Một lúc sau, Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên cùng nhau quay lại sân trường để tiếp tục tham gia Lễ Giáng Sinh.
Sân trường vẫn nhộn nhịp như thế, nhưng Tô Mộ Nghiên chợt phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn cô và Thái Văn Kỳ có chút khác lạ.
Chẳng lẽ vừa rồi hôn nhau nên trên môi hai người có dấu vết sao?
Tô Mộ Nghiên hoang mang mà nhìn vào môi Thái Văn Kỳ, mặc dù môi anh hơi đỏ lên nhưng không sưng cũng không rách.
Thế là cô liền hỏi anh rằng môi cô có vấn đề gì không.
Thái Văn Kỳ nhìn vào môi cô rồi nói thầm: “Không.
Vừa rồi tớ hôn nhẹ nhàng lắm, không để lại dấu vết gì đâu.”
Hôn nhẹ nhàng? Cậu chắc chứ?
Tô Mộ Nghiên lườm Thái Văn Kỳ rồi chạy đi tìm Hà Tuyết Sam.
Nhưng cô lại chợt phát hiện ra lúc mình rời khỏi Thái Văn Kỳ thì mấy bạn trong lớp liền chỉ trỏ gì đó rồi xì xào bàn tán với nhau.
Tô Mộ Nghiên cảm thấy cực kỳ quái lạ, rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô hoàn toàn không hiểu nổi hành vi kỳ lạ của mọi người cho đến khi về đến nhà và lên nhóm lớp.
Trong nhóm lớp, hàng loạt tin nhắn bóc phốt Thái Văn Kỳ đập vào mắt cô.
[Thái Văn Kỳ làm sao vậy? Có bạn gái rồi mà còn mập mờ với Tô Mộ Nghiên?]
[Khổ thân Mộ Nghiên và bạn gái của Thái Văn Kỳ quá!]
[@Thái_Văn_Kỳ quá đáng vừa thôi! Có bạn gái rồi còn muốn cướp hoa khôi của lớp à? Có biết bao nhiêu bạn nam trong lớp còn đang FA không hả? Tồi cũng tồi vừa vừa thôi chứ!]
[Bad boy chưa chắc đã đẹp trai nhưng đẹp trai chắc chắn là bad boy, ngay từ đầu tớ đã đoán Thái Văn Kỳ là trai hư mà lại.]
[Con trai đều là đồ đểu, chỉ có con gái mới mang lại hạnh phúc cho nhau.]
Tô Mộ Nghiên đọc những tin nhắn này thì mới biết trò đùa của mình đã đi quá xa rồi.
Cô vội vàng vào giải thích: [Mọi người hiểu lầm rồi, tớ là bạn gái của Thái Văn Kỳ mà.
Lúc nãy ở trường tớ với cậu ấy chỉ diễn kịch cho vui chút thôi, bọn tớ ở trong CLB Kịch mà.]
Sau khi tin nhắn của Tô Mộ Nghiên được gửi đi, trong nhóm lớp liền xuất hiện đầy tin nhắn: [???]
Hà Tuyết Sam cũng nhanh chóng vào giải thích cùng: [Đúng đó, hai cậu ấy yêu nhau lâu rồi, không có chuyện Thái Văn Kỳ vừa có bạn gái vừa dây dưa với Mộ Nghiên đâu.]
Rất nhanh sau đó, Thái Văn Kỳ liền đăng một bức hình chụp chung của anh và Tô Mộ Nghiên lên trang cá nhân với dòng caption: [Tôi là bad boy, nhưng cả đời tôi chỉ yêu một người.]
Bài viết của Thái Văn Kỳ nhanh chóng bị chụp lại rồi đăng lên nhóm lớp.
Thế là nhóm lớp chính thức bùng nổ, Tô Mộ Nghiên cầm điện thoại mà không kịp đọc hết tin nhắn được gửi tới.
Cô vốn muốn thử cảm giác yêu đương bí mật, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện cô và Thái Văn Kỳ yêu nhau rồi thì cô cũng thấy vui vui.
À không, rất vui.
Cái cảm giác nói cho cả thế giới biết người yêu của mình là ai thật sự rất tuyệt.
Cho dù ngày mai có phải cùng Thái Văn Kỳ lên phòng giáo viên, sau đó nghe thầy chủ nhiệm cằn nhằn về chuyện yêu sớm thì Tô Mộ Nghiên vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Và kết quả là sáng hôm sau hai người phải lên phòng giáo viên thật.
Nhưng thầy chủ nhiệm không trách phạt mà chỉ dặn dò hai người không nên để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến thành tích học tập, yêu nhau thì ngày ngày phải cùng nhau phấn đấu,… Sau đó thì thầy liền cho cả hai về lớp.
Nhưng sau khi về lớp thì các bạn học lại nhiệt tình hỏi han.
“Có bị thầy mắng không?”
“Hai người yêu nhau từ bao giờ thế?”
“Trời ạ! Yêu nhau mà hôm qua làm một vố hú hồn à.”
Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ nghe mấy bạn học nói chuyện thì nhìn nhau rồi cười.
Kể từ hôm đó trở đi, chuyện hai người yêu nhau đã không còn là bí mật.
Trên diễn đàn trường còn xuất hiện bài viết: [Hoàng Từ và Lọ Lem đứng trên sân khấu năm ngoái hiện tại đã là người yêu của nhau rồi.]
…
Bắt đầu từ học kỳ hai lớp 11, Thái Văn Kỳ bắt đầu đến công ty của nhà họ Lý để làm quen với công việc trong công ty, vì thế thời gian mà anh dành cho Tô Mộ Nghiên cũng ít đi.
Tô Mộ Nghiên hơi buồn nhưng không hề có nửa câu phàn nàn, cô vẫn luôn ủng hộ anh nỗ lực tiến lên phía trước, luôn luôn cổ vũ anh trở nên xuất sắc hơn.
Đến khi lên lớp 12, Thái Văn Kỳ không tham gia các cuộc thi ở trường mà vẫn tập trung vào công việc trong công ty mỗi khi rảnh rỗi.
Tô Mộ Nghiên biết anh rất có năng lực, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã được mọi người trong công ty công nhận.
Vì thế cô rất mừng cho anh, và đương nhiên là cũng rất tự hào vì có một người bạn trai giỏi giang như vậy.
Tuy nhiên Thái Văn Kỳ thỉnh thoảng lại để lộ ra tâm trạng buồn bã.
Tô Mộ Nghiên vẫn luôn không biết lý do là vì sao, cho đến một ngày Thái Văn Kỳ bỗng nhiên ôm chầm lấy cô.
“Mộ Nghiên à, tớ không muốn cố gắng nữa, tớ thật sự rất mệt mỏi, rất sợ hãi…” Thái Văn Kỳ ôm chặt Tô Mộ Nghiên mà thủ thỉ: “Sợ hãi rằng cứ tập trung vào công việc thì thời gian gặp cậu sẽ ngày càng ít đi, sau đó tình cảm của cậu dành cho tớ cũng sẽ ngày càng vơi dần, cậu sẽ không còn thích tớ nữa.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì liền biết Thái Văn Kỳ đang lo lắng cho chuyện tình cảm của cô và anh.
Cô liền trấn an: “Cậu đừng suy nghĩ linh tinh, tớ sẽ không bao giờ ngừng thích cậu.
Nếu cậu mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi, nhưng nếu cậu vì sợ tớ không thích cậu nữa thì đừng lo, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Tớ sẽ mãi thích cậu, sẽ mãi ủng hộ cậu, cậu không cần phải lo lắng gì cả.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì nỗi sợ trong lòng đã vơi đi nhưng hai tay lại ôm chặt lấy cô hơn.
Thế là cô cũng ôm chặt lấy anh để cho anh cảm giác an toàn.
Lúc này anh lại nói: “Nếu cậu có gì không vừa ý thì hãy nói với tớ, nếu cảm thấy tớ không dành nhiều thời gian cho cậu thì cậu cũng nhất định phải bảo tớ.
Chỉ cần cậu nói thì tớ sẽ luôn luôn nghe theo cậu, cho nên cậu tuyệt đối đừng im lặng rồi bỏ tớ đi, được không?”
Tô Mộ Nghiên gật đầu: “Đương nhiên rồi.
Tớ sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu.”
…
Chủ nhật.
Thái Văn Kỳ xin nghỉ ở công ty để cùng Tô Mộ Nghiên đi chơi.
Mới sáng sớm, anh đã đạp xe đến nhà Tô Mộ Nghiên để chở cô đi vòng quanh phố rồi.
Hai người sau đó liền cùng nhau vào công viên giải trí, chơi tàu lượn siêu tốc, đi vào nhà ma, ngồi ngựa gỗ,…
Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ chơi rất vui vẻ, đến khoảng mười giờ thì liền rời khỏi công viên giải trí.
Không ngờ rằng vừa đi khỏi công viên giải trí được một đoạn, hai người lại bắt gặp ông Thái - bố của Thái Ngạn Nhân..