Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Đột nhiên nghe được hai chữ Giản Dật từ trong miệng Vinh Tranh, tim Vinh Nhung chợt nhảy loạn mấy cái

Ngay cả Vinh Tranh nói gì lúc nãy cậu cũng đã quên

Anh vừa mới nói cái gì?

Anh hai gặp Giản Dật?

Giản Dật đưa lọ tinh dầu kia cho anh hai?

Chờ đã, chờ đã

Vinh Nhung, trước tiên mày không được hoảng

Mày phải cố nhớ lại, nhớ xem Vinh Tranh vừa mới nói cái gì

Vinh Nhung càng nóng vội thì ký ức của cậu càng sai lệch

Trong lòng cậu lần lượt lặp đi lặp lại hình ảnh bóng lưng anh trai cậu lạnh lùng xoay người rời khỏi phòng bệnh của cậu ở kiếp trước

Trời mưa, cậu giao hoa xong đi xe điện trở về, trong tiệm, Nguyễn Ngọc Mạn ôm Giản Dật vừa khóc vừa cười, Giản Trác Châu ở một bên dịu dàng nhìn bọn họ. Ấm áp như một bức tranh sơn dầu màu ấm.

Mà cậu là điểm đen duy nhất trong khunh cảnh ấm áp kia.

Là nét lỗi.

Không nên tồn tại.

"Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Cơ thể không khỏe?"

Giọng nói của Vinh Tranh xua đi chút hình ảnh hỗn loạn trong đầu.

Vinh Nhung đột nhiên tỉnh táo lại.

Đúng rồi.

Cậu đã sống lại.

Kiếp này cậu không vì Chu Chỉ mà bất hòa với anh trai, Giản Dật cũng chưa được nhận về nhà họ Vinh.

Vinh Nhung mỉm cười, "Vâng, hơi choáng váng. Có thể là do dậy sớm quá, hơi hạ đường huyết."

Khi cậu còn bé có chút bệnh xấu là hạ đường huyết, Vinh Tranh đỡ cậu ngồi xuống ghế salon, không quên sửa lời: "8 giờ không tính là sớm"

"Tám giờ còn không sớm sao? Không phải nhân viên công ty chúng ta tám giờ cũng còn chưa bắt đầu đi làm ạ? Những người lao động vất vả còn chưa dậy, tám giờ em đã dậy, còn đánh răng rửa mặt, chẳng lẽ còn chưa tính là sớm sao?"

Có lý có cớ.

Vinh Tranh: "..."

Bỗng nhiên nhớ đứa em trai ít nói kia.

Vinh Tranh gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng, yêu cầu nhân viên mang một ly nước mật ong đến phòng.

Trước khi nhân viên mang nước mật ong đến, Vinh Tranh đi lấy kẹo đưa cho Vinh Nhung để cậu tạm thời cầm cự, giảm bớt triệu chứng hạ đường huyết.

"Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?"

Chính là loại kẹo bạc hà hình tròn mà anh đã cho Vinh Nhung ăn hôm qua.

Vinh Nhung nhận ra Vinh Tranh đã lấy kẹo từ một chiếc vali du lịch mà anh mang theo từ nhà.

Đúng như cậu dự đoán, kẹo là do anh trai mang từ nhà đến đảo.

Mặc dù Vinh Nhung không thực sự bị hạ đường huyết nhưng ăn một viên kẹo bạc hà vào buổi sáng cũng không tệ, "Trước đây không có. Có thể là do hôm qua chơi vui quá, sáng lại dậy sớm nên đường huyết hơi thấp."

Vinh Tranh liếc cậu một cái: "Trước kia em đi suốt đêm cũng chưa từng thấy em hạ đường huyết."

Vinh Nhung nhặt kẹo lên, "Huýt ——" thổi vang lên, rồi dùng lưỡi cuốn lại, ngậm trong miệng, "Có lẽ là do em già rồi."

Vinh Tranh tin mới là lạ "Nếu em sinh hoạt, ăn uống điều độ, sao lại đột nhiên bị hạ đường huyết? Sau này mỗi sáng em đều cùng anh dậy, chạy bộ, tập thể dục."

"Huýt ——"

Vinh Nhung hút kẹo quá mạnh, bị mắc nghẹn trong cổ họng.

Vinh Tranh vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Ừng ực."

Viên kẹo bị mắc nghẹn trong cổ họng Vinh Nhung trượt xuống thực quản, "Khụ khụ khụ."

"Cốc cốc —— "

Có người gõ cửa.

Vinh Tranh đứng dậy đi mở cửa, "Không phản đối coi như em đồng ý."

Vinh Nhung trợn tròn mắt: "!!!"

Không phải chứ, cậu đồng ý lúc nào?

Anh hai, anh quay lại đây!

...

Vinh Tranh đi mở cửa, là nước mật ong anh gọi đã được mang đến.

Vinh Nhung ngửi thấy một mùi hương hoa quế nhàn nhạt.

Nhận lấy ly nước mật ong từ tay Vinh Tranh, cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên, trên mặt nước mật ong màu nhạt lơ lửng những cánh hoa quế nhỏ li ti.

Cậu không vội vàng uống mà đưa ly nước mật ong lên gần hít hà.

Vinh Tranh biết Vinh Nhung mỗi khi ngửi thấy mùi hương nào khiến cậu thích thú đều thích đưa gần lại để ngửi, anh không thúc giục, cũng không cắt ngang sự tập trung của Vinh Nhung.

Vị ngọt thanh của mật ong hòa quyện với hương thơm nồng nàn của hoa quế, như kẹo bông gòn dưới ánh mặt trời mùa thu, cả không gian đều tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Vinh Nhung mới vừa ăn kẹo bạc hà.

Uống một ngụm nước mật ong, cảm giác mát lạnh, ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.

Vinh Nhung từ sáng đến giờ vẫn chưa uống nước, lúc này cũng vừa khát.

Vài ngụm đã uống hết.

Vinh Tranh thấy cậu thích uống, "Anh bảo người mang thêm một ly nữa cho em?"

Vinh Nhung nói một cách tự nhiên: "Được. Lát nữa em đổ vào bình nước mang theo uống, vậy là có thể tiết kiệm tiền mua nước rồi."

Động tác gọi điện của Vinh Tranh chợt ngừng một lát.

Nhận ra được tầm mắt Vinh Tranh dừng trên người mình, Vinh Nhung bối rối nhìn lại: "Anh hai? Sao vậy?"

"Trên môi có dính hoa quế, lau đi."

A?

Môi cậu dính hoa quế sao?

Vinh Nhung đến phòng vệ sinh soi gương.

Vinh Tranh gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng, lại gọi thêm một ly nước mật ong.


Vinh Nhung đi ra từ nhà vệ sinh, những cánh hoa quế dính trên môi đã được lau sạch.

Vinh Tranh: "Bây giờ cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Vâng. Tốt hơn nhiều. Đúng rồi, anh hai, anh vừa định đi tắm phải không?"

Cậu cũng vừa vào phòng tắm mới nhớ ra, hình như lúc nãy anh trai định đi tắm.

Vinh Tranh thấy sắc mặt Vinh Nhung quả thật tốt hơn nhiều so với lúc nãy, anh cầm lấy bộ quần áo mà lúc nãy anh đặt cạnh sofa: "Đừng đi lung tung. Ở trong phòng đợi anh. Lát nữa cùng đi ăn sáng."

Vinh Nhung tinh mắt, nhìn thấy bộ quần áo Vinh Tranh cầm trên tay không phải là bất kỳ bộ nào trong số những bộ cậu mua cho anh trai hôm qua: "Anh hai, những bộ quần áo em mua cho anh hôm qua anh không thích à?"

Cậu nhớ hôm qua sau khi về nhà, cậu đã gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng yêu cầu họ giặt khô tất cả những bộ quần áo mà cậu mua ở trung tâm thương mại, cậu đoán ngay cả khi anh trai đi nghỉ dưỡng cũng chắc chắn dậy sớm nên còn dặn dò nhân viên nhất định phải sấy khô và mang đến trước 7 giờ sáng

Bây giờ đã 8 giờ rồi, những bộ quần áo đó hẳn đã được mang đến rồi mới phải.

Vinh Nhung đảo mắt nhìn quanh phòng, quả nhiên trên ghế tựa nghỉ ngơi nhìn thấy những bộ quần áo được gấp gọn gàng.

Vẻ mặt Vinh Tranh bình thản: "Thích, sao vậy?"

Vinh Nhung bước đến trước mặt Vinh Tranh so hai bộ quần áo, ánh mắt lấp lánh: "Vậy hôm nay mặc bộ này ra ngoài nhé, anh thấy sao?"

Vinh Tranh nhìn chằm chằm vào hình ảnh cậu bé lướt sóng hoạt hình trên chiếc áo thun màu xanh lá cây, im lặng trong vài giây một cách đầy tế nhị.

Cuối cùng, anh vẫn đặt bộ quần áo mà mình đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó xuống, và lấy bộ quần áo mà Vinh Nhung chọn cho anh.

...

Vinh Tranh đang tắm bên trong, Vinh Nhung quay trở lại phòng, lấy bình giữ nhiệt của cậu ra để rót nước mật ong.

Mang theo bình nước hoặc bình giữ nhiệt là thói quen mà Vinh Nhung đã hình thành từ khi đi làm thêm kiếp trước.

Mùa hè nóng bức, cậu mặc đồ Kumamon, phát tờ rơi trong trung tâm thương mại.

Ngay cả khi máy lạnh trong trung tâm thương mại mở rất mạnh thì mặc bộ đồ Kumamon dày cộp vẫn khiến áo thun bên trong của cậu ướt đẫm mồ hôi.

Lúc nghỉ ngơi, cậu tháo chiếc mũ nặng nề ra, ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của trung tâm thương mại, liều mạng uống nước, bổ sung lượng nước.

Thông thường, mỗi ngày một chai nước là không đủ.

Vinh Nhung tính toán một khoản đơn giản nhất, nước khoáng rẻ nhất cũng phải hai tệ (~7k), hai chai chưa chắc đã đủ uống, ngay cả khi tính theo bốn tệ (~16k) một ngày, một tháng cũng hết 120 tệ (~432k) rồi.

120 tệ đủ để cậu đóng tiền nước điện một lần.

Tiền phát tờ rơi đều được thanh toán ngay.

Đến ngày thứ ba, cậu đi siêu thị, chọn một chiếc bình giữ nhiệt có giá cả phù hợp với mình.

Số tiền còn lại vừa đủ cho cậu chi tiêu cho ba bữa ăn một ngày vào ngày mai.

Ngày hôm sau mua bình giữ nhiệt, cậu đã đổ nước ấm vào trong bình ngay tại nhà thuê rồi mới đi ra ngoài.

Như vậy, ngay cả khi nước trong bình giữ nhiệt hết, anh cũng có thể rót nước nóng miễn phí tại khu vực nghỉ ngơi của trung tâm thương mại, tiết kiệm thêm một khoản tiền.

Lúc đầu, cậu chưa hình thành thói quen.

Hoặc là quên đun nước nóng khi thức dậy, để nước nguội ở đó, hoặc là đã đổ nước vào nhưng khi ra ngoài lại quên.

Khát, quên mang theo nước, đương nhiên phải đi siêu thị mua.

Lãng phí thêm một khoản tiền vốn không cần thiết, đau lòng không thể tả.

Sau đó cũng dần dần hình thành thói quen.

Hễ đi làm là sẽ mang theo bình giữ nhiệt.

Tiết kiệm lại bảo vệ môi trường, thật tốt.

Rót xong nước mật ong, Vinh Nhung khoanh chân, ngồi co trên ghế sofa, dùng điện thoại truy cập trang web chính thức toàn cầu "VERSA Hương Vị Thời Gian".

Ngoài việc điện thoại rơi xuống biển hôm qua không thể truy cập trang web, dạo gần đây Vinh Dung hầu như đều đăng nhập vào web "VERSA" xem một chút

Cậu nhớ kiếp trước "VERSA" vào khoảng thời gian này đã mở kênh đăng ký trực tuyến chính thức cho "Nhà điều chế nước hoa đặc biệt VERSA" thông qua trang web chính thức toàn cầu.

Kiếp trước, cậu đã đăng ký trực tuyến qua "VERSA", được thông báo vào vòng sơ khảo.

Sau đó, trải qua một loạt các bài kiểm tra về khứu giác, thao tác, v.v. Cuối cùng, với tác phẩm "Mỹ nhân say ngủ", cậu đã được VERSA ký hợp đồng và trở thành "Nhà điều chế nước hoa đặc biệt VERSA".

Tuy nhiên do đã quá lâu rồi nên cậu quên mất ngày cụ thể.

Vinh Nhung mở trang web "VERSA Hương Vị Thời Gian" như bình thường, sau đó nhấp vào để xem ảnh bìa trang chủ.

Bất cứ khi nào "VERSA" có động thái lớn nào, họ đều sẽ quảng bá thông qua ảnh bìa trang chủ.

Lần trước Vinh Nhung xem ảnh bìa, toàn bộ là các trang sản phẩm nước hoa cao cấp của "VERSA".

Lần này, trang web đã thay đổi.

Không còn là hình ảnh nước hoa, mà là một hình ảnh hoành tráng ——

"VERSA Hương Vị Thời Gian tuyển dụng Nhà điều chế nước hoa hàng đầu toàn cầu trực tuyến"

Tựa đề phụ là: "Liệu bạn có phải là người chúng tôi đang chờ đợi?"

Vinh Nhung lập tức ngồi thẳng người, cậu nhấp vào ảnh bìa, kéo trang web xuống.

Tay cậu đang run rẩy khi nhấp vào liên kết đăng ký.

Liên tục nhấp chuột nhiều lần, trang web hoặc bị treo, hoặc trực tiếp hiển thị giao diện trống "Bạn chưa kết nối".

Hoàn toàn không thể vào được trang đăng ký.

Vinh Nhung tắt WIFI khách sạn, bật dữ liệu di động.

Vẫn không vào được.

Trang web rác rưởi!

...

"Điện thoại hư rồi? Để anh xem"

Vinh Tranh tắm xong đi ra, nhìn thấy Vinh Nhung ngồi ở trên ghế sa lon, điên cuồng chọc chọc màn hình điện thoại.

Anh tưởng chiếc điện thoại mới mua ngày hôm qua hôm nay đã gặp trục trặc.

Vinh Tranh đi tới, rút điện thoại từ trong tay Vinh Nhung

"Không hư, chỉ là..."

Vinh Nhung ngẩng đầu đưa tay lấy lại điện thoại.

Vừa ngẩng đầu một cái liền ngây ngẩn.

Vinh Tranh đang mặc chiếc áo thun phông hoạt hình màu xanh hồ lô mà cậu chọn, tóc đã được sấy khô, mái tóc thường ngày được chải chuốt gọn gàng lúc này mềm mại rủ xuống trán, mềm mại và sạch sẽ, dịu dàng và tuấn tú.

Hoàn toàn khác với Vinh Tranh ở trung tâm thương mại ngày hôm qua.

Hôm qua ở trung tâm mua sắm, mặc dù Vinh Tranh trông giống như một sinh viên đại học trong chiếc áo phông nhưng anh vẫn toát ra khí chất của một người đàn ông quyền lực.

Bây giờ thì khác, anh hoàn toàn ở trạng thái tự nhiên nhất, thoải mái nhất.


Giống như một vị tướng vừa cởi bỏ chiến bào trên chiến trường, cởi bỏ hết khí thế chinh phạt, mặc bộ trang phục thoải mái nhất, chỉ thể hiện mặt mềm mại nhất cho gia đình.

Tay Vinh Tranh huơ huơ trước mắt Vinh Nhung: "Ngây ra làm gì?"

"Không có, "

Vinh Nhung nhìn Vinh Tranh, mỉm cười: "Chỉ là... em cảm thấy... đã lâu rồi không thấy anh thoải mái như vậy."

Vinh Tranh liếc nhìn cậu một cái: "Điện thoại gặp vấn đề gì?"

Vinh Nhung lắc đầu: "Là trang web em truy cập có vấn đề."

Nhận thấy ánh mắt Vinh Tranh nhìn mình có chút thay đổi vi diệu, Vinh Nhung: "..."

"Không phải trang web bậy bạ gì đâu, là trang web chính thức của "VERSA Hương thơm Thời đại', em muốn đăng ký tham gia một hoạt động của họ, nhưng vào mãi không được."

"Vào được rồi"

"A?"

Vinh Tranh trả điện thoại lại cho cậu: "Được rồi, em tự nhìn đi."

Vinh Nhung vội vàng cầm lấy điện thoại: "Em xem!"

Vừa nhìn, hóa ra đã vào được rồi!

Màn hình điện thoại hiển thị giao diện đăng ký, giống hệt giao diện đăng ký kiếp trước!

Vinh Nhung lại ngồi sụt xuống ghế sofa, cậu cầm điện thoại, hai ngón tay nhanh chóng thao tác trên giao diện, điền thông tin cá nhân, nộp đơn đăng ký.

Trang web hiển thị đăng ký thành công.

Thành công rồi!

Đăng ký thành công!

"Anh! Anh! Anh!"

"Đừng gấp, nói từ từ."

"Em được rồi, đăng ký!"

Vừa dứt lời, Vinh Nhung đã nhảy cẫng lên.

Dựa vào sự ăn ý trước đây, ngay khi Vinh Nhung vừa giơ hai tay lên, Vinh Tranh đã chìa tay ra vững vàng ôm cậu vào lòng.

Vinh Nhung quấn hai chân vòng quanh eo Vinh Tranh, cọ vào cổ anh trai.

Thứ tự lời nói đã bị đảo lộn.

Có thể thấy, cậu thực sự rất phấn khích.

...

Vinh Nhung bây giờ không còn nhỏ như hồi bé nữa.

Hồi nhỏ bé xíu, chỉ cần cục bông nhỏ chạy về phía mình, Vinh Tranh sẽ cúi người, một tay ôm lấy cậu.

Cục bông nhỏ lớn thành thiếu niên chân dài, cao lớn, khi ôm đã hoàn toàn khác.

Dù cưng chiều em trai cũng không thể giống như hồi nhỏ, hận không thể dính cục bông nhỏ lên người mình, đi đâu cũng mang theo.

Vinh Tranh ôm một hồi liền chê cậu nặng, vỗ mông cậu một cái: "Xuống."

Vinh Nhung nũng nịu không chịu xuống, đột nhiên nảy ra ý: "Anh hai, anh bế em ra nhà hàng nhé."

Ánh mắt Vinh Tranh quét qua một cái: "Mặt mũi đâu?"

Người cũng lớn vậy rồi mà cũng không sợ xấu hổ.

"Anh, hay là anh cõng em đi? Phòng anh có băng gạc không? Băng bó chân em lại, người ta nhìn vào sẽ biết em bị thương sẽ thông cảm ngay thôi."

Càng nuông chiều trẻ con, chúng càng hư hỏng.

Mọi suy nghĩ đều nói ra. Vinh Tranh không quen với tật xấu này của em trai, lặp lại một lần nữa: "Xuống"

"Anh hai, chúng ta cùng chụp ảnh nhé."

Vinh Nhung vẫn cầm điện thoại di động trên tay, cậu mở khóa điện thoại, hướng camera trước vào hai anh em.

Vinh Tranh tỏ ra không kiên nhẫn, nhưng khi Vinh Nhung áp mặt vào má anh, vẻ mặt của anh lập tức dịu dàng đi.

"Anh hai, cười một cái đi."

Hai anh em đều nhìn về phí camera.

Vinh Nhung chu môi tạo mặt hề trước camera, còn Vinh Tranh thì mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng nhìn Vinh Nhung trong khung hình.

Vinh Nhung cài bức ảnh này làm hình nền điện thoại.

...

Đi ra ngoài ăn sáng.

Vinh Tranh nhìn thấy trong tay Vinh Nhung có thêm một chiếc bình giữ nhiệt màu xám đen nhám.

Đáy mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên

Lúc đó, khi Nhung Nhung nói mang theo đồ uống để tiết kiệm tiền mua đồ uống, anh đã đủ ngạc nhiên, anh nghĩ Nhung Nhung có lẽ chỉ nói đùa, không ngờ cậu lại thực sự đổ nước mật ong vào bình.

Trước đây, cậu là một người tiêu xài hoang phí...

...

Tôn Khỉ hôm qua đã hẹn gặp Vinh Tranh vào hôm nay.

Sáng sớm, Tôn Khỉ gọi điện cho Vinh Tranh, biết được Vinh Tranh đang ở nhà hàng nên đến tìm anh.

Tôn Khỉ đến nhà hàng, nhìn lướt qua một vòng nhưng không thấy Vinh Tranh, chỉ thấy Vinh Nhung đang ăn sáng, đồng thời cũng nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đang ngồi đối diện với Vinh Nhung.

Người đàn ông đó ăn mặc khá sành điệu, áo thun của thanh niên lướt sóng, quần short hiphop, nhìn qua là biết không cùng lứa tuổi với gã nhưng có lẽ tầm tuổi em trai của Đại Vinh

Tôn Khỉ lấy điện thoại ra, nhìn thời gian trên màn hình, chưa đến chín giờ.

Sáng sớm vào thời điểm này, hai người cùng xuất hiện trong nhà hàng để ăn sáng cùng nhau, nhìn thế nào cũng có vẻ hơi kỳ lạ.

Hôm qua khi lên đảo, gã không nghe Đại Vinh nói rằng Vinh Nhung có bạn bè gì trên đảo.

Hơn nữa theo tình hình ngày hôm qua, Vinh Nhung gần như ở bên họ suốt ngày, cũng không thấy cậu đi chơi với bạn bè nào.

Vậy khả năng hai người quen nhau từ trước cũng không cao.

Không phải là nhóc con tối qua hẹn bạn chịch đấy chứ

Tôn Khỉ tiện tay lấy vài món ăn sáng trên bàn ăn, tìm một vị trí vừa dễ quan sát, vừa không dễ bị phát hiện để ngồi xuống.


Quyết định chỉ cần hai người vừa có biểu hiện mập mờ là sẽ dùng điện thoại chụp lại, trêu chọc tên anh trai cuồng em trai Đại Vinh kia.

Chẳng mấy chốc, Tôn Khỉ phát hiện ra, anh ta chưa kịp trêu chọc bạn thân thì gã, chó độc thân, đã bị kích thích trước.

Tên "trai hư" kia lúc thì lau miệng cho Vinh Nhung, lúc thì đưa nước cho cậu.

Mẹ nó!

Bây giờ mấy bạn nhỏ đều biết cách tán tỉnh thế này sao?

Bỗng nhiên cảm thấy những chiếc bánh bao hoàng kim trên đĩa không còn ngon miệng nữa!

Người kia đứng dậy.

Dù sao tên "trai hư" kia cũng không thể biết gã là ai, Tôn Khỉ cũng quang minh chính đại nhìn chằm chằm.

Người kia quay người lại, nhìn về phía gã

Hai ánh mắt chạm nhau.

Con mẹ nó!

Đại, Đại Vinh?!

Biểu cảm trên khuôn mặt Tôn Khỉ giống như gặp quỷ.

Không đúng, gặp quỷ gã cũng sẽ không kinh ngạc đến mức này.

Mức độ kinh ngạc này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi chấp nhận của gã.

Tôn Khỉ không ngồi vững trên ghế, "Ầm --"

Trước tiên là tiếng ghế kêu chói tai, sau đó, Tôn Khỉ ngã nhào xuống đất.

Có người bật cười thiện chí.

Cũng có người lịch sự nhìn sang chỗ khác.

Nhưng cũng vô ích.

Mặt gã cũng đã mất rồi!

Nhân viên khách sạn nghe thấy tiếng động, nhận ra ông chủ của mình, lo lắng chạy đến, đỡ gã dậy, "Tôn tổng, anh không sao chứ?"

Tôn Khỉ: "..."

Nhân viên bây giờ làm sao vậy?

Còn có chút tinh ý hay không, lúc này chẳng lẽ không phải nên coi gã như khách hàng bình thường sao?

Tôn tổng gì chứ?!

Tôn Khỉ thực sự đã suy nghĩ nhiều rồi.

Thời buổi này trở thành giám đốc, tổng giám đốc hay quản lý gì đều quá bình thường.

Cho dù nhân viên gọi một tiếng "Tôn tổng", người ta cũng không hề nghĩ rằng gã là ông chủ khách sạn.

"Không sao."

Tôn Khỉ không để nhân viên phục vụ đỡ, cô gái kia chỉ là một cô bé, sao có thể đỡ nổi gã.

Gã tự mình chống một tay xuống đất định đứng dậy.

Vinh Tranh đi đến, chìa tay ra cho gã.

Tôn Khỉ vừa đưa tay ra, Vinh Tranh đã rụt tay lại.

Tôn Khỉ: "!!!"

Chửi thề một tiếng

Nếu không phải nơi đông người, Tôn Khỉ đã sớm chửi thề ầm ĩ.

Nhân viên phục vụ bên cạnh muốn cười nhưng lại không dám.

Tôn Khỉ tự lực cánh sinh, tự mình đứng dậy.

...

Vinh Tranh kéo ghế ăn ra ngồi xuống đối diện gã

"Đồ đâu, cậu mang tới chưa?"

"Đồ tôi có thể cho cậu. Nhưng trước tiên phải trả lời tôi hôm nay cậu bị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại... tự nhiên lại ăn mặc thế này? Đột nhiêncó khủng hoảng tuổi tác, học theo dưa già vẽ lá xanh (1), giả trẻ à?"

("Quả dưa chuột già được sơn màu xanh lá cây" dùng để chỉ lời nói và việc làm của ai đó vượt quá tiêu chuẩn mà một người ở độ tuổi nên có, tức là giả vờ trẻ tuổi. Việt Nam mình có câu cưa sừng làm nghé á)

Làm sao gã có thể nhận nhầm người nếu Vinh Tranh mặc giống như bình thường?

Làm sao có thể lạc mất một người to lớn như vậy được?

"Quần áo của anh ấy là do em mua."

Vinh Nhung lấy đĩa thức ăn của cậu và Vinh Tranh trên bàn đến.

Đi hai lượt, bưng luôn đĩa thức ăn của Vinh Tranh, sau đó mới đẩy ghế ra, ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.

"Có phải rất đẹp hay không? Rất hợp với anh hai?"

Lúc đầu Tôn Khỉ chỉ lo ngạc nhiên, nên không hề nhìn kỹ Vinh Tranh.

Lúc này gã nhìn kỹ người từ trên xuống dưới, "Phải nói là không tệ. Đại Vinh, hôm nay cậu mặc thế này đẹp trai thật đấy. Này, Đại Vinh, trước đây sao tôi không phát hiện ra cậu thực ra trông khá trẻ trung nhỉ?"

Tôn Khỉ vừa nói vừa đưa tay lên, định véo cằm Vinh Tranh.

Chưa kịp chạm vào, Vinh Tranh cầm lấy chiếc nĩa trên đĩa thức ăn của Vinh Nhung, vẻ mặt bình tĩnh, "Lại đây?"

Tôn Khỉ lập tức ngoan ngoãn rụt tay lại.

Vinh Tranh đặt nĩa trở lại, "Đồ đâu?"

"Mang theo rồi, mang theo rồi. Thật là nợ hai anh em các người"

Tôn Khỉ móc từ trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ trong suốt, "10.000 USD nhé! Nhớ chuyển khoản cho tôi sớm."

Vinh Nhung đang ăn bánh bao, miệng không ngừng nhai, tai cũng không rảnh.

Mặc dù qua lời nói của Tôn Khỉ và anh trai cậu cũng đoán được đại khái họ đang nói về chuyện gì, nhưng khi Tôn Khỉ móc từ trong túi ra một lọ thủy tinh màu hồng nhỏ và đặt nó lên bàn trước mặt cậu, tim Vinh Nhung vẫn đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa mong chờ, vừa lo lắng.

Lo lắng trong lọ này không chứa thứ cậu luôn mong mỏi.

Lại ôm hy vọng hão.

Lúc này, kể cả cỗ bàn đào trân quý bày trước mặt cậu, Vinh Nhung cũng không có tâm trạng để ăn nữa.

Cậu lập tức buông chiếc nĩa trong tay.

Cậu không hỏi Tôn Khỉ, mà quay sang nhìn Vinh Tranh.

Tôn Khỉ có thể lừa anh ta, nhưng anh trai cậu thì không.

"Anh hai, lọ này có phải là tinh dầu rễ cây diên vĩ không ạ?"

Tôn Khỉ nào có thể không biết tiểu gia hỏa này không tin tưởng gã chứ.

Uy tín của gã thấp đến vậy sao?

Tôn Khỉ bực bội nói: "Tự mình mở ra ngửi thử không phải là biết ngay sao?"

Vinh Nhung quay sang nhìn Tôn Khỉ, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Vinh Tranh.

Vinh Tranh gật đầu với cậu, "Đi đi."

Con ngươi của Vinh Nhung bỗng chốc mở to, cậu đẩy ghế ra, "Anh hai, anh Khỉ, hai người cứ từ từ ăn nhé."

Cậu cầm lấy lọ trên bàn, chạy đi.

Tôn Khỉ ngạc nhiên nhìn Vinh Nhung cầm lấy đồ bỏ chạy.

Gã không thể tin được, nhìn Vinh Tranh đang ngồi trước mặt mình, "Hai anh em các người có phải đã thỏa thuận trước không? Một người ngồi trước mặt tôi ăn sáng một cách bình thản, đánh lạc hướng tôi, một người đợi thời cơ, tiền cũng không đưa, lấy hàng xong liền chạy?"


Vinh Tranh từ từ ăn sáng, "Mùi trong nhà hàng quá nồng."

Tôn Khỉ cũng là người sành điệu, lập tức hiểu ra.

Mùi trong nhà hàng quá nồng sẽ ảnh hưởng đến độ nhạy của khứu giác.

Tiểu gia hỏa này không phải là cầm lấy đồ và bỏ chạy, mà là đi tìm một môi trường đơn giản hơn để ngửi thử mùi hương.

"Sau này em trai cậu có ý định trở thành nhà điều chế nước hoa? Con đường này không dễ đi đâu."

Tôn Khỉ cũng đã nghe Vinh Tranh nói về công dụng của lọ tinh chất diên vĩ này.

Pha chế nước hoa không phải là việc dễ dàng, đừng nói đến việc phải học thuộc hàng loạt công thức hóa học, học cách nhận biết, phân biệt hàng nghìn loại hương liệu đã đủ khiến người ta chùn bước. Kể cả đã thuộc lòng công thức và thành phần, cũng còn lâu mới đến được bước thực hành.

Bao nhiêu người ôm mộng bước vào ngành này, phần lớn đều dở chừng chuyển hướng, những người trụ lại quả là phượng mao lân giác (2).

(Tóc phượng, sừng kỳ lân. Một phép ẩn dụ cho những tài năng và đồ vật vô cùng quý hiếm.)

Ngưỡng cửa của ngành pha chế nước hoa quá cao.

Chỉ riêng yêu cầu về độ nhạy bén của khứu giác cũng đủ để sàng lọc phần lớn người.

Như gã, thường thường không có việc gì kiếm chút tiền chênh lệch từ việc mua đi bán lại hương liệu không tốt sao?

Thi thoảng hứng thú lên, tự tay pha chế vài loại tinh dầu, nước hoa gì đó, chơi cho vui được, nhưng nếu thực sự muốn theo đuổi ngành này, con đường này sẽ rất khó khăn.

Ánh mắt Dung Trừng toát lên sự kiên định không thể nghi ngờ: "Sau này em ấy nhất định sẽ trở thành một điều hương sư xuất sắc."

Tôn Khỉ "ha" một tiếng:

"Em trai cậu dù bỗng dưng nổi hứng muốn chế tạo tên lửa, cậu cũng tin rằng cậu ta nhất định sẽ thành công."

Tôn Khỉ bỗng nhớ ra:

"Nói vậy, những chai nước hoa, tinh dầu, tinh chất và sáp thơm cậu mua từ tôi trước đây đều đã cho em trai cậu rồi sao? Không phải là đến giờ vẫn còn nằm phủ bụi trong tủ phòng nghỉ của cậu đấy chứ?"

...

Vinh Nhung cầm lấy lọ thủy tinh nhỏ trong tay, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Trước tiên cậu đi tìm một nhà vệ sinh, rửa tay sạch sẽ rồi lấy khăn giấy lau khô cẩn thận.

Vinh Nhung tìm một góc nghỉ ngơi yên tĩnh trong sảnh khách sạn và ngồi xuống.

Cậu cẩn thận, trân trọng mở lọ thủy tinh.

Hương thơm tinh khiết của rễ cây diên vĩ không có gì đặc biệt.

Nó không thể giống như hoa hồng, hoa cam, chỉ bằng vài tính từ là có thể miêu tả chính xác hương thơm của nó. Hương thơm của rễ diên vĩ phức tạp và nhiều tầng bậc, đa dạng.

Lúc đầu ngửi sẽ thấy hơi bình thường, sẽ chỉ ngửi thấy mùi đất rễ cây, nhiều nhất là mang theo một chút hương hoa nhẹ nhàng và tổng thể vẫn là hương thơm nền gỗ.

Lúc này, nếu kiên nhẫn thêm một chút, hít vào thật sâu, sẽ ngửi thấy nhiều tầng hương thơm khiến người ta liên tưởng đến lá thường xuân, hoa anh thảo, chuông lan, hoa hồng,... là một loại hương thơm khiến người ta vừa ngửi thấy nhất định sẽ bị bất ngờ và thu hút.

Ngoài việc tinh dầu rễ diên vĩ có giá thành đắt đỏ, mang trong mình khí chất quý tộc, hương thơm thoang thoảng, đa dạng, khó nắm bắt cũng là lý do quan trọng khiến nó được các nhà pha chế nước hoa ưa chuộng.

Vinh Nhung đóng nút gỗ sồi lại.

Lúc này cậu chỉ hận không thể mọc ngay một đôi cánh, bay về Phú Thành, lao vào phòng thí nghiệm của mình, pha chế "Mỹ nhân say ngủ" của cậu!

Vinh Nhung quay lại nhà hàng.

Vinh Tranh và Tôn Khỉ đều đã ăn xong, đang đợi cậu.

Vừa nhìn thấy Vinh Nhung, Tôn Khỉ đã giơ tay ra:

"Kiểm tra hàng rồi? Khỉ ca không lừa em bằng hàng giả chứ? Nào, một tay trao tiền, một tay trao hàng."

Đây là tinh dầu diên vĩ rất tốt.

Cậu ngửi thấy được.

Vinh Nhung ngồi xuống:

"Bao nhiêu tiền?"

"Anh mới nói rồi mà, 10.000 USD, đây, quét mã QR của anh, quét trực tiếp cho anh là được."

"10.000?"

Chỉ một lọ nhỏ xíu như vậy mà đã tốn 10.000, còn là USD?

Mặc dù tinh dầu diên vĩ nguyên chất rất đắt, nhưng một lọ nhỏ như vậy cũng không đến mức phải bán đến 10.000 USD.

Lọ này chỉ có bao nhiêu gam?

"Em cũng biết giá tinh dầu diên vĩ trên thị trường quốc tế hiện nay đang bị thổi phồng cao như thế nào chứ? Hơn nữa lọ này cũng đắt, nó được đựng trong lọ thủy tinh pha lê phiên bản giới hạn của VERSA. Em có thể tự đăng nhập vào trang web chính thức của VERSA để xem lọ này bán bao nhiêu tiền trên trang web. Nếu thấy đắt, hãy trả lại hàng cho anh."

Vinh Nhung quả thực thấy đắt, nhưng cậu thực sự cần mua.

"3000 USD."

Tôn Khỉ suýt ngã khỏi ghế lần nữa.

"Em trai, em có biết mình vừa nói gì không?"

Có ai mặc cả mà trực tiếp giảm gần hai phần ba không?

Có không? Có không?

"Đúng là thân chai này là sản phẩm hợp tác của VERSA, nhưng VERSA vốn nổi tiếng với nước hoa, chứ không phải chai lọ. Đối với những người hâm mộ cuồng nhiệt VERSA, lọ này có thể có giá trị sưu tầm, nhưng đối với hầu hết các nhà sưu tầm, đây chỉ là một lọ đẹp hơn một chút, giá trị sưu tầm không hề cao. Đúng là giá tinh dầu diên vĩ bị đẩy lên cao ngất ngưởng, nhưng bản thân tinh dầu không có giá trị sưu tầm, cuối cùng nó vẫn phải được pha chế thành tinh dầu hoặc nước hoa. Nước hoa không thể pha chế một lần, nó chắc chắn sẽ hao hụt tinh dầu. Nếu em chỉ mua tinh dầu mà đã tốn nhiều tiền như vậy chắc chắn sẽ làm tăng giá thành sản phẩm nước hoa cuối cùng. Nếu nước hoa của em dành cho thị trường, giá quá cao sẽ khiến phần lớn người tiêu dùng không thể mua được.

Em nghĩ giá 3000 USD là hợp lý hơn. Hơn nữa, em không chỉ cần lọ tinh dầu diên vĩ này, sau này em sẽ cần đến nhiều loại hương liệu và tinh dầu khác nhau. Nếu anh Khỉ sẵn lòng chúng ta có thể hợp tác lâu dài trong tương lai."

Tôn Khỉ hơi ngạc nhiên trước sự sáng suốt và suy nghĩ thấu đáo của Vinh Nhung.

Vừa rồi, có một khoảnh khắc, gã đã tưởng rằng người đang nói chuyện với mình là Vinh Tranh.

Không chỉ Tôn Khỉ mà Vinh Tranh cũng nhìn Vinh Nhung với vẻ bất ngờ.

Anh luôn nghĩ Vinh Nhung chỉ đam mê pha chế nước hoa, sẽ không nghĩ đến giá cả nước hoa, thị trường tiêu thụ, ở độ tuổi này cũng không dễ dàng nghĩ đến khía cạnh này.

Tuy nhiên,Vinh Nhung lại một lần nữa khiến anh ngạc nhiên.

"Anh Khỉ, vì anh trai em, anh có thể giảm giá cho em được không?"

Tôn Khỉ mặt không biểu cảm:

"Nếu không phải anh trai em đang ngồi đối diện, anh đã bẻ gãy chân em rồi, cảm ơn."

Từ 10.000 USD trực tiếp mặc cả xuống còn 3000 USD.

Hừ, cậu thực sự dám ra giá này!

Giá tinh dầu tuy cao, nhưng một lọ nhỏ như vậy, 3000 USD cũng đủ rồi.

Đơn giản chỉ là kiếm được nhiều hay ít thôi.

"Nếu anh Khỉ cảm thấy có thể chấp nhận giá này thì bây giờ em sẽ quét mã thanh toán."

Vinh Nhung lấy điện thoại di động ra bấm vào trang thanh toán.

Tôn Khỉ không nhúc nhích.

Anh ta không hiểu nổi:

"Em không phải được mệnh danh là đầu to (3) sao? Sao giờ lại keo kiệt thế?"

(Bị lợi dụng, câu này cũng thường được dùng để bình luận về những người chi tiêu nhiều hơn. tiền vào những thứ hơn mức họ thực sự cần. - baidu)

Vinh Tranh nhíu mày một cái, "Cái gì đầu to?"

"Bị lợi dụng chứ gì! Đi mà hỏi một chút đi. Trong giới ai mà không biết Vinh tiểu thiếu gia là một kẻ ngốc, tiêu rất nhiều tiền, mua đồ không bao giờ mặc cả. Sao mà tới chỗ tôi...! Mặc cả cũng được thôi! Nhưng trực tiếp cắt còn hai phần ba là sao? Em không thể chỉ lừa người thân của mình thôi được chứ em trai"

Sắc mặt Vinh Tranh hơi trầm xuống, "Tôn Khỉ!"

Tôn Khỉ tức giận nói: "Vốn mấy lời này cũng không phải do tôi nói, cậu nổi giận với tôi làm gì?"

Vinh Nhung ngược lại không ngại, cậu cười một tiếng: "Không phải cũng bởi vì em tiêu tiền quá ác nên giờ phải thắt chặt chi tiêu sao?"

Tôn Khỉ cười nhạt, "Được đấy, thắt chi tiêu nên tính lên người anh? Keo kiệt thế này anh dựa vào đâu mà hợp tác với em? Trong kinh doanh em phải đưa ra một lý do đủ để thuyết phục anh không thể không hợp tác với em. Đừng lôi anh trai ra nữa, anh em ruột còn tính toán rõ ràng, huống hồ, anh với em cũng chẳng phải anh em gì."

Vinh Nhung mỉm cười tự tin, ánh mắt sáng ngời: "Bởi vì sau này em sẽ là nhà pha chế nước hoa được VERSA đặc biệt mời."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận