17. Chúng ta cùng nhau rời đi.
Kỳ Tiêu nghiêng ngả lảo đảo chạy trở về, y đột nhiên đẩy cửa ra, phóng tới mép giường, muốn chính miệng hỏi người này.
Mọi việc nhất định không phải như vậy.
Không có khả năng là như thế.
Nam nhân yên lặng nằm đó, cậu nghiêng đầu, sợi tóc rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt, sắc mặt thanh lãnh tái nhợt, giữa mày vì buồn ngủ mà khẽ nhăn lại, phát ra hơi thở đều đều, tựa như đã chìm vào giấc ngủ.
Kỳ Tiêu nhìn chăm chú người trước mặt.
Yết hầu y hơi lăn lộn, khẽ nhắm mắt lại, trong lòng như có một tia xúc động mờ mịt, qua hồi lâu, tựa hồ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đẩy đẩy người trước mặt.
Nhưng nam nhân không hề phản ứng, vẫn ngủ thiếp đi.
Trong lòng Kỳ Tiêu bỗng dâng lên một dự cảm không ổn... Y bỗng xoay người, lạnh lùng nói: “Gọi thái y đến đây!”
Thái y vẫn luôn ở lại U Lan Cảnh, nghe thấy tin lập tức đuổi tới, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đáng sợ của Kỳ Tiêu, lập tức khẩn trương nói: “Kỳ công tử xảy ra vấn đề gì?”
Trải qua khoảng thời gian điều dưỡng, thân thể Lan Quân Hà không còn trở ngại, tuy rằng… Tuy rằng Kỳ Tiêu quả thực có hơi quá mức với cậu, nhưng những hành động đó, theo lý thuyết mà nói hẳn là sẽ không gây tổn thương đến tính mạng mới đúng?
Thái y thập phần thấp thỏm.
Hai tay Kỳ Tiêu nắm chặt, y thậm chí còn chưa kịp phân biệt nỗi sợ hãi của chính mình từ đâu mà đến, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Ngươi xem hắn tại sao vẫn chưa tỉnh?”
Thái y bước tới bắt mạch cho nam nhân, một lúc sau khuôn mặt ánh lên vẻ khó hiểu, ông lấy ngân châm ra đâm vào huyệt đạo của cậu, lăn lộn một lúc lâu, nam nhân vẫn là bộ dáng ngủ trước sau như một.
Kỳ Tiêu thấy thái y đã thử qua nhiều biện pháp nhưng vẫn không đánh thức được Lan Quân Hà, lồng ngực không khỏi thắt lại, bất an giống như hồng thủy che trời lấp đất mà đến.
Sẽ không..
Y không tin..
Giọng nói Kỳ Tiêu run run: “Rốt cuộc hắn làm sao vậy?”
Thái y coi như kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy qua tình huống của Lan Quân Hà, rõ ràng Lan Quân Hà không có bất cứ vấn đề gì, nhưng tại sao cứ hôn mê không tỉnh?
Ông xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Lão, lão phu tài hèn học ít, trong lúc nhất thời cũng không rõ.”
Quai hàm Kỳ Tiêu căng chặt, gắt gao nhìn lão, hai mắt phiếm hồng mang theo lệ khí.
Thái y bị nhìn đến sống lưng phát lạnh, vội vàng mở miệng khuyên giải: “Không bằng quan sát trước đã, nói không chừng lát nữa là tỉnh..”
Lời thái y nói cực độ không có lòng tin, Kỳ Tiêu làm sao không hiểu?
Hồn cổ, hồn cổ.
Khống chế linh hồn, cắn nuốt hồn phách.
Thân thể không đáng ngại, tự nhiên không nhìn ra.
Kỳ Tiêu đã tin, nhưng y không cam lòng, cũng không muốn tiếp thu kết quả như vậy.
Hồi lâu Kỳ Tiêu mới chậm rãi phun ra một hơi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ngươi đi đi.”
Thái y vội vàng xách rương rời đi, ông thật sự có chút sợ Kỳ Tiêu, thiếu niên này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tính cách cố chấp hỉ nộ vô thường, lại là tuyệt đỉnh cao thủ; nếu thật sự dưới cơn giận dữ giết chết chính mình, chính mình chỉ có thể nhận mệnh. Điện hạ tuyệt đối sẽ không vì mình mà đắc tội Kỳ Tiêu.
Thời điểm thái y đi ra ngoài, vừa lúc gặp Phượng Trạc đang đi đến.
Phượng Trạc hỏi: “Lan Quân Hà thế nào rồi?”
Thái y hổ thẹn nói: “Lan Quân Hà hôn mê bất tỉnh, nhưng thân thể không đáng ngại, thần vô năng không nhìn ra nguyên nhân.”
Phượng Trạc gật gật đầu, dường như suy tư, nói: “Ngươi đi đi, chuyện này không cần quản nữa, trong lòng ta hiểu rõ.”
Có những lời này của Phượng Trạc, thái y như được đại xá, ngàn ân vạn tạ rời đi.
Cuối cùng có thể không cần can thiệp vào củ khoai lang nóng phỏng tay!
Phượng Trạc chậm rãi đi vào trong viện, liền nhìn thấy bóng dáng Kỳ Tiêu cô độc, bình tĩnh đứng trước giường Lan Quân Hà... Tâm tình không khỏi cảm thấy phức tạp xen lẫn tia cảm khái.
Lúc mới biết tin, trong lòng hắn cũng khiếp sợ, khó mà tin nổi.
Nhưng Đồ Kỳ Chi không cần lấy chuyện này ra lừa gạt mình làm gì, nói dối cũng không có chỗ nào tốt, sở dĩ hắn ta nói không chút giấu giếm, đơn giản là muốn lấy lòng mình, đổi thành ý tìm một đường sinh cơ mà thôi.
Phượng Trạc nhìn một lát, cuối cùng vẫn không tiến lên, mà là xoay người rời đi.
Kỳ Tiêu cần một chút thời gian để tiếp thu chân tướng.
Lúc này, lưu lại một mình y là tốt nhất.
………………
Gần đây Lâm Tử Nhiên rất dễ mệt mỏi, tuy Kỳ Tiêu rời đi không lâu nhưng một lúc sau cậu cũng ngủ thiếp đi, luôn có cảm giác ngủ không ngon giấc.
Một giấc này dường như đã ngủ trong thời gian rất lâu, mãi cho đến khi bụng đói không chịu nổi, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa mở mắt liền nhìn thấy Kỳ Tiêu ngồi quỳ ở mép giường, nằm ở nơi đó tựa hồ đang ngủ, một tay y vẫn luôn nắm chặt cổ tay cậu.
Lâm Tử Nhiên có chút khó hiểu, sao Kỳ Tiêu lại canh giữ bên cạnh mình như vậy..
Bất quá mặc kệ.
Cậu muốn rút tay về, nhưng không biết có phải do ngủ một giấc dài hay không, thân thể không quá nhanh nhẹn, rõ ràng muốn trực tiếp rút tay về, ai ngờ chỉ hơi giật giật, không lập tức rút ra được, thân thể không theo sự khống chế.
Cảm giác này rất quen thuộc, lúc trước U Trì khống chế cậu cũng là như thế, nhưng khi đó cậu hoàn toàn không khống chế được thân thể, chỉ có thể nhìn bản thân tự cử động. Hiện tại cậu có thể khống chế được bản thân, nhưng thân thể lại giống như máy móc phản ứng không nhanh nhạy.
Lâm Tử Nhiên lập tức nghĩ đến.
Chẳng lẽ U Trì chết rồi, nhưng hồn cổ vẫn ảnh hưởng tới mình?
Không rút tay ra được, ngược lại đánh thức Kỳ Tiêu.
Thiếu niên bỗng ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, vành mắt màu xanh lá, phảng phất đã thật lâu không được nghỉ ngơi tốt.
Ánh mắt y nhìn mình phức tạp và u ám, như thể kề bên sự điên cuồng sắp hỏng mất.
Trong lòng Lâm Tử Nhiên giật mình, lúc trước cậu dùng cái chết của cha mẹ Kỳ Tiêu tới kích thích y, Kỳ Tiêu cũng không bày ra dáng vẻ này, tuy rằng cực độ phẫn nộ nhưng vẫn bình tĩnh.. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến Kỳ Tiêu lộ ra biểu tình như vậy?
Kỳ Tiêu bình tĩnh nhìn người trước mặt, thậm chí không dám nháy mắt, y đã thủ ở đây hai ngày một đêm, y rất sợ hãi, thật sự sợ hãi người này ngủ một giấc ngủ mãi không tỉnh, bởi vậy không dám rời đi.
Còn tốt, còn tốt ngươi đã tỉnh lại.
Kỳ Tiêu nhìn người trước mặt, tầm mắt ánh lên sự quyến luyến và yếu ớt, vừa bi ai vừa khổ sở, y chậm rãi mở miệng nói từng chữ một: “Ta đều đã biết, ngươi và nương của ta nương tựa vào nhau.. Còn có chuyện hồn cổ..”
Khóe môi thiếu niên khẽ nhúc nhích, thanh âm khàn khàn phảng phất không nghe thấy âm rung, lại như cầu xin: “Ngươi nói cho ta biết, tất cả điều đó có phải là thật hay không?”
Xin ngươi hãy nói cho ta biết, đó không phải là thật.
Nói cho ta biết.
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Hệ thống: “Làm sao vậy?”
Lâm Tử Nhiên kinh ngạc: “Cậu còn hỏi tôi làm sao vậy, sao cậu lại bình tĩnh được như vậy? Y đã biết hết rồi, tôi nên làm gì bây giờ aaaa!”
Hệ thống: “Dù sao cốt truyện cũng sụp đổ rồi, làm gì được?”
Lâm Tử Nhiên: “…..” Đáng lẽ cậu không nên phun tào với hệ thống!
Lâm Tử Nhiên tức khắc vô cùng sốt ruột, cậu sắp chuẩn bị rời khỏi trò chơi, sao lại nháo ra chuyện này? Này thật không nên, U Trì đã chết rồi, ai sẽ nói cho Kỳ Tiêu nghe mấy cái này..
Khoan đã.. Đồ Kỳ Chi!
Cái tên đóng giả thành bằng hữu của Lan Quân Hà thực chất là người của U Trì, vẫn luôn giúp U Trì nhìn Lan Quân Hà, tên gian tế không biết xấu hổ! Kẻ hai mặt!
Đồ Kỳ Chi đối với chuyện của cậu rõ như lòng bàn tay, còn lại là não bổ một chút, cơ bản có thể biết được toàn cảnh... Nhưng trong nguyên cốt truyện, Đồ Kỳ Chi căn bản không bị bắt, cũng không nói ra cái gì hết, sau khi Kỳ Tiêu xử xong U Trì rất nhanh liền giết mình.
Đoạn cốt truyện này căn bản chưa từng xảy ra.
Nhưng lần này Kỳ Tiêu chậm chạp không chịu giết chính mình, chẳng lẽ thời gian càng lâu, sẽ nảy sinh biến số?
Lâm Tử Nhiên rốt cuộc nóng nảy.
Cậu là người phải đi, chết thì chết thôi, hà tất phải để Kỳ Tiêu biết chân tướng làm gì? Đứa nhỏ này chắc chắn không thể chấp nhận được sự thật!
Lâm Tử Nhiên lập tức phủ nhận, mở miệng vội vàng muốn nói: Ngươi thì biết gì? Sự tình căn bản không phải như vậy, đừng tùy tiện tin lời người khác nói!
Cậu còn một đống lời muốn nói, còn định châm chọc mỉa mai Kỳ Tiêu một phen, kết quả vừa hé miệng lại phát ra một tràng ú ớ, giọng nói đứt quãng: “Ngươi… A, không… Ha..”
Lâm Tử Nhiên nói càng nhanh thì càng lắp, tức khắc cả người phát ngốc.
Lâm Tử Nhiên vội la lên: “Mẹ nó tôi làm sao vậy? Người câm còn nói lắp? Tác dụng của hồn cổ đây hả?”
Hệ thống: “Không phải ngốc, mà là ngu dại.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Hệ thống: “Chủ nhân của hồn cổ là U Trì, một khi U Trì tử vong, hồn cổ sẽ bắt đầu cắn nuốt ba hồn bảy phách của ký chủ, cho đến khi ký chủ tử vong, nhưng quá trình này đòi hỏi hơn mười ngày thời gian. Giai đoạn trước đó không quá rõ, tới giai đoạn sau ký chủ sẽ biểu hiện ra triệu chứng ngu dại... Để trợ giúp người chơi biểu diễn tốt hơn, cậu rất tỉnh táo, nhưng thân thể của cậu sẽ biểu hiện ra bệnh trạng, ví dụ như hành động chậm chạp, động tác không phối hợp, nói ngọng, vv.…”
Lâm Tử Nhiên: “….Douma.” Đây là chưa già đã ngốc?!
Kỳ Tiêu nhìn thấy nam nhân tỉnh lại, vốn dĩ cảm thấy may mắn, trong lòng luôn níu lấy một tia hy vọng... Nhưng giờ phút này, tia may mắn vừa mới dâng lên trong thời gian ngắn ngủi hoàn toàn bị đánh nát, khiến y lập tức rơi vào vực sâu không đáy.
Hai tròng mắt của nam nhân mờ mịt, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, tựa như rất kích động khi nhìn thấy mình, muốn há miệng nói chuyện, nhưng nói nửa ngày, lại chỉ phát ra mấy chữ ê ê a a... Nước miếng chảy xuống miệng cậu.
Kỳ Tiêu không nhúc nhích giống như bức tượng đá, cảnh tượng buồn cười trước mặt chậm rãi biến thành mông lung, khiến y phân không rõ đâu là hư ảo đâu là hiện thực; chỉ cảm thấy thật lạnh, giống như từ thân đến tâm đều tràn đầy lạnh lẽo, ngay cả hơi thở cũng lạnh như đao cắt.
Y biết rất rõ.
Người này, sẽ không bao giờ chính miệng trả lời mình.
Một chút không may mắn còn sót lại ở đáy lòng, cho đến giờ phút này, lời Đồ Kỳ Chi nói, tất cả đều là thật.
Nhưng y thà rằng Đồ Kỳ Chi lừa dối mình.
Thà rằng người này chưa bao giờ quan tâm đến mình.
Thà rằng người này thực sự muốn giết mình.
Như vậy ít nhất… Hắn còn sống, sẽ không chết.
Kỳ Tiêu cứ quỳ gối ở nơi đó, trong ánh mắt chất chứa nỗi bi ai.
Khó trách lúc ấy Lan Quân Hà lần nữa chọc giận mình, muốn mình tự tay giết chết hắn, bởi vì hắn không muốn mình nhìn thấy hắn có một mặt như vậy, không muốn mình biết được chân tướng, hắn vì mình mà trả giá quá nhiều, hy sinh hết thảy... Điều cuối cùng duy nhất mà hắn muốn, chỉ là chết một cách tôn nghiêm.
Mà chính mình ngay cả điểm này cũng không làm được, ngược lại tìm mọi cách tra tấn hắn.
Thời điểm hắn bị chính mình làm nhục, khổ sở cỡ nào, nản lòng thoái chí cỡ nào..
Khi đó nhìn chính mình thương tổn hắn, hắn chịu đựng nỗi đau đớn như thế nào?
Sau đó bị làm đến mức không nói nên lời.
Kỳ Tiêu không dám nghĩ tiếp, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến trái tim y thắt lại, so với nỗi đau đớn một kiếm đâm thủng ngực lần trước, nỗi đau hiện tại còn sâu hơn gấp trăm ngàn lần.
Tại sao, tại sao bản thân lại không phát hiện sớm hơn một chút?
Tại sao, tại sao chính mình cái gì cũng không biết?
Hoàn toàn không biết gì cả, thương tổn người duy nhất yêu thương mình còn sót lại trên cõi đời này?
Lâm Tử Nhiên vừa nhìn thấy vẻ mặt của Kỳ Tiêu là biết không tốt, đứa nhỏ này sợ là không thừa nhận nổi đả kích như vậy, nhưng cậu nên an ủi y như thế nào đây? Một câu hoàn chỉnh mình cũng không nói được, douma!
Lâm Tử Nhiên nổi quạu: “Tại sao mi không nói cho tôi biết sớm hơn, rằng tôi sẽ trở nên như vậy?”
Hệ thống nghi hoặc: “Cái này có quan trọng không?”
Lâm Tử Nhiên: “…Đương nhiên là quan trọng rồi!”
Hệ thống: “Tôi đã nói với cậu, cậu rất nhanh sẽ chết.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Lâm Tử Nhiên không muốn nói chuyện với hệ thống, cậu duỗi tay muốn bắt lấy tay Kỳ Tiêu, lần nữa cố gắng mở miệng: “Aa… A…Ngươi….Hảo, hảo…Ha hả..”
Kỳ Tiêu quyến luyến nhìn người trước mặt, nhìn nam tử lộ ra tươi cười si ngốc. Cậu duỗi tay muốn bắt lấy tay y, trong ánh mắt mất đi vẻ sắc bén và lạnh lẽo ngày xưa, không còn âm lãnh sát khí châm chọc cười nhạo…Chỉ có đơn thuần trong sáng như một đứa trẻ, phảng phất còn quan tâm đến y.
Không còn bất luận thứ gì che giấu..
Cho nên, đây mới là tâm ý chân chính của ngươi, đúng không?
Ngươi muốn ta sống thật tốt, đúng không?
Cho dù tới tình trạng này, ngươi vẫn quan tâm đến ta theo bản năng, đúng không?
Kỳ Tiêu duỗi tay nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên thật chặt, ánh mắt y bỗng biến thành dịu dàng. Cuối cùng ta cũng biết, ngươi vốn dĩ quan tâm đến ta, cuối cùng ngươi không hề che giấu nữa, đây là điều mà ta muốn..
Nhưng mà tại sao, trái tim cứ như bị ngàn nhát dao cứa vào đâu?
Đáy mắt Kỳ Tiêu hiện lên vẻ dịu dàng, hỗn loạn xen lẫn tia bi ai và tuyệt vọng.
Có lẽ là bởi vì, khi ta biết tất cả, cũng là thời điểm mất đi ngươi.
Kỳ Tiêu chậm rãi thở dài, lông mi khẽ run rẩy.
Y hèn mọn mà cẩn thận, nắm tay nam nhân, rất lâu sau đó dùng giọng rất đỗi dịu dàng dỗ dành: “Sư thúc ngài ngủ đã hai ngày, có đói bụng không? Ngài chờ một lát, ta đi nấu cơm cho ngài.”
Y vỗ nhẹ lưng nam nhân, cho đến khi đối phương yên tĩnh mới bước nhanh rời đi.
Kỳ Tiêu đi vào phòng bếp, thức ăn trước mặt còn nóng hổi, bởi vậy liền bưng lên rất nhanh.
Lâm Tử Nhiên nằm ở đó, cậu mệt mỏi.
Thật là không nghĩ tới, nói có mấy câu mà khó như vậy! Tức giận nha.
Thân thể này thật là tệ, chính mình không thể kiểm soát được bản thân nữa.
Kỳ Tiêu trở lại rất nhanh, y không lập tức tiến lên, mà thấp thỏm dò hỏi: “Ta uy ngài ăn, được không?”
Được hay không đều do ngươi quyết định, hiện tại ta nói không rõ chữ.
Lâm Tử Nhiên đờ đẫn.
Kỳ Tiêu rất cẩn thận ôm lấy cậu, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, tay cầm muỗng hơi dùng sức, nam nhân thuận theo nằm trong ngực y. Hắn sẽ không phản kháng, cũng sẽ không lộ ra thần sắc thất vọng chán ghét, cũng sẽ không chỉ trích y, kích thích y muốn y giết hắn.
Cái gì y cũng không biết.
Kỳ Tiêu nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, cầm muỗng chậm rãi đút Lâm Tử Nhiên ăn cơm.
Lâm Tử Nhiên cảm thấy nuốt vào có chút khó khăn, ăn một bữa cơm thật không thuận lợi, chờ khi ăn xong, cháo đều dính bên môi hoặc trên cằm, vạt áo cũng bị dính bẩn.
Kỳ Tiêu liên tục nói xin lỗi, giúp cậu thay y phục sạch sẽ.
Trong quá trình thay y phục, nhìn thấy dấu vết trên người nam nhân, một mảng xanh tím đều do chính mình lưu lại, tỏ rõ hành vi thú tính của mình, cái này khiến tay y run lên.
Hận không thể giết chết bản thân.
Rốt cuộc mình đã làm gì?
Lồng ngực Kỳ Tiêu đau buồn đến mức không dám xem, y nhẹ nhàng đặt Lâm Tử Nhiên nằm xuống, cho đến khi nam nhân lần nữa hôn mê, lúc này mới bước ra cửa phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt nhiễm một tầng u ám.
Y xoay người trở lại địa lao.
Đồ Kỳ Chi đã được thả nhưng vẫn bị giam giữ, hắn thập phần căng thẳng khi nhìn thấy Kỳ Tiêu đến đây.
Sắc mặt Kỳ Tiêu cứng đờ, khàn giọng nói: “Hồn cổ có cách giải không?”
Đồ Kỳ Chi lắc đầu: “Theo ta được biết, không có cách nào giải được hồn cổ, chỉ có thể dời đi, nhưng biện pháp này chỉ có mình U Trì biết..”
Giọng nói Kỳ Tiêu lạnh băng, đột nhiên lạnh lùng nói: “Nói bậy, vậy tại sao Lan Quân Hà lại làm được?”
Đồ Kỳ Chi giật mình: “Ta, ta cũng không rõ lắm..”
Kỳ Tiêu liếc hắn một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Y lần nữa bước vào chỗ ở của U Trì.
Bất luận thế nào đi nữa, y phải tìm được biện pháp dời hồn cổ! Có lẽ chỉ cần hiện tại dời trở về, Lan Quân Hà vẫn còn cứu được, nhất định còn kịp, nhất định còn kịp..
Kỳ Tiêu tự nói với bản thân, y muốn dời hồn cổ về.
Có lẽ như vậy, Lan Quân Hà còn có thể sống sót.
Kỳ Tiêu tìm kiếm không biết ngày đêm, thậm chí còn bảo người của Phượng Trạc cùng tìm giúp, hận không thể đào ba thước đất U Lan Cảnh lên!
………………
Thời gian Lâm Tử Nhiên ngủ càng nhiều, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít.
Mỗi lần cậu tỉnh lại không lâu sau Kỳ Tiêu liền xuất hiện. Kỳ Tiêu vừa dịu dàng vừa cẩn thận đút cậu ăn cơm, giúp cậu chà lau thân thể, thay y phục cho cậu; thoạt nhìn tính tình yên tĩnh bình thường, không tuyệt vọng và khổ sở giống lần trước, điều này khiến Lâm Tử Nhiên chậm rãi yên lòng.
Có lẽ Kỳ Tiêu còn mạnh mẽ hơn cậu tưởng tượng, co được duỗi được!
Chớp mắt mấy ngày trôi qua.
Hôm nay Kỳ Tiêu lại thủ Lâm Tử Nhiên, nhìn cậu ngủ say rồi lần nữa bước vào chỗ ở của U Trì.
Qua nhiều ngày như vậy, xuất động tất cả mọi người nhưng không thu hoạch được gì.
Y đã tìm tất cả nơi có thể tìm..
Nhưng, đều không có.
Hy vọng chậm rãi biến thành tuyệt vọng, tuyệt vọng biến thành im lặng.
Trong lúc hốt hoảng, Kỳ Tiêu đi trên thạch đạo vắng lặng tối đen, sau đó đi đến mật thất trước đó từng nhốt nam nhân.
Thạch thất ẩm ướt âm lãnh, hiện giờ trống rỗng.
Kỳ Tiêu bước vào, nhắm mắt lại, trước mắt dường như hiện lên cảnh tượng nam nhân xuất hiện trong tầm mắt y ngày hôm đó.
Ngày đó, y từng cho rằng trời cao ban ân.
Vì người này vẫn còn sống.
Hắn còn chưa chết.
Lúc ấy trong lòng y không phân rõ thứ tình cảm này rốt cuộc là gì, hiện tại cuối cùng y cũng hiểu được, lúc ấy trong lòng mình tồn tại may mắn... Y may mắn vì Lan Quan Hà vẫn còn sống, may mắn lấn át cả lòng căm hận.
Y may mắn rằng người này còn sống, chứ không phải chết trong tay U Trì, y cao hứng vì U Trì đã lừa mình.. Lan Quân Hà không chết.
Nhưng hiện tại y đã hiểu.
U Trì không lừa y.
Cũng hiểu hàm nghĩa nụ cười lúc sắp chết của U Trì.
Gã nói, là y đã giết cậu.
Sự thật đúng là như thế.
Thời điểm U Trì chết, kỳ thực đã mang theo mạng sống của Lan Quân Hà, hắn chú định sẽ chết trong trận chiến này, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đưa cho mình hy vọng hư vô mờ mịt.
Đó không phải là ban ân, chỉ là một trò đùa dai của U Trì.
Y vui mừng, y may mắn, đều là một hồi chê cười.
Thời điểm y tự tay giết chết U Trì, thì cũng đã tự tay giết chết người mình yêu thương nhất.
Thời gian hiện tại, bất quá là ông trời để lại cho y thời gian sám hối... Nhưng ngay cả như thế, một chút thời gian cuối cùng mà y cũng không nắm chắc thật tốt, y không chiếu cố tốt Lan Quân Hà, ngược lại còn thương tổn hắn, khiến hắn thất vọng khổ sở về y.
Kỳ Tiêu chậm rãi trượt chân ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, y ngửa đầu nhắm hai mắt lại.
Hốc mắt có chút chua xót.
Đưa tay phất qua khuôn mặt mình, hình như là nước mắt ẩm ướt.
U Trì không để lại biện pháp dời hồn cổ, gã sẽ không lưu lại bất cứ hy vọng nào cho mình, chính mình hẳn nên nhận rõ hiện thực, nhưng vẫn cố chấp ôm hy vọng xa vời.
Nhưng không.
Hắn không có hy vọng, mọi hy vọng của hắn đều bị chính tay y chôn vùi.
Nếu mình không giết U Trì thì tốt rồi.
Hận thù cái gì, trả thù cái gì, đều không quan trọng..
Kỳ Tiêu thấp giọng cười, phảng phất như đang khóc, giọng nói quái dị khó nghe.
Y chỉ là, muốn cậu sống sót thôi mà.
Cho dù phải trả giá hết thảy, cũng không quan hệ.
Nhưng y lại không có cơ hội vãn hồi.
………………
Hôm nay Lâm Tử Nhiên tỉnh dậy, phát hiện Kỳ Tiêu đang canh giữ ở bên cạnh, vẻ mặt thiếu niên trông có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng quyến luyến, y nằm bên cạnh cậu, tựa như cánh chim mệt mỏi ỷ lại vào cậu.
Thấy cậu đã tỉnh, Kỳ Tiêu lộ ra vẻ mặt vui mừng, lông mi khẽ run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Sư thúc, ngài đói rồi sao? Ta đi nấu cơm cho ngài.”
Y lập tức chạy chậm ra ngoài, chẳng bao lâu dọn lên một bàn đồ ăn thật lớn, dùng biểu tình lấy lòng nhìn cậu, nói: “Ngài muốn ăn cái gì? Cái này, cái này.. hay là cái này?”
Lâm Tử Nhiên nuốt nuốt nước miếng, đừng nói cái bàn đồ ăn này rất hấp dẫn cậu, cậu muốn ăn tôm thủy tinh kia, vì thế ê ê a a chỉ về phía đó, ăn ăn ăn, mau đút ta ăn!
Kỳ Tiêu lập tức hiểu ý, gắp một miếng đút cho cậu ăn, sợ cậu bị sặc, vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Hương vị tuyệt vời!
Lâm Tử Nhiên muốn ăn cái gì liền chỉ cái đó, Kỳ Tiêu từ nhỏ đã giỏi nhìn mặt đoán ý, bữa cơm này hầu hạ cậu đặc biệt thoải mái, không khỏi lộ ra ánh mắt tán dương với Kỳ Tiêu.
Kỳ Tiêu nhìn nam nhân đang nở nụ cười xán lạn, hắn hoàn toàn không biết gì cả, vui vẻ ăn, cười vui vẻ với mình, hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm sự tình quá đáng với hắn cỡ nào...
Hắn đều không nhớ rõ.
Ánh mắt Kỳ Tiêu buồn bã, hơi siết chặt nắm tay, nhưng rất nhanh nở một nụ cười thật tươi, vòng tay qua eo Lâm Tử Nhiên, dựa đầu vào vai cậu, giọng nói khàn khàn lưu luyến: “Sư thúc, chờ ngài tốt lên chúng ta sẽ rời khỏi nơi này; ta còn rất nhiều nơi chưa đi qua, nghe nói bên ngoài rất thú vị, ngài đi cùng ta có được không..”
Y nói nói, lộ ra thần sắc chờ mong, tự lẩm bẩm: “Ngài đối với ta tốt như vậy, nếu không phải ngài, ta đã sớm chết.. Sau này để ta chiếu cố ngài được không, ta nhất định sẽ chăm sóc ngài thật tốt…”
Kỳ Tiêu nói nói, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, sâu trong đôi mắt phượng chứa đựng sự quyến luyến và dịu dàng vô hạn, y vòng tay ôm lấy eo Lâm Tử Nhiên, chậm rãi siết chặt, dường như còn có chút thẹn thùng: “Sư thúc, ta ta thật sự, thật sự thích ngài.. Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau, đúng không?”
Vốn dĩ Lâm Tử Nhiên rất vui vẻ, cậu còn tưởng rằng Kỳ Tiêu đã buông tay, biết sinh tử không thể cưỡng cầu; ai biết giờ phút này y nhìn thấy bộ dáng si ngốc của cậu, lại tự hạ quyết định, trong lòng tức khắc bắt đầu sốt ruột, đứa nhỏ này sẽ không bị ép điên rồi chứ!
Không được không được, chính mình sắp phải chết, không thể để Kỳ Tiêu như vậy.
Lâm Tử Nhiên bắt lấy, sốt ruột muốn nói: “Ngươi, ngươi... Sư, sư tỷ..”
Ta vì sư tỷ nên mới đối tốt với ngươi thôi, ngươi nên biết điều đó, ngàn lần đừng phạm sai lầm mà thật sự yêu ta nha!
Kỳ Tiêu ngơ ngẩn nhìn cậu, thật lâu sau, trái tim như chậm rãi bị xé nát, đau đớn khiến y cơ hồ không thở nổi.
Thời điểm y cho rằng đã đi vào vực sâu, hóa ra lại càng rơi xuống sâu hơn.
Y cố ý trốn tránh sự thật, không muốn nhớ tới mọi thứ, cuối cùng không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.
Sư tỷ?
Ngươi nhớ tới mẫu thân của ta.
Đúng vậy, ta đều biết, sở dĩ ngươi đối tốt với ta, chỉ bởi vì mẫu thân của ta thôi, ta đều biết..
Ở trong mắt ngươi, ta chỉ là hài tử của nữ nhân ngươi thích.
Bộ dáng của ta có phải rất giống nàng hay không?
Ngươi trả giá vì ta nhiều như vậy, thời điểm ngươi làm bạn với ta có nhớ tới nàng hay không?
Chỉ là, ta yêu ngươi.
Tình cảm mà ta dành cho ngươi không chỉ là tôn trọng trưởng bối, mà còn vì ta yêu ngươi.
Nhưng ngươi không biết.
Về sau cũng không có cơ hội biết.
Kỳ Tiêu cúi đầu cười tự giễu, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại không nhìn ra chút mảy may cảm xúc nào. Y ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng thật chặt, ôn nhu nói: “Ngươi có thể xem ta thành nàng, ta vẫn sẽ luôn bên cạnh ngươi..”
Ngươi có thể phân biệt được ta và nàng hay không.
Đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh ta, chỉ cần ngươi còn sống, trong lòng ngươi yêu ai đều không quan trọng.
Cho dù ngươi đối tốt với ta chỉ vì nàng.
Cũng không quan trọng...
Lâm Tử Nhiên: “... Ý tôi không phải vậy.”
Hệ thống: “Vậy ý cậu là gì?”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Dựa vào, y có ý gì? Bộ dáng ngốc nghếch, ai mà biết ngươi có ý gì? Tức giận.
Lâm Tử Nhiên coi như hoàn toàn từ bỏ.
Cậu phát hiện rằng mặc kệ mình nói gì đi nữa, cuối cùng mọi chuyện đều chêch lệch như trời với đất, tốt nhất là không nên nói gì cả.
Mệt tâm, dứt khoát đi ngủ!
Kỳ Tiêu ôm Lâm Tử Nhiên, ánh mắt dao động, do dự hồi lâu mới mở miệng nói: “Sư thúc, ngươi có thể ôm ta một cái được không?”
Lâm Tử Nhiên không có phản ứng, nhưng Kỳ Tiêu cũng không thất vọng, y nhẹ nhàng kéo tay Lâm Tử Nhiên qua khoác lên người mình, nhích đến gần Lâm Tử Nhiên, ánh mắt quyến luyến dịu dàng mà cố chấp, hai người lặng lẽ rúc vào nhau.
Không nhúc nhích.
………………
Dựa vào người này cảm thấy thập phần an tâm, đêm đó Kỳ Tiêu khó lòng ngủ được, thời điểm sắc trời tờ mờ sáng, ánh nắng sáng chiếu vào qua khe cửa, y chậm rãi mở mắt ra, muốn đánh thức Lan Quân Hà dậy, nhưng vừa chạm nhẹ vào, lòng bàn tay cảm nhận một mảnh lạnh ngắt.
Nam nhân lẳng lặng nằm đó, như thể đang ngủ, thần sắc an bình thanh thản.
Chỉ là lồng ngực hắn không còn phập phồng, thân thể cũng không còn độ ấm.
Kỳ Tiêu cảm thấy thân thể nặng tựa ngàn cân, dường như bấm nút pause, thật lâu sau y mới đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của nam nhân, cẩn thận dán vào mặt cậu, thấp giọng cầu xin: “Sư thúc, dậy đi, trời sáng rồi.”
Nhưng nam nhân không trả lời, giống như những lần trước chìm vào giấc ngủ say.
Kỳ Tiêu trầm mặc ngồi ở trên giường, hồi lâu đi ra ngoài nấu bữa sáng mang vào, đi ra đi vào, nhưng nam nhân vẫn chưa thức dậy. Kỳ Tiêu lộ ra thần sắc thấp thỏm bất an, giọng nói khàn khàn mang theo tia nghẹn ngào: “Đừng ngủ nữa, có phải ngài lại gạt ta đúng không? Ngài đang gạt ta..”
Nam nhân vẫn không có phản ứng.
Kỳ Tiêu canh giữ bên người cậu, vẫn không nhúc nhích.
Từ ngày đến đêm, từ đêm đến ngày.
Kỳ Tiêu ngồi ở bên cạnh nam nhân, nắm lấy tay đối phương, một khắc cũng không buông, bàn tay kia lạnh lẽo như băng, vì thân thể cậu cũng lạnh lẽo như thế. Kỳ Tiêu cầm tay cậu ủ ấm, nhưng làm thế nào cũng không nóng lên được, y bắt đầu cảm thấy vô lực, vẻ mặt suy sụp và khổ sở, trầm giọng nói: “Có phải ngài còn trách ta không? Ta biết sai rồi, ngài đừng làm ta sợ, mở mắt ra nhìn ta một cái có được không..”
“Đều do Tiêu Nhi không đúng, ngài tha thứ cho Tiêu Nhi một lần được không?”
Trong mắt Kỳ Tiêu thoáng hiện một tầng hơi nước, nhưng dù có cầu xin thế nào đi nữa, nam nhân kia vẫn không hề đáp lại.
Y biết tất cả là lỗi của mình, cho nên sư thúc mới không thèm quan tâm đến y, ai bảo mình đã làm sự tình quá đáng như vậy?
Y không đáng được tha thứ.
Kỳ Tiêu cứ như vậy ngồi quỳ bên cạnh nam nhân, y khẽ vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt đối phương.
Buổi sáng ngày thứ ba.
Kỳ Tiêu lung lay đứng dậy, bưng nước và khăn lông tới lau mặt giúp Lan Quân Hà, sau khi đổi y phục liền ôm y ra sau núi.
Thanh y thúc thúc trước kia luôn bồi y tu luyện ở nơi này.
Kỳ Tiêu cẩn thận đặt Lan Quân Hà dưới tàng cây, ngồi dựa vào thân cây, sau đó tiến về phía trước bắt đầu luyện võ. Chiêu thức của y trầm ổn hữu lực, ngay ngắn, luyện tập thập phần nghiêm túc, rất nhanh đổ mồ hôi đầm đìa.
Sau khi luyện mấy lần, Kỳ Tiêu lau mồ hôi đi tới chỗ Lan Quân Hà, lộ ra nụ cười thẹn thùng lấy lòng: “Sư thúc, ta luyện như thế nào?”
Lan Quân Hà không đáp.
Kỳ Tiêu lo lắng nói: “Ngài không nhìn rõ sao? Ta luyện lại cho ngài xem.”
Trước kia ngươi luôn yên lặng làm bạn bên cạnh ta, hao tổn tâm trí chỉ điểm ta, mài giũa ta... Khi ấy ta không rõ, nhưng bây giờ ta đã hiểu, những lời ngươi nói, những điều ngươi làm, đều hy vọng ta trở nên cường đại hơn.
Bởi vì trên thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót, ngài muốn bảo hộ ta..
Thời điểm ngươi đánh ta mắng ta, trong lòng ngươi còn đau hơn ta nhiều.. Ngươi chưa bao giờ thật sự muốn ta bị thương, vậy nên đêm hôm đó ngươi mới dịu dàng đến giúp ta chữa thương như vậy; ngươi sợ ta ăn không ngon ngủ không ấm, thế nên mới trộm đưa đồ cho ta dùng, thời điểm ta đau đớn khổ sở, còn phải kiên nhẫn dỗ ta ngủ.
Hiện giờ ta đã hiểu nỗi khổ tâm của ngươi.
Ngươi không thể bảo vệ mẫu thân ta, thế nên ngươi muốn bảo vệ ta.
Những kỳ vọng của ngươi ta sẽ giúp ngươi thực hiện.
Kỳ Tiêu rũ mắt, y xoay người luyện tập thêm một lần nữa.
Cho đến khi sắc trời dần dần tối sầm.
Hoàng hôn đến Kỳ Tiêu mới ôm Lan Quân Hà trở về, Lan Quân Hà không ăn được thứ gì, Kỳ Tiêu không bỏ được lăn lộn, đặt cậu xuống giường, bản thân nằm xuống cạnh người cậu, không dời tầm mắt nhìn đối phương chăm chú.
Cho đến rạng sáng ngày hôm sau.
Kỳ Tiêu đỡ Lan Quân Hà ngồi dậy, cười nói với cậu: “Sư thúc, ngài xem thời tiết hôm nay thật tốt, ta mang ngài ra ngoài hít thở không khí nhé?”
Y sửa sang y phục Lan Quân Hà cho tốt rồi nhẹ nhàng chải đầu giúp cậu, thỉnh thoảng nói vài câu.
Khi Phượng Trạc đến, đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy.
Nam nhân thanh lãnh ngồi dựa vào mép giường nhắm mắt lại, dường như đang chìm vào giấc ngủ say, trong khi đó một tay Kỳ Tiêu chăm chú chải tóc cho cậu, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng quyến luyến, khuôn mặt mang theo nụ cười tươi tắn, tựa hồ muốn nói điều gì đó...
Đột nhiên Phượng Trạc thấy không nhìn được.
Hắn cho rằng sau khi vạch trần chân tướng, Kỳ Tiêu có thể tỉnh ngộ, cho Lan Quân Hà một cái chết thống khoái, rồi hoàn toàn buông tay.
Nhưng kết quả?
Trong nháy mắt, Phượng Trạc bắt đầu không xác định được hành động của mình rốt cuộc là đúng hay sai, có lẽ… Hắn đã sai.
Hắn trầm ngâm một lát, bước qua nói: “Hắn đã chết rồi.”
Động tác của Kỳ Tiêu chợt dừng, y quay đầu lại, khuôn mặt tựa hồ cực kỳ phẫn nộ, nhưng cố gắng kìm nén, hạ giọng nói: “Ngươi đi đi, đừng làm ồn đến sư thúc, ta sợ sư thúc không vui.”
Phượng Trạc lạnh lùng nói: “Ngươi còn không rõ sao? Hắn đã chết rồi!”
Sắc mặt Kỳ Tiêu hơi thay đổi, tựa hồ có chút sốt ruột, ánh mắt đột nhiên biến thành lạnh lùng, phiếm quang mang nguy hiểm, nói từng chữ một: “Hắn còn chưa chết đâu, nếu ngươi cứ tiếp tục nói bậy, đừng trách ta không khách khí.”
Phượng Trạc nhìn vào hai mắt Kỳ Tiêu thật lâu, sau đó chậm rãi nói: “Rốt cuộc chuyện như thế nào, trong lòng ngươi biết rõ, ta đã nói hết lời rồi.”
Phượng Trạc lắc đầu, cuối cùng xoay người rời đi.
Trên đời này ai cũng có thể cứu được, chỉ là không cứu được người tự lừa mình dối người.
Mắt thấy Phượng Trạc rời đi, Kỳ Tiêu vội vàng quay đầu lại, giọng nói thấp thỏm nói: “Sư thúc ngài đừng nóng giận, hắn nói bậy thôi, ta sẽ chiếu cố ngài thật tốt, ngài sẽ không có việc gì.”
Y nói xong, cõng Lan Quân Hà ra cửa.
Ngày đó Kỳ Tiêu cơ hồ để lại dấu chân ở những nơi họ từng đi qua.
Kỳ Tiêu nhớ tới từng cảnh tượng cả hai sống cùng nhau, nhớ tới mười năm thăng trầm ngọt ngào xen lẫn đắng cay.. Nhớ đến dáng vẻ Lan Quân Hà mặt ngoài lãnh đạm, nhìn như hung dữ nhẫn tâm với chính mình, nhưng sau lưng lại vô cùng dịu dàng, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp; ngay sau đó lại thấy ảo não không thôi, chính mình khi đó không hiểu chuyện, làm sao cũng không hiểu đó là Lan Quân Hà bảo vệ y.
Vẫn là y không đủ thông minh.
Vì thế càng nghĩ càng khổ sở và áy náy.
Buổi tối Kỳ Tiêu mang Lan Quân Hà về nhà, dàn xếp mọi thứ giống như ngày thường, tuy rằng Lan Quân Hà chưa bao giờ đáp lại y, nhưng trước sau y không hề chậm trễ, luôn cẩn thận chiếu cố cậu rất tốt.
Như muốn bù đắp lại những sai lầm xảy ra trong quá khứ, nói ra hết những lời trước kia chưa kịp nói.
Đêm nay Kỳ Tiêu lau mặt giúp Lan Quân Hà, cho dù động tác của y rất mềm nhẹ, nhưng khi chạm vào khuôn mặt Lan Quân Hà, một lớp da chợt tróc ra.
Kỳ Tiêu nhìn khuôn mặt bị tổn hại của cậu, sợ hãi không thôi, liên thanh nói lời xin lỗi, trong mắt tràn đầy khổ sở và ủy khuất: “Xin, xin lỗi, ta không phải cố ý...”
Y nhìn nam nhân như vậy trong lòng cực kỳ khổ sở, ta làm việc không cẩn thận như vậy, ngươi không trách ta chứ?
Tại sao không mắng ta nữa?
Kỳ Tiêu đứng ngồi không yên, y bỗng nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đi ra ngoài rồi trở về, lấy chiếc mặt nạ màu đen quen thuộc đeo lên cho Lan Quân Hà, như thế sẽ không nhìn thấy tổn thương trên mặt nam nhân nữa.
Không sai, cậu vẫn còn sống một cách hoàn hảo.
Kỳ Tiêu cảm thấy an tâm, y nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân, khẽ thì thầm, trong mắt tràn đầy chờ mong: “Thanh y thúc thúc, ngươi đã đáp ứng ta chờ khi tất cả kết thúc sẽ rời đi cùng ta...”
“Hiện tại tất cả đã kết thúc, chúng ta rời khỏi nơi này, đến nơi chỉ hai chúng ta thôi, được không?”
Một câu hỏi nhẹ nhàng, thấp đến mức giống như muốn dung nhập vào màn đêm.
Nhưng tràn đầy thành kính và kiên định.
Như lời hứa hẹn tuyên cổ bất biến.
Trên thế giới này, không có bất luận chuyện gì có thể chia cắt được họ.
Ngay cả cái chết cũng vậy.
………………
Sau khi Phượng Trạc xử lý xong sự tình U Lan Cảnh, trước khi rời đi, nghĩ nghĩ vẫn nên đến tạm biệt Kỳ Tiêu.
Y lần nữa bước vào sân viện kia, nhưng không ngờ bên trong lại thập phần yên tĩnh.
Yên tĩnh giống như không người.
Phượng Trạc nghi hoặc bước vào, cửa sổ mở toang, mùi hương nồng đậm hòa lẫn với mùi xác chết, giờ phút này sắp tan hết.
Căn phòng trống rỗng, không có gì dư thừa, duy chỉ trong một góc lưu lại nửa thanh đoạn kiếm của Kỳ Tiêu.
Còn người, lại không thấy đâu.
****
*Editor có lời muốn nói: các bạn thích nhất thế giới nào nè, hãy comment cho mình biết với nhé.
Thời gian này mình rất bận vì phải đi học tiếng trung nữa, khi nào có thời gian rảnh mới edit được, còn 10c về cp chính Lâm Tử Nhiên và Quý Sâm, các bạn hãy chờ nhé.