Hệ thống: "???"
Lục Bạch: "Cuốn tiểu thuyết này được viết từ góc nhìn của y, nên mọi thứ về y đều là ưu điểm."
"Nhưng ngay từ đầu đã có rất nhiều chi tiết không hợp lý.
Như việc y rời đi mười năm.
Ngươi nói xem, nguyên nhân gì có thể làm y ngay lúc cường thịnh nhất xuất ngoại mười năm mới trở về?"
"Khi đó không phải y mới mười tám sao?"
Lục Bạch tùy tiện hừ một lời bài hát mà Dịch Văn Trác từng viết, "Chiều sâu? Đây chẳng phải là không bệnh mà vẫn rên rỉ hay sao?"
Hệ thống xem lại bối cảnh một lần, "Không phải nói y xuất ngoại để đi chữa bệnh sao?"
Lục Bạch lắc đầu, "Thực sự bị tổn thương về tâm lý thì sẽ không thể chữa khỏi.
Bác sĩ nước ngoài đúng là có khả năng trị liệu tốt hơn, nhưng để tiêu trừ sự sợ hãi khắc trong xương cốt lại không có khả năng, chỉ có thể giảm bớt, hoặc thích ứng với chúng."
"Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, ngươi không cảm thấy lần này Dịch Văn Trác trở về liền trở nên quá mức có tiền sao? Trước đó y còn đầu tư một bộ web drama, kết quả bộ web drama đó quá tệ, phí không ít tiền.
Những nhà đầu tư khác đều rất tức giận, nhưng Dịch Văn Trác lại không hề để ý.
Hơn nữa y thật sự không để bụng.
Giống như chỉ thuận tay ném tiền qua cửa sổ."
"Nhưng, điều này cũng chỉ có thể nói lên rằng y có tiền?"
"Nhưng Dịch Văn Trác có tiền, lại chính là một việc không hề hợp lý."
"Một người muốn rút khỏi vòng thì rất dễ dàng, nhưng mà nhập vòng rất khó.
Năm y mười sáu tuổi dựa vào show tuyển tú để xuất đạo đúng không!"
"Đi theo lộ tuyến dưỡng thành thần tượng.
Năm mười tám tuổi, trong lễ trưởng thành lại lộ ra tin nóng y phản kháng tiềm quy tắc, một lần nữa dựa vào nhân thiết mà trở thành Dịch Văn Trác như hiện tại.
Khuôn mẫu cao nhất của giới thần tượng."
"Nhưng ngươi nói xem, khi đó y có thể có được bao nhiêu tiền? Idol mà công ty bồi dưỡng sẽ khác với người đột nhiên xuất đạo, y muốn luyện tập sẽ phải tiêu phí rất nhiều."
"Tôi nhớ rõ y ký hợp đồng hiệp nghị với công ty cũ.
Chính là chi phí huấn luyện của giai đoạn trước công ty đều không cần trả, nhưng lợi nhuận sau đó cũng không lấy được."
"Hoạt động tổng cộng hai năm rồi lui vòng, ngươi nói lúc ấy trong tay y có thể có được bao nhiêu tiền?"
"Xuất ngoại tìm bác sĩ trị bệnh cộng với học lên chuyên nghiệp, mỗi một cái đều phải tốn một lượng tiền không nhỏ.
Mà sau khi xuất ngoại liền dứt khoát mai danh ẩn tích.
Hoàn toàn không tiếp xúc với fans.
Dưới loại tình huống này, mười năm qua đi, trên người y nhất định sẽ không còn dư lại bao nhiêu tiền.
Kết quả lần này về nước y lại ngoài ý muốn phất nhanh! Thậm chí còn có thể thêm cao phú soái vào nhân thiết."
"Ngươi sẽ không nói là y ở nước ngoài đột nhiên học được cách quản lý tài sản đi!"
Hệ thống: "Ý cậu là gì?"
Lục Bạch: "Tôi hoài nghi y không phải đi tìm bác sĩ trị bệnh, mà là đi làm việc khác."
Hệ thống: "Việc khác là cái gì?"
Lục Bạch: "Ẩn hôn.
Có lẽ đối tượng ẩn hôn là một lão già."
Hệ thống nghe một cái liền không khống chế được chửi tục: "Cái gì? Mẹ nó cũng thái quá rồi!"
Lục Bạch: "Bằng không thì cũng không có nguyên nhân khác để có thể phỏng đoán.
Trừ phi là y kế thừa một di sản ngàn vạn tệ.
Nhưng trong nguyên tác, thời điểm cuối cùng nhắc tới thân thế cũng không nói qua, vậy chỉ còn lại một phỏng đoán là hợp lý."
"Như vậy quyển sách này nên có một cái tên khác là 《 sau khi bào chết lão già nhà giàu, ta kế thừa di sản, trở nên độc lập về kinh tế》."
Tên sách quá dài, đã vượt quá trình độ lý giải của hệ thống, dẫn tới hệ thống bị quá tải, lâm vào tự bế.
Mà trong lòng Lục Bạch lại đang cân nhắc lúc nào có thể tìm một cơ hội để thử.
Lục Bạch không tin trên thế giới này có cái gọi là nhân thiết hoàn mỹ.
Căn cứ vào kinh nghiệm của cậu, bất luận cái nhân thiết hoàn mỹ gì đều là ngụy trang.
Người có thất tình lục dục, chỉ cần còn tồn tại, hô hấp, chắc chắn sẽ phạm sai lầm.
Cho nên cậu dám khẳng định Dịch Văn Trác này, giống với mỹ nhân bệnh tật Lục Quỳnh ở thế giới trước, khẳng định không tốt đẹp như bề ngoài.
Nhưng cũng không quan trọng, cậu là giám định Kỹ nữ cấp mười, không sợ nhất chính là loại người như thế này.
Trong lòng đang cân nhắc chuyện này, nên ngoài miệng, Lục Bạch đã bớt nói đi không ít.
Mà tổ tiết mục bị Lục Bạch hố đến mức không thể quay đầu, lại sôi nổi ở trong lòng cảm ơn Lục Bạch đã im lặng, thừa dịp cậu không nói gì, thuận lợi vượt qua đoạn mở đầu chương trình.
Trong hậu trường, đạo diễn thấy lại đến phân đoạn mà Lục Bạch cần phải tham dự, trên mặt vài thành viên trung tâm đều mang ưu sầu.
Cuối cùng vẫn là đạo diễn cắn răng một cái, vung tay lên, "Đi, một nhân viên công tác ra chủ trì một chút, lần này đừng cho bọn họ có phân đoạn giao lưu trước khi thi đấu, cũng không có thời gian dừng lại giữa các thí sinh.
Phải nhanh chóng làm xong, sau đó kết thúc buổi phát sóng trực tiếp.
Chờ đến cuộc thi vào buổi tối, mới tiếp tục mở phòng phát sóng trực tiếp."
"Nhớ lấy! Cố gắng đừng để Lục Bạch nói chuyện!"
"Đã biết!" Nhân viên công tác nhanh chóng cầm thẻ đi lên.
Kỳ thật trước kia phân đoạn này là phân đoạn đặc sắc nhất của tiết mục.
Tổ tiết mục sẽ tùy ý cung cấp một ít các phong cách sáng tác, sau đó để những người sáng tác lựa chọn, từ đó xác định chủ đề thi đấu tiếp theo.
Lần này, dựa theo quy định, là để khách quý Lục Bạch chọn trước.
Lập tức, sáu người còn lại đều có chút khẩn trương.
Tổng nghệ có kịch bản, có thể là có.
Nhưng mà rất nhiều thời điểm, nội dung trong kịch bản cũng không chi tiết giống như mọi người thường nghĩ.
Dù sao cũng có một bộ phận nghệ sĩ không am hiểu tống nghệ, luôn rất chất phác, không lấy lòng.
Nếu thật sự có kịch bản chi tiết như vậy, mỗi lần chỉ cần viết kịch bản thật tốt, sau đó tìm một đám diễn viên có kỹ thuật ưu tú tới diễn là được, cần gì diễn viên kỳ cựu tới chống đỡ đại cục?
Cho nên bọn họ thật sự đang lo lắng.
Bởi vì lựa chọn của Lục Bạch sẽ quyết định độ khó của lần thi đấu này.
Dịch Văn Trác cũng khó có được lúc chuyên chú nhìn chằm chằm Lục Bạch.
Y hy vọng Lục Bạch lựa chọn ca khúc trữ tình, bởi vì ở nơi này, chỉ có ca khúc trữ tình là mọi người đã từng chọn rồi, còn các phong cách khác đều có loại mà sáu người chưa từng chọn.
Chỉ cần Lục Bạch lựa chọn ca khúc trữ tình, còn dư lại là bọn họ có thể chia đều cho nhau.
Dù sao, tiết mục phát mỗi tuần một tập, tiết tấu vô cùng chặt chẽ.
Nếu xuất hiện ca khúc có phong cách bị lặp lại, khán giả sẽ rất dễ cảm thấy nhàm chán.
Biện pháp tốt nhất chính là Lục Bạch có thể thoái nhượng.
Nhưng tiền đề là Lục Bạch phải thức thời, hiển nhiên, Lục Bạch không phải loại người thích giúp đỡ người khác.
Ngược lại, cậu còn chính xác cầm lấy tờ giấy ghi Rap.
"Trước khi tới đây tôi nghe nói Dịch Văn Trác hình như có một bản beat rất sôi động, muốn dùng ở chỗ này đúng không?" Thưởng thức tờ giấy, Lục Bạch cực kỳ ngạo mạn.
Cậu "Sách" một tiếng, tiếp tục nói, "Đáng tiếc, tôi muốn hát một bài càng sôi động hơn.
Các người đừng nghe của y, nghe tôi!"
Nói xong, Lục Bạch trực tiếp cất tờ giấy vào túi, thoải mái hào phóng trở về vị trí của mình.
Điều này làm sáu người sáng tác ở phía dưới trực tiếp dại ra.
Về phần cư dân mạng đang xem phòng phát sóng trực tiếp, mặc kệ là các fans hay là quần chúng tới ăn dưa, đều bị sự tự tin của cậu làm cho khiếp sợ đến mức á khẩu không trả lời được.
Phải biết rằng, Lục Bạch chính là phế vật sau lưng có đầy người viết thay, vậy mà dám nói năng lung tung?
Thậm chí còn dám dẫm người mà mình hút máu nhiều năm, Dịch Văn Trác, nói nhạc của Dịch Văn Trác là rác rưởi?
Nghe cậu ta? Nghe cậu ta hát cái gì?
Ngay lập tức các fan của Dịch Văn Trác đều tức giận, chỉ bình luận trên phòng phát sóng trực tiếp đã không thỏa mãn được dục vọng muốn nhả hương thơm từ miệng của bọn họ, chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủn, hành động của Lục Bạch cũng đã xuất hiện ở Weibo, Thỏ khu(*), nơi tụ tập của đám người truy tinh, một nhóm người ở dưới ra sức trào phúng.
"Tôi không chịu được, tức giận đến mức cả người phát run.
Tại sao trên đời vẫn còn có loại người không biết xấu hổ như vậy chứ!"
"Còn con mẹ nó nói y không được, nghe tôi.
Một thứ rác rưởi tìm người viết thay cũng xứng ca hát? Làm như chính chủ đều đã chết hết rồi vậy?"
"Tôi với mọi người trong ký túc xá đang cùng nhau chờ xem! Tám giờ tối phát sóng trực tiếp bắt đầu, tôi đếm ngược chờ xem Lục Bạch có thể hát được cái gì mới mẻ."
Cùng lúc đó, các tin xấu về Lục Bạch lại bị đào lên liên tục.
