Nam Phụ Cải Biên Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra


Phùng Tiểu Văn tỉnh dậy liền đón nhận sự hỏi han ân cần của mọi người.

Dẫu sao cậu cũng không phải La Mạn Thiên hành real, vẫn là có chút thụ sủng nhược kinh đi.
Nhưng nghĩ lại thì muốn trả thù cho mẹ con nguyên chủ không thể không mượn thế lực của gia tộc Wiiliam này nha.
Vì vừa được tiếp nhận kí ức của La Mạn Thiên nên hiện tại Phùng Tiểu Văn đang trong trạng thái thơ thơ, thẩn thẩn.

Thực ra là cậu đang sắp xếp lại những mảng kí ức lộn xộn, càng hiểu hơn về cái gọi là nhân vật pháo hôi này.
Đây có lẽ không chỉ đơn thuần là một nhân vật được viết ra bởi cảm xúc của con người nữa rồi.

Mà tựa như một sự sống thực sự, có suy nghĩ, có cảm xúc.
Phùng Tiểu Văn đắm chìm trong những suy nghĩ dạt dào của mình nên không để ý đến cô hầu gái đã tiến vào phòng mình.
Cô ta cúi đầu một cách thuần thục, giọng nói máy móc vang lên.
_ Thư thiếu gia Mạn Thiên, đã đến giờ dùng bữa tối.

Mời cậu xuống ăn, gia chủ và mọi người đang chờ.
Sau đó cô ta cúi thấp đầu hơn nữa, đáy mắt không hề che dấu điểm chán ghét và khinh bỉ.
Khi cậu tỉnh dậy vào tối hôm qua liền câu có câu không nghe người tên Wiiliam Viễn Duy đó nói chuyện, công thêm kia ức của nguyên chủ.
Thế là quá rõ ràng những chuyện xảy ra với mẹ con La Mạn Thiên năm đó rồi.
Một người phụ nữ đáng ra nên có được hạnh phúc.

Một đứa trẻ nên được trưởng thành một cách tốt đẹp.
Lại bị La Hi Thần đó hại thành cái dạng gì rồi ?
Phùng Tiểu Văn không để tâm thái độ chán ghét của cô hầu gái, lách người qua cô ta mà đi thẳng.

Một đường không hề quay đầu nhìn lại.
Đi được một đoạn dài cậu mới sực nhớ ra bản thân không biết phòng ăn ở đâu nên đành hỏi một người hầu gái khác đang lau dọn.
Người này tuyệt đối nhiệt tình.

Ánh mắt nhìn cậu thâm sâu như chưa cả một đại dương bao la ( ý là bả sắp khóc ấy ).
Nếu được, người nọ còn muốn dẫn Phùng Tiểu Văn đến tận nơi cơ.

May mà cậu nhanh chóng từ chối nếu không, cô ấy mà nhìn cậu nhiều hơn một chút chắc khóc lụt nhà í lộn lâu đài này quá.
Đến khi Phùng Tiểu Văn đến được phòng ăn thì mọi người đã tới đông đủ.
Nói vậy cho oai thôi chứ thật sự chỉ có bốn người.
_ Mạn Thiên, sao bây em mới tới ?! Anh đói muốn chết rồi đây này !!
Wiiliam Khải Dương bắt đầu than thở.

Từ khi biết người này là con của Wiiliam Viễn Duy cũng là anh họ mình thì cậu quyết tâm phải thay đổi hoàn toàn cách xưng hô.

Dù sao cũng không thể gọi anh họ mình là chú đẹp trai được.
Mặc dù bản thân rất thích biệt danh đó đấy chứ.
Cậu vừa kéo ghế cho bản thân vừa nói - Em bị lạc đường, ai kêu cái dinh thự này to quá làm chi.
Wiiliam Khải Dương cũng vừa ăn vừa đáp - Hả ? Không phải anh có kêu Anna đến gọi em sao ?
_ À, chắc mắt em có vấn đề nên không nhìn thấy cổ.
Wiiliam Viễn Duy nghe thấy liền có phần gấp gáp hỏi.

- Không thấy ? Mạn Thiên, có phải mắt cháu có vẫn đề gì không ? Nếu cảm thấy không tốt để ta đi gọi bác sĩ đến khám cho cháu nhé ?
Phùng Tiểu Văn giở khóc giở cười ngồi vào bàn ăn, còn Wiiliam Thiệu Niên lúc này đã ôm đầu mệt mỏi.

Sao ông ta lại có một người anh trai EQ thấp thế cơ chứ.

Câu nói đùa đơn giản vậy cũng làm quá nên.
Bầu không khí trong phòng ăn đột nhiên trở nên ấm áp lạ thường.
Bỗng, quản gia Jen đi vào, ông cúi đầu rồi nghiêm chỉnh nói - Thưa gia chủ, cậu Viễn Duy, cậu Thiệu Niên và các tiểu thiếu gia.

Có Trác Tường Vi đến tìm, nói là muốn gặp thiếu gia Mạn Thiên.
_ Hở ~ ? Đại ca Trác ?
Phùng Tiểu Văn bất ngờ nên buột miệng nói, vậy mà lại khơi gợi hứng thú của Wiiliam Phong Vĩnh.
Không biết vị Trác Thiếu gia này có phải Trác thiếu gia đó không nhỉ ? Nếu đúng thì quả thật là trùng hợp quá rồi.
Trác Tường Vi được đưa đến phòng ăn, việc đầu tiên là chào các vị tiền bối bằng nụ cười thân thiện lúc nào cũng treo ở cửa miệng.

Sau đó quay ra nhìn Phùng Tiểu Văn đang dấu hỏi chấm đầy mặt.
Phì cười, cảm giác bé Hamster nhà hắn lại đáng yêu hơn rồi.
[ @ lảm nhảm : đợt trước tui để xưng hô của Trác Tường Vi là “ cậu ta ” nhưng giờ sẽ đổi thành “ hắn ” nhé ? Để tiện cho thiết lập học bá bên ngoài hiền lành bên trong âm hiểm ấy mờ ~ ]
Ba người lớn tuổi đang ngồi trên vàn ăn nhà Wiiliam kia thay phiên nhau hỏi rất nhiều câu, đại loại như “ nhà có mấy anh chị em ” “ ba mẹ dạo này khoẻ không ?” “ công việc có ổn định không ”
Những câu hỏi vân vân mây mây như thế cứ nối tiếp nhau đến hết bữa ăn.

Mà Trác Tường Vi cũng rất nhẫn nại trả lời.
Khiến cho tâm tình Phùng Tiểu Văn trở nên vô cùng phong phú.
Ầy, cái cảm giác con rể lần đâu ra mắt gia đình vợ này là thế nào a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui