Đêm khuya.
Mắt kính phản chiếu ánh sáng xanh, người ngồi trước máy tính hai tay điên cuồng gõ chữ, cực kì hưng phấn.
[Thiếu niên kia khoác trên mình trường bào băng lam, tóc buộc cao, tay cầm thương vổ huyền kiếm đứng trước vách huyền nhai, một đám ma tu hắc y hình thành thế bao vây y, lấy ra bảo khí trong tay, cả bầu trời tối đen.
Thiếu niên dần rơi vào thế bị đánh bại nhưng cho dù là trong hoàn cảnh bị bao vây chật vật như vậy, y vẫn cắn răng cố gắng chống đỡ. Thiếu niên vốn thông minh lại cứng cỏi, vừa rồi khi thấy tình huống không ổn cũng đã lập tức gửi hạc giấy đưa tin báo cho đại sư huynh, nơi này cách chỗ đại sư huynh không xa, chỉ cần chống đỡ một lát, chờ hắn đến đây sẽ cứu được mình, nếu không...
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, tên đầu lĩnh bọn hắc y ma tu bỗng nhiên cười nhạo: “Mộ Thanh Giác, không phải ngươi vẫn còn hi vọng xa vời sẽ có người tới cứu ngươi đó chứ?”
Mộ Thanh Giác không trả lời, khắp người y phủ kín những vết thương, pháp lực hầu như đã cạn kiệt.
Hắc y ma tu lạnh lùng cười: “Ta khuyên ngươi nên hết hi vọng đi, đừng chờ đợi sư huynh của ngươi nữa, sao ngươi không nghĩ lại việc hôm nay ngươi một mình đi đến dược sơn là do ai để lộ ra ngoài?”
Mộ Thanh Giác trong lòng chấn động, hôm nay vào núi tìm dược thảo vốn là ý nghĩ nhất thời của y, buổi sáng trước khi ra ngoài dựa theo quy củ tông môn đến báo với đại sư huynh một tiếng, ngoài ra không còn ai biết, chẳng lẽ là đại sư huynh... Nếu không phải thì bản thân phát tin cầu cứu đã lâu như thế rồi sao người trong tông môn vẫn không ai tới giúp y, trừ khi người nhận được hạc giấy cố tình giấu giếm tin tức. Tính y vốn lãnh tĩnh, lười giao lưu với người khác, trừ đại sư huynh còn có thể nói chuyện vài câu, sư huynh đệ khác ngay cả tên họ là gì y cũng không nhớ, cho nên khi gặp nạn y chỉ cầu cứu đại sư huynh, lại không ngờ... Lẽ nào hôm nay y thật sự bỏ mạng như thế?
Không cam tâm a, ta không cam tâm, thật không dễ dàng gì mới được như hiện tại, cửu tử nhất sinh, còn y điều tra ra cái chết của phụ mẫu, còn y báo thù cho họ, mười mấy năm khổ dài đằng đẵng, ta thực hận!
Tô Bạch a Tô Bạch, uổng công ta vẫn kính trọng ngươi, luôn coi ngươi là bằng hữu duy nhất, hóa ra ngươi lại hồi báo ta như vậy, quả nhiên là tốt.
Quả nhiên ta vẫn quá ngây thơ rồi, thế nhưng lại tin tưởng thế gian này còn có người thật tâm đối tốt với ta, cái thế gian dơ bẩn này, thực làm người ta cảm thấy ghê tởm a.
Đại sư huynh tôn kính của ta, nếu như ta có thể sống sót, ta nên cảm tạ ngươi như thế nào đây, không bằng ta đem ngươi băm thây vạn đoạn, có được không?]
--- ------ ---------
[Ma tôn hắc y tử mâu tùy ý ngồi trên thượng vị nhìn xuống thanh niên bạch y đang chật vật dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một khối thi thể.
Thật lâu sau, Ma Tôn nhẹ nhàng mở miệng:
“Nếu như vậy, là ngươi phản bội bổn tọa.”
Thanh niên khuôn mặt trắng bệch, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, hắn cười khổ một tiếng: “Ngài vẫn không thể tin ta sao? Mặc dù ngài biết rõ... Ta đối với ngài...”
Hắn chưa nói hết câu, bàn tay Ma Tôn nhẹ nhàng cử động, khuôn mặt thanh niên vặn vẹo một từ cũng không thể nói tiếp, phát ra tiếng kêu thảm đầy áp lực, thân thể lung lay muốn ngã.
Ma Tôn lạnh lùng nhìn người nọ giống như đang chờ hắn cầu xin tha thứ: “Thế nào cảm giác linh hồn bị chia tách không tồi đúng không?”
Thanh niên gắt gao che lấy miệng mình, máu không ngừng trào ra từ các khe ngón tay, thân thể hắn không ngừng run rẩy, trên y phục bạch sắc không nhiễm một hạt bụi loang lỗ những đóa hồng mai lớn.
“Ta... không có... phản bội ngài... vì sao... không tin ta?”
Ma Tôn thưởng thức thần sắc thống khổ của hắn, ngón tay nhẹ xoắn một lọn tóc bạc thần hé mở: “Ngươi có thể vì ta mà phản bội Mộ Thanh Giác thì cũng có thể vì hắn mà phản bội ta, ta vì sao phải tin ngươi, nói trắng ra, ngươi cuối cùng cũng chỉ là một con chó dưỡng không quen mà thôi, huống chi nếu không phải ngươi sao hắn còn có thể...”
“Chó? Ha ha... Ta vì ngài làm nhiều như vậy, lại chỉ nhận được một câu này của ngài, ha ha... “ Thanh niên ánh mắt quyết tuyệt, nụ cười bi thảm, nước mắt không ngừng rơi.
“Giết ta đi... Ngài giết ta đi.”
“Giết ngươi, không đơn giản như vậy đâu.”
Ma Tôn hơi nheo mắt, giọng điệu mang theo chờ mong và hưng phấn: “Nghe nói Mộ Thanh Giác hận ngươi thấu xương, ngươi nói nếu ta đem ngươi đến chỗ hắn, hắn sẽ khoản đãi ngươi như thế nào đây? Bổn tọa thế nhưng lại rất mong chờ đấy.”]
Bình luận của độc giả:
Hoa cúc dại, bình luận:, chấm điểm:1, mục bình luận:78
Ta sát, Tô tiểu thụ bị ngược ra đầy mặt đều là máu a.
Tương Du Đảng, bình luận:, chấm điểm:1, mục bình luận:78
Tác giả đại đại, mẹ anh sinh anh ra là bán hủ sao? Cơ mà, Ma Tôn cùng Tô tiểu thụ tương ái tương sát cái gì thật là hảo ngược!
Chức nghiệp thủy quân, bình luận:, chấm điểm:0, mục bình luận:78
Tác giả ngu ngốc không giải thích được, Tô tiểu thụ rõ ràng là của nhân vật chính, anh viết ra một mớ hỗn độn như vậy sẽ bị xuyên qua đó.
Nhìn em gái mày, bình luận:, chấm điểm:1, mục bình luận:78
Ủng hộ lầu trên, Mộ Tô là vương đạo!
Không thích ăn cá, bình luận:, chấm điểm:2, mục bình luận:78
Mộ Tô là vương đạo! +số CMND
--- ------ ------ --->03