09. Bị phát hiện
Tuy ngày hôm sau eo mỏi lưng đau, nhưng thân là một diễn viên đủ tư cách, làm sao có thể vì việc riêng mà chậm trễ công việc? Rất nhanh Lâm Tử Nhiên cùng Quý Sâm trở lại đoàn phim.
Nhưng vì tị hiềm nên Lâm Tử Nhiên không dọn đến ở cùng Quý Sâm, trong lòng Quý Sâm không mấy vui nhưng vẫn tỏ vẻ lý giải.
Thấy Quý Sâm thông tình đạt lý như thế, Lâm Tử Nhiên càng cảm thấy áy náy.
Chính mình không cẩn thận đập trúng đầu, vừa quên mất bạn trai, hiểu lầm dụng tâm của hắn không nói, còn ở trong trò chơi đội nón xanh cho hắn.
Giờ nghĩ lại, Quý Sâm giới thiệu cho cậu một cơ hội thử vai, cũng là muốn cậu được như ước nguyện, càng muốn có nhiều thời gian hơn ở cùng cậu, rốt cuộc cuối cùng cậu cũng đóng chung phim với Quý Sâm! Nhưng lại không chịu ở cùng hắn..
Vì đền bù cho Quý Sâm, Lâm Tử Nhiên khó có khi chủ động.
Hôm nay Lâm Tử Nhiên không có suất diễn, cho nên sáng sớm đi ra ngoài mua đồ ăn, thi triển kỳ nghệ nấu bữa tối cho Quý Sâm.
Quý Sâm trở về sau một ngày bận rộn, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, đi vào bếp nhìn thấy, nhướn mày kinh ngạc nhìn Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên nở nụ cười, kéo hắn ngồi xuống bàn ăn, hào khí tận trời nói: “Anh ngồi đi!”
Nói xong bưng đồ ăn ra.
Tầm mắt Quý Sâm đảo qua mặt bàn, mấy món ăn rất thơm ngon, thoạt nhìn không tệ, thời điểm ở trong trò chơi, hắn may mắn được nếm thử tay nghề nấu nướng của Lâm Tử Nhiên.
Giờ phút này lần nữa nếm lại mùi vị quen thuộc, tâm tình có chút phức tạp, có chút hoài niệm, có chút bất đắc dĩ, có chút ghen tị, còn có chút khổ sở.
Hắn chưa bao giờ biết, chính mình có một ngày sẽ vì một miếng cơm mà trở nên ưu sầu.
Quý Sâm ăn một lát rồi buông đũa, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Tử Nhiên hai mắt lóe sáng, thanh niên lộ ra biểu tình cầu khen ngợi, cười hì hì nói: “Thế nào? Ăn ngon không?”
Mùi vị không tệ, nhưng...
Quý Sâm ý vị thâm trường nhìn cậu, hài hước nhếch môi, chậm rãi mở miệng: “Em học nấu ăn từ khi nào?”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Học nấu ăn khi nào? Tất nhiên là học trong game vì... Học để sống sót! Mặc dù nấu cho NPC ăn, nhưng đó đều là thuận tay, chủ yếu là để thỏa mãn bản thân.
Nhưng nếu giải thích theo cách này, e rằng ba ngày ba đêm cũng chưa nói hết.
Vừa mới làm hòa, không cần đào hố chôn mình, về sau lại tìm cơ hội giải thích.
Lâm Tử Nhiên chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn Quý Sâm: “Em muốn tạo cho anh một sự bất ngờ, trộm học ấy mà.”
Quý Sâm: “... À.”
Khuôn mặt Lâm Tử Nhiên cứng đờ, sao cứ có cảm giác Quý Sâm không vui nhỉ? Vì hắn mà cậu trộm học nấu ăn, hắn nên cảm động không thôi mới phải?
Vẻ mặt châm chọc này là sao? Không phải phát hiện cậu nói dối hắn đó chứ?!
Trong lòng Lâm Tử Nhiên lộp bộp.
Không được không được, chính mình phải cứu giúp một chút!
Lâm Tử Nhiên nghiêm túc nhìn hắn cười: “Nếu anh thích, em có thể làm cho anh mỗi ngày! Ngày mai anh muốn ăn gì? Cá lư hấp nhé?”
Quý Sâm nhìn đôi mắt đen láy của thanh niên chăm chú, bên trong tràn đầy ý cười ấm áp, nghiêm túc lấy lòng hắn, thời điểm cậu nói ra những lời này với dáng vẻ như vậy... Thật sự khiến người ta khó mà tức giận.
Cho dù trong lòng anh rất rõ, đây chỉ là mấy lời em thuận miệng nói cho có lệ.
Anh chẳng những biết em học nấu ăn như thế nào, mà còn biết em nấu ăn cho ‘người đàn ông khác’... Anh còn biết em..
Quý Sâm nhớ tới những sự tình đó, tâm tình có chút phức tạp.
Rốt cuộc lúc đó hắn nghĩ gì mà lại nghĩ ra phương pháp này để truy lão bà? Vốn tưởng Lâm Tử Nhiên có thể phát giác điều không đúng... Tuy hắn nỗ lực theo đuổi, không tiếc làm cốt truyện sụp đổ, ngoại trừ việc duy trì thiết lập nhân vật cơ bản, thời gian còn lại đều tìm mọi cách yêu đương với cậu.
Lâm Tử Nhiên vẫn thờ ơ không phát hiện! Thậm chí luôn muốn đá hắn đi! Đầy đầu chỉ có cốt truyện.
Em thật sự không cảm thấy có gì đó không đúng, thật sự hoàn toàn không nhớ ra anh sao?
Hao hết tâm tư, chẳng những không đạt được mục đích, mà còn làm cho bản thân ngột ngạt... Quý Sâm cảm thấy trong lòng hậm hực.
Nếu sớm biết kết quả là như vậy, hắn sẽ không dùng phương thức này, hi vọng xa vời trong lúc ở cùng Lâm Tử Nhiên có thể phát hiện một chút khác thường, có thể nhớ ra hắn... Quanh co lòng vòng đều vô dụng, còn không bằng trực tiếp hữu dụng hơn.
Quý Sâm thở dài, cúi đầu ăn cơm!
Thấy Quý Sâm không truy vấn mình nữa, Lâm Tử Nhiên thở ra một hơi, nguy hiểm quá nguy hiểm quá.
Nếu Quý Sâm tiếp tục truy vấn, cậu sợ rằng mình không cẩn thận liền lòi.
Vốn tưởng rằng chỉ là trò chơi mà thôi, tùy tiện chơi không sao cả, ai biết thế nhưng mình có bạn trai, nhớ tới những ngày tháng không biết xấu hổ, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác phản bội bạn trai.
Phi phi phi! Cậu mới không phản bội bạn trai!
NPC đều là mây bay!
Hiện thực mới là thật!
Hơn nữa không phải lúc ấy cậu không nhớ ra sao.
Lâm Tử Nhiên cũng bắt đầu cúi đầu ăn cơm.
Bất quá, mãi cho đến tận hôm trước, cậu còn hoài nghi Quý Sâm liên quan đến trò chơi, bởi vì Quý Sâm và những NPC đó có quá nhiều điểm tương đồng... Ví dụ khẩu vị giống nhau, cảm giác quen thuộc giống nhau và còn rất nhiều chi tiết chưa từng để ý tới, đều thập phần tương tự Quý Sâm.
Cho nên lúc trước mình vẫn luôn cho rằng Quý Sâm có liên quan đến trò chơi... Nhưng giờ nghĩ lại, không phải Quý Sâm giống NPC, mà là NPC giống Quý Sâm mới đúng.
Hừm, vậy thì cũng kỳ quái, tại sao những NPC đó lại giống Quý Sâm như vậy?
Quá trùng hợp rồi đi.
Lâm Tử Nhiên lần nữa sinh ra nghi ngờ, nhưng nghĩ đến mình làm những chuyện chột dạ đó, nơi nào không biết xấu hổ lấy việc này chất vấn Quý Sâm? Lỡ đoán sai ngược lại bại lộ sự tình của mình, mất nhiều hơn được, chẳng phải tự tìm đường chết sao.
Thôi quên đi, dù sao cậu cũng không chơi cái trò chơi rác rưởi đó nữa.
Sự tình cứ thế trôi qua là tốt nhất!
Hai bên đều thấy chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, ai cũng không muốn nhắc tới, nhất thời đạt được sự cân bằng quỷ dị.
………………
Hai người cứ thế đóng phim, chỉ cần tìm được cơ hội sẽ luôn ngọt ngào bên nhau, vì bồi thường Quý Sâm, chỉ cần có thời gian Lâm Tử Nhiên sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn, miễn bàn có bao nhiêu ân