Lâm Tử Nhiên nhìn sắc mặt Hàn Thâm đột nhiên biến thành lạnh băng, trong lòng tức khắc căng thẳng, chẳng lẽ mình nói sai rồi sao? Phải biết rằng tuy trước đó Hàn Thâm từng bước ép sát, nhưng chỉ trêu chọc đùa giỡn cậu một chút mà thôi, cho dù chính mình dỗi hắn hay động thủ với hắn, hắn cũng chưa từng thật sự tức giận với mình.
Chính là hiện tại Hàn Thâm cực kỳ tức giận.
Lâm Tử Nhiên có chút túng quẫn, nhưng nghĩ lại, tại sao chính mình lại túng quẫn?!
Thư Gia Ngôn mới là bạn trai chính quy của mình, việc mình trở thành tình nhân của Hàn Thâm là ‘bị ép buộc’ hơn nữa trước đó Hàn Thâm đã nói rõ sẽ không can thiệp vào chuyện tình giữa cậu và Thư Gia Ngôn.
Tôi chẳng qua chỉ là tiểu tình nhân của anh mà thôi, chứ không phải bán mình làm nô lệ cho anh, chẳng lẽ anh còn muốn hạn chế sinh hoạt của tôi sao?
Lâm Tử Nhiên lấy hết can đảm, lần nữa mở miệng: “Hôm nay Thư Gia Ngôn bắt đầu làm việc ở công ty mới, hẹn tôi ra ngoài cùng nhau đi ăn tối chúc mừng, nếu tôi không đi, y nhất định sẽ hoài nghi. Anh đã nói sẽ không yêu cầu tôi chia tay với y, đúng không?”
Hàn Thâm bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, trong ánh mắt lạnh lẽo mang theo một tia mỉa mai, lúc này thông minh đấy, biết dùng lời nói của hắn để chèn ép hắn.
Thông minh tài trí đều dùng ở chỗ này đi.
Lâm Tử Nhiên dùng sức nhìn chằm chằm Hàn Thâm, bộ dáng tuyệt không thoái nhượng, nhưng thật ra trong lòng thập phần thấp thỏm bất an. Tuy rằng đạo lý đều đứng về phía cậu, nhưng vạn nhất Hàn Thâm vô cớ gây rối, lật lọng không đáp ứng thì sao?
Điều này cũng có khả năng xảy ra.
Như vậy cậu nên giải thích với Thư Gia Ngôn như thế nào?
Nghĩ đến đây Lâm Tử Nhiên đầu to ra, vẻ mặt buồn bã, tại sao thế giới này lại khó đến vậy!
Hàn Thâm không buông tha vẻ mặt thấp thỏm mất mát, ưu thương của thanh niên, cho dù giả bộ không sợ hãi hắn, nhưng kỳ thực vẫn có chút bất an đi... Cậu sợ hắn sẽ không đáp ứng, vì khả năng không thể bồi bên cạnh Thư Gia Ngôn mà khổ sở... Đó mới là thứ cậu đặt ở đáy lòng, người cậu thật lòng thích.
Điểm này chính mình đã sớm hiểu rõ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc thay thế được Thư Gia Ngôn, chẳng qua vì nhất thời hứng khởi, có chút hứng thú liền đưa ra giao dịch hoang đường này.
Nếu bản thân đủ lý trí thì nên đáp ứng.
Chỉ là tại sao, trong lòng lại không vui?
Hàn Thâm nhắm mắt lại, vẻ mặt lần nữa biến thành lãnh đạm, nói: “Em đi đi.”
Lâm Tử Nhiên khẩn trương, nghĩ tới rất nhiều, thậm chí nghĩ tới tình huống xấu nhất, không ngờ Hàn Thâm lại đồng ý! Cậu tức khắc lộ ra vẻ vui mừng, xem ra bá tổng vẫn là người nói đạo lý.
Bây giờ đã hơn 5 giờ, trong lòng Lâm Tử Nhiên nôn nóng, e sợ Hàn Thâm thay đổi, thế nên không chút do dự xoay người chạy chậm ra ngoài.
Hàn Thâm mím chặt môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng, lúc này thật ra còn chạy nhanh hơn bất cứ ai.
Em mong gặp hắn ta như vậy sao?
Đáy lòng Hàn Thâm bực bội, trầm mặc vài giây, cầm lấy điện thoại gọi cho phó tổng: “Quay lại tiếp tục cuộc họp về hội nghị vừa rồi.”
Phó tổng đang chuẩn bị về nhà bồi lão bà: “.....”
………………
Lâm Tử Nhiên đã lâu không đi ra ngoài ăn cơm với Thư Gia Ngôn, một lần là vào ngày đầu tiên vừa đến thế giới này. Ngày đó cậu tới công ty Thư Gia Ngôn đón y, hai người cùng nhau đi ra ngoài ăn lẩu, vì tiết kiệm tiền mà tính đủ 200 tệ, còn dùng thêm phiếu giảm giá.
Hầy, Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, vật đổi sao dời, lần này rốt cuộc không cần tiết kiệm tiền!
Bởi vì cậu sẽ thật nhanh có tiền!
Hôm nay có thể mời Thư Gia Ngôn ăn một bữa thật ngon!
Lâm Tử Nhiên đến tiệm lẩu trước để chờ y.
Khoảng hơn mười phút sau Thư Gia Ngôn đến.
Thoạt nhìn tâm tình y rất tốt, đi vào tiệm nhìn chung quanh, khi nhìn thấy Lâm Tử Nhiên ánh mắt liền sáng lên, lộ ra nụ cười dịu dàng từ đằng xa với Lâm Tử Nhiên, nện bước nhanh hơn đi tới, nói: “Em tới rồi.”
Lâm Tử Nhiên cũng cười nói: “Ừm, anh chọn món rồi.”
Bọn họ quen biết nhau nhiều năm, đều biết khẩu vị lẫn nhau, không cần đợi Thư Gia Ngôn tới đã chọn.
Nghĩ nghĩ, trong lúc chờ món ăn được dọn lên, Lâm Tử Nhiên quan tâm hỏi: “Công ty mới thế nào?”
Nói về đề tài này, vẻ mặt Thư Gia Ngôn rất vui vẻ nói: “Rất không tồi, bầu không khí khá tốt, đồng nghiệp hay lãnh đạo đều rất tốt; em rất thích công ty này, lần này hẳn là có thể làm việc thật tốt.”
Lâm Tử Nhiên thấy y vui vẻ như vậy, phần chờ mong này không phải là giả, nhớ tới nội dung trong nguyên cốt truyện... Từ trong đáy lòng cảm thấy vui mừng thay Thư Gia Ngôn.
Cốt truyện ban đầu là Thư Gia Ngôn bị Hàn Thâm bức bách không thể không ủy thân cho hắn, Hàn Thâm lại lần nữa dùng tuyệt chiêu của bá tổng - thế công tiền tài! Hàn Thâm đưa tiền, nhiều đến mức Thư Gia Ngôn có thể hạnh phúc làm sâu gạo cả đời... Nhưng đối mặt với sự cám dỗ như vậy, một hai phải ra ngoài tìm việc làm, ăn cỏ hay ăn trấu gì đều từ chối đồng tiền dơ bẩn của Hàn Thâm.
Mỗi lần Lâm Tử Nhiên đọc đến đây trong lòng đều kính nể thật sâu, tiểu bạch hoa không yêu tiền cùng bá tổng thích rải tiền đều hiếm lạ như nhau, đúng là trời sinh một đôi, đều là nhân vật mới có thể tồn tại trong tiểu thuyết!
Đối với Lâm Tử Nhiên mà nói, tiền của Hàn Thâm đều là tiền trong game, cho nên từ chối không khó, cũng không đủ dụ hoặc cậu OOC, nhưng nếu trong hiện thực thì..
Phi phi, nghĩ cái gì đấy!
Trong hiện thực làm sao có một anh soái ca vừa bồi ngủ vừa cho cậu tiền chứ?
Hơn nữa chính mình vẫn nên giữ lại tiết tháo.
Nếu lớn lên xấu, có nhiều tiền đi nữa cũng không tốt!
Lại nói, cốt truyện hoàn toàn sụp đổ rồi.
Bất quá dựa theo kịch bản mô tả, Lâm Tử Nhiên cảm thấy Thư Gia Ngôn sẽ không thích tình yêu cưỡng chế và hao phí tiền bạc của Hàn Thâm, y sẽ càng thích cuộc sống giống như bây giờ hơn.
Hiện tại Thư Gia Ngôn trải qua ngày tháng mình muốn, có công việc không tệ và đồng nghiệp hữu hảo, bản thân cũng thành công thoát khỏi con đường bị bá tổng bao dưỡng, như vậy xem như... ai cũng vừa lòng với hiện trạng bây giờ?
Lâm Tử Nhiên giật mình bởi suy nghĩ của mình, vội vàng uống một ngụm nước áp xuống, lúc này đồ ăn cũng được dọn lên.
Thư Gia Ngôn nhìn trên bàn đầy thức ăn, có chút ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay chọn nhiều món vậy?”
Trước kia bọn họ đều rất tỉnh táo, thời điểm ăn cơm hai đại gia hỏa đều tính toán tiền bạc kỹ càng, rất ít chọn đồ ăn quá mức phô trương.
Lâm Tử Nhiên cười: “Vì chúc mừng em nhận được công việc mới, không sao đâu, về sau chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn!”
Thư Gia Ngôn suy nghĩ một lúc, cũng nhoẻn miệng cười: “Ừm!”
………………
Ngày hôm sau, cả hai đi làm.
Lâm Tử Nhiên quen cửa quen nẻo đi vào công ty của Hàn Thâm, lại bắt đầu một ngày nhàn nhã. Hôm nay Hàn Thâm không mở cuộc họp, vẫn luôn ở trong phòng làm việc, nhưng thoạt nhìn bộ dáng rất bận, cũng không có thời gian quan tâm đến cậu; chính mình ngẫu nhiên đi ngang qua trước mặt Hàn Thâm, Hàn Thâm cũng không thèm ngẩng đầu.
Nếu Hàn Thâm không có thời gian quản cậu, Lâm Tử Nhiên càng mừng, tự chơi một mình không phải vui hơn sao?
Trong nhà ăn của công ty có đủ loại điểm tâm và đồ uống, khu nghỉ ngơi có ghế nằm và các loại phương tiện giải trí/ tập thể hình, Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình vẫn luôn vui vẻ tiếp tục trạch.
Không có gì thì chơi game hoặc xem phim, like hình của bạn bè.
Không sai, có đôi khi cậu thực sự nhàm chán còn sẽ like hình trong vòng bạn bè, tuy rằng điện thoại đều là bạn tốt cương thi, nhưng thiết kế trò chơi này rất thú vị, này đó cương thi còn ra dáng đăng hình lên vòng bạn bè. Lâm Tử Nhiên nhìn cái này giống như phát hiện chi tiết thú vị trong trò chơi, đừng nói cái này còn chơi rất vui.
Vì thế Lâm Tử Nhiên like tới vòng bạn bè của Tiểu Giang, đây là bạn tốt duy nhất cậu thêm vào khi đến thế giới này, gia hỏa này quả nhiên đăng một số tin tức sản phẩm, đẩy mạnh tiêu thụ, vân vân… Cũng đúng, bây giờ cái sản phẩm nào đang dùng mà không gây hại đâu?
Thật là một NPC tận chức tận trách!
Lâm Tử Nhiên thuận tay like cho hắn.
Kết quả không bao lâu, Giang Dĩ Huy gửi tin nhắn đến.
Tiểu Giang: “Máy quét đất trí năng này gần đây có giảm giá đặc biệt, em có hứng thú không? Bên anh có ưu đãi giảm giá 50% nè, số lượng có hạn, ai đến trước thì được, thật sự vô cùng có lời!”
Vừa rồi hình như Lâm Tử Nhiên thuận tay like cái này.
Lâm Tử Nhiên: “Cảm ơn, không cần.”
Tiểu Giang: “Không cần khách khí như vậy, đúng rồi, em cũng thích xem phim khoa học viễn tưởng à, anh cũng rất thích; anh thấy chiến giáp của nam chính XXX kia rất huyễn khốc, nhà anh còn có mô hình nữa.”
Lâm Tử Nhiên sửng sốt, sau đó mở vòng bằng hữu của Lăng Nam ra xem, quả nhiên thấy một số tin tức Lăng Nam sẽ ngẫu nhiên chia sẻ một số bộ phim mình yêu thích... Hừm, chi tiết này quá đúng chỗ!
Nếu không phải Tiểu Giang nhắc đến, Lâm Tử Nhiên chưa từng muốn nhìn xem mình đã chia sẻ cái gì.
Bất quá bộ phim Lăng Nam chia sẻ đã ra rạp lâu rồi, hẳn là Tiểu Giang lật xem về trước mới phát hiện, Lâm Tử Nhiên cảm khái, làm nhân viên tiếp thị thật không dễ dàng! Dùng bất cứ thủ đoạn nào để lôi kéo làm quen!
Đáng tiếc cậu không phải Lăng Nam, cũng không phải thích bộ phim đó cho lắm, cho nên tùy tiện ứng phó cho qua.
Tiểu Giang bên kia tựa hồ có chút bận rộn.
Không phải lúc nào hắn cũng gửi tin nhắn cho Lâm Tử Nhiên, mà là thường thường mới trả lời, thoạt nhìn nhiệt tình vui vẻ không làm phiền ai. Cảm giác như đang nói chuyện phiếm với trí tuệ nhân tạo tài giỏi, dù chính mình nói cái gì, Tiểu Giang đều có thể nói tiếp câu chuyện, giọng điệu khôi hài và hài hước.
Lâm Tử Nhiên nhàm chán, cho nên cùng hắn tám chuyện.
Quá thần kỳ!
Thật nhanh tới giờ cơm trưa, hôm nay Hàn Thâm không mở cuộc họp, hẳn là sẽ không cần mình cùng nhau ăn cơm đi?
Bồi ăn cũng coi như là công việc chủ yếu của Lâm Tử Nhiên, bất quá chính mình thân là đối tượng bị bắt cưỡng chế yêu, chủ động mời Hàn Thâm đi ăn cơm không quá thích hợp. Lâm Tử Nhiên suy tư một lát rồi lắc lư đi tới văn phòng Hàn Thâm, cậu đi qua đi lại trước mặt hắn, ám chỉ đã đến giờ ăn cơm, muốn đi thì cùng đi, nếu không đi thì tôi sẽ đi ăn một mình.
Kết quả làm Lâm Tử Nhiên kinh ngạc chính là, Hàn Thâm thế mà cúi đầu làm việc, một bộ giống như không nhìn thấy cậu!
Bận như vậy sao? Vậy không quấy rầy anh, tôi đi ăn một mình ha.
Lâm Tử Nhiên vui tươi hớn hở rời đi, không cần bồi một người ăn càng tốt~
Thời gian vui sướng đến đặc biệt nhanh.
Buổi chiều thời điểm sắp tan tầm, Thư Gia Ngôn gửi tin nhắn cho Lâm Tử Nhiên tỏ vẻ bản thân tạm thời được sắp xếp đi công tác chiều nay, có khả năng mất mấy ngày mới về, kêu Lâm Tử Nhiên buổi tối không cần chờ y về.
Bận rộn như vậy, đó mới là cuộc sống.
Lâm Tử Nhiên vội vàng trả lời tin nhắn, tỏ vẻ đã biết, cũng quan tâm bảo y ở bên ngoài tự chăm sóc bản thân, khi trở về thì nói với cậu một tiếng.
Một ngày trôi qua trong chớp mắt.
Lâm Tử Nhiên đang ngồi chơi game, em gái thư ký thấy tan tầm rồi mà Lâm Tử Nhiên còn chưa về, liền cười nói: “Lăng ca, anh chưa về sao?”
Lâm Tử Nhiên nghĩ thầm tôi còn phải đợi kim chủ, boss chưa tan làm, sao tôi có thể đi được, vì thế nói: “Anh còn một số việc.”
Em gái thư ký dường như suy tư cái gì, dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Lâm Tử Nhiên, sau đó rời đi.
Thoáng chốc văn phòng chỉ còn lại một mình Lâm Tử Nhiên, cậu có chút đói bụng vừa chơi vừa ngáp một cái, thầm nghĩ tại sao Hàn Thâm còn chưa tan tầm!
Trước đây khi họ ăn cơm cùng nhau, Hàn Thâm đúng giờ hơn hiện tại.
Tại sao chính mình đáp ứng hắn, thì ngược lại hắn không quan tâm tới? Quả nhiên thứ tới tay liền không hiếm lạ?
Cậu lần nữa đến phòng làm việc của Hàn Thâm, nhìn thấy Hàn Thâm vẫn đang cúi đầu chăm chú vào tài liệu trước mặt. Đại khái hôm nay Hàn Thâm thực sự bận rộn, cả ngày không phản ứng tới cậu, thậm chí không thèm nói lời nào với cậu.
Lâm Tử Nhiên suy tư, nếu Hàn Thâm bận như vậy, vậy cậu tự về ăn mì là được, vấn đề này không làm khó được cậu!
Xuất phát từ sự tôn trọng kim chủ, vẫn nên chào hỏi rồi hãy đi.
Lâm Tử Nhiên đi qua, nói một cách nề nếp: “Hàn tổng, nếu không có việc gì vậy tôi đi trước.”
Hàn Thâm ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề, mím môi không nói.
Lâm Tử Nhiên không phải tới trưng cầu ý kiến, cậu chỉ là tới thông báo với Hàn Thâm một tiếng, nói xong liền xoay người rời đi, gấp không chờ nổi muốn đi ăn cơm chiều.
Vẻ mặt Hàn Thâm hơi run rẩy khó nhận thấy, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Đứng lại.”
Lâm Tử Nhiên nghi hoặc quay đầu.
Hàn Thâm mặt lạnh như sương: “Anh để em đi chưa?”
Lâm Tử Nhiên càng thêm nghi hoặc, anh không ăn cơm lại không cho tôi đi? Tôi cũng không rảnh bồi anh tăng ca.
Hàn Thâm đối diện với hai mắt mờ mịt khó hiểu của thanh niên, lồng ngực buồn bực, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật là tự tìm khó chịu. Hắn nhịn cả ngày không để ý tới gia hỏa này, cho rằng cậu sẽ phát hiện chính mình không vui... Chờ cậu chủ động đến dò hỏi chuyện ăn cơm.
Kết quả căn bản cậu không nghĩ tới điểm này!
Căn bản không để chính mình vào mắt!
Đây là thái độ được bao dưỡng của em sao!
Hàn Thâm ‘bang’ buông văn kiện xuống, lạnh lùng nói: “Em đã quên, em hẳn là nên cùng anh ăn cơm tối sao?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Anh tức giận cái khỉ gì, rõ ràng là anh quên mới đúng, tôi sắp chết đói rồi, anh không ăn còn không cho tôi ăn.
Hàn Thâm nhìn bộ dáng Lâm Tử Nhiên như vậy, trong ngực càng thêm không vui.. Thôi! Hắn so đo cùng người không có đầu óc làm gì?
Hàn Thâm sắc mặt lãnh đạm đứng lên: “Đi thôi.”
Lâm Tử Nhiên đang suy nghĩ bản thân nên đi ăn cái gì, kết quả đâu ngờ đến chào hỏi Hàn Thâm một tiếng, hắn đột nhiên lại muốn ăn cơm cùng cậu. Thật là tâm tổng tài như kim đáy biển, xem ra nghiền ngẫm tâm tư kim chủ không phải chuyện người bình thường có thể làm được, bất quá chính mình không phải tự nguyện, càng không cần lấy lòng kim chủ, ai quản anh có vui hay không?
Không thích thì cứ đá tôi đi, ha hả.
Lâm Tử Nhiên là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tuy thời điểm mới đến thế giới này, mỗi ngày đều phun tào thế giới này cỡ nào đi nữa... Nhưng chỉ phun tào một chút mà thôi, cậu là kiểu người thích tiệc tùng hoành tráng, là người ngay cả thức ăn nhanh không ngon cũng ăn được, không làm ra vẻ cũng không ham hư vinh, chỉ có thể nói tính cách tùy tính lại thích hưởng thụ.
Nhưng chuyện hưởng thụ này, ai mà không thích?!
Chỗ tốt đưa tới cửa, không cần lãng phí.
Món chính của ngày hôm nay là món cay Tứ Xuyên, Lâm Tử Nhiên đặc biệt thích, cậu ăn thật vui vẻ.
Hàn Thâm rũ mắt nhìn người trước mặt, chính mình ăn không được mấy miếng, mấy món này không hợp khẩu vị của hắn, nhưng thoạt nhìn thanh niên có vẻ thích. Khoảng thời gian này đối phương thích cái gì, trong lòng Hàn Thâm hiểu rõ.
Mười ngón tay hắn đan nhau, ánh mắt hơi u ám.
Bất luận thanh niên ăn uống vui vẻ cỡ nào, nhưng chỉ cần đối mặt với chính mình cậu luôn thể hiện bộ dáng lãnh đạm xa cách, cũng sẽ không nói chuyện với hắn, chỉ một mình yên lặng ăn.
Vốn dĩ hắn cho rằng mình không bận tâm đến chuyện này, bởi vì ngay từ đầu hắn đã biết người này không thích hắn, cho nên không hy vọng xa vời quá nhiều; hắn để người này bên cạnh chỉ vì nhất thời hứng khởi, bởi vì nó mang lại cảm giác mới mẻ, tò mò thú vị mà thôi.
Thậm chí kỳ hạn chỉ có mấy tháng.
Hắn cũng không cho rằng loại cảm xúc ghen tuông này sẽ xuất hiện trên người mình.
Nhưng hôm nay Hàn Thâm không nhịn được mà suy nghĩ, thời điểm ăn cơm bên Thư Gia Ngôn, bộ dáng của Lâm Tử Nhiên sẽ thế nào?
Khi em và hắn ta ở cùng nhau, có nói chuyện hay không, có cười đùa hay không, có hay không...
Hàn Thâm biết chính mình không nên như thế, nhưng hắn không khống chế được bản thân bắt đầu ghen ghét, bắt đầu để ý, muốn càng nhiều hơn. Có một số việc ở thời điểm hắn không biết, lặng yên mất khống chế.
Đó là lý do tại sao hôm nay chính mình làm ra chuyện buồn cười như vậy.
Bên môi Hàn Thâm hiện lên một nụ cười khổ, hắn nhắm mắt lại, áp xuống suy nghĩ rối loạn trong lồng ngực.
Lâm Tử Nhiên ăn no nê, ợ một cái, trong miệng nóng rát, cậu vội vàng bưng cốc nước lạnh lên uống, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.
Sau đó vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Hàn Thâm, cũng không biết hắn đã nhìn bao lâu.
Lâm Tử Nhiên: “….”
Nói thật, Hàn Thâm có phải thích nhìn người ta ăn hay không?
Hàn Thâm đứng dậy, khẽ nhìn cậu một cái rồi xoay người bước ra ngoài.
Lâm Tử Nhiên ăn ké chột dạ, của cho là của nợ, biết Hàn Thâm có ý muốn cậu đuổi kịp, vì thế ngoan ngoãn đi theo sau.
Hôm nay Hàn Thâm không gọi tài xế, tự mình lái xe, Lâm Tử Nhiên ngồi trên ghế phụ, cậu lặng lẽ nghiêng đầu nhìn hắn. Trong bóng đêm khuôn mặt của người đàn ông thâm thúy, trong vẻ lạnh lùng mang theo tia gợi cảm; giờ phút này hắn mặt vô biểu tình, hoàn mỹ như tác phẩm điêu khắc.
Người này thật sự rất đẹp, ở bên nhau lâu như vậy nhìn mà không chán, cũng coi như hiếm có.
Lâm Tử Nhiên thu hồi tầm mắt, thất thần chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi xe dừng lại mới phát hiện nơi này không phải nhà của mình.
Đây là một tiểu khu sang trọng mà xa lạ.
Trong lòng Lâm Tử Nhiên cả kinh, sau đó mới kịp phản ứng, cậu biết tiến triển này là gì.
Ngày này cuối cùng cũng tới rồi sao!
Lâm Tử Nhiên căng thẳng.
Hàn Thâm liếc mắt nhìn cậu một cái, khàn giọng nói: “Đi theo anh.”
Lâm Tử Nhiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi theo, trong lòng không nhịn được suy tư, chính mình nên biểu hiện như thế nào mới bình thường.
Mặc dù bản thân cậu không ngại, nhưng thân là Lăng Nam mà nói hẳn là vô cùng kháng cự đi?
Đứa trẻ đáng thương này vừa mới bước chân vào xã hội liền rơi vào tay sói xám, buộc phải phản bội người mình yêu, phải cùng người đàn ông mình không thích ‘bạch bạch bạch’.
Đây là loại tâm trạng như thế nào?
Lâm Tử Nhiên nghiêm túc nghiền ngẫm, bởi vì cậu cần phải chú ý, nếu không sẽ bị lòi!
Bởi vì có tâm sự, ngay cả tới cửa rồi vẫn chưa phát hiện.
Lâm Tử Nhiên đứng ở cửa, trên mặt lộ vẻ giãy giụa, phảng phất như không muốn đi vào..
Hàn Thâm quay đầu lại nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch lên: “Sao vậy?”
Lâm Tử Nhiên siết chặt tay, tay khẽ run lên, giống như bước qua cánh cửa này sẽ hoàn toàn bán đứng bản thân.
Tầm mắt Hàn Thâm rơi vào khuôn mặt người thanh niên, hình dáng khuôn mặt thanh niên rõ ràng, cậu rũ mắt, lông mi dài hơi rung động, khẽ cắn cánh môi mềm mại... Tia lý trí trong lòng từng chút sụp đổ, Hàn Thâm bỗng nắm lấy cổ tay Lâm Tử Nhiên, trực tiếp kéo cậu ấn mạnh vào tường, hạ xuống một nụ hôn!
Cửa phòng đóng lại.
Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo hắt vào từ cửa sổ.
Lâm Tử Nhiên hốt hoảng ngước mắt lên, trong mắt ẩn chứa vẻ kinh hoàng, có chút bất an, có chút phẫn nộ, có chút sợ hãi...
Hàn Thâm đưa tay lên, dục vọng và thương tiếc đan xen trong lòng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh niên, đầu ngón tay luồn vào sợi tóc đối phương.
Hôm nay anh sẽ không buông tha cho em nữa.
Nụ hôn này triền miên lâm ly, lại mang theo hung ác đoạt lấy.
Trong lúc mơ màng Lâm Tử Nhiên đã bị đẩy lên giường.
Nụ hôn của người đàn ông dừng lại ở gần cổ cậu.
Lâm Tử Nhiên nhắm mắt lại.
Mắt thấy sắp tới bước cuối cùng..
Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên nói: “Khoan đã, có phải tôi quá thuận theo rồi không?”
Hệ thống chần chừ: “Có chút..”
Ấy, vậy là không được rồi, như vậy căn bản không thể hiện được sự kháng cự của mình!
Đứng nhìn ở góc độ Lăng Nam, tuy rằng lý trí bảo hắn thuận theo, nhưng dù sao cũng là tiểu tử xúc động, cuối cùng nhất thời xúc động phản kháng theo bản năng, như vậy mới tương đối hợp lý, bất luận thế nào cũng phải phản kháng một chút, đúng không?
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên mở mắt, giống như không thể nhịn được nữa, siết chặt nắm đấm sau đó đánh về phía Hàn Thâm!
Hàn Thâm tựa hồ đã sớm chuẩn bị, bắt lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên dùng sức ấn mạnh xuống, lực đạo dường như muốn bóp gãy xương cốt đối phương.
Lâm Tử Nhiên đối diện với hai tròng mắt u ám của hắn, yết hầu chợt căng thẳng; chính mình vừa rồi hẳn là không diễn quá lố đi?
Sau đó cậu nhìn thấy người đàn ông cúi đầu gần sát bên tai cậu, phát ra giọng nói nguy hiểm: “Hiện tại mới hối hận, muộn rồi.”
………………
Thời điểm kết thúc, Lâm Tử Nhiên đã hoàn toàn là cá mặn.
Hai tay cậu bị người đàn ông dùng cà vạt trói chặt, trên người đều là dấu vết đối phương lưu lại.
Lâm Tử Nhiên: “Khụ, kỳ thực hắn không cần trói tôi, tôi tùy ý diễn một chút thôi, cũng không phải thực sự muốn đánh hắn.”
Hệ thống: “……”
Quá sảng khoái, Hàn Thâm không hổ là tổng tài, thật quá uy mãnh... Hơn nữa cái này có được xem là tình thú không?
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình, Lâm Tử Nhiên cảm thấy thẹn thùng, nhưng nghĩ đến thiết lập hiện tại của mình, đành nhắm hai mắt lại, giả vờ thành dáng vẻ chịu nhục nhã đau đớn.
Sợ bị lòi khi chưa chuẩn bị tốt, cho nên phải nhắm mắt lại, chờ ấp ủ cảm xúc tốt rồi lại mở mắt ra tiếp tục diễn. Đây là kinh nghiệm Lâm Tử Nhiên đã trải qua trong quá trình làm nhiệm vụ!
Rất thực dụng!
Hàn Thâm dịu dàng ôm lấy thanh niên, nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, trong mắt hắn tràn đầy trìu mến; chính mình vừa rồi bởi vì ghen tuông cho nên hơi thiếu kiềm chế.
Hắn cởi cà vạt trên cổ tay Lâm Tử Nhiên ra, ôm cậu vào toilet.
Từ lúc tắm rửa đến lúc kết thúc, thanh niên không hề cử động, như thể đã ngủ thiếp đi.
Nhưng Hàn Thâm biết cậu rất tỉnh táo.
Hắn lại ôm Lâm Tử Nhiên về phòng, vừa định thả cậu xuống, người trong ngực cuối cùng cũng mở mắt, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy tức giận cùng hận ý.
Hàn Thâm khẽ ngừng, sau đó cong môi hài hước cười nói: “Hận anh?”
Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, cố chấp không chịu mở miệng.
Hàn Thâm cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, giọng nói trầm thấp chứa ý cười: “Khi em đáp ứng yêu cầu của anh, chẳng phải đã biết sẽ có kết quả này sao? Hơn nữa vừa rồi không phải anh làm em rất thoải mái à? Thật là trở mặt không nhận người.”
Lâm Tử Nhiên trừng to mắt, tròng mắt còn đọng một tầng hơi nước.
Lúc này cậu cực kỳ buồn ngủ, hận không thể trực tiếp nằm xuống ngủ, nhưng không thể OOC, vì thế phải kiên trì diễn tiếp...
Lâm Tử Nhiên duỗi tay đẩy Hàn Thâm ra, run chân đứng lên, cắn răng lạnh như băng nói: “Tôi cần phải về.”
Hàn Thâm không ngăn cản cậu, chỉ nhẹ giong cười, mắt thấy Lâm Tử Nhiên mặc xong quần áo, hắn chợt mở miệng: “Thư Gia Ngôn không có ở nhà, em quay về hay không cũng không ai biết, anh xem không bằng đêm nay em lưu lại đây đi.”
Trong đầu Lâm Tử Nhiên linh quang chợt lóe, chẳng lẽ Thư Gia Ngôn đi công tác cũng là bút tích của Hàn Thâm!
Cậu nắm lấy cổ áo Hàn Thâm, cả giận nói: “Anh làm gì hắn!”
Hàn Thâm rũ mắt nhìn tay Lâm Tử Nhiên, khóe môi cong lên: “Anh đã nói hai lần, đây là lần thứ ba, anh sẽ không làm gì hắn, mà ngược lại... Anh có thể cho hắn một công việc không tệ, có triển vọng, còn có tiền lương phong phú và mọi thứ hắn muốn. Đương nhiên, hoặc là hắn có được những thứ này, hoặc lần nữa gặp phải thất nghiệp.. Tất cả đều quyết định bởi thái độ của em.”
Tay Lâm Tử Nhiên khẽ run lên.
Hàn Thâm phủ bàn tay của hắn lên tay cậu, kéo tay cậu xuống nắm chặt trong lòng bàn tay mình, một tay ôm Lâm Tử Nhiên vào ngực, dịu dàng cười khẽ: “Em hiểu không?”
Lồng ngực Lâm Tử Nhiên phập phồng, phảng phất giận không thể át, nhưng cuối cùng không nhúc nhích nữa, nhận mệnh để Hàn Thâm ôm vào lòng.
Lâm Tử Nhiên im lặng một lát: “…Buồn ngủ quá đi, hắn nói đến mức này, chẳng phải tôi chỉ có thể lưu lại hay sao?”
Hệ thống: “……”
*****