Nhưng lần này, chủ yếu là về hiện trường tai nạn xe cộ trước kia của Lục Bạch.
Một đám người một bên vũ nhục trào phúng, một bên "Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như tường thành" chờ đến tiết mục buổi tối.
Hệ thống nhìn mọi người như thế này cũng có chút sợ hãi, cẩn thận nói với Lục Bạch, "Cậu thấy thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Lục Bạch vội vàng xóa xóa sửa sửa trên giấy, thuận miệng ứng phó một câu, "Sẽ không! Tôi thích nhìn bộ dạng bọn họ tức giận vô cớ."
Hệ thống: "Vậy từ nãy tới giờ cậu đang viết gì trên giấy thế?"
Lục Bạch: "Viết lời bài hát! Không phải buổi tối phải hát sao? Tôi mới có beat nhạc, buổi chiều sẽ sửa lại, hiện tại cần viết lời nhạc."
Hệ thống lập tức ngây ngốc: "Cho nên, bây giờ cậu mới viết?"
Lục Bạch hỏi lại: "Nếu không thì sao?"
Thời gian là vàng bạc, hệ thống không dám quấy rầy Lục Bạch.
Mà Lục Bạch cũng tập trung viết xong ca khúc.
Cuối cùng vội vàng nộp lên trước khi bắt đầu thu hình.
Nói đến cũng có chút thú vị, đạo diễn dường như sợ Lục Bạch.
Cả một buổi trưa, Lục Bạch ở phòng nghỉ, không ra ngoài, ông ta cũng không dám bảo người đi tìm Lục Bạch.
Lục Bạch nói không cần vũ đoàn, không cần diễn tập, ông ta dứt khoát đồng ý tất.
Thậm chí đến cuối cùng, ngay cả cơm hộp cũng chỉ dám đặt ở trước cửa phòng Lục Bạch.
Sợ vị này lại nháo ra chuyện gì.
Nhưng cho dù ông ta cẩn thận như thế nào thì chung quy những gì nên đến cũng sẽ đến.
8 giờ tối, bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Ở trường quay, toàn bộ 701 khán giả đã đến, đèn sân khấu, camera, người chủ trì cũng đã sẵn sàng.
Tiết mục bắt đầu!
Mà lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng đã có vài ngàn vạn người sẵn sàng chờ xem Lục Bạch bị xấu mặt.
Sau khi giới thiệu đơn giản, người chủ trì dựa theo trình tự, cue Lục Bạch lên sân khấu.
Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, lúc Lục Bạch cầm microphone đi lên sân khấu, không khí đang nhiệt liệt lập tức biến thành một mảnh yên tĩnh.
Toàn bộ khán giả không hẹn mà cùng bày ra biểu cảm lạnh nhạt, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Mà càng làm người cảm thấy nan kham, vẫn là việc bọn họ tắt hết lightstick và bảng đèn trong tay.
Sân khấu vốn dĩ lấp lánh ánh đèn, lập tức trở thành một màu đen nhánh.
Người chủ trì á khẩu không nói gì được, sau một lúc lâu cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Mà các fans trong phòng phát sóng trực tiếp lại vô cùng thống khoái.
"Quá sướng! Nên làm như vậy."
"Ai! Tôi không muốn nghe loại người này hát một chút nào, tổ tiết mục nên đánh trượt cậu ta."
"Các người đừng nói như vậy, vạn nhất người ta phát huy không tốt, lúc sau lại nói là bị chúng ta làm ảnh hưởng thì sao?"
Làn đạn đều là những lời nói thể hiện sự chán ghét đối với Lục Bạch, mà ở trường quay, loại hành động này rõ ràng đã được bàn bạc, chuẩn bị tốt, là sự nhục nhã lớn nhất đối với Lục Bạch.
Gần như từ lúc giới giải trí bắt đầu xuất hiện loại hình biểu diễn như thế này, chưa từng xuất hiện tình huống cả sân khấu là một mảnh đen nhánh.
Cho dù ít, cũng sẽ có một hai cái lightstick.
Chỉ có Lục Bạch, cậu đứng ở giữa sân khấu, tứ cố vô thân, bốn phía là một mảnh đen nhánh.
Chờ đợi cậu, chỉ có hắc ám.
Trong phòng nghỉ, ngoại trừ Dịch Văn Trác đang đợi để lên sân khấu, trên mặt năm người còn lại đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Lão nghệ sĩ kia còn nhịn không được nói một câu, "Đâu cần phải làm đến mức này, đây chẳng phải là muốn nhục nhã người ta sao."
"Đúng vậy!" Một nghệ sĩ cũng cảm thấy lạnh lẽo từ bàn chân đến sống lưng.
Hắn đã bắt đầu có chút đồng tình với Lục Bạch, cho dù hắn biết, đây là kết quả của việc buổi sáng Lục Bạch tự tìm đường chết.
Hệ thống cũng tức đến mức nổ mạnh, nhưng Lục Bạch không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, ngược lại còn an ủi hệ thống, "Phải như vậy mới tốt, chỉ khi bọn họ không nói lời nào, mới có thể hoàn toàn tập trung nghe tôi hát!"
Nói xong, Lục Bạch quay đầu ý bảo DJ, "DJ, let's do it."
Dứt lời, nhịp trống kích động cùng với hỗn hợp thanh âm bén nhọn, thê lương, vang lên chói tai, phần thi của Lục Bạch cũng bắt đầu.
Gần như tất cả mọi người, đều bị phần nhạc dạo này kích thích đến mức trái tim run lên, không đợi bọn họ bắt đầu mắng, những âm thanh ồn ào lại đột nhiên im bặt, chỉ còn lại tiếng đồng hồ trầm thấp.
Lục Bạch đè thấp giọng nói, rốt cuộc hát lên, nhưng mà vừa mở miệng, chính là lời nói khiêu khích, kiêu ngạo đến tột cùng.
"Ta biết các ngươi hy vọng ta lăn ra khỏi giới giải trí, bài hát này là sự thương tiếc cuối cùng của ta đối với kiếp sống idol.
Bị đưa lên đỉnh cao, so với giả tưởng, ta càng thêm phong quang vô hạn.
Người từng giúp đỡ ta, không có một nghìn cũng có hơn một trăm.
Trên giá, đều là cúp do ta dùng tiền mua về.
Sau khi lên báo, đều đã bị đập thành mảnh vụn."
Lục Bạch điên rồi? Không ít người bị những ca từ trắng trợn này chọc tức.
Trường quay quá yên tĩnh, lời bài hát lại cực kỳ rõ ràng, mỗi một câu đều truyền vào lỗ tai người nghe.
Mà sự kiêu ngạo, trào phúng không kiêng nể gì, cũng tràn ngập trong từng câu chữ, hung hăng đập vào mặt mọi người.
Đúng là mọi người đều biết Lục Bạch được kim chủ dùng tiền đẩy lên làm bình hoa.
Càng biết đoàn đội của cậu cũng là một đám cực phẩm, 6 năm như một, hút máu Dịch Văn Trác, dùng biệt danh tiểu Dịch Văn Trác mà sống qua ngày.
Nhưng Lục Bạch cũng quá bất chấp tất cả đi, dám trực tiếp dùng những nội dung đó để viết nhạc.
"Mẹ nó, lời nhạc này là ai viết ra? Lục Bạch thật sự ngu ngốc.
Những lời như thế này cũng hát được sao."
"Cái này cũng chưa tính là gì đâu! Mọi người nghe thấy cậu ta hát câu cúp kia không? Cậu ta không chỉ có nhân thiết, tài hoa là giả, ngay cả cúp cũng là dùng tiền để mua!"
"Tôi cảm giác những người từng được giải thưởng giống Lục Bạch cũng muốn bóp chết cậu ta.
Kiêu ngạo như vậy, xem ra Lục Bạch đúng là muốn rời khỏi giới giải trí."
Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới chính là, bài hát này của Lục Bạch, đoạn sau càng có thêm nhiều tin tức chấn động.
Nhạc đệm thêm vào, nhịp trống càng lúc càng lớn, đoạn thứ hai trong bài hát của Lục Bạch cũng tiếp tục được cất lên.
Lần này, Lục Bạch đổi một loại giọng hát tương đối ảo mộng, cậu lười nhác ngồi ở trên bậc thang của sân khấu, nửa híp mắt nhìn về phía dưới khán đài, ánh mắt mê ly, tràn ngập dụ hoặc.
Mà tư thế ngồi của cậu, cùng với ưu thế về dáng người, làm người ta nảy sinh ham muốn đẩy ngã, rồi dùng sức hôn cậu.
Âm thanh dụ hoặc tràn ngập toàn bộ sân khấu.
"Hắn nói hắn có thể giúp ta hái xuống ngôi sao trên trời
Những người ưu tú hơn ta đều sẽ biến thành thần dân
Ta "Vui sướng" du hành trong một quốc gia ở xã hội không tưởng
Trở nên càng ngày càng lười xem cái gọi là sáng sớm
Trong thành có tế đàn ngũ sắc cùng với thần linh
Làm linh hồn ta rời khỏi thể xác, phi hành bừa bãi
Một ngày ta trộm mở ra album của quốc vương
Trên ảnh chụp đều là phong cảnh mà ta hằng mơ ước
Mọi người đều cảnh cáo, nói trẻ con đi ra ngoài nhất định không được đi một mình"
Một đoạn này, lời bài hát tràn đầy sự ái muội không thể miêu tả, hơn nữa Lục Bạch dùng giọng hát làm người cảm thấy xương cốt đều tê dại, trong phát sóng trực tiếp ngay lập tức xuất hiện một vòng thảo luận kịch liệt.
"Ngọa tào! Đoạn này mẹ nó không phải viết lúc cậu ta ở trên giường được bao dưỡng đi!"
"Trời ạ, quả thực là đang vũ nhục ca nhạc!"
"Lăn xuống đi! Lục Bạch lăn xuống đi!"
Không ít người không quen nhìn Lục Bạch, nhịn không được liền mắng, nhưng những ca từ cổ quái đó lại rất nhanh khiến cho một ít người khác chú ý.
"Không, không đúng!"
"Bài hát này có vấn đề!"
Có người mẫn cảm nhận ra điều gì đó giữa những câu từ, nhưng Lục Bạch hát quá nhanh, người xem bị ca từ của cậu chèn ép lại quá mức tức giận, cho nên đến lúc khúc cao trào lần thứ hai bắt đầu, mới có người nhận ra bài hát này không đúng ở chỗ nào.
"Tàng đầu thơ(*), đây là một bài tàng đầu thơ!"
"Có ai đang ghi hình lại không?"
Người xem còn có người phát hiện ra, thì hiển nhiên những giám khảo chuyên nghiệp phía dưới khán đài cũng đã sớm phát hiện điều kỳ quái.
Có người từ câu đầu tiên đã bắt đầu đại khái nhớ kỹ ca từ, sau đó đặt những từ đầu tiên của mỗi câu lại với nhau, sắp xếp, tổ hợp một lúc, thế mà lại ra một câu.
"Ta bị bắt cóc, hắn bắt ta biến thành một người khác."
- ---------
我被幫架了拜托作比我变城令一各人:dịch thô là ta/bị/bắt cóc/đã/bẻ cong/làm/mô phỏng/biến đổi/thành/một/người khác
Thỏ khu (*): Thỏ Khu là cách gọi vắn tắt của Khu vực giao lưu bình luận của cộng đồng mạng thuộc Diễn đàn thành văn học Tấn Giang.
Tàng đầu thơ (*): hiểu đơn giản là bài thơ mà có thể ghép các chữ cái đầu thành một câu có nghĩa..