Ngày khai giảng.
Tại lớp 10-1.
Tô Mộ Nghiên là người đến lớp đầu tiên nên thành công chiếm được chỗ ngồi ở cuối lớp.
Một lát sau những học sinh khác cũng dần dần đến.
Tô Mộ Nghiên phát hiện những bạn học bước vào lớp đều sẽ lén nhìn cô, nhất là các bạn nam.
Cũng không có gì lạ, bởi vì cô rất đẹp.
Lúc này, hệ thống bỗng vang lên âm thanh: [Ký chủ, nữ chính đã đến.]
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì liền nhìn về phía cửa lớp.
Một cô gái xinh xắn với đôi mắt to tròn bước vào, sau đó ngồi xuống một bàn học chưa có người ngồi.
Tô Mộ Nghiên hỏi hệ thống: [Đó là nữ chính Hà Tuyết Sam?]
Hệ thống đáp: [Đúng.], Tô Mộ Nghiên liền quan sát cô gái tên Hà Tuyết Sam đó.
Cô ấy là nữ chính, còn Tô Mộ Nghiên là nữ phụ.
Nhưng so với nữ chính xinh xắn đáng yêu, Tô Mộ Nghiên lại càng xinh đẹp kiều diễm khiến cho người khác phải ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Mà lý do nữ phụ xinh đẹp hơn nữ chính là vì tác giả của cuốn tiểu thuyết này muốn truyền tải thông điệp: Dù nữ phụ có xinh đẹp hơn nữ chính thì nam chính vẫn chỉ yêu một mình nữ chính.
Nhan sắc không phải quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là tính cách của một con người.
Nếu chỉ có nhan sắc mà tính cách xấu xa thì chẳng những không có được tình yêu mà kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.
Giống như “nữ phụ Tô Mộ Nghiên” lúc nào cũng kiêu căng và thích bắt nạt người khác, cuối cùng vừa không có được tình yêu của nam chính lại vừa khiến mọi người chán ghét.
Đến cả ông nội của “ nữ phụ Tô Mộ Nghiên” cũng không chấp nhận được cô ta nên cuối cùng đã đuổi cô ta ra khỏi nhà.
“Nữ phụ Tô Mộ Nghiên” sau khi bị đuổi thì rất khốn khổ, đi lang thang khắp nơi tìm kế mưu sinh, suốt ngày phải nghe tiếng chế giễu và chửi rủa từ người khác.
Tô Mộ Nghiên mấy tháng trước nằm trong bệnh viện còn cười nhạo kết cục của “nữ phụ Tô Mộ Nghiên” này.
Vậy mà một tuần trước cô lại xuyên đến đây, trở thành nữ phụ Tô Mộ Nghiên bị chính mình cười nhạo.
Lúc mới xuyên đến, Tô Mộ Nghiên soi gương thì đã giật mình vì cô gái trong gương có mái tóc đỏ chót, khuôn mặt thì trang điểm vô cùng đậm.
Rõ ràng chỉ là một cô học sinh sắp vào lớp 10 mà nữ phụ đã nhuộm màu tóc nổi bật như thế nên thầy cô và bạn bè mới không thích cô ta, coi cô ta như một học sinh hư.
Tô Mộ Nghiên lại không thích trang điểm quá đậm, cũng không thích nhuộm màu tóc quá nổi khi đi học.
Vì vậy nên sau đó cô đã tẩy trang rồi ra ngoài tiệm nhuộm lại tóc đen.
Ở thế giới thực Tô Mộ Nghiên là một học sinh ngoan.
Mặc dù bị bệnh tim nên hầu như phải ở bệnh viện nhưng giáo viên và bạn bè trong lớp đều rất yêu quý cô.
Bây giờ xuyên đến thế giới này, Tô Mộ Nghiên rất mong giáo viên và các bạn trong lớp cũng yêu quý mình.
Tuy nhiên, cô vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Ngày đầu tiên xuyên đến đây, hệ thống đã xuất hiện và cho cô hai sự lựa chọn:
Một: Đạp đổ nữ chính nguyên tác để đến với nam chính.
Hai: Ủng hộ tình yêu của nam chính và nữ chính, ngăn cản nam phụ tâm cơ phá hoại tình cảm giữa hai người họ.
Phải thực hiện nhiệm vụ thì Tô Mộ Nghiên mới có thể tiếp tục sống ở thế giới này.
Nếu không cô sẽ biến mất, bởi vì ở thế giới thực cô đã qua đời vì căn bệnh tim của mình rồi.
Tô Mộ Nghiên đã chết một lần nên rất trân trọng cơ hội sống thứ hai này.
Còn về chuyện chọn nhiệm vụ thì đương nhiên cô đã chọn nhiệm vụ thứ hai.
Nam chính và nữ chính đã định sẵn là của nhau, Tô Mộ Nghiên không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm giữa hai người họ.
Cô rất ủng hộ nam nữ chính đến với nhau, vì vậy nên không cần suy nghĩ thì cô đã chọn nhiệm vụ thứ hai rồi.
Mặc dù việc đối đầu với nam phụ có hơi phiền phức nhưng cô không oán thán, bởi vì có một cơ hội được sống đối với cô đã là tốt lắm rồi.
Nhưng nghĩ đến nam chính, Tô Mộ Nghiên thầm mong cậu ta có thể thẳng thắn hơn với tình cảm của mình.
Trong nguyên tác, nam chính Thái Ngạn Nhân rất thích nữ chính nhưng không dám thổ lộ nên nam phụ mới có thể chen chân vào.
Nam phụ Thái Văn Kỳ là người tâm cơ, vì ghét nam chính Thái Ngạn Nhân nên mới tiếp cận nữ chính.
Anh ta biết nam chính thích nữ chính nên muốn cướp nữ chính để cho nam chính phải đau khổ.
Trong nguyên tác, nam phụ Thái Văn Kỳ đã gây ra không ít hiểu lầm cho nam nữ chính.
Nữ chính Hà Tuyết Sam lúc đầu còn tưởng Thái Văn Kỳ là người tốt nên đã hẹn hò với anh ta.
Cô ấy thật sự đã từng thích anh ta nhưng cuối cùng lại phát hiện ra anh ta chỉ lợi dụng mình.
Hà Tuyết Sam vì vậy mà tan nát cõi lòng, quyết tâm không yêu ai nữa.
Nhưng nam chính Thái Ngạn Nhân lại luôn âm thầm bảo vệ cô ấy, dùng tấm chân tình của mình để khiến cô ấy cảm động.
Cuối cùng, Hà Tuyết Sam cũng ở bên Thái Ngạn Nhân.
Nhưng những ký ức đau khổ mà Thái Văn Kỳ đã gây ra cho Hà Tuyết Sam mãi mãi trở thành vết sẹo trong trái tim cô ấy.
Tô Mộ Nghiên vì thế nên cực kỳ ghét nam phụ Thái Văn Kỳ.
Cô quyết sẽ không để cho anh ta có cơ hội làm Hà Tuyết Sam đau khổ như trong nguyên tác.
Nhưng Tô Mộ Nghiên cũng không phải một người chỉ sống vì người khác mà quên mất bản thân.
Cô giúp Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam đến bên nhau, nhưng cô đương nhiên sẽ không quên giúp bản thân tìm được nam chính của đời mình.
Trước kia Tô Mộ Nghiên đã từng ước mình có thể có một mối tình tuổi học trò thật lãng mạn, nhưng vì căn bệnh tim quái ác mà cô không dám yêu ai.
Tô Mộ Nghiên biết mình sẽ chết, vì vậy cô không muốn người cô yêu sẽ phải đau khổ vì sự ra đi của mình.
Bây giờ Tô Mộ Nghiên may mắn được sống lại một lần nữa với một cơ thể khỏe mạnh, cho nên cô quyết định phải tìm được một nửa kia của mình càng sớm càng tốt.
Tô Mộ Nghiên thật sự muốn có một người bạn trai ngay từ khi còn học cấp ba, sau đó cô và người ấy sẽ cùng nhau học đại học, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ cùng nhau kết hôn rồi sống với nhau trọn đời.
Một mối tình từ đồng phục tới áo cưới, quá lãng mạn!
Tô Mộ Nghiên đang đắm chìm trong những ảo tưởng lãng mạn của bản thân thì một nam sinh cao lớn bỗng ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Tô Mộ Nghiên cảm nhận được có người ngồi cạnh mình thì quay lại.
Nam sinh kia liền mỉm cười rồi hỏi: “Tôi có thể ngồi bên cạnh cậu được không?”
“Được… Đương nhiên là được rồi…” Tô Mộ Nghiên trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào nam sinh ngồi cạnh mình.
Thật sự là quá đẹp trai!
Chẳng lẽ mình vừa mới mơ tưởng đến tương lai lãng mạn thì ông trời đã đưa nửa kia của mình đến đây rồi sao?
Tô Mộ Nghiên thầm nghĩ ông trời thật sự đối với cô quá tốt.
Chẳng lẽ là do đời trước cô đã sống quá khổ sở vì bệnh tim nên đời này ông trời muốn bù đắp cho cô ư?
Tô Mộ Nghiên đang hạnh phúc cảm ơn ông trời thì đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Đẹp trai như vậy liệu có phải là nam chính không nhỉ?
Chắc là không đâu.
Nam chính đã thích thầm nữ chính từ năm cấp hai, trong nguyên tác viết rằng hôm nay nam chính đến lớp thì sẽ ngồi cạnh nữ chính, cho nên nam sinh trước mắt này không thể là nam chính được.
Tô Mộ Nghiên nghĩ đến đây thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô mỉm cười nhìn nam sinh ngồi cạnh mình rồi hỏi: “Cậu tên là gì vậy?”
Nam sinh nở nụ cười nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo, đáp: “Tôi tên là Thái Văn Kỳ.”
“Thái Văn Kỳ, cái tên thật đ..” Tô Mộ Nghiên đang định nói rằng cái tên thật đẹp, nhưng chưa kịp nói hết câu thì nụ cười trên môi cô đã cứng đờ lại.
Thái Văn Kỳ?
Đây chẳng phải là tên của nam phụ tâm cơ trong nguyên tác sao?
Tô Mộ Nghiên vô cùng kinh ngạc, còn Thái Văn Kỳ lúc này vẫn giữ nụ cười trên môi rồi hỏi Tô Mộ Nghiên: “Còn cậu tên là gì?”
Tô Mộ Nghiên nhận được câu hỏi thì nghiến răng nghiến lợi rồi đáp: “Tên tôi là Tô Mộ Nghiên.” Nói xong Tô Mộ Nghiên liền quay ngoắt mặt đi, không thèm nhìn mặt tên nam phụ tâm cơ Thái Văn Kỳ.
Tô Mộ Nghiên sợ nếu nhìn thêm một chút thì sẽ tức giận rồi lao đến đấm cho Thái Văn Kỳ mấy phát.
Tuy nhiên, cô lại không biết rằng sau khi nghe thấy tên của cô thì nụ cười trên môi của Thái Văn Kỳ cũng cứng đờ lại.
Trong lòng anh đang gào thét: Tô Mộ Nghiên? Đây chẳng phải là tên của con nhỏ nữ phụ xấu tính sao?.