Phùng Tiểu Văn nhìn bức ảnh người đàn ông, cảm thấy bây giờ có phải cậu nên vò đầu bứt tai mình hay không.
Cái thằng cha gọi điện thoại cho cậu úp úp mở mở được có mấy chữ rồi cúp máy, Phùng Tiểu Văn gọi lại đến chục cuộc mà không được, chắc chắn là hắn dùng chặn số cậu rồi.
Tên Jen bí ẩn kia rất có thể là người quen của La Mạn Thiên nguyên bản.
Không thì cũng đã quan sát chủ thân thể này lâu lắm rồi, và một điều nữa.
Hắn tuyệt đối biết được ai mới là kẻ thật sự gi*t ch*t Wiiliam Vĩnh Tâm.
Con m* nó đau đầu ghê !
Tâm Như Phúc để ý từ lúc Phùng Tiểu Văn trở lại lớp, cậu cứ thơ thơ thẩn thẩn đầu óc hệt như ở cách đất chính tầng mây ấy.
Mới mon men lại gần xem thử thì thấy đại ca mình đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Một khuôn mặt quen thuộc gợi nhớ về kia ức cũ kĩ của Tâm Như Phúc.
_ Minh què này !? - Cậu ta gần như hét lên.
Phùng Tiểu Văn quay ngoắt sang nhìn Tâm Như Phúc đang một bụng rối rắm, không hề để cho đàn em có cơ hội hỏi trước.
- Cậu biết người này ? - Cậu vừa nói, vừa chỉ vào bức ảnh.
Tâm Như Phúc gật đầu, giải thích.
- Vâng, em có biết, hồi em mới học làm giang hồ, có chơi với mấy anh đầu gấu trong khu, lúc mấy anh đi đòi nợ em cũng đi theo, gặp tên này.
Phùng Tiểu Văn nhíu mày, sắp xếp lại câu chữ của Tâm Như Phúc, tự động lược bỏ phần không cần thiết trong giây lát.
Cậu đảo mắt một vòng, đáy mắt loé lên một tia giảo hoạt.
Còn tưởng phải tốn công tốn sức mò kim đây bể, ai ngờ đâu ông trời lại tự đưa đến cửa cho mình.
- Thế cậu biết bây giờ thằng cha này đang ở đâu không ?
Mà nghỉ lại chỉ muốn sỉ vả vào mặt cái tên Jen kia thôi.
Muốn người ta tìm người, lại chỉ đưa mỗi cái ảnh xong nói ‘ hắn ta sống ở thành phố này ’.
Quan trọng là thành phố này có bao nhiêu người ? Có mỗi bức ảnh thì tìm được bằng cái lông !
Phùng Tiểu Văn vẫn muốn chửi thề.
_ Mà anh tìm tên này làm cái gì thế ? Em nghe nói hắn làm chuyện không sạch sẽ nên mới què đấy ?
Tâm Như Phúc chỉ tiện miệng hỏi một câu như thế thôi, không nghĩ sẽ bị đại ca mình bám lấy đến nỗi phải nhả ra từng chữ một.
_ Em cũng có biết gì đâu ! Chả là hồi đó theo mấy anh giang hồ khu, mấy ảnh có nói tên này trước kia cũng là đại ca trùm so chức to lắm.
Sau đó vướng vào cái vụ nào đấy không sạch sẽ của bọn nhà giàu.
Bị người ta ‘ bịt miệng ’, may mà chỉ bị què, cái mạng vẫn còn giữ được.
Sau lần đó, hắn cứ như nửa điên nửa khùng ấy.
- Cậu ta dừng lại uống miếng nước, đoạn nói tiếp.
- Mà em nghe mấy ảnh nói chuyện với nhau, bảo là gã giả vờ thôi, không thì làm sao mấy tên nhà nhà giàu kia chịu tha cho gã.
Phùng Tiểu Văn trầm ngâm suy nghĩ, mấy vụ không sạch sẽ liên quan đến đâm nhà giàu thì nhiều khỏi cần nói, những nếu đã liên quan đến cái chết của Wiiliam Vĩnh Tâm thì một tên đại ca xã hội nhỏ bé không thể nào đóng vao trò chủ chốt được, cũng lắm chỉ là con tốt thí mạng thôi.
Và lời kể của Tâm Như Phúc đã khẳng định lập luận của Phùng Tiểu Văn là đúng.
_ Chú thử họi anh em của chú xem bây giờ gã này đang ở đâu.
Tâm Như Phúc vẫn còn rất nhiều thắc mắc, những biết đại ca chắc chắn sẽ không nói cho mình biết nên chỉ đành nhắm mắt làm theo.
Chung quy vẫn là không được yên lòng, cậu ta chần chừ một lúc, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói với Phùng Tiểu Văn mấy câu.
_ Đại ca, em không biết tại sao anh lại muốn tìm Nhân Minh, nhưng những kẻ này đều chẳng tốt lành gì.
Anh vẫn đừng dây vào thì hơn.
Nói cho cùng anh vẫn là nhị thiếu gia nhà họ La.
Đúng thế, Phùng Tiểu Văn nói cho cùng vẫn mang thân xác của La Mạn Thiên, là nhị thiếu gia nhà họ la, làm gì cũng sẽ bị để ý.
Tuy nói là thế, nhưng cái nhà đó sẽ thật sự để tâm đến đứa con hoang này sao, chỉ sợ càng muốn nhân cơ hội vứt bỏ luôn thằng con này ấy chứ.
_ Chú nghĩ anh không có chừng mực thế à ? Mà thôi, có một số vấn đề là rắc rối, nhưng lại liên quan trực tiếp đến anh.
Bây giờ anh không nói nhiều với chú được, nhưng sẽ có một ngày, không chỉ chú.
Mà cả thế giới này đều sẽ biết.
Phùng Tiểu Văn thản nhiên nói.
Tâm Như Phúc im lặng ra ngoài gọi điện thoại, ước chừng mười lăm phút sau, cậu ta quay lại.
- Đại ca, hỏi được rồi, gã Nhân Minh kia hiện đang sống trong một khu ổ chuột ở cạnh tiểu khu Trung Bắc.
Chính là cái chỗ gần quán cafe anh làm thêm đấy !
Phùng Tiểu Văn gật đầu, đứng bật dậy, cặp sách cũng không thèm cầm theo chỉ ra hiệu với Tiểu Hoa.
Bây giờ cậu và cái lớp này đã thân thiết đến mức, chỉ liếc qua một cái họ đã biết cậu muốn ...!trốn học.
Tiểu Hoa ra dấu Ok, thế là Phùng Tiểu Văn vô cùng nhàn hạ đi ra cổng trường mà không bị ai ngăn cản.
Bởi vì đã có Tâm Như Phúc lo đút lót bác bảo vệ rồi ~
Trác Tường Vi nhìn thiếu niên đang thong dong bước từng bước một, ngoắc tay với Trấn Tiểu Trì.