Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì


Vị lão nhân này mấy năm nay cũng đã chịu vô số những tra tấn lớn nhỏ, khi nói về chuyện cũ, vẫn như cũ chìm đắm trong thống khổ.
"Vốn dĩ tôi làm công tác ở nhà tang lễ, sau khi về hưu, nghĩ tới trợ cấp trong nhà, cho nên khi nhận được lời mời tới làm việc ở một nhà tang lễ cho thú cưng ở vùng ngoại ô.

Tôi rất nhanh liền đồng ý."
Lục Bạch và Phó Chiêu liếc nhìn nhau, đồng thời hiểu ra ngọn nguồn.

Tâm lý của mọi người đối với thú nuôi càng ngày càng để ý, mấy năm nay ngành hỏa táng thú cưng cũng đã trở thành một ngành sản xuất đứng đầu.
Nhưng tại sáu bảy năm trước, cái ngành sản xuất này vẫn mới chỉ bắt đầu phát triển, tuy rằng có không ít nhà tang lễ thú cưng đều có quan hệ với bệnh viện thú cưng, dù vậy cũng không tính kiếm tiền.

Cho nên người làm ngành này rất ít.

Thậm chí có không ít nhà tang lễ, không đợi được đến lúc xã hội phát triển, cũng đã thu không đủ chi, cuối cùng phải đóng cửa.
Từ Duệ lựa chọn mở một công ty như vậy, đã sớm nói lên rằng hắn không có tính toán để những đứa trẻ kia sống sót.
Phó Chiêu duỗi tay, đem Lục Bạch kéo đến bên cạnh mình, đồng thời như sợ cậu bị lạnh, dùng áo khoác của mình khoác lên trên người Lục Bạch.
"Ông nói tiếp đi, ông hợp tác với Từ Duệ như thế nào, sau đó lại có chuyện gì xảy ra?"
"Ngay từ đầu, tôi đúng là hỏa táng một ít chó mèo nhỏ.

Nhưng sau đó tôi lại cảm thấy có điểm không thích hợp." Lão nhân đã làm rất nhiều năm công tác hỏa táng.

Bởi vậy, ông từ lúc bắt đầu đã cảm thấy quy mô công ty này và diện tích đất bị chiếm dụng đều có chút lớn quá mức.
Thậm chí ở tầng một còn có một phòng truy điệu rộng bằng nửa cái sân bóng.
Khi đó còn chưa có thịnh hành kiểu thú cưng nổi tiếng trên mạng, bởi vậy lão nhân suy nghĩ, cái phòng truy điệu này tồn tại chẳng có ý nghĩa gì.
Dù sao mèo nhỏ chó nhỏ nhà người ta đã chết, dù chủ nhân có yêu thích, có ý nghĩa trọng đại như thế nào, cũng không có khả năng dùng tới phòng truy điệu lớn như vậy.

Huống chi, cái quan tài bằng thủy tinh kia, thấy thế nào cũng giống như để cho người dùng?
"Lúc ấy tôi còn tưởng rằng, hắn là tính toán về sau việc mai táng thú cưng không thu được nhiều lợi nhuận, liền mở thành nhà tang lễ tư nhân.

Thẳng đến ngày đó, tôi thấy bọn họ đem một bé trai đẩy mạnh vào bếp lò."
"Cái gì? Ông nói đứa bé kia là còn sống mà bị đẩy vào?" Thư ký của Phó Chiêu mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không thể tin được điều mình vừa nghe thấy.
Lão nhân kia ôm đầu, tiếng nói nghẹn ngào.
"Đúng.......!vẫn còn sống.......!Tôi nhiều năm như vậy, giả điên giả dại cũng không phải tất cả đều là diễn kịch.

Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, bên tai tất cả đều là tiếng kêu la thảm thiết ngày đó truyền đến."
Lò để đốt cháy thi thể, nhiệt độ bên trong tất nhiên không phải người bình thường có thể chịu được.

Nhưng thiếu niên kia, bị trói ở trên ván gỗ, thời điểm đưa vào, toàn thân đều là vết máu.

Chỉ có khuôn mặt là được lau rửa đến đặc biệt sạch sẽ.
Nó rõ ràng biết chính mình sắp phải chết, nhưng trên mặt lại không có hoảng sợ, chỉ có sự chết lặng như chờ được giải thoát.

Nhưng dù vậy, thời điểm ngọn lửa cực nóng cắn nuốt lấy nó, nó vẫn không khống chế được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết theo bản năng.
"Không chỉ có đứa bé đó......." Tay của lão nhân vẫn luôn không ngừng run rẩy "Mỗi một đứa, mỗi một đứa được đưa vào, đều còn sống."
"Bọn chúng không có tắt thở, tuổi cũng không giống nhau.

Đúng rồi, vì để cho trọng lượng của bọn chúng bằng nhau, tro cốt đó còn bị bỏ thêm vào hoặc lọc bớt ra."
"Người này, nó thiếu hai đoạn xương đùi." Lão nhân nhìn vào tư liệu có diện mạo của 19 đứa trẻ mà lúc trước Lục Bạch giao cho Phó Chiêu, chuẩn xác chỉ ra người trong trí nhớ của ông.
Lục Bạch nhìn vị trí ngón tay ông ta, lẩm bẩm tự nói "Bởi vì nó cao hơn so với Dịch Văn Trác, cao hơn năm centimet."
"Sau đó, hai đoạn xương đùi kia được thêm vào tro cốt của thiếu niên này."
Lục Bạch lại nhìn, là đứa bé nhỏ tuổi nhất.

Vóc dáng của nó lùn hơn, thêm năm centimet nữa may ra mới cao bằng Dịch Văn Trác năm 16 tuổi.
"Còn có đứa bé này......." Lão nhân từng chút từng chút kể ra chân tướng mà năm đó ông nhìn thấy.
Mà mọi người cũng từ những câu chữ vụn vặt này ghép lại được một hình ảnh đáng sợ.
Từ Duệ hao hết tâm tư, đem mỗi một thế thân mà hắn dạy dỗ thất bại, sau khi chết mang tới đây.

Người cao không đủ thì bù xương đùi.

Dáng người không hợp, liền đốt xác thành bột phấn rồi phối hợp lại.
Cuối cùng, hắn tạo ra được 19 bình tro cốt "Dịch Văn Trác" sau khi chết giống nhau như đúc, sau đó đem 19 bình tro cốt này, biến thành vật tồn trữ độc nhất vô nhị của mình, mang trở về.
"Vậy ông như thế nào lại vào viện điều dưỡng?"
"Là tôi giả điên giả dại." Lão nhân khóc lóc thảm thiết "Vốn dĩ tôi chỉ là tới đây làm công, phát hiện được bí mật này đều là dựa vào nhìn lén.

Sau đó tôi cảm thấy mình bị hoài nghi, liền nương theo chuyện gõ mõ cầm canh, làm bộ nơi này có quỷ.

Ban ngày cũng giả bộ dạng bị dọa đến điên khùng.

Vốn dĩ tôi cùng con trai đã liên hệ với nhau, để bọn nó tới đón tôi, đem tôi đến viện điều dưỡng.

Như vậy liền có thể chạy thoát."
"Nhưng không nghĩ tới, chủ quản nơi đó trực tiếp đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.

Cứ thế, tôi liền không phải thực sự điên thì cũng bị bức tới muốn điên."
"Sau này, tôi cứ ở bệnh viện tâm thần, mãi cho đến hiện tại, không dám chạy trốn."
"Đây đều là trừng phạt a! Trừng phạt tôi năm đó đối với những đứa trẻ kia thấy chết mà không cứu.

Mười chín mạng người, liền sống sờ sờ như vậy đều biến mất." Lão nhân che lại mặt, xụi lơ trên mặt đất thất thanh khóc rống.
Những người khác ở đây cũng đều không đành lòng.

Thư ký của Phó Chiêu đỡ ông lão đi ra ngoài, cẩn thận dàn xếp.
Quay đầu trong văn phòng chỉ còn lại hai người Lục Bạch cùng Phó Chiêu.
"Em còn ổn chứ?" Phó Chiêu vô cùng lo lắng cho tâm tình của Lục Bạch.
Lục Bạch lắc đầu "Không có việc gì.

Nhưng là chứng cứ, chỉ có một nhân chứng thôi thì chưa đủ."
"Đúng thế, hơn nữa trạng thái tinh thần của ông lão này chỉ sợ cũng sẽ làm lời chứng của ông ta bị suy giảm."
"Nhà tang lễ cho thú cưng ở vùng ngoại thành kia tôi cũng đã kêu người điều tra qua, không có nửa điểm liên hệ tới Từ Duệ.

Hơn nữa 6 năm trước, bởi vì vi phạm quy định về thao tác, dẫn tới lò thiêu bị nổ mạnh, chủ quản cùng ông chủ ở hiện trường đều bị nổ chết.

Chết không đối chứng."
"Còn có người làm bình tro cốt tôi cũng tìm được rồi.

Người nhà của ông ta nói, ông ta ở một đêm mưa 6 năm trước, phát tác bệnh tim, đã qua đời."
Phó Chiêu ôm lấy Lục Bạch: "Chúng ta lại nghĩ cách khác, em đừng gấp."
Lục Bạch lắc đầu: "Ừm.

Tôi biết."
Tro cốt mà Từ Duệ giấu ở trong tường nếu toàn bộ đều bị nghiền thành bột phấn, trộn lẫn với vôi, lợi dụng tu sửa để trát lên, chỉ sợ rất khó để phán đoán.
Dù sao người sau khi chết, chất hữu cơ bị thiêu đốt, dư lại cũng chỉ còn chút canxi, lân, oxy bai, than là chính tạo thành chất vô cơ mà thôi.
Nếu rải xuống đất, chính là chất dinh dưỡng tẩm bổ hoa cỏ, trộn vào trong vách tường, chính là đất ẩm tẩm bổ ác ý.
Bọn họ không có bất luận biện pháp gì làm cho Từ Duệ nhận tội.
Nhưng Lục Bạch lại theo bản năng cảm thấy, Từ Duệ sẽ không làm được đến trình độ này.
"Dù sao hai mươi người chúng tôi, đối với Từ Duệ mà nói, chính là tác phẩm mà hắn đắc ý nhất.

Lấy trình độ cố chấp và dục vọng khống chế của hắn, chỉ hận không thể thời thời khắc khắc đem chúng tôi mang theo trên người, hắn sao có thể chịu đựng được việc chỉ có thời điểm ở công ty mới hưởng thụ được khoái cảm thắng lợi của bản thân chứ?"
"Như vậy, mặc dù về sau hắn có được tôi, hắn cũng sẽ không đến được nửa phần trăm vui sướng.

Sự tham lam của hắn sẽ không được thỏa mãn hoàn toàn.

Hắn khẳng định sẽ giữ lại chút gì đó."
"Nếu không hắn vì cái gì ngay từ đầu phải cho người làm mấy cái bình đó?"
"Chẳng lẽ em cảm thấy mấy cái bình đó vẫn còn?"
"Nhất định là còn!" Lục Bạch liều mạng tìm kiếm ký ức trong não bộ, muốn tìm được càng nhiều manh mối vô tình bại lộ hơn.
Đúng lúc này, một tin tức về Từ Duệ trong quá khứ từ sâu trong não chợt lóe qua.

Lục Bạch đột nhiên phản ứng lại, cầm lấy di động lục tìm tin tức trên mạng.
Là một đoạn video truyền phát tin tức, bên trong Từ Duệ đang tiếp nhận phỏng vấn trực tiếp.
Nữ MC dùng ngữ khí trêu chọc dò hỏi: [ Nếu về sau Từ tổng cầu hôn người mà mình thích, anh sẽ dùng loại nhẫn cầu hôn gì vậy? ]
[ Tất nhiên là nhẫn kim cương rồi.] Từ Duệ cười đến nho nhã lễ độ [ Tôi không thích kim cương quá lớn, cũng suy xét đến sinh hoạt ngày thường của em ấy, tôi khả năng sẽ tặng em ấy kiểu dáng bình thường thôi.]
[ Tôi nghe nói tương lai ngài muốn kết hôn với đàn ông? ]
[ Đúng vậy.] Từ Duệ gật đầu, hào phóng thừa nhận [ Cho nên mới nói sẽ không lựa chọn nhẫn kim cương quá mức khoa trương.]
[ Vậy sẽ không có kim cương sao? Ngài không sợ người mình thích sẽ nói rằng tổng tài quá tiết kiệm chứ? ]
Từ Duệ giống như bị chọc cười, qua một hồi lâu, hắn mới trả lời: [ Kim cương khẳng định phải có.

Tôi sẽ khảm vào trong chiếc nhẫn hai mươi viên kim cương nhỏ, tuy rằng không quá sang quý, nhưng tôi bảo đảm, mỗi một viên trong đó đều sẽ có linh hồn độc nhất vô nhị.]
Trong video, người MC nghe thấy thế liền cảm thán bốn phía: [ Từ tổng thật sự quá lãng mạn rồi.

Bạn đời tương lai của ngài cũng rất có phúc khí nha.]
Nhưng Lục Bạch nghe xong điều mình muốn nghe, buông di động hỏi Phó Chiêu "Có khả năng Từ Duệ thật sự có chiếc nhẫn như vậy hay không?"
"Tôi nhớ rõ, kim cương 0.25 cara chỉ cần không đến một trăm gam tro cốt là có thể chế thành."
Phó Chiêu nhìn Lục Bạch "Nhưng em còn sống."
Lục Bạch miễn cưỡng cho anh một nụ cười "Không, thời điểm Dịch Văn Trác trở về, Từ Duệ đã muốn chờ tôi tự diệt vong."
"Cái chương trình "Người sáng tác" kia, mục đích chính là để làm cho thanh danh của tôi hỗn độn, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí."
"Bên phía Hoàn Vũ đã chuẩn bị tốt tài liệu đen của tôi, chỉ chờ tôi diễn xuất thất bại bị mọi người đàm tiếu, liền nhân cơ hội đem mấy thứ này phát tán ra ngoài."
"Chỉ tiếc rằng, tôi kéo theo đệm lưng, diễn xuất thành công, còn cắn ngược lại Hoàn Vũ một ngụm."
"Bằng không, Dịch Văn Trác hiện tại, chính là tôi sau này."
"Mà sau khi tôi chết, liền trở thành viên kim cương cuối cùng trên chiếc nhẫn mà Từ Duệ muốn tặng cho Dịch Văn Trác."
"Cái vị trí kia, là để lại cho tôi."
Phó Chiêu trầm mặc vài giây, đem Lục Bạch ôm chặt vào trong lòng "Yên tâm, tôi sẽ không để hắn bắt được em."
Lục Bạch lắc đầu "Nhưng thật ra tôi lại chờ mong bị hắn bắt được.

Dịch Văn Trác đã bị phế, vậy chiếc nhẫn đó, chính là của tôi."
"Chỉ cần có thể lấy được nó, liền có biện pháp định tội Từ Duệ.

Dù sao, hắn cũng cần phải giải thích rõ ràng, chủ nhân của 19 viên kim cương kia, sinh thời rốt cuộc là ai!"
Phó Chiêu lắc đầu "Không cần em ra tay rồi bị nghi ngờ có liên quan.

Còn có biện pháp khác."
Có thể đem tro cốt làm thành kim cương, chỉ có mấy nhà.

Mà thời điểm Từ Duệ làm cái này lại rất gấp gáp, 19 viên kim cương hẳn là làm ra cùng một thời gian.

Cho nên chỉ cần điều tra thời điểm 19 viên kim cương được tạo thành là có thể.
Phó Chiêu rất nhanh liền phân phó xuống dưới.
Vĩnh viễn không có phạm tội một cách hoàn mỹ, sự tình đã tiến hành đến một bước này rồi, những chứng cứ phạm tội mà Từ Duệ không thể hoàn toàn che giấu cũng đã dần dần bại lộ ra bên ngoài.
Tới thời điểm buổi tối, Phó Chiêu rốt cuộc cũng nhận được tin tức mà thủ hạ gửi đến, nói đã tìm được chứng cứ Từ Duệ làm kim cương.
Hơn nữa bọn họ còn tìm được một người đối chứng vô cùng mấu chốt, thư ký của Từ Duệ.
Phó Chiêu nhìn chằm chằm anh ta đã lâu, cùng phái người lén tiếp xúc qua.

Ngay từ đầu thư ký vì trốn tránh tai ương vào chốn lao ngục tự nhiên sẽ không đáp ứng.
Nhưng trước mắt đã khác, ở trong mắt thư ký, Từ Duệ đã điên rồi.

Nếu anh ta đứng ra tự thú, có lẽ còn có đường sống, nếu không chờ khi Từ Duệ sa lưới, anh ta liền hoàn toàn chết mục xương nơi ngục tù.
Mà chứng cứ anh ta mang tới, so với tro cốt trong nhẫn kim cương còn lợi hại hơn.

Khả năng đến chính bản thân Từ Duệ cũng không nghĩ tới, thư ký của hắn đã trộm bảo lưu lại lai lịch thật sự của 19 đứa trẻ kia.
Lục Bạch nhìn những chứng cứ này, cùng Phó Chiêu nhìn nhau mỉm cười "Có thể báo cảnh sát bắt giữ Từ Duệ rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui