Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

16. Phát hiện chân tướng.

Đồ Kỳ Chi là tâm phúc của U Trì, hiện giờ U Trì đã chết, rất nhiều bí mật chỉ có mình hắn biết. Phượng Trạc cười nhạt: “Rất tốt, cần cạy miệng hắn ra, ta phải biết bọn họ rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu người ở Hải Hà Quốc.”

Thuộc hạ cung thanh nói: “Vâng.”

Phượng Trạc phân phó xong, lại khe khẽ thở dài.

Nhìn bộ dáng Kỳ Tiêu như vậy, muốn để y buông tay xem ra không phải việc dễ dàng, nếu y cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thật sự ngày càng lún sâu... Phượng Trạc thực sự cảm thấy tiếc nuối thay Kỳ Tiêu, cũng cảm thấy tiếc hận thay Lan Quân Hà… Chỉ là hiện giờ Kỳ Tiêu không chịu buông tay, là người ngoài, chính mình không tiện hỏi lại.

Phượng Trại lại lu bù công việc.

Để khống chế sự tình U Lan Cảnh, hắn đã ra roi thúc ngựa gửi mật thư về hoàng cung, ép Đồ Kỳ Chi mở miệng, chính mình lại tru sát tàn đảng U Lan Cảnh hầu như không còn, một số ít còn nguyện ý quy thuận vào Vô Vọng Lâu, an bài xong hết thảy... Chính mình liền có thể chuẩn bị hồi cung.

Tình huống bên Kỳ Tiêu, Phượng Trạc cũng ngẫu nhiên quan tâm đến, sai người mời thái y đến hỏi thăm.

Hiện giờ Lan Quân Hà vừa tàn vừa phế nhưng không lo tánh mạng, tuy Kỳ Tiêu dùng mọi cách lăng nhục hắn, nhưng không để cho hắn chết, bảo thái y dùng thuốc tốt treo mệnh của hắn.

Phượng Trạc lắc đầu, thôi, cứ để tùy y vậy.

Hôm nay hắn xem xong sổ con thì trời đã khuya, thủ hạ đột nhiên tới bẩm báo: “Điện hạ, Đồ Kỳ Chi đã đến.”

Phượng Trạc gật đầu và nói: “Ghi chép khẩu cung của hắn, ta muốn tàn đảng U Lan Cảnh không còn chỗ trốn, giết tất cả người không chịu thần phục.”

“Vâng.” Thuộc hạ tuân mệnh, do dự một lát rồi nói: “Hắn, hắn còn công đạo một việc, là về Kỳ Tiêu công tử; chuyện này mong điện hạ định đoạt.”

Phượng Trạc nhàn nhạt nói: “Chuyện gì?”

Thuộc hạ nói: “Là như thế này...”

………………

Sau ngày đó Lâm Tử Nhiên hầu như không rời khỏi giường, đến nỗi mấy việc ăn cơm uống thuốc linh tinh đều do Kỳ Tiêu làm, ngay cả việc tắm rửa đều phải mượn tay Kỳ Tiêu.

Tuy rằng chỉ bị phế hai chân, nhưng cậu có cảm giác mình giống như người bại liệt nằm trên giường bệnh, tay chân cũng không dùng được, tuy rằng chiếu cố không tồi, nhưng thật quá làm người thẹn thùng!

Rõ ràng là Kỳ Tiêu cố ý, chỉ cần có cơ hội là phải ‘nhục nhã’ cậu một phen.

Lâm Tử Nhiên đành phải tiếp tục cá mặn..

Nhưng cậu cảm thấy thế còn chưa đủ, bởi vì Kỳ Tiêu không khống chế được cậu cho nên phải nỗ lực phản kháng một chút, cái này có chút mệt mỏi. Lúc đầu diễn xuất còn rất chuyên nghiệp, sau đó bắt đầu tự sa ngã, cậu quyết định chiến tranh lạnh với tất cả hành động của Kỳ Tiêu, giả thành bộ dáng nếu ta không phản kháng được vậy cứ tùy ngươi..

Như vậy nhẹ nhàng hơn nhiều!

Có ăn có uống, có người hầu hạ, chơi thật high..

Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình quả thực tìm niềm vui trong đau khổ.

Nhưng mà, điều này không ngại cậu phát sầu, còn sầu đến rụng tóc gần hết.

Cốt truyện lại lại lại sụp đổ rồi!

