Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

12. Nhãi con hắc hóa.

Người đàn ông cao gầy đội đấu lạp, hắc sa khẽ buông xuống, nhìn không rõ khuôn mặt của gã, nhưng tầm mắt Lâm Tử Nhiên lại rơi vào đôi tay khô gầy của nam nhân, sao còn không rõ đây là ai?

Lại nói cậu còn có kịch bản!

Đại phản diện U Trì tới rồi!

Hồn cổ là do U Trì đưa vào cơ thể Kỳ Tiêu, cùng bản mạng tương liên với gã, một khi bị lấy ra thì nhất định sẽ bị U Trì phát hiện.

Chỉ là không ngờ U Trì lại đến nhanh và đúng lúc như vậy, thật ra nằm ngoài dự đoán của Lâm Tử Nhiên.

Chẳng lẽ gã vẫn đi theo mình?

Nghĩ đến khả năng này, Lâm Tử Nhiên đột nhiên cảm thấy sởn cả tóc gáy, hẳn là sẽ không..

Bởi vì duyên cớ hồn cổ hơn nữa còn bị thương, lúc này thân thể Lâm Tử Nhiên đã chống đỡ hết nổi, tự biết mình không phải là đối thủ của U Trì, tóm lại là nằm im chờ chết, không cần cố gắng phản kháng nên ngược lại thả lỏng một chút... Nhưng vì biểu hiện chính mình căng thẳng ngoài ý muốn, cậu vẫn mím chặt môi, dùng ánh mắt kinh ngạc và cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt.

U Trì đi từng bước về phía trước, giơ tay nâng cằm cậu lên, phát ra tiếng cười khẽ khàn khàn, chậm rãi nói: “Thật là không nghe lời, lại làm ta thất vọng.”

Đúng lúc này một cơn gió thổi đến, xốc lên mạng che mặt của người đàn ông, lộ ra một khuôn mặt âm nhu tuấn tú, hai tròng mắt đen nhánh như vực sâu, làn da tái nhợt không chút huyết sắc. Thoạt nhìn bộ dáng bất quá chỉ hơn hai mươi mấy tuổi, nhưng từ chỗ sườn mặt lan xuống cần cổ và phần cằm của gã, là làn da xấu xí khô ráp, giống như bàn tay khô gầy mà gã để lộ ra kia.

Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu.

Lâm Tử Nhiên kinh ngạc cảm thán: “Lão đông tây này bảo dưỡng khuôn mặt tốt ghê!”

Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên: “Nhưng thật đáng tiếc, chỉ có một nửa khuôn mặt là đẹp, nửa còn lại thực sự thảm không nỡ nhìn...”

Khó trách cả ngày ở địa phương âm u tối tăm không một bóng người, xác thực thoạt nhìn người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng không biết vốn dĩ là vậy hay là do bởi vì tẩu hỏa nhập ma mà biến thành bộ dáng như quỷ thế này. Đặc biệt là vào lúc nửa đêm, quả thực giống như sự kết hợp giữa ma cà rồng và zombie.

Tự mang hiệu quả khủng bố!

Lâm Tử Nhiên sợ quỷ nhất, suýt nữa trực tiếp mềm nhũn.

Tuy nhiên suy xét đến thiết lập nhân vật của mình, lộ ra bộ dáng thanh lãnh, rũ mắt nói: “Đa tạ sư phụ ra tay giúp đỡ, nhưng Quân Hà không biết lời này là có ý gì.”

Ngón tay U Trì chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại ở cổ cậu.

Lâm Tử Nhiên cảm thấy như bị một con dao nhẹ nhàng cắt qua da thịt, mỗi sợi dây thần kinh đều căng thẳng, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười khàn khàn trầm thấp của U Trì hòa vào bóng đêm: “Ngươi thật sự.. Không biết sao?”

Da đầu Lâm Tử Nhiên bỗng chốc tê dại, theo bản năng cậu muốn đứng dậy phản kích! Nhưng động tác của U Trì nhanh hơn, hóa chỉ thành chưởng đột nhiên đánh cậu một cái thật mạnh văng ra ngoài!

Lâm Tử Nhiên phun ra một ngụm máu!

Nếu cậu có thể cảm nhận được đau đớn, thì sẽ biết từng đoạn kinh mạch của mình gần như đứt thành từng khúc... Nhưng cho dù không cảm thấy đau, một chưởng này cũng đủ khiến cậu không thể gượng dậy được, có thể suy ra U Trì ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn.

Lâm Tử Nhiên lăn lộn cả đêm, diễn kịch hết tuồng này đến tuồng khác mệt muốn chết, sức cùng lực kiệt, rất muốn nằm xuống bất động, nhưng sau khi nghĩ lại đã đến nước này, không thể thất bại trong gang tấc.. Vì thế nuốt máu tươi xuống cổ họng, nhìn U Trì bằng ánh mắt lạnh băng tràn đầy căm thù, giãy giụa muốn bò dậy... Nhưng cuối cùng lại vô lực té lăn trên đất.

U Trì cứ thế từ trên cao nhìn xuống, nhìn cậu hấp hối giãy giụa trên mặt đất, nhìn chăm chú ánh mắt tràn ngập hận ý của cậu.

Chính là như vậy.

Đây mới là bộ dáng chân chính của ngươi, hài tử của ta… Cho dù ngươi hận ta thì như thế nào? Cuối cùng, ngươi vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

Ngón tay Lâm Tử Nhiên nắm lấy mặt đất, đầu ngón tay dính đầy máu, cho dù cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể đứng dậy nổi, trên khuôn mặt trắng nõn thanh lãnh phủ lên một tầng thống khổ và quyết tâm.

Lâm Tử Nhiên: “Tôi buồn ngủ quá, mệt mỏi quá, đã bị trọng thương như vậy tại sao còn chưa ngất xỉu?” QAQ

Hệ thống: “...Đừng nóng vội, nhanh thôi.”


Lâm Tử Nhiên mệt không muốn nói chuyện, cũng may lời hệ thống vừa dứt, không mất bao lâu liền cảm thấy một trận choáng váng, rốt cuộc trước mắt tối sầm, hạnh phúc ngất đi.

U Trì rũ mắt nhìn cậu hồi lâu, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó cong lưng ôm lấy nam tử cả người nhuốm máu hai mắt nhắm nghiền, xoay người rời đi.

Bóng dáng hai người từ từ dung nhập vào màn đêm.

Chỉ còn lại thi thể đầy đất.

…………………

Lâm Tử Nhiên chậm rãi tỉnh dậy, dưới thân cứng ngắc lạnh băng, mở to mắt nhìn xung quanh.

Đây là một gian thạch thất đen nhánh, không lớn lắm, thoạt nhìn chưa tới mười mét vuông, trụi lủi cái gì cũng không có, mà chính mình thì đang nằm trên giường đá.

Lâm Tử Nhiên không vui.

Lâm Tử Nhiên: “Tôi ghét lão đông tây này.”:)

Hệ thống: “Làm sao vậy?”

Lâm Tử Nhiên: “Ngay cả đệm giường cũng không chuẩn bị cho tôi! Giường đá này ai mà ngủ được?”

Hệ thống: “……”

Phòng tối cũng không thành vấn đề, nhưng ngươi không thể làm ta không thoải mái!

Tạo nghiệt a!

Dựa theo cốt truyện, kế tiếp U Trì sẽ nhốt cậu lại tra tấn, mãi cho đến khi Kỳ Tiêu giết tới, nhưng Kỳ Tiêu còn phải chữa thương và tu luyện, sao có thể tới nhanh như vậy? Chẳng lẽ cậu phải luôn ở gian thạch thất này? Vậy còn không bằng trực tiếp giết cậu cho rồi huhuhu!

Lâm Tử Nhiên chống người ngồi dậy, chuyện thứ nhất cần làm là kéo vạt áo ra nhìn nhìn, không nhìn thấy cổ trùng đâu, nó cũng không hấp thu công lực của cậu, nhưng —— điều này có thể là vì cậu đã không còn công lực để cổ trùng hút nữa!

Cậu cảm thấy cả người không có sức lực, giống như người bệnh nằm trên giường đã lâu, đừng nói lão đông tây này phế cậu đó nha!

Mất hết công lực trở thành phế nhân, chậc chậc chậc quá thảm.

Ngoại thương trên người đều đã được xử lý, bôi thuốc, thay quần áo sạch sẽ, nhưng nội thương không phải một chốc là có thể khỏi. Lâm Tử Nhiên ho khan một tiếng, trong lồng ngực như có cái gì khẽ nhúc nhích; cậu đứng lên đi đến cửa thạch thất, nhưng cánh cửa quỷ quái này không có khóa cửa và tay nắm, chỉ có một khối cự thạch màu đen, e rằng phải nặng ít nhất ngàn cân.

Nếu ở thời kỳ toàn thịnh cậu còn có thể đẩy thử, nhưng hiện tại ngay cả rời giường đi lại còn khó chứ đừng nói đến việc thoát khỏi nơi này.

Đây hoàn toàn là việc không có khả năng!

Vài phút sau Lâm Tử Nhiên trở lại mép giường ngồi xuống.

Kỳ thực cậu cũng không có ý định chạy trốn.

Nếu làm cái gì cũng là phí công, vậy cậu vẫn nên thành thật đợi đi, chỉ hy vọng Kỳ Tiêu sớm ngày khỏe lại, giết tới U Lan Cảnh xử lý mình và U Trì.

Như vậy là chính mình có thể thành công rời khỏi, chỉ có lấy lại một con A nữa mới có thể xoa dịu tâm hồn bé bỏng bi thương của cậu!

Cậu cảm thấy lần này vẫn có chút hy vọng.

Lâm Tử Nhiên lần nữa nằm xuống, hai tay ôm ngực, thần thái thập phần an tường.

Suy xét đến việc mình có cảm giác đau che chắn, đặc biệt an tâm chờ U Trì đến, ha hả, cậu muốn cho lão đông tây này biết, cái gì gọi là thà chết vinh chứ không sống nhục!

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Tử Nhiên gần như chìm vào giấc ngủ.

Đang ngủ gà ngủ gật, dường như nghe thấy âm thanh chói tai cửa đá cọ xát trên mặt đất, cậu đột nhiên định thần, quay đầu nhìn qua.


Nam nhân cao gầy đi tới.

Hôm nay không có sa mành, cũng không có đấu lạp, tuy rằng ánh sáng trong thạch thất tối tăm, nhưng nhìn khuôn mặt của người đàn ông không sót gì.

Rốt cuộc Lâm Tử Nhiên cũng hoàn toàn thấy rõ người này.

Nếu chỉ nhìn mặt mà xem nhẹ mấy thứ khác thì cũng được coi là soái ca, nhưng đáng tiếc gã thoạt nhìn giống như một thây khô tục mệnh, ngoại trừ một nửa gương mặt còn có thể nhìn ra, mặt khác làn da và giọng nói đều già nua và hủ bại, cả người giống như đào ra từ phần mộ.

Khi cặp mắt kia nhìn ngươi, phảng phất mang theo lớp sương mù dày đặc tử khí, âm lãnh thực cốt.

Lâm Tử Nhiên lần nữa ngồi dậy, tầm mắt lạnh băng nhìn gã.

Đôi môi U Trì giống như làn da, không có một chút huyết sắc, gã hơi cong khóe môi, nói giọng khàn khàn: “Không ngụy trang nữa?”

Lâm Tử Nhiên nhướn mày, có chút tiêu sái không quan tâm đến sinh tử, cười nhẹ một tiếng: “Hồn cổ ta đã lấy ra rồi, khiến Cảnh chủ phải thất vọng.”

Nếu đã xé rách mặt, thì tiếng sư phụ này không cần phải kêu nữa.

Vốn dĩ Lan Quân Hà cũng không coi gã là sư phụ.

U Trì không tức giận, biểu tình cười như không cười, khóe môi cong lên độ cung quỷ dị, gã nói: “Ngươi thật sự, cho rằng những tính toán của ngươi, ta không biết hay sao?”

Lâm Tử Nhiên nhìn vẻ mặt của U Trì, nao nao, trong lòng dấy lên một dự cảm không ổn.

Chính mình lấy cổ trùng ra, làm hỏng kế hoạch của U Trì, gã nên phẫn nộ tức giận mới đúng! Nhưng biểu tình hiện tại của gã, ngược lại cứ như hết thảy mọi chuyện đều nằm trong dự tính của gã.

Lồng ngực Lâm Tử Nhiên căng thẳng, lạnh lùng mím môi không nói.

U Trì cụp mắt nhìn cậu, trong mắt hiện lên tia thương hại, thần sắc ôn nhu, giọng nói nghẹn ngào: “Ta đã sớm biết tâm tư ngươi đối với Lan Yên, cho nên ta mới yêu cầu ngươi tự tay giết chết nàng; chỉ tiếc, vẫn chưa khiến ngươi nhận được giáo huấn.. Đến nỗi Kỳ Tiêu..”

U Trì khẽ cười, ánh mắt u ám: “Lúc trước ngươi tìm thấy mật thư ở chỗ này, là ta cố ý để lại cho ngươi, đó chỉ là quyển thượng dùng để nuôi dưỡng hồn cổ mà thôi.”

Lúc này Lâm Tử Nhiên thật sự kinh ngạc! Sắc mặt kịch biến!

Đây là nội dung không có trong kịch bản! Douma cậu sẽ không phải mở cốt truyện ẩn nữa đó chứ! Không phải đâu không phải đâu?!

Lâm Tử Nhiên cắn răng nói: “Ý của ngươi là?”

Ngữ điệu của U Trì không nhanh không chậm, hài hước nâng cằm Lâm Tử Nhiên lên, tầm mắt rơi vào đôi môi tái nhợt của cậu: “Hồn cổ đó, vốn dĩ là chuẩn bị cho ngươi.”

Lâm Tử Nhiên mở to hai mắt.

“Ta đưa nó vào trong cơ thể Kỳ Tiêu, Kỳ Tiêu thân mang linh cốt thiên phú trác tuyệt, chính là vật chứa tuyệt hảo để bồi dưỡng hồn cổ, giúp hồn cổ trưởng thành...” U Trì ý vị thâm trường nói: “Cần một người tự nguyện hút nó vào cơ thể, và một khi đối phương hút hồn cổ vào rồi, thì sẽ hoàn toàn trở thành con rối bị hồn cổ khống chế, sinh tử đều nằm trong một ý niệm của chủ nhân, ví như —— ngươi hiện tại.”

Đing, mở cốt truyện ẩn “Tác dụng chân chính của hồn cổ”.

“Đến nỗi Kỳ Tiêu có hồn cổ hay không đều giống nhau...” U Trì bỗng tiến lên một bước, ôm Lâm Tử Nhiên vào lồng ngực, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua cánh môi cậu, sau đó lướt qua cổ cậu.

Nhìn thấy động tác của U Trì, Lâm Tử Nhiên lập tức hiểu ra.

Nội tâm cậu chạy qua hàng vạn con thảo nê mã, cái thứ cốt truyện rác rưởi gì aaaa! U Trì thế mà có ý tứ với cậu!

Nói như thế, gã không chỉ biết chuyện Lan Quân Hà thích Lan Yên mà còn biết Lan Quân Hà làm những gì cho Kỳ Tiêu, biết cậu vì cứu Kỳ Tiêu, nhất định sẽ không tiếc hết thảy đại giới, cho nên cố ý lưu lại nửa cuốn mật thư khiến cậu hiểu lầm.

Chính mình vì có thể dời hồn cổ mà hao hết tâm tư mài dũa Kỳ Tiêu, cho rằng có thể giúp Kỳ Tiêu thoát khỏi sự khống chế, cứu Kỳ Tiêu một mạng, ai mà biết hóa ra U Trì cũng đang hy vọng cậu làm vậy... Bởi vì chỉ có cách này, cậu mới có thể cam tâm tình nguyện hấp thu hồn cổ, từ đây trở thành con rối mặc gã điều khiển!


Mà U Trì lại có thể dựa theo kế hoạch đoạt xá Kỳ Tiêu như đã định.

Lâm Tử Nhiên tức khắc vừa tức vừa giận, giơ tay muốn công kích U Trì! Nhưng đột nhiên động tác chợt dừng, tầm mắt trở nên mơ hồ, cậu chậm rãi chuyển hướng, đặt tay lên đai lưng của mình, nhẹ nhàng lôi kéo rồi cởi y phục ra, không khí lạnh băng khiến cậu có chút run rẩy.

Cậu rõ ràng biết mình đang làm cái gì, nhưng linh hồn giống như bị giam cầm, thân thể lại không chịu khống chế làm chuyện mình không muốn làm.

Lâm Tử Nhiên: “Móa nó á á á! Làm sao bây giờ aaaaa!”

Hệ thống: “Bình tĩnh một chút.”

Lâm Tử Nhiên: “Như này mà cậu bảo tôi bình tĩnh sao được!!!”

Như vậy xem ra Kỳ Tiêu thực sự rất nguy hiểm! U Trì đã tính kế hết rồi, mà mình cũng rơi vào trong tay lão đông tây này, nhưng cậu thật sự nuốt không vô một ngụm này! Quả thực không dám tưởng tượng, dưới lớp quần áo của U Trì là cảnh tượng đáng sợ cỡ nào!

Lâm Tử Nhiên bị ép phải ngẩng cổ lên, hai mắt phiếm hồng, không tự chủ đến gần U Trì, hận không thể đương trường rời khỏi trò chơi!

Đáy mắt U Trì nhuốm ý cười u ám, nhìn nam tử ngoan ngoãn ỷ vào lòng gã, mái tóc dài đen nhánh rối tung buông xuống, trên khuôn mặt thanh lãnh nổi lên một tia đỏ ửng, giống như băng sơn tuyết liên bị nhiễm đỏ. Trong biểu tình mê mang hỗn loạn ẩn giấu sự thống khổ và phản kháng, nhưng không thể không tới gần mình, mâu thuẫn như thế, thống khổ như thế, lại mê người như thế.

Đầu ngón tay U Trì lướt qua cổ nam tử, chậm rãi dời xuống.

Đây là đứa trẻ mà gã yêu thích nhất, gã nhìn cậu chậm rãi trưởng thành, trong chớp mắt từ một cậu bé, trải qua mãi giũa, cuối cùng biến thành mỹ lệ, lóa mắt như bây giờ.

Làm người muốn chiếm làm của riêng.

U Trì khẽ cúi đầu, một nụ hôn dừng ở trên môi cậu, hương vị mát lạnh đúng như gã tưởng tượng.

Gã đợi ngày này đã thật lâu, thật lâu.

Làn da ngón tay nam nhân thô ráp, giống như lưỡi dao sắc bén cọ qua da thịt; Lâm Tử Nhiên há miệng thở dốc, cậu căn bản không khống chế được bản thân, vừa nghĩ đến U Trì tính làm chuyện đó với mình, đôi mắt cậu đỏ lên, gằn giọng nói: “Ngươi, ngươi giết ta đi...”

“Giết ngươi?” U Trì khàn khàn cười, ngữ điệu hài hước: “Làm sao ta bỏ được? Ta muốn ngươi, không thể rời khỏi ta.”

Tay U Trì chậm rãi di chuyển đến cổ chân Lâm Tử Nhiên, đột nhiên dùng sức!

Lâm Tử Nhiên do dự một giây đồng hồ.

Dưới sự nhắc nhở của hệ thống, lập tức nhớ ra đây là đoạn cốt truyện nào.

Tên khốn nạn U Trì này động thủ cắt đứt gân chân rồi giam cầm cậu!

Cậu há miệng phát ra tiếng thở dồn dập, vẻ mặt tựa hồ bởi vì đau khổ mà vặn vẹo, y phục ướt đẫm mồ hôi lạnh, như một con cá được vớt từ dưới nước lên, ngay cả tư cách hấp hối giãy giụa cũng bị cướp đoạt.

Khuôn mặt U Trì không chút nào thay đổi, như thể đó chỉ là một điều hết sức bình thường.

Gã thâm tình chân thành nhìn nam tử trong lòng mình, mỹ lệ giống như liệp báo cận kề bên cạnh cái chết; gã thưởng thức sự thống khổ, tuyệt vọng và nỗi không cam lòng của cậu... Muốn bẻ gãy chân cậu, nghe tiếng than khóc bất lực của cậu.

Muốn nhìn thấy cậu đau khổ tuyệt vọng nhưng không thể thoát đi, không thể không thuần phục gã.

Tất cả những thứ này giống như kịch độc tẩm mật đường, khiến gã say mê không thể tự kiềm chế, sâu trong nội tâm vì hưng phấn mà run rẩy.

Đáy mắt U Trì u ám như lốc xoáy, phát ra giọng trầm khàn nỉ non bên tai cậu: “Từ nay về sau, ngươi chỉ thuộc về ta.”

Lâm Tử Nhiên nhắm mắt lại, hoàn toàn tự sa ngã, mẹ nó trò chơi này thật quá hố cha!

Ai có thể nghĩ đến, vai phản diện này cư nhiên là một tên biến thái!

Nhưng ngay thời điểm cậu muốn từ bỏ, U Trì đột ngột buông cậu ra rồi bỏ đi.

Lâm Tử Nhiên:???

Lâm Tử Nhiên: “Sao thằng chả lại bỏ đi..”

Hệ thống: “Chẳng lẽ cậu muốn gã ở lại?”

Không, đương nhiên là không...

Nhưng bộ dáng U Trì rõ ràng muốn làm, bên cạnh đó không ai ngăn cản gã, này là chuyện gì, chẳng lẽ gã có khuyết điểm gì?

Từ từ!


Lâm Tử Nhiên sợ hãi cả kinh.

Rốt cuộc dựa vào đoạn cốt truyện này mới có thể nói thông!

Nếu U Trì thật sự có ý tứ với Lan Quân Hà, rõ ràng có vô số cơ hội cưỡng ép cậu, hà tất gì phải đợi đến bây giờ mới ra tay? Hà tất phiền toái mất công như vậy?

Chỉ có một lời giải thích, kỳ thực U Trì gã không làm được!

Một ông già bảy tám chục tuổi, ngoại trừ khuôn mặt, cả người đều khô quắt giống như vỏ cây già, nói không chừng tiểu kê kê cũng hong gió đâu!

Gã hữu tâm vô lực a!

Cho nên gã mới muốn đoạt xá Kỳ Tiêu, mỹ thiếu niên 17-18 tuổi thanh xuân tươi đẹp, sức sống vô hạn, huyết khí phương cương, còn có thân mang linh cốt tuyệt thế... Thân thể này so với cái thây khô nửa sống nửa chết kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! U Trì thèm phát khóc, gã muốn lấy thân thể của Kỳ Tiêu để ‘làm’ với mình.

Kế hoạch thật hay, tính kế thật hay!

Thật là —— tưởng bở!

Dựa theo cốt truyện, sau khi Kỳ Tiêu hắc hóa sẽ cùng Phượng Trạc liên thủ xử lý U Trì, Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây, giữa mày không khỏi nhíu lại, lúc trước cậu vẫn luôn rất có lòng tin với Kỳ Tiêu.... Nhưng nếu U Trì đã sớm tính kế, tại sao có thể dễ dàng bị xử lý như vậy?

Nhưng trong nguyên cốt truyện, đúng là Kỳ Tiêu đã xử lý U Trì, rốt cuộc y... làm điều đó như thế nào?

Lâm Tử Nhiên lo lắng sốt ruột.

Cậu chưa bao giờ hy vọng cốt truyện có thể tiến hành thuận lợi như thế!

Lâm Tử Nhiên cá mặn nằm đấy, tìm kiếm vui sướng trong đau khổ, ít nhất trong khoảng thời gian này, U Trì không thể làm gì được mình..

Suy nghĩ cậu không khỏi bay xa, cũng không biết rốt cuộc nhãi con có thoát khỏi nguy hiểm hay chưa?

Nhát kiếm lúc trước của mình, thật sự không hề lưu thủ!

………………

Biệt viện của Phượng Trạc trong Phong Xuyên thành, trong sân đèn đuốc sáng trưng.

Nhóm tôi tớ ra ra vào vào, các thái y tụ tập trong phòng hội chẩn.

Thiếu niên nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, thần thái an tường như đang ngủ, vẻ mặt Phượng Trạc có chút ngưng trọng.

Đã mấy ngày trôi qua, Kỳ Tiêu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Sở dĩ còn chưa chết đơn giản là do thái y dùng nhân sâm ngàn năm cứu về một mạng, nếu y không thể tỉnh lại thì danh y trong thiên hạ hay linh dược ngàn năm cũng vô dụng.

Nhát kiếm kia của Lan Quân Hà nhắm ngay giữa ngực Kỳ Tiêu, lúc đó Phượng Trạc cũng nghĩ rằng không thể cứu nổi.

Ai ngờ trời không tuyệt đường người, trái tim Kỳ Tiêu lệch một tấc so với người thường, lúc này mới thoát khỏi một đòn trí mạng, nhưng dù vậy y cũng bị thương rất nặng, nếu là người thường chắc đã sớm chết.

Phượng Trạc nhìn Kỳ Tiêu, trong lòng khẽ thở dài, ta đã cố hết sức cứu ngươi, nhưng mà... Ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?

Hay là, cứ như thế mà từ bỏ?

Nếu Kỳ Tiêu chết, Lan Quân Hà lại trốn thoát, kế hoạch trù tính nhiều năm của mình có khả năng sẽ thất bại trong gang tấc.

Một cơ hội như vậy, vừa kinh khủng vừa khó khăn.

Nghĩ đến đây, thần sắc Phượng Trạc lạnh lẽo, trầm giọng phân phó thái y: “Chăm sóc y thật tốt, cần cái gì cứ yêu cầu trong cung đưa tới. Nếu thực sự không cứu được, ít nhất cũng phải khiến y tỉnh lại… nói được mấy câu.”

Thái y cung thanh nói: “Vâng.”

Vô luận như thế nào, ít nhất phải biết vị trí U Lan Cảnh ở đâu.

Phượng Trạc liếc mắt nhìn Kỳ Tiêu một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi, trong nháy mắt động tác chợt dừng, đồng tử bỗng co lại.

Lông mi của thiếu niên khẽ rung động, chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt kia, đen nhánh và vắng lặng.

*****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận