kiếm ra tiền, nên vẫn nghĩ biện pháp hỗ trợ xử lý.
Rất nhanh, có đoàn đội tham gia, cục diện mất khống chế cuối cùng cũng chậm rãi lắng xuống.
Nhiếp Hữu Lâm dù sao cũng mới hồng lên, bên Lục Bạch vừa đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp thì tự nhiên nhiệt độ cũng chậm rãi hạ xuống.
Lục Bạch không có phòng làm việc, cũng không có tiền tiếp tục duy trì tin nóng này.
Vì thế hot search rất nhanh bị áp xuống, dưa lần này của Nhiếp Hữu Lâm, tạm thời biến mất trong mắt quần chúng.
Lục Bạch cũng không để ý.
Trong quá khứ, người này ở cùng cậu, có rất nhiều chi tiết đề cập đến Từ Duệ, hiện tại thích hợp để trừ bỏ hoàn toàn.
Từ Duệ thế lớn, không thể cứng đối cứng, thậm chí có thể ngay cả nhiệm vụ cũng sẽ thất bại.
Lục Bạch cũng không mua bán lỗ vốn.
Gõ một chút liền thôi.
Về phần mục đích chính của ngày hôm nay, vẫn là tìm ra đường sống từ chỗ chết cho chính mình.
Hệ thống: "Có chút khó, hiện tại cậu đang bị toàn giới giải trí chống lại."
Lục Bạch cũng không cho là như vậy: "Cũng không hẳn."
"Có hai loại người rất dễ dàng nhận được sự tha thứ, một loại là lớn lên đẹp.
Một loại là có tài hoa.
Tôi không dính phải hắc liêu quá nặng nề, cũng chỉ là tin vịt tôi khi dễ mấy người mới mà thôi.
Mà nghe đồn, những người bị tôi khi dễ đó cũng không sạch sẽ đâu.
Vấn đề lớn nhất chính là sau lưng có kim chủ."
"Nhưng cậu thuê người sáng tác bài hát hộ, nhân thiết giả tạo."
Lục Bạch trầm tư một hồi, "Cái này đơn giản nhất.
Nếu chuyện này là người khác cưỡng bách tôi giả tạo thì sao?"
Hệ thống nghe ngữ khí tự tin của cậu, lại nhịn không được bắt đầu khẩn trương, "Cậu lại muốn làm gì?"
Lục Bạch: "Đã lâu tôi không ca hát.
Hôm nay là cơ hội tốt."
- -----------
Vì thế, lộ trình kế tiếp, Lục Bạch trầm tư, an tĩnh vượt qua.
Chờ một tiếng rưỡi, xe của tổ tiết mục cũng dừng ở bên ngoài phim trường, người quay phim cẩn thận gọi Lục Bạch đang nhắm mắt dưỡng thần xuống xe.
Lục Bạch mở mắt, lần này không muốn khó xử hắn, đi theo phía sau, để hắn dẫn đường vào đại sảnh.
Lục Bạch là người tới cuối cùng.
Nhưng trận địa lại lớn hơn nhiều so với người nổi tiếng nhất ở bên trong là Dịch Văn Trác.
Sáng sớm Lục Bạch đã nhất minh kinh nhân, trực tiếp tăng nhiệt độ của tiết mục này.
Bởi vậy, buổi chiều tiết mục mới mở màn, các võng hữu đau khổ chờ đợi cũng đã trở nên sôi nổi.
Có không ít người qua đường cũng chờ đến thời điểm xé bức để tiến vào.
Trong nháy mắt phòng phát sóng trực tiếp cũng chật ních.
Rất nhanh, tiết mục phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu đúng giờ.
Mở màn như bình thường, mọi người cùng nhau ngồi ở trong phòng nghỉ, từng người ngồi ở trên ghế.
Sáu người khác đang nói chuyện sôi nổi.
Thời điểm cao hứng nhất, Lục Bạch dựa theo kịch bản đã chuẩn bị trước, đẩy cửa tiến vào.
Lập tức, không khí trong phòng nghỉ trở nên ngưng trọng.
Đặc biệt là Nhiếp Hữu Lâm, hắn còn không quản lý được biểu cảm của mình.
Gần như một giây đã cứng lại.
Mà vị lão nghệ sĩ kia nhíu mày là bởi vì cách ăn mặc của Lục Bạch.
Nơi này có sáu người, cho dù là người dựa vào nhan sắc để nổi danh như Dịch Văn Trác thì quần áo cũng đều tương đối văn nhã, gãi đúng chỗ ngứa.
Nhưng một thân này của Lục Bạch, cũng quá khoa trương rồi.
Tổ tiết mục coi cậu là pháo hôi, căn bản sẽ không cung cấp trang phục cho cậu, còn ước gì trang phục của cậu có vấn đề.
Đổi lại là người bình thường, khẳng định cũng sẽ chú ý điệu thấp.
Nhưng Lục Bạch giống như không bị mắng chết không cao hứng vậy, ăn mặc chẳng ra gì.
Nửa người trên, áo khoác là tây trang màu đen quy củ, bên trong là áo màu trắng lỡ tay, sạch sẽ, không có hoa văn.
Nhưng cái quần bên dưới, phản ứng đầu tiên của lão tiền bối là, cái thứ này mặc quần ngủ tới?
Ống quần màu xanh biếc, phần trên màu hồng nâu.
Nửa người trên có thể đi thi, thi tuần lễ thời trang, nửa người dưới cũng có thể đi thi, cuộc thi áo ngủ.
Nếu không phải Lục Bạch có ngoại hình đẹp thì thật là cay mắt.
Nhưng cũng rất trùng hợp, kỳ thật hôm nay Dịch Văn Trác cũng mặc quần áo màu tương tự.
Chẳng qua y mặc một thân tây trang.
Nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ.
Lục Bạch không khách khí hất cằm hướng về phía y, sau đó liền ngồi ở bên người Dịch Văn Trác.
"Đã lâu không gặp!"
Dịch Văn Trác đè lại tâm tình, nhẹ nhàng gật đầu, thuận thế vươn tay ra, muốn bắt tay với Lục Bạch.
Nhưng mà Lục Bạch không có ý muốn nói câu thứ hai, xoay người, dựa vào trên ghế, dứt khoát làm như không thấy.
"Thảo! Thứ rác rưởi này thật không biết lễ phép!" Trên làn đạn, fans của Dịch Văn Trác lập tức bùng nổ.
Mà ở hiện trường, Dịch Văn Trác cũng bị hành động của Lục Bạch làm cho kinh sợ.
Hiếm khi y nhận được sự đối xử lãnh đạm như vậy, tức khắc cũng cảm thấy nan kham.
Mà càng làm y khó xử, chính là việc y cùng Lục Bạch song song xuất hiện ở trên camera.
Hắn 28, Lục Bạch 26, rõ ràng là chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng lại như cách hẳn một thế hệ.
Đặc biệt là trên người Lục Bạch tiềm tàng một loại dã tính ẩn trong xương cốt, dễ như trở bàn tay làm Dịch Văn Trác tứ bình bát ổn(*) trực tiếp trở thành lão khí hoành tu(*).
Người sáng tác ngồi đối diện nhịn không được nhìn Lục Bạch nhiều hai lần.
Lục Bạch nhướng mày cười, "Lão sư, muốn nhìn thì cứ thoải mái, hào phóng mà nhìn.
Tôi cũng chỉ tới tham gia một tập như vậy, ngài muốn thưởng thức mỹ nhân cũng chỉ có lần này thôi."
Người sáng tác ngồi đối diện:......
Các võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bị sự không biết xấu hổ của Lục Bạch làm cho khiếp sợ.
Nhưng mà những lời này của Lục Bạch lại không sai chút nào.
Tổng cộng có bảy người, lão trung thanh(*), ba thế hệ, có thể trở thành minh tinh cho dù diện mạo không được, ít nhất cũng có vài phần khí chất.
Nhưng vẻ đẹp của Lục Bạch đối với bọn họ mà nói, lại là nghiền nát hoàn toàn.
Cho dù là Dịch Văn Trác, cũng không được.
Thời điểm trước kia Lục Bạch còn bắt chước y, rất nhiều người đều nói, Lục Bạch là dựa vào trăm vạn đi chỉnh sửa mới có thể thuận lợi trở thành hàng giả.
Nhưng hiện tại cậu bỏ đi lớp ngụy trang, trở về chính mình, ngược lại vả mặt nhóm người này.
Nếu chỉ so về đẹp, Lục Bạch anh tuấn hơn hẳn mấy cấp bậc so với Dịch Văn Trác.
"Thảo, thật ghê tởm." Fans của Dịch Văn Trác không phản bác được, chỉ có thể không ngừng spam mắng chửi người, tức giận một cách vô lý.
Nhưng những người qua đường nhìn một màn này lặp đi lặp lại cả ngày thì rất bực bội, nhịn không được liền dỗi trở về.
"Ca ca của các người quý giá như vậy thì nhanh chóng chạy tới ôm về là được! Xem cái tổng nghệ để chờ xé bức thôi mà còn chướng khí mù mịt như thế!"
"Cười chết, ca ca nhà các người ký hiệp ước tham gia mười hai kỳ, trước khi tiết mục kỳ này bắt đầu y đã biết Lục Bạch muốn tới.
Cam tâm tình nguyện phối hợp để lăng xê.
Đều là vì kiếm cơm, đừng nói như bị bắt buôn bán như thế."
Vật cực tất phản, một đợt phản công này gần như đã nghiêng về một phía.
Dù sao đây cũng là tổng nghệ quốc dân, không phải là nhắm vào fans và thần tượng.
Fans của Dịch Văn Trác còn đắm chìm trong logic nhìn người đối diện, gặp ai cũng có thể xé người đó, lập tức đã làm cho hảo cảm của người qua đường hạ xuống không ít.
May mắn là EQ của Dịch Văn Trác vẫn online, trong trường hợp xấu hổ như vậy vẫn còn có thể bảo trì phong độ.
Cuối cùng là hai bên hòa nhau.
Nhưng quá trình tiếp theo thì không quá thuận lợi.
Vốn dĩ thời điểm chỉ có sáu người, quen thuộc với nhau, nói chuyện cũng rất tự nhiên.
Nhưng đột nhiên xuất hiện thêm Lục Bạch, không khí liền trở nên khó xử.
Lục Bạch không lựa lời, giống với lời nói lúc trước của cậu, chính là một cái ruộng dưa thật lớn.
Không cue đến cậu thì cũng phải nói chuyện, cue đến thì càng không xong, hoàn toàn không để lại lối thoát.
Hai tân sinh đang nói giỡn hôm nay chuẩn bị không đầy đủ, một lát nữa bắt đầu thi đấu, hai người chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm.
Trên làn đạn, một đám fans cắn cp kích động ngao ngao kêu rên.
Nhưng mà Lục Bạch trực tiếp dỗi một câu, "Quả nhiên tiền tài làm người ta hòa thuận với nhau.", Lại nói tiếp lúc trước hai người có tin đồn quan hệ rất bất hòa.
Một vị nói một câu về vợ con, Lục Bạch lại hỏi, "Con trai ông rất cao, ông biết không?", Nháy mắt làm ông ta á khẩu không trả lời được.
Một năm 365 ngày, thì 300 ngày ở bên ngoài diễn xuất, ông ta biết cái rắm!
Người duy nhất không bị dỗi, chính là vị lão tiền bối kia.
Nhưng Lục Bạch lại tỏ vẻ cũng không phải tôi không có nói, hoặc là tôi không dám nói, mà là "Không có cách nào, nhập vòng quá muộn, con người tôi không thích nói dối, chỉ có thể im lặng.", làm vị lão tiền bối kia trực tiếp tức giận.
Cuối cùng, dưới sức chiến đấu mãnh liệt của Lục Bạch, cuộc trò chuyện hoàn toàn không thể tiếp tục, chỉ còn lại sự im lặng và xấu hổ.
Việc đó làm cho các fans chỉ muốn đến xem thần tượng cảm thấy không vui, làn đạn lại bắt đầu nhục mạ.
"Cái đồ ngu ngốc, vốn dĩ lúc trước không khí cũng khá tốt, cậu ta vừa mới tới, Nhiếp Hữu Lâm cũng không nói giỡn nữa."
"Nói giỡn kiểu gì? Buổi sáng Lục Bạch mới bạo hắc, vạn nhất nói sai một câu không phải là xong rồi sao?"
Trọng điểm là, thật sự có loại người e sợ thiên hạ không loạn, vẫn còn ở trên làn đạn ồn ào, "Sao vẫn chưa xé bức a! Chỉ chờ xem thế thân cùng chính chủ tranh đấu gay gắt, bây giờ vẫn luôn im lặng để làm gì?"
Không khí ở trường quay cũng khá xấu hổ, vài người đang lo lắng sau khi tiết mục kỳ này làm xong thì sẽ biến thành cái dạng gì.
Chỉ có Lục Bạch có hệ thống tiện nghi, ngửi mùi ngon, đọc những bình luận kinh điển trên làn đạn.
Hệ thống sốt ruột không thôi, "Cậu không tức giận sao?"
Lục Bạch: "Khá tốt, tại sao phải tức giận? Bọn họ mắng chửi người mới tốt, bằng không đến lúc tôi vả mặt thì thật không thú vị."
Hệ thống: "Nói là nói như vậy, nhưng ta cảm thấy bọn họ nói cũng có vài phần đạo lý.
Lục Bạch, ta cảm thấy cái người bạch nguyệt quang kia cũng không tệ lắm."
Lục Bạch: "Tôi thì không cảm thấy như vậy."
Tứ bình bát ổn(*): bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng.
Ở đây có thể hiểu theo nghĩa như là mỹ nam yên tĩnh =))))
Lão khí hoành tu(*): có thể hiểu nôm na là khí chất già dặn.
Lão trung thanh(*): đây là gọi tắt 3 thế hệ lão, trung niên, thanh niên.
Bộ quần áo Lục Bạch mặc (*): bên trên áo vest, bên dưới là quần ngủ..