Tiêu Lạc vừa bước ra khỏi quán Coffee, chiếc xe ô tô huyền bí, đắt đỏ đã đứng chờ trước cửa tiệm. Cửa kính vừa hạ xuống, Tiêu Lạc đã sững người...
Minh Thiên Vỹ, y rốt cuộc có gắn máy theo dõi trên người cô hay không chứ?
Tiêu Lạc nhướn mày, tiến bước lại xe ô tô, cô mỉm cười xinh đẹp -"Không biết anh có phiền khi tôi đi nhờ xe không?"-
Nam nhân chẳng nói chẳng rằng kéo cô lên xe, chìm đắm vào cái hôn sâu. Tiêu Lạc cảm thấy may mắn khi xe cách âm cùng cửa kính một chiều mà thôi. Không thì mai lên trang nhất chắc luôn.
Minh Thiên Vỹ sau khi hôn sau, liếm môi thỏa mãn, ôm lấy cô ở trong lòng, tiện tay lấy luôn tập hồ sơ đưa cho Tiêu Lạc.
Tuy không hiểu nhưng vẫn theo thói quen mở ra xem. Nhưng thứ bên trong lại khiến cô trợn tròn mắt.
Đây là sơ yếu lý lịch của "Tiêu Lạc" - người em song sinh của Tiêu Linh...
- "Có vẻ như anh đặt máy nghe lén cùng định vị ở trên người em nhỉ"- Tiêu Lạc vừa cười vừa lấy ra chiếc áo đang mặc một thiết bị nghe lén siêu nhỏ
Minh Thiên Vỹ rũ mắt, nếu như có hai tai nữa thì chắc chắn nó cũng cụp xuống đến đáng thương.
Tiêu Lạc cũng chẳng nỡ trách mắng nhiều, đưa tay lên xoa xoa đầu y -"Sau này muốn đi thì cùng đi, muốn biết thì cứ hỏi. Không cần phải như vậy..."- Cô chua xót nhìn vào đôi mắt chất chứa nỗi buồn kia. Tuy không nhớ gì về những thế giới trước nhưng sự mất mát đã in sâu trong linh hồn của người yêu.
Minh Thiên Vỹ càng ngày càng ôm chặt lấy Tiêu Lạc, cả người run lên nhe nhẹ -"Không được rời xa...không được.."- Y khó khăn nói từng chữ
Trong đầu Tiêu Lạc lại hiện lên hình ảnh của Ảnh Quân, cái cách mà y tự sát, cái cách mà y bị dày vò trong nỗi nhớ nhung tột cùng. Vết xước trong tim lại bắt đầu rỉ máu, đau lòng ôm lấy nam nhân trước mắt.
- "Cùng nhau đến hết kiếp..."- Tiêu Lạc hôn nhẹ lên môi y. Hết kiếp này, đến kiếp khác, đến khi hòa làm một với không khí từ linh hồn đến cơ thể.
Đêm trong căn penthouses, Tiêu Lạc nằm trên ghế dài, ngắm trăng sáng cùng ly rượu vang bên cạnh. Cô nhắm hờ đôi mắt, thưởng thức cái bình yên của đêm lặng.
Nhưng tin tức mới nhất đã lên phủ sóng khắp cả thanh tìm kiếm: Nghi vấn vương hậu điện ảnh Tiêu Linh đã âm thầm rút khỏi giới giải trí. Tiểu thịt tươi mới nổi Nhược Liên Hoa, đang dần dần chiếm vị trí trong lòng khán giả, dự đoán sẽ thay thế vị trí vương hậu của Tiêu Linh.
Tiêu Lạc điềm nhiên khi đọc tin tức đó, vẫn chưa đúng lúc để xuất hiện.
Tiêu Lạc còn muốn xem, giữa tình yêu với Tiêu Linh hay cốt nhục với Nhược Liên Hoa, cái nào sẽ thắng... Chẳng phải rất thú vị khi cái vòng xoay yêu hận tình thù cứ mãi luân phiên sao? Còn thiếu bịch bắp rang cùng nước ngọt nữa liền perfect.
[Chủ nhân, nhàn hạ không phải là cách của người nhỉ?] - Hệ thống nói vậy vì theo đánh giá của nó, Tiêu Lạc là một vị chủ nhân rất thẳng thắn, cô sẽ giải quyết nam nữ chính rất nhanh
- "Ngươi có tự hỏi vì sao nam chủ Kỳ Phong lại yêu nguyên chủ Tiêu Linh không?"- Tiêu Lạc không trả lời nó, chỉ lắc lắc ly rượu hỏi một câu khác
[...chẳng phải do mị lực cao lãnh sao?] - Hệ thống rà soát thông tin rồi nói
- "Một phần thôi, e rằng quan hệ của Kỳ Phong cùng Tiêu Linh còn nhiều uẩn khúc hơn nữa"-
...****************...
Biệt thự của Kỳ gia
Kỳ Phong nương theo ánh sáng của trăng mà đi đến căn phòng gỗ quen thuộc đã bị khóa kín. Hắn ấn vân tay của mình lên rồi lại tiếp túc lấy chìa khóa mở ổ khóa dày kia.
Cánh cửa kêu lên "ken két" từ từ mở ra. Kỳ Phong ánh mắt chất chứa đau thương, nâng niu mở từng quyển album cũ ra. Mỗi tấm hình đều mang theo dấu vết hoen ố của thời gian nhưng duy nhất chỉ bức ảnh hai đứa trẻ ngây thơ cùng nắm tay nhau trên bãi cỏ xanh là vẫn như mới.
Kỳ Phong vuốt ve khuôn mặt của bé gái, hắn cười rồi lại khóc, nỗi lòng kìm nén bấy lâu rốt cuộc vỡ vụn rồi.
Hai đứa trẻ, bé trai thì ăn mặc sang trọng, nhìn qua liền biết con nhà hoàng quyền. Bé gái thì ăn mặc dân dã, nhưng đặc biệt cả hai đều toát lên nét ngây thơ, trong sáng của thiên sứ.
Bé trai không ai hết chính là Kỳ Phong, còn bé gái đương nhiên là Tiêu Linh.
Tiêu Linh vốn dĩ là trẻ mồ côi, lên tám tuổi thì được một gia đình bình thường nhận nuôi. Vô tình hữu ý cả hai lại gặp được nhau, trải qua một thời gian đẹp nhất của tuổi thơ.
Kỳ Phong yêu Tiêu Linh, hắn không phủ nhận điều đó, nhưng chính hắn đã đẩy cô ấy ra xa. Biến cô thành một người vô cảm, thậm chí chán ghét với tình yêu.
Tiêu Linh như bông hoa cao lãnh làm Kỳ Phong vừa muốn nâng niu vừa muốn dập nát, nhưng chưa để hắn quyết định, bông hoa ấy đã bay đi, tìm kiếm và lựa chọn cuộc sống cho mình.
Kỳ Phong cứ mãi đuổi theo, để rồi một ngày hắn biết mình chẳng thể nào với tới khi bông hoa đã bay lên trời xanh.
Hối hận cũng đã muộn!