“Ha, sao thế? Không phải anh rất giỏi trong việc lẳng lơ đi câu dẫn người khác sao Hứa Thần? Bây giờ còn giả vờ cái gì.”
Giọng nói này.
“Hoàng, hoàng thái tử…?!”
Ánh trăng qua cửa sổ dần dần chiếu sáng lên gương mặt của Theo Lasper.
Hoàng thái tử hiện tại không hề giả vờ ngây thơ như trước mặt bao người khác.
Ánh mắt nguy hiểm như thú săn môi khiến người ta phải rợn người.
Theo Lasper lạnh lùng nhìn xuống phía dưới. Trong mắt cũng không hề giấu đi sự khinh bỉ, chế giễu.
“Ta còn tưởng người được anh Yến thích hẳn là một người hoàn mỹ lắm. Ai ngờ chỉ có như này? Thân xác thì to trông chả nhỏ nhắn đáng yêu tí nào.”
Dường như hoàng thái tử đang lầm tưởng rằng Yến Phong thích tôi. Thế nhưng sự thật thì đâu có vậy. Nhưng kể cả như thế thì hoàng thái tử hắn cũng không có quyền xúc phạm tôi.
Tôi nhếch miệng, đôi mắt mỉa mai nhìn hoàng thái tử.
“Nếu tôi nói Yến Phong chính là thích lợi người như tôi vậy thì sao? Hoàng thái tử tại sao ngài không nhìn lại bản thân mình xem. Bản thân thì khẩu phật tâm xà. Ngoại hình trông thì yếu ớt thực sự chẳng thích hợp chuyện giường chiếu chút nào.”
Thấy sắc mặt của hoàng thái tử càng ngày càng xuống sắc, khiến cho tôi hưng phấn hơn. Có thể chiêm ngưỡng vẻ mặt xấu xí, nhăn nhó vì ghen tị của hắn thật thú vị.
“Mà alpha ấy mà thích những người có sức khoẻ cao, thân hình dẻo dai để có thể chịu được sự phát dục mạnh mẽ của mình. Mà ngài thử xem lại bản thân mình xem chắc có khi chỉ vài hiệp là ngất rồi. “
Tôi nói ngày càng hăng say hơn, hoàn toàn không để ý tới người trước mặt.
“Tôi là alpha nên đương nhiên hiểu rõ sinh lý của đồng loại. Vậy giờ ngài đã hiểu vì sao Yến Phong lại thích tôi hơn là thích ngài chưa, hoàng thái tử thân mến.”
Thấy mục đích đã được tôi không nói gì thêm nữa, vui sướng khi người gặp hoạ. Hoàng thái tử lúc này trông có khác gì một bà vợ đi bắt ghen đâu.
“Cái tên tiện nhân của nhà ngươi dám sỉ nhục ta như vậy!!”
Hoàng thái tử như dã thú vồ lấy túm chặt hai tay tôi.
Tôi phản kháng lại nhưng sức của hoàng thái tử quá lớn, tôi không thể tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
“Buông tôi ra!!”. Đam Mỹ Cổ Đại
Tôi gào thét trong vô vọng, trực giác gào thét tôi mau chạy đi.
Tôi chỉ muốn chọc tức hoàng thái tử một chút thôi không ngờ hắn lại tức giận đến như vậy.
Đôi mắt ruby vốn đỏ rực lại đang dần dần biến đổi thành màu vàng kim.
Sự chú ý của tôi đổ dồn hết vào đôi mắt đó.
Tại sao đôi mắt đó lại đổi màu rồi.
Hệt như lúc đó.
Đến lúc này tôi mới ngờ ngợ ra, quả nhiên hoàng thái tử không phải con người.
“Đôi,… đôi mắt…”
Hoàng thái tử không nói gì, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi không rời mặt.
Đúng vậy đôi mắt này hệt như trùng tộc. Đáng sợ và nguy hiểm.
Mái tóc của hoàng thái tử bắt đầu dài ra, cả cơ thể hắn cũng dần dần biến đổi trở nên to lớn hơn.
“Loài người chết tiệt, sao nhà ngươi dám sỉ nhục ta. Lại còn muốn cướp đi con mồi của ta, nàh ngươi nhất định phải chết.”
“A hức.”
Tôi bấu chặt vào đôi tay đang bóp cổ mình.
Khó thở quá, đây rốt cuộc là cái gì thế này.
Sức mạnh kinh người ngoài sức của một con người. Trước kia đã từng chiến đấu với trùng tộc nên tôi biết chúng có sức mạnh khủng cỡ nào. Tuy nhiên trường hợp như của hoàng thái tử tôi chưa từng gặp.
Cái sức mạnh phi thường này.
Không phải con người, cũng không phải trùng tộc thì chỉ có thể là.
“…khụ khụ… quái, quái vật…”
Lực tay bóp cổ tôi tăng lên. Hô hấp của tôi dần dần khó khăn hơn. Nước mắt sinh lý cũng không chịu được mà chảy ra.
Có phải tôi sắp chết rồi không? Nhưng tôi còn chưa làm hoàn thành được nguyện vọng của mình.
Không, không thể, tôi còn chưa muốn chết.