Cuối cùng Vân Kiều vẫn được Thẩm Trạm dẫn về nhà như mong muốn.
Anh ở trong một căn nhà độc lập bốn tầng theo kiểu Tây, trong nhà thuê một dì phụ trách dọn vệ sinh và một đầu bếp lo liệu việc ăn uống.
“Dì Triệu, dì dẫn em ấy lên phòng ở tầng hai.”
Đối mặt với thành viên mới trong nhà, tuy dì Triệu hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Kiều, nhưng cũng không quá bất ngờ về việc cô đến đây.
Vân Kiều biết cách nhìn mặt đoán ý, lúc đứng dưới lầu cô vẫn còn đang suy nghĩ tại sao dì Triệu lại để lộ biểu cảm như thế, tận tới khi đi theo dì Triệu lên lầu, bước vào căn phòng mà Thẩm Trạm chuẩn bị cho cô.
Phong cách phòng đơn giản, nội thất trang trí bên trong cũng không ít, ánh mặt trời màu cam chiếu từ ngoài cửa sổ vào, ấm áp sáng ngời.
Trên giường lớn đã được trải sẵn chăn ga mới, bên bệ cửa sổ đặt một bồn hoa xanh mướt, mặt bàn không dính một hạt bụi, cô vừa thấy thì biết rõ mọi thứ đã được chuẩn bị từ lâu.
Hóa ra anh đã sớm chừa lại một căn phòng ngủ cho cô, lúc ở bệnh viện còn tỏ vẻ lười quan tâm đến cô, đúng là miệng thì chê, cơ thể thì lại vô cùng thành thật.
Người bạn này đối xử với cô tốt thật nhỉ?
Dù sao bọn họ cũng đã quen biết nhau từ nhỏ mà.
Được Thẩm Trạm giúp đỡ, cô đã lấy về tất cả các vật liên quan đến bản thân.
Cô cũng có thể tìm kiếm tin tức trên mạng, nên không hề nghi ngờ Thẩm Trạm sẽ lừa gạt cô chuyện lai lịch của mình.
“Cô Vân Kiều, cô xem trong phòng còn cần thêm thứ gì không? Hoặc nếu thiếu gì cô cũng có thể nói với tôi.”
“Cảm ơn dì Triệu, dì gọi tên cháu là được ạ.” Cô không hỏi tại sao dì Triệu biết tên cô, chắc hẳn do Thẩm Trạm đã nói.
Vân Kiều cũng không mang đến nhiều đồ đạc, chỉ có một vali hành lý, theo như lời Thẩm Trạm nói, đó là vật dụng lúc cô về Cảnh Thành thu dọn.
Không biết vali mua ở đâu mà rất chắc chắn, bọn họ ngồi ở phía trước, người nào cũng bị thương nằm viện, nhưng hành lý trong cốp xe vẫn nguyên vẹn không hư hao gì.
Vốn dĩ Vân Kiều định tìm hiểu ít thông tin về cuộc sống trước đây từ chiếc điện thoại cũ của cô, nhưng Thẩm Trạm đã báo cô biết: “Số điện thoại đó của em không liên hệ được, chắc di động đã bị hỏng trong tai nạn, cũng mất rồi.”
Mỗi lần ra ngoài, cô luôn quen tay cầm theo điện thoại, vậy nên điện thoại không may mắn được như vali hành lý.
Nhưng cũng tốt, điện thoại mới cô dùng rất thuận tay.
Vân Kiều còn tìm được thẻ ngân hàng từ một bộ quần áo nào đó trong vali, đáng tiếc cô đã quên mất mật mã.
Muốn tìm người xin giúp đỡ, người đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là...
“Thẩm Trạm.” Vân Kiều chạy xuống lầu tìm anh, trong khoảng thời gian ngắn ngủi Thẩm Trạm đã thay một chiếc áo thun màu đen ngắn tay mặc nhà.
Ấy, lần này cô muốn kéo ống tay áo cũng chẳng có mà kéo.
“Thẩm Trạm, em tìm được thẻ ngân hàng rồi, nhưng không nhớ rõ mật mã, phải làm sao giờ?”
“Thử ngày sinh nhật xem?”
Vân Kiều thử sinh nhật mình nhưng không thành công, người thân thiết trong nhà cũng không nhiều.
Được Thẩm Trạm nhắc nhở, cô còn thử cả ngày sinh của ông nội, cũng không phải.
“Làm sao giờ đây? Chẳng lẽ vẫn còn con số nào khác mang ý nghĩa với em à? Nhưng lúc này em không nhớ rõ nữa.” Vân Kiều mím môi, trông rất buồn rầu.
Không biết Thẩm Trạm đang nghĩ đến điều gì, thái độ trên mặt anh hơi phức tạp, dưới miệng miễn cưỡng phun ra sáu con số bảo Vân Kiều nhập thử.
“Đây là số gì?” Cô tò mò hỏi.
“Em cứ thử trước xem.” Thẩm Trạm vô cảm nói cô nhập vào, cũng không chịu giải thích.
“Được thôi.” Giờ cô ngoan lắm, Thẩm Trạm nói gì cô cũng nghe.
Vân Kiều ấn con số anh nói, hệ thống hiển thị đã nhập sai lần thứ ba, thẻ ngân hàng bị khóa.
Vân Kiều: “...”
Thẩm Trạm: “...”
Không biết vì sao anh lại cười: “Quá tốt.”
Không phải sinh nhật của tên chó kia, quá tốt.
“Thẻ ngân hàng của em bị khóa rồi.” Vân Kiều chau mày, rầu rĩ không vui.
“Khóa thì khóa thôi.” Người đàn ông chẳng hề để ý nhếch khóe miệng lên.
“Vậy tiền của em tính sao giờ?” Tuy cô không rõ cụ thể mình sở hữu bao nhiêu tài sản, nhưng theo tình hình mà cô hỏi thăm được, hình như cô không thiếu tiền, thậm chí còn có kho bạc nhỏ.
Bây giờ bị sáu con số làm khó, thật xót tiền mà.
Thẩm Trạm cầm di động, chuyển thẳng mười nghìn cho cô qua Alipay: “Ngày mai anh trai đưa em đến ngân hàng.”
Chỉ cần chính tay Vân Kiều cầm chứng minh thư tới đó, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
“Anh trai?”
“Anh lớn hơn em, còn lo chỗ ăn chỗ ở cho em, gọi một tiếng anh cũng không quá đáng nhỉ?”
“Không gọi đâu.” Vân Tiểu Kiều vẫn là Vân Tiểu Kiều, hầm hừ nói anh đừng mơ tưởng lợi dụng cô.
Cô quay mặt đi, đối diện với một chú Husky đang bước tới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Husky với bộ lông trắng đen xen kẽ, đôi mắt to sắc bén sáng ngời, bốn chân vững vàng cất bước về phía trước, Vân Kiều che miệng kêu to: “Đáng yêu quá!”
Thẩm Trạm nghe một tiếng khen ngợi tràn đầy vui sướng của cô, động tác đang chuẩn bị xoay người đứng lên của anh bỗng cứng đờ giữa không trung, khóe miệng cũng giật giật trong nháy mắt.
Husky với hình thể to lớn và vẻ mặt hung ác trời sinh của nhà anh, hầu hết mọi người nhìn thấy đều không dám tới gần, con gái thì càng sợ hãi hơn, chỉ mỗi Vân Kiều khác hẳn người thường.
Lịch sử luôn lặp lại đáng kinh ngạc.
Thậm chí anh còn hoài nghi vốn dĩ Vân Kiều không hề mất trí nhớ, bằng không sao lại giống hệt trước kia thế? Đối diện với ánh mắt hung hăng của Husky mà cô vẫn khen đáng yêu.
Thấy cô duỗi tay sờ tai Husky, chú Husky không còn miếng tự trọng nào nhà anh lại đứng im tại chỗ, mặc cho cô nhào nặn xoa bóp.
Thẩm Trạm vui vẻ, nhìn Husky gọi: “Kiều Kiều.”
Nghe thấy chủ gọi, Husky “Kiều Kiều” phe phẩy đuôi bước đến trước mặt chủ.
“Kiều Kiều?” Vân Kiều nhìn Thẩm Trạm rồi ngó xuống Husky, dùng ánh mắt không từ ngữ nào có thể diễn tả được mà loay hoay giữa một người và một chó, nghiêm trang hỏi: “Anh bắt nạt nó, biết nó nghe không hiểu nên mới đặt cho nó cái tên này đúng không?”
Thẩm Trạm: “...”
Anh cười nhạt: “Thật ra tên nó không phải Kiều Kiều đâu, mà là ‘Khiếu Khiếu’ đó.
Tên này em đặt, liên quan gì đến anh.”
Dạo trước, khi hai người nhặt được nó, nó kêu to không ngừng.
Với tư duy khác người bình thường của mình, Vân Kiều đã đặt cái tên “Khiếu Khiếu” cho chú Husky.
Về sau Thẩm Trạm nhận nuôi nó, không biết sao đã đổi thành “Kiều Kiều”.
Tới tận bây giờ, Kiều Kiều đã hết sức quen thuộc với cái tên của mình.
“Thú cưng của anh, nhưng tên được em đặt?”
“Đúng vậy.” Thế nên chắc chắn không phải do thẩm mỹ của anh có vấn đề.
“Thẩm Trạm, xem ra trước kia quan hệ của chúng ta thật sự rất tốt nhỉ? Em còn có thể đặt tên cho chó nhà anh mà, em thích Kiều Kiều quá.” Biết được nguồn gốc cái tên, Vân Kiều lập tức sửa lời, ánh mắt nhìn Kiều Kiều cũng đầy yêu thương hơn.
Cảm giác giữa người với người quá đỗi kỳ diệu, thật ra kể từ khoảnh khắc cô thấy Thẩm Trạm, không hiểu sao trong lòng đã thả lỏng rất tự nhiên, không còn gò bó giống lúc đối mặt với người khác nữa.
Thế nên dù mất trí nhớ, cô cũng sẽ không giả vờ khách sáo với Thẩm Trạm.
“Đúng vậy, trước kia quan hệ của chúng ta… tốt cực.” Thẩm Trạm nhếch khóe miệng, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối.
Cô từng xa cách anh vì vị hôn phu của mình, không thành kẻ thù đã là may mắn lắm rồi, tốt khỉ gì chứ.
-
Có một khoảng thời gian Thẩm Trạm mê mẩn Taekwondo, anh rất có năng khiếu ở môn võ này, ngay cả huấn luyện viên cũng khen anh tiến bộ thần tốc.
Bỗng tới một ngày kia, trong câu lạc bộ xuất hiện một cô bé mới đến, tay chân mảnh khảnh, thoạt nhìn rất dễ ức hiếp.
Anh biết cô, đó là Vân Kiều nhà họ Vân, vị hôn thê nhỏ của Văn Cảnh Tu.
Vì mối quan hệ này, anh chú ý đến Vân Kiều nhiều hơn, chờ xem kịch vui.
Vốn tưởng cô bé nhỏ nhắn kia sẽ khóc, nào ngờ cơ thể nhỏ của Vân Kiều lại thể hiện sức mạnh đáng kinh ngạc, cô nhanh chóng trở thành tuyển thủ tài năng được huấn luyện viên liên tục khen ngợi sau anh.
Hai người đọ sức với nhau, bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, bao gồm “Kiều Kiều” cũng do hai người nhặt được trên đường lúc rời câu lạc bộ về nhà.
Vân Kiều thích lắm, đáng tiếc khi đó cô không thể nuôi, nó cũng không dễ nuôi.
Bấy giờ trong lòng cô vô cùng tiếc nuối, mấy ngày sau đấy cô luôn gặp được bé Husky trên đường, Vân Kiều bắt đầu cho bé đồ ăn.
Ngày xưa anh cũng mang theo một phần thức ăn cho chó, định trên đường về nhà cùng cô sẽ cho bé ăn, không nghĩ tới việc Văn Cảnh Tu sẽ đến đón cô.
Thẩm Trạm và Văn Cảnh Tu không ưa nhau là chuyện ai cũng biết.
Hồi ấy tính tình còn trẻ con, anh cứ tưởng gần đây có bí mật nhỏ với Vân Kiều thì đã coi như thành bạn bè, anh ôm một tia hy vọng rằng Vân Kiều sẽ đứng về phía anh, tựa như thường ngày cô vẫn đi cùng anh cho bé chó đáng thương kia ăn.
Kết quả Vân Kiều không hề do dự lên xe Văn Cảnh Tu, cũng chẳng thèm nhìn anh lần nào.
Thẩm Trạm còn nhớ rõ biểu cảm lúc ấy của Văn Cảnh Tu, như đang âm thầm cười nhạo anh.
Lúc đi ngang qua thùng rác, anh suýt ném hết thức ăn cho chó, cuối cùng vẫn vô thức tới nơi bé chó đáng thương lưu lạc, hào phóng đút bé ăn.
Husky ăn no, mở to hai mắt sáng ngời nhìn quanh bốn phía, Thẩm Trạm như đọc hiểu suy nghĩ của nó, xém tức giận đến mức muốn xách tai nó lên: “Nhìn gì mà nhìn, người ta chỉ trêu chọc mày chơi chơi thôi, còn tưởng bở là thật.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Kiều vẫn thích bé chó này lắm, vậy anh sẽ mang nó đi để sau này cô không gặp được nữa, cho cô tức chết!
Vì thế chú Husky được Thẩm Trạm mang về nhà, biến thành Kiều Kiều của bây giờ.
Thẩm Trạm nghĩ tới chuyện này, trong lòng khó chịu cực, anh xua tay bảo Kiều Kiều tránh ra.
Sau đó anh sải bước chân dài lên lầu, ngay cả khi Vân Kiều kêu anh, anh cũng không thèm trả lời.
Buổi chiều, Thẩm Trạm nhốt mình trong phòng eSport mãi không ra ngoài, Vân Kiều chơi đùa với Kiều Kiều trên sân, một người một chó đã nhanh chóng thành lập tình hữu nghị thân thiết.
Sự thật đã chứng minh Kiều Kiều không hề hung dữ, chú giống một tên khờ cường tráng, còn biết làm nũng với cô nữa.
Mãi đến giờ cơm tối, Thẩm Trạm mới lười biếng từ từ xuống lầu, lúc ăn cơm anh gần như không lên tiếng.
Vân Kiều âm thầm quan sát anh hồi lâu, chỉ thấy khó hiểu.
-
Vài ngày trước, khi nằm viện thì mỗi ngày hơn tám giờ tối cô đã nhắm mắt ngủ.
Nhưng vào ngày đầu tiên từ bệnh viện trở về “nhà”, tâm trạng Vân Kiều rất tốt, hôm nay cô đã xem tivi cày phim đến hơn tám giờ thì mới chậm rãi đi rửa mặt.
Trí nhớ của cô tốt lắm, dì Triệu chỉ đường cho cô cô đã nhớ ngay.
Rửa mặt mất gần nửa giờ, Vân Kiều mặc váy ngủ màu trắng, thoải mái mềm mại, là chiếc cô lấy từ vali ra.
Trước khi ngủ, Vân Kiều bắt đầu tìm kiếm xem trong phòng có lắp đặt đèn ngủ nhỏ không, cô thấy đèn tường trong góc, nhưng không tìm được công tắc.
Đang chuẩn bị đi tìm người hỏi, cô vừa vặn gặp được Thẩm Trạm ở hành lang.
Vân Kiều bước qua, đầu ngón tay vô thức chọt chọt nhẹ vào cánh tay để trần của anh, lúc cô xin giúp đỡ, chất giọng vừa mềm mại vừa nho nhỏ: “Thẩm Trạm, em không tìm được công tắc đèn ngủ.”
Lại là giọng nói mềm nhũn này nữa, Thẩm Trạm cứng đờ cổ, quay đầu liếc nhìn cô: “Ngốc.”
Thẩm Trạm lướt qua cô rảo bước vào phòng, vén tấm vải ren đặt bên giường lên, để lộ công tắc.
Cũng tại dì Triệu hết, cứ nói nào là con gái sẽ thích mấy thứ trang trí màu mè hoa lá này.
“Đây là công tắc, sau anh sẽ đổi đèn ngủ cho em, lúc tối sẽ tự động sáng lên, có ánh sáng sẽ tự động tắt.”
“À...!” Anh cũng không thèm hỏi vì sao à?
Vào buổi tối ngủ phần lớn mọi người sẽ luôn tắt đèn, có ánh sáng họ không ngủ được, còn Vân Kiều thì nhất định phải để đèn khi ngủ.
Nói đúng hơn, cô không thể ở trong không gian tối tăm một khoảng thời gian dài, sẽ khiến cô sợ hãi bất an, lo âu tới nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô đã mất trí nhớ, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn tồn tại trong lòng.
“Có thể tự mình ngủ chưa?”
“Rồi.” Cô không còn sợ hãi như lúc vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện, căn phòng này được trang trí rất ấm áp, cô thích nơi này lắm.
“Được, mau ngủ đi.”
Vân Kiều cởi dép, ngoan ngoãn bò lên giường, rồi ngoan ngoãn nằm thẳng trên đó.
Thẩm Trạm rẽ qua một góc, vào phòng eSport ở lầu hai.
Anh và bạn hẹn chiến solo tối nay, nào giống bạn nhỏ nào đó mới tám chín giờ đã muốn đi ngủ đâu.
Trở về bàn máy tính, Thẩm Trạm chơi một ván khởi động trước, thời gian ở góc dưới bên phải màn hình không ngừng thay đổi, tới tận chín giờ tối.
Chín giờ tối, cô gái trên giường không thể chìm vào giấc ngủ, chậm rãi mở mắt.
Cô ngồi dậy xoa xoa mắt, quan sát xung quanh, cô chỉ cảm thấy hết sức mờ mịt.
Chờ khi lấy lại tỉnh táo, cô lập tức xốc chăn xuống giường, chân trần giẫm trên mặt đất.
Giống hệt lúc trẻ con thấy đồ vật mới lạ, cô tò mò đánh giá mọi thứ trong phòng, cười đến mắt cong cong, ánh mắt tỏa sáng.
Nhìn gương trang điểm, cô phát hiện tóc mình rối tung, mấy cọng tóc nhô ra lộn xộn, làm thế nào cũng không vào nếp.
Thấy trên bàn trang điểm để một cặp dây buộc tóc màu hồng phấn hoa, cô cầm lên tay, rồi lấy lược và dây buộc chậm rãi bước về phía cửa.
Trong phòng eSport độc lập, Thẩm Trạm đeo tai nghe ngồi trên ghế, tiếng bàn phím máy móc như một chuỗi âm thanh mang tiết tấu nhanh, gõ bùm bùm cạch cạch.
Anh nhìn màn hình vô cùng chăm chú, hoàn toàn tập trung vào trò chơi nhân vật chém giết, không phát hiện cửa phòng đã bị người khác đẩy ra, cô gái trong váy ngủ màu trắng để chân trần bước vào.
Thấy cuộc chiến sắp thắng lợi, Thẩm Trạm nhếch khóe miệng, anh đang chuẩn bị tung ra một chiêu cuối cùng nhằm kết liễu quân địch.
Đột nhiên cánh tay bị thứ lông xù gì đó cọ vào, khiến Thẩm Trạm ấn nhầm bàn phím, bị quân địch nhắm chuẩn cơ hội giết ngay.
Cô gái nhỏ mềm mại với mái tóc rối bời chui qua cánh tay anh, tiến vào trong lòng anh, cô giơ cặp dây buộc tóc màu hồng phấn dễ thương lên: “Anh ơi, buộc tóc.”
“Fuck?” Thẩm Trạm giật mình, suýt đã ném con chuột đi..