Tần Khúc trên mặt căn bản không có nửa điểm bất ngờ.
Bởi ông ta hiển nhiên đoán được, cậu thiếu niên đối diện sẽ nhận ra điều gì đó.
Kinh nghiệm lâu năm nói cho ông ta biết, La Mạn Thiên bây giờ và La Mạn Thiên trước kia, khác nhau quá lớn, bất quá vậy cũng tốt, thay đổi kiểu gì cũng được, chỉ cần cậu không yếu đuối nhu nhược như trước kia, chỉ cần cậu có thể tự bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Vậy Tần Khúc cũng sẽ không quản nhiều.
Nhưng ông ta lại không cách nào biết được, thân thể La Mạn Thiên lúc này, đang ẩn giấu một linh hồn đến từ thế giới khác.
Ông ta không vòng vo mà nói thẳng.
- Đúng vậy.
Tiểu thư Vĩnh Tâm không phải do La Hi Thần giết chết.
- Tần Khúc nói xong, không gian liền chìm trong một mảng yên lặng.
Phùng Tiểu Văn nghe xong, cũng không ngoài dự đoán của cậu lắm.
Nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra ai lại có thâm thù đại hận gì với Wiiliam Vĩnh Tâm, đến nỗi phải dùng cách bẩn thỉu đó để giết chết bà.
Suy cho cùng, người cùng Wiiliam Vĩnh Tâm dây dưa sâu đậm nhất cũng chỉ có La gia, mà trong trường hợp đã loại bỏ nghi phạm là La Hi Thần vậy chỉ còn người kia.
Nhưng nếu là người đó làm, sao có thể che dấu được lâu như thế ?
Phùng Tiểu Văn như bị vây hãm trong hàng vạn câu hỏi mà cậu có suy nghĩ đến đâu cũng không trả lời được.
Lúc này, giọng nói của Tần Khúc vang lên, như chiếu sáng cho bức màn bóng đêm đang phủ lên người cậu.
_ Một mình thì không thể, nhưng hai người, ba người thì có thể nhỉ ? Chỉ có kẻ ngu mới hành động một mình mà không có ai đằng sau chống lưng.
- Tần Khúc cười nhạt, lời ông ta nói thật sự nghe thì vòng vo, nhưng lại trực tiếp nói đến kết quả cuối cùng.
Phải rồi ! Nếu người kia có thế lực chống lưng cho mình, vậy thì việc giết một người mà cả thế giới không ai biết hẳn là không có khó đi.
Nghĩ đến đây, Phùng Tiểu Văn lại có phần trách móc gia tộc Wiiliam, dù sao cũng là huyết mạch một nhà, lại vì thanh danh mà bỏ bê con ruột, hại bà mới ba mươi tuổi đã bị bị người ta chà đạp đến chết.
Cháu trai thì bị khinh thường, ám ảnh tâm lí, cuối cùng cũng bị nam chủ bạo hành rồi chết thảm.
Nếu như nói về lí do sâu xa cho chuỗi bi kịch của mẹ con La Mạn Thiên nguyên bản, chẳng bằng nói chính gia tộc Wiiliam đã khiến họ sống không bằng chết đi.
Thấy cậu trầm mặc hồi lâu, Tần Khúc đoán là bây giờ cậu chủ của ông ta đang âm thầm trách móc cái gia tộc sừng sỏ kia.
Nhưng thì sao chứ ? Cậu hận ai thù ai, liên quan gì tới ông ?
_ Cậu chủ, cậu tính thế nào ? - Tần Khúc hỏi.
Phùng Tiểu Văn không nói gì, nhưng đáy mắt lạnh đi, cậu phải thừa nhận, cậu mà càng tức giận thì sẽ càng lí trí.
Cậu nói với Tần Khúc.
- Trước hết tìm ra thế lực chống lưng của bà ta, sau đó chơi đùa một chút rồi mới ‘ diệt ’ được.
Còn cả La gia nữa.
Không một ai có thể giữ.
Tân Khúc mỉm cười thân thiện, nhưng cái nụ cười của ông ta lại khiến cho người khác rợn tóc gây hơn, mà Phùng Tiểu Văn cũng không để ý.
Đại khái là cậu đang nghĩ xem, làm cách nào để cái thế lực chống lưng kia ra mặt.
Ngây người ở thế giới này lâu như vậy, yêu đương cũng yêu đương rồi.
Đến lúc phải bắt tay vào làm phần việc chính thôi.
Phùng Tiểu Văn và Tần Khúc nói với nhau thêm đôi ba câu nữa.
Chủ yếu là cậu dặn ông ta, nếu bất cứ ai trong La gia có cử chỉ bất thường thì phải lập tức báo ngay với cậu.
Đặc biệt là người kia.
Tần Khúc một lần nữa cúi chào, sau đó để lại một câu nói rồi đi mất.
- Cậu chủ, nếu cậu đã quyết định hẹn hò với Trác thiếu gia, tôi không dám cản.
Nhưng cậu phải làm thế nào để năng lực hai bên ngang bằng, không được để hắn lấn át cậu.
Còn nữa, đừng cái gì cũng nói với cậu ta.
Hết thảy, nên để cho chính mình một đường lui.
Phùng Tiểu Căn nghe Tần Khúc dặn dò, cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Bởi vì trải qua hai đời, cũng chưa từng ai để tâm cậu như vậy, dặn dò cậu làm gì cũng nên để lại đường lui cho bản thân.
Cuộc gặp mặt của Phùng Tiểu Văn và Tần khúc rất nhanh được dán điệp của Trác Tường Vi cài vào 11-9 báo tin.
Mà Trác Tường Vi thì đang vùi đầu vào đóng văn kiện của công ty gần như không có lấy một giây ngơi tay.
Thật ra Trác Tường Vi cũng đã từng điều tra về lão quản gia Tần Khúc này, nhưng kì lạ ở chỗ, tư liệu về lão đều bị xoá sạch một cách kì lạ.
Dù chưa từng tiếp xúc với con người này bao giờ, nhưng hắn có thể nhận định.
Tần Khúc không phải một kẻ đơn giản, trên người ông ta phảng phất sự nguy hiểm tột cùng nhưng lại có thể áp chế sự nguy hiểm đó xuống, giả vờ như mình chỉ là một quản gia vô hại bao nhiêu năm nay.
Nhưng lại có một niềm tin mãnh liệt nào đó nói với Trác Tường Vi.
Tần Khúc sẽ không bao giờ có hành động bất lợi đối với tiểu Thiên Thiên của hắn.