Rõ ràng chỉ kém một bước, chỉ kém một chút thôi!


Mỗi lần nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên đều vô cùng đau đớn, vô cùng khổ sở, đã từng có một lần cậu cách điểm A gần như vậy nhưng cuối cùng vẫn bại bởi vận mệnh.

Trò chơi rác rưởi này chắc chắn là đối nghịch với cậu!

Bởi vì nằm mỗi ngày, Lâm Tử Nhiên có rất nhiều thời gian thức dậy.

Cậu không rõ trò chơi lần này có vấn đề gì hay không, nhưng sự kiện cậu quay ngựa ở Phong Xuyên thành lúc trước, có khả năng chôn xuống sự tình phục bút hôm nay, tức đó cũng là cốt truyện duy nhất lệch khỏi quỹ đạo.

Trong nguyên cốt truyện, từ đầu đến cuối Lan Quân Hà không hề quay ngựa, cho nên lúc cuối Kỳ Tiêu giết tới, y chỉ biết cậu là người giết chết cha mẹ mình, chứ không hề biết cậu là thanh y thúc thúc; dưới lòng căm hận, hơn nữa lại bị Lan Quân Hà cố ý kích thích, cuối cùng không chút do dự giết Lan Quân Hà.

Nhưng cậu quay ngựa làm cho Kỳ Tiêu biết cậu còn có một thân phận khác, ngoại trừ hận thù dành cho cậu thì còn xen lẫn một chút tình yêu. Căm hận muốn giết cậu để báo thù hòa cùng sự tin tưởng và quan tâm đối với thanh y thúc thúc, dẫn tới y giãy giụa mâu thuẫn, không thể quyết đoán và tàn nhẫn trảm kiếm về phía ân thù, ngược lại cuối cùng biến thành tự thương tổn lẫn nhau.

Aiz……

Cái ngày quay ngựa đó, chính mình dứt khoát cho Kỳ Tiêu một kiếm và lấy hồn cổ ra, còn cho rằng mình rất cơ trí, thông minh xoay chuyển cốt truyện.

Ai mà biết kỳ thật vẫn chôn xuống tai họa ngầm.

Nói cách khác, kể từ thời điểm đó, cốt truyện bắt đầu sụp rồi.

Nhìn thái độ hiện giờ của Kỳ Tiêu, đừng nói giết cậu, tuyến tình cảm với Phượng Trạc cũng bằng 0, một chút hy vọng đạt điểm A cũng không có.

Trò chơi rác rưởi hủy thanh xuân của ta, chơi xong lần này không hẹn gặp lại!

Lâm Tử Nhiên thở phì phì.

Nơi này không có gì để giải trí, rất ư là nhàm chán, không hiểu sao gần đây luôn mệt mỏi, thế là dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Trong giấc ngủ mơ màng, Lâm Tử Nhiên như được ai đó bế lên, lông mi cậu run rẩy, mở mắt ra liền nhìn thấy Kỳ Tiêu.

Thiếu niên rũ mi mắt, một tay ôm lấy cậu để cậu dựa vào trong ngực, nâng tay bóp cằm cậu, cười lạnh nói: “Lên ăn cơm.”

Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên lãnh đạm, lộ ra vẻ chán ghét lạnh nhạt, quay mặt đi, phảng phất không muốn nhìn thấy y.

Kỳ Tiêu cũng không thèm để ý, nắm cằm Lâm Tử Nhiên, ép cậu quay đầu lại, bắt đầu kiên nhẫn uy thực cho cậu; bất luận mâu thuẫn với Lâm Tử Nhiên cỡ nào, y vẫn luôn tìm cách đút cậu ăn.

Gần đây Lâm Tử Nhiên luôn mệt mỏi, cho nên không có tâm chống cự, hơn nữa trong khoảng thời gian này thể lực của cậu càng ngày càng kém, thật sự không có sức để lăn lộn, cứ tùy Kỳ Tiêu đi vậy. Mí mắt cậu sụp xuống, hai mắt trống rỗng tùy ý để Kỳ Tiêu đút thức ăn.

Ánh mắt Kỳ Tiêu cố chấp, nhìn người này thật sâu.

Dù mình tra tấn hắn thế nào đi nữa, cho dù khóc lóc, cho dù ngất xỉu, cho dù chật vật bất kham.. Nhưng hắn chưa bao giờ cầu xin sự tha thứ, cũng chưa từng nói qua câu xin lỗi với mình.

Ngươi hiện tại, có tư cách gì cao cao tại thượng trước mặt ta?

Vì cái gì, không chịu cúi đầu trước ta?

Nghĩ đến đây, trong mắt hiện lên sự căm hận.

Kỳ Tiêu cười lạnh một tiếng, đặt bát xuống, vói tay vào trong y phục của nam nhân, cũng không biết làm cái gì, nam nhân lại lộ ra vẻ mặt thống khổ, trên khuôn mặt thanh lãnh như thần tiên hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt xen lẫn xấu hổ và giận dữ, hàng mi hơi rung động.

Kỳ Tiêu sát gần bên tai cậu: “Thân thể của sư thúc, so với trước kia càng ngày càng quen thuộc ta đâu.”

Lâm Tử Nhiên nghe vậy mặt càng đỏ hơn, đành phải giả bộ vừa xấu hổ vừa giận dữ.


Sắc mặt Kỳ Tiêu hài hước, tuy rằng hận người này, nhưng y không thể không thừa nhận, người này hấp dẫn y đến mức y bắt đầu tham luyến cảm giác này, muốn tiếp cận hắn, tận tình chiếm hữu hắn.

Để hắn chỉ thuộc về mình, cuối cùng trốn không thoát, tùy ý chính mình tra tấn.

Hết thảy giống như một người nghiện thứ gì đó, biết rõ đó là kịch độc nhưng cứ phải uống rượu độc giải khát.

Ánh mắt Kỳ Tiêu càng thêm u ám, kéo xiềng xích qua quấn tay Lâm Tử Nhiên trên đầu giường.

Sau đó cúi người đến gần cậu, hơi thở ấm áp phả vào bên tai cậu, giọng điệu nguy hiểm phiếm hàn ý nhàn nhạt, cười như không cười nói: “Ta rất thích sư thúc, sư thúc có thích ta không..?”

………………

Lâm Tử Nhiên nhắm mắt lại yên lặng thừa nhận, suy nghĩ bắt đầu bay xa.

Nhiệm vụ đã hoàn toàn thất bại, Kỳ Tiêu không có khả năng giết mình, cốt truyện cũng không thể tiếp tục... Trò chơi đã đến tình trạng này, vô lực xoay chuyển trời đất!

Như vậy, có phải mình nên rời khỏi trò chơi hay không?

Rốt cuộc cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.

Mấu chốt là, cậu có chút túng dục quá độ, như vậy thật không đúng!

Nhưng Kỳ Tiêu thật sự quản rất chặt, cơ hồ không cho cậu cơ hội, ngày ngày đêm đêm không hề tiết chế, thể lực không khỏi quá tốt rồi đi, chẳng trách U Trì thèm khát thân thể của y như vậy.

Lâm Tử Nhiên không nhịn được phun tào: “Vậy làm sao tôi out game được đây? Douma!”

Hệ thống: “Yên tâm đi, cậu sống không được bao lâu đâu, rất nhanh là có thể rời khỏi.”

Lâm Tử Nhiên:???

Lâm Tử Nhiên nghĩ tới đó, đang suy nghĩ dần ngủ thiếp đi, đột nhiên cảm giác tay Kỳ Tiêu dùng sức, tức khắc lộ ra đau đớn, giọng nói âm lãnh của thiếu niên truyền đến: “Nhìn ta.”

Lâm Tử Nhiên muốn mở to mắt, nhưng có chút gian nan, hồi lâu vẫn không thể mở nổi mắt, gần đây thể lực và tinh lực của cậu ngày càng kém.

Kỳ Tiêu nhìn nam nhân ỷ vào ngực mình, trong ánh mắt quyến luyến xen lẫn tia điên cuồng, cuốn theo hận ý và thống khổ.. Nhìn ta, ta muốn ngươi nhìn ta đang làm chuyện gì với ngươi.

Ta muốn ngươi hối hận, muốn ngươi đau khổ.

Tại sao không nhìn ta? Chẳng lẽ ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái ngươi cũng khinh thường sao?

Lệ khí trong lòng Kỳ Tiêu càng thịnh.

Đúng lúc này, một tiếng quát từ bên ngoài truyền đến: “Dừng tay!”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Phượng Trạc bước nhanh đi vào, tầm mắt đảo qua, thương tiếc nhìn Kỳ Tiêu, trầm giọng nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Kỳ Tiêu giận không thể át, một tay y chắn trước mặt Lâm Tử Nhiên, ánh mắt nhìn về phía Phượng Trạc ẩn ẩn lập lòe sát ý, lạnh giọng nói: “Xem ra lời ta nói lần trước, điện hạ không coi ra gì.”

Phượng Trạc đối diện tầm mắt Kỳ Tiêu, trong lòng nhảy dựng, Kỳ Tiêu thật sự nổi lên sát tâm với mình... Nhưng nghĩ đến sự tình mình mới biết được, Phượng Trạc không có cách nào ngồi yên mặc kệ, hắn gằn từng chữ nói: “Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi, ngươi ra đây với ta trước; nếu sau hôm nay ngươi còn muốn tiếp tục, ta bảo đảm sẽ không quản chuyện của ngươi và hắn nữa.”


Kỳ Tiêu nhìn thần sắc nghiêm túc của Phượng Trạc, một lát sau, biểu tình chậm rãi trở nên ngưng trọng, khóe môi câu lên; hừ, ta cũng muốn xem ngươi có chuyện trọng yếu gì để nói.

Y lạnh lùng mở miệng: “Được.”

Thấy Kỳ Tiêu đáp ứng, Phượng Trạc nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt thương hại liếc nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, quay đầu nói với Kỳ Tiêu: “Ngươi đi theo ta.”

Kỳ Tiêu đi theo Phượng Trạc ra ngoài.

Hai người đi vào địa lao của U Lan Cảnh, vốn dĩ U Lan Cảnh dùng nơi này để giam cầm những kẻ phản đồ, nay lại được Phượng Trạc dùng để giam giữ những tù nhân muốn quy thuận.

Thần sắc Kỳ Tiêu hờ hững, không biết Phượng Trạc có dụng ý gì, bất quá cũng không phải thực để ý.

Ngoại trừ Lan Quân Hà, trên đời này vốn không có thứ gì có thể lọt vào mắt y.

Phượng Trạc dẫn y đến trước mặt Đồ Kỳ Chi.

Đồ Kỳ Chi được dẫn tới, toàn thân là y sam lam lũ dính đầy máu, hiển nhiên bị dụng hình nhưng Kỳ Tiêu vẫn nhận ra hắn. Người này là bạn tốt của Lan Quân Hà, lúc trước chính mình đã từng gặp qua vài lần, bất quá cái ngày đánh tới đó, thoạt nhìn hắn là người của U Trì.

Nhưng điều này không quan trọng.

Kỳ Tiêu chưa từng đặt người này ở trong lòng, nhàn nhạt mở miệng: “Rốt cuộc điện hạ muốn nói gì với ta?”

Phượng Trạc chậm rãi nói: “Ta nghĩ ngươi có quyền biết chuyện này, hơn nữa…Không phải ta, mà là hắn sẽ nói cho ngươi biết.”

Phượng Trạc nói với Đồ Kỳ Chi: “Nói đi, nói tất cả những gì mà ngươi biết, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Mặt Đồ Kỳ Chi đầy máu, bộ dạng nửa sống nửa chết, nhưng trong mắt còn lấp lóe dục vọng cầu sinh, giọng nói nghẹn ngào: “Vâng.”

Kỳ Tiêu có chút không kiên nhẫn, người này có thể nói cái gì? Y đối với chuyện U Lan Cảnh, đối với mấy chuyện âm mưu quyền thế không có hứng thú, căn bản không quan tâm ai là chủ nhân nơi này, cũng không muốn nhúng tay vào.

Lúc này, y nghe Đồ Kỳ Chi mở miệng.

“Ta biết bí mật của Lan Quân Hà..” Đồ Kỳ Chi nói.

Con ngươi của Kỳ Tiêu co rút lại, bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt có chút thay đổi.

Đồ Kỳ Chi có chút căng thẳng, nuốt nuốt nước miếng rồi nói: “Ta biết chuyện Lan Quân Hà muốn che giấu, cũng, có lẽ ngươi muốn biết; không, bất quá ta chỉ biết mà thôi, những sự tình đó, đều do U Trì làm, không liên quan gì đến ta..”

Ánh mắt Kỳ Tiêu như đao: “Nói!”

Đồ Kỳ Chi cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nghĩ đến thiếu niên giết chết U Trì ngày đó, lưng đổ mồ hôi lạnh, có lẽ nói ra Kỳ Tiêu sẽ không buông tha cho mình... Nhưng đây là cơ hội duy nhất, Phượng Trạc đã hứa hẹn tha cho hắn một mạng, hơn nữa hắn thật sự không có làm gì, những việc đó đều do U Trì làm.

Đồ Kỳ Chi khẽ cắn môi: “Có một chuyện, ngươi nhất định không biết...”

“Năm đó Lan Yên muốn thoát khỏi U Lan Cảnh cùng phụ thân ngươi song túc song tê, vì thế không tiếc chết giả rời đi, lúc ấy mọi người đều cho rằng Lan Quân Hà không chấp nhận được Lan Yên, nên mới bức tử nàng... Nhưng ta biết không phải vậy, kỳ thật Lan Quân Hà rất yêu Lan Yên, nhưng hắn không dám để bất luận kẻ nào biết..”

“Bọn họ cố tình xây dựng biểu hiện bất hòa, để tê mỏi U Trì, muốn tìm cơ hội thoát khỏi nơi này... Vì có thể ở lại U Lan Cảnh nên ta luôn lấy lòng bọn họ, giả thành bạn tốt của họ, cho nên biết một số bí mật mà người khác không biết.”

“Nhưng Lan Yên yêu phụ thân ngươi, Lan Quân Hà yêu nàng đến mức nguyện thành toàn cho nàng, hắn thà rằng bản thân mình lưu lại đây cũng muốn giúp Lan Yên giấu giếm. Dưới sự trợ giúp của hắn, Lan Yên mới thành công giả chết thoát khỏi U Lan Cảnh.”

“Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ sau tám năm thời gian, Lan Yên đã bị phát hiện..”

“U Trì vẫn luôn có tâm mơ ước Lan Quân Hà, nhưng có lòng mà lực không đủ, gã bất mãn việc Lan Quân Hà yêu Lan Yên, cho nên cố ý phái Lan Quân Hà đuổi giết Lan Yên, chính là muốn ép hắn tự tay giết chết người mình yêu, để cho hắn biết rốt cuộc mình là người của ai..”

“Đương nhiên Lan Quân Hà không muốn giết Lan Yên, nhưng U Trì vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi các ngươi, sức một mình hắn khó xoay chuyển trời đất, không thể chống lại U Trì... Căn bản không thể giữ nổi các ngươi, cuối cùng chỉ có thể tự tay giết chết vợ chồng Lan Yên trở về phục mệnh, nhưng vẫn chưa mang ngươi về.”

“Trong đó cụ thể xảy ra chuyện gì ta không biết, nhưng ta biết, Lan Quân Hà tuyệt đối không có khả năng chủ động giết Lan Yên. Ta suy đoán hẳn là vợ chồng Lan Yên biết đã tới đường cùng, nếu cứ tiếp tục như vậy tất cả đều sẽ chết, cho nên mới yêu cầu Lan Quân Hà giết bọn họ, lấy cái này hóa giải, bình ổn cơn lửa giận của U Trì.”

“Bọn họ trả giá bằng mạng sống của mình, chỉ muốn lưu lại cho ngươi một con đường sống.”


“Nhưng mà U Trì sẽ không cho phép điều này xảy ra, gã vẫn âm thầm tìm được ngươi, vốn muốn trực tiếp giết chết ngươi, nhưng lại phát hiện ngươi thân mang linh cốt, lúc này mới động ý niệm khác.”

“U Trì giao ngươi cho Lan Quân Hà nuôi nấng, một là muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình, không thể không giết chết người mình yêu, ngay cả hài tử duy nhất của người mình yêu cũng không giữ nổi... Bởi vì, U Trì hạ hồn cổ vào thân thể ngươi, một khi gieo hồn cổ vào, sinh tử của ký chủ nằm trong tay người thao túng.”

“Lan Quân Hà biết được điều này chắc chắn sẽ tìm mọi cách bảo vệ ngươi, nhưng mà hồn cổ không có thuốc nào chữa được, biện pháp duy nhất là để một người khác cam tâm tình nguyện dời đi, hơn nữa quá trình thập phần phức tạp.”

“Vì bảo vệ ngươi mà hắn không tiếc hết thảy đại giới, nhưng, nhưng cuối cùng vẫn trúng bẫy của U Trì. U Trì đã sớm biết hắn vì bảo vệ ngươi mà cái gì cũng làm được, hồn cổ kia vốn dĩ là chuẩn bị cho hắn, còn ngươi..”

“Ngươi là trời sinh linh cốt, là tuyệt thế thiên tài, U Trì nhìn trúng thân thể của ngươi, muốn đoạt xá ngươi, lần nữa đi đến con đường chí tôn...”

Đồ Kỳ Chi nói xong một hơi, vẻ mặt khẩn trương, nịnh nọt nói: “Đó, đó là những gì mà ta biết, xin các ngươi buông tha cho ta, tất cả đều do U Trì làm, ta cái gì cũng không làm; ta cũng là thân bất do kỷ thôi, nếu không phục U Trì, ngay cả ta gã cũng giết.”

Kỳ Tiêu tâm thần kịch chấn, mặt không chút máu, thân hình khẽ lung lay.

Không, không có khả năng..

Vẻ mặt y tràn ngập thống khổ, giọng nói như nghẹn lại: “Hắn, nếu hắn thực sự làm nhiều sự tình cho ta như vậy... Tại sao không chịu nói cho ta biết, hiện tại U Trì đã chết..”

Đồ Kỳ Chi cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, chần chừ nói: “Cũng, có lẽ là hắn không muốn ngươi khổ sở? Tu vi của Lan Quân Hà đã bị phế, hai chân đã tàn, lại bị U Trì tra tấn, người tâm cao khí ngạo như hắn lại biến thành bộ dáng như này, đại khái là một lòng muốn chết... Hơn nữa, hơn nữa hắn vốn không sống được bao lâu, hắn để ý tới ngươi như vậy, tính cách lại hiếu thắng ẩn nhẫn, sao có thể trước khi chết nói với ngươi những lời này..”

Sống không lâu?

Trước khi chết?

Lồng ngực Kỳ Tiêu như thắt lại, nghe vậy cả người rét run, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, lạnh giọng quát: “Nói bậy! Ta đã cho thái y xem qua, thái y nói tánh mạng hắn vô ưu! Hắn sẽ không chết!”

Đồ Kỳ Chi thấy Kỳ Tiêu vẻ mặt hung ác giống như ác quỷ, dường như muốn giết hắn, thực sự có chút sợ hãi, không dám tiếp tục mở miệng.

Phượng Trạc cau mày: “Nói tiếp.”

Mạng nhỏ của mình nằm trong ý niệm của Phượng Trạc, thật là bất đắc dĩ, Đồ Kỳ Chi căng da đầu, đành mở miệng nói: “Chủ nhân của hồn cổ là U Trì, U Trì có thể thông qua hồn cổ thao túng Lan Quân Hà, gã còn sống tự nhiên Lan Quân Hà không lo về tánh mạng, nhưng một khi U Trì chết..”

“Hồn cổ không có chủ nhân sẽ cắn nuốt tinh khí thần của ký chủ, thoạt nhìn thân thể ký chủ không có gì đáng ngại, nhưng dần dần ba hồn bảy phách bị phân tán, người sẽ biến thành ngu dại, cuối cùng hồn phi phách tán mà chết.”

Kỳ Tiêu lảo đảo lui về phía sau một bước.

Không, sẽ không như vậy.

Hai mắt y đỏ bừng như vây thú, lạnh lùng nói: “Ta không tin!”

Nụ cười của Đồ Kỳ Chi có chút khó coi: “Ngươi tin hay không kết quả đều giống nhau... Tính tính thời gian, hẳn là Lan Quân Hà không còn bao lâu thời gian..”

Vẻ mặt Kỳ Tiêu hoảng hốt, thất hồn lạc phách, dường như không thừa nhận nổi đả kích.

Nhìn thấy Kỳ Tiêu khiếp sợ và thống khổ như thế, trong lòng Phượng Trạc cũng có chút lo lắng bất an, nhưng hắn thật sự không đành lòng nhìn Kỳ Tiêu tiếp tục phạm sai lầm nữa, chuyện này nhất định phải chấm dứt.

Phượng Trạc trầm giọng mở miệng: “Ngươi bình tĩnh một chút.”

Kỳ Tiêu đột nhiên giương mắt nhìn hắn, hai mắt một mảnh đỏ bừng, đột nhiên đẩy Phượng Trạc ra rồi xông ra ngoài!

Không có khả năng là như thế.

Không có khả năng là như thế.

Sự tình nhất định không phải như vậy.

Làm sao hắn sẽ chết được.

Hắn sẽ không chết!

*****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận