Bỏ qua mọi vấn đề nan giải ra sau đầu, Phùng Tiểu Văn nằm dài trên giường nhìn trần nhà.
‘ Ánh nắng và em ’ vốn là một cuốn tiểu thuyết mà em gái cậu viết vào lúc rảnh rỗi, và ngay cả khi được xuất bản, gần như chẳng có ai thèm đọc câu chuyện với những tình tiết cũ xì và nhạt toẹt ấy.
Tính ra thì bản chất rõ là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường lãng mạn và nhẹ nhàng cơ mà, nhưng từ khi Phùng Tiểu Văn xuyên đến thế giới này, câu chuyện như thể thay đổi 180°.
Không có tình yêu lãng mạn như tưởng tượng, hay mối tình đơn phương của các nam phụ.
Nữ chính cũng chẳng phải cái dạng ngây thơ hiền hậu như nguyên tác.
Cậu thật sự không hiểu quyển sách này bị gì nữa.
Từ khi Phùng Tiểu Văn đến đây, tất cả các sự kiện giường như chỉ xoay quanh quyền lực, mưu mô toan tính.
Và ai ai cũng khoác lên mình lớp vỏ bọc vô hại.
Phùng Tiểu Văn thực tình chỉ muốn bỏ chạy, trả thù hay gì đó tương tự, cậu thật sự chỉ muốn buông bỏ hết tất cả mà thôi.
Nhưng kể cả tâm tình cậu có hỗn loạn đến vậy đi chăng nữa …
Thì hai giây sau cậu vẫn lăn ra ngủ như thường.
...----------------...
_ Oáp ~ - Phùng Tiểu Văn lấy tay quệt đi vệt nước mắt còn đọng lại ở khoé mi sau cái ngáp dài.
Tiểu Hoa thấy vậy lập tức vứt luôn quyển sổ theo dõi, chạy đến chỗ cậu hỏi han vô cùng nhiệt tình.
_ Sao vậy đại ca ? Anh không khoẻ ở đâu à ? Tối qua anh có ngủ đúng giờ không đấy ? Hay tại hôm qua anh ăn không ngon nên ngủ cũng không được tốt ??!
_ Không có đâu.
- Phùng Tiểu Văn đã quen thuộc với loại câu hỏi dồn dập như ép cung của Tiểu Hoa nên chỉ đáp cho có lệ rồi quay đi.
_ Hả ?!! Làm sao lại ‘ không có đâu ’ là thế nào ?!! Đó là câu trả lời ấy hả ? Đại ca nói cho rõ ra xem nào ?! - Cô ban nói xong còn tặng kèm thêm một nụ cười toả nắng và một góc của chiếc bàn đã bị cô bóp nát vụn.
Má nó, con gái gì mà nguy hiểm dữ.
Phùng Tiểu Văn thầm nhủ, cậu sẽ không bao giờ đối địch với Tiểu Hoa đâu, người này kinh khủng hệt như chị Mai Lam vậy.
_ Xuỳ, con gái con đứa giang hồ thế ch* nó lấy.
Tránh ra chỗ khác cho anh em người ta nói chuyện coi ! - May mắn là Tâm Như Phúc xuất hiện kịp lúc, cậu ta nhanh chóng dùng lợi thế về giới tính, thể lực, chiều cao tiễn cô gái nam tính Tiểu Hoa đi.
_ Ai lấy kệ tui mắc mớ gì đến ông ?!!
_ Cảm ơn chú, anh em tốt.
- Phùng Tiểu Văn vỗ vỗ vào vai đàn em gương mẫu.
Tâm Như Phúc nhìn chằm chằm cậu một hồi, rồi nói nhỏ vào tai cậu.
- Tối qua hai người quá trớn à ? - Cậu ta nói một cách thản nhiên, mặt không đỏ, tin không đập ( thật mạnh.
) Nếu mà tin không đập thật thì chết rồi còn gì.
_ Ai, hai người nào cơ ? - Trái ngược hẳn với Phùng Tiểu Văn còn đang ngu ngơ.
Tâm Như Phúc day trán, cố gắng giảm âm lượng xuống mực thấp nhất, đồng thời cùng ghé sát vào tai Phùng Tiểu Văn hơn.
_ Đại ca với Trác Tường Vi chứ còn ai.
Tối qua hai người … ừm, nói sao nhỉ … hoạt động kịch liệt đến cả đêm không ngủ cơ à ? - Nói xong còn thâm ý nhìn Phùng Tiểu Văn một cái đầy sâu xa.
Hoạt đông ?
Kịch liệt ?
Còn không phải l*m t*nh à ?
Fuck ! Thế mà thằng nhãi này dám nghĩ bậy cho cậu là l*m t*nh đến độ cả đêm không ngủ !!
Oan ức quá mà.
Trái tim thanh thuần suốt ba mươi mấy năm của xử nam Phùng Tiểu Văn đau nhói.
Thu hồi cảm xúc muốn đánh bầm dập con người này, Phùng Tiểu Văn đơn giản hỏi lại một câu hỏi nhỏ - Sao chú biết rõ thế ? Lão Tuý hay kịch liệt thế à ?
_ Còn phải hỏi ? Cái tên ấy lúc nào cũng đòi hỏi thái quá, nói là chỉ là một lần những mỗi lần là cả một đêm, báo hại em sáng hôm sau mệt như ch*.
May mà thể lực em tốt mới có thể gắng gượng đến tận bây giờ đấy.
Cái tên t*nh tr*ng thượng não ấy … !!!!!
Úi chà, làm một lần là cả một đêm cơ đấy.
Đến nước này mà Tâm Như Phúc vẫn không để ý đến việc bị Phùng Tiểu Văn gài, hai mắt cậu ta sáng rỡ nhìn Phùng Tiểu Văn hỏi lại lần nữa.
_ Để anh nói chú nghe này, anh với Trác Tường Vi chưa có phát sinh quan hệ thể xác, anh không dễ dãi với người yêu anh như chú dễ dãi với chồng chú.
Ok.
Tâm Như Phúc có được câu trả lời ‘ như mong đợi ’.
Hành động đầu tiên là nghiêng đầu cà mỉm cười, điều này có nghĩa là cậu ta đang cố nói : Em bực rồi đó thưa đại ca ! Nhưng dù gì vẫn bị phùng Tiểu Văn lơ đẹp thôi.
Thầy giáo dạy sử bước vào với khung cảnh quen thuọc là cái lớp đông vui như cái chợ đầu mối và một nam sinh ngủ quan hài hoà nằm ra bàn ngủ như … chết.
...----------------...
Tiểu kịch trường :
Ở ngoài hành lang trường học.
Tuý Bình : Trác Tường Vi !! Cháu còn không mau quản người yêu cháu đi, đừng đển nó ve vãn mèo nhỏ nhà cậu nữa !!
Trác Tường Vi : Ai ve vãn mèo nhỏ nhà cậu ? Rõ ràng là mèo nhỏ nhà cậu cố ý tiếp cận bé Hamster nhà cháu đấy chứ ? Thiết nghĩ người phải quản vợ là cậu đấy !
Tuý Bình : Cháu muốn gì ?!!
Trác Tường Vi : Cậu tính sao ?!!
Tiểu Hoa ( tay cầm bịch bánh quy ) : Cái nhà này có truyền thống gọi người yêu bằng tên động vật à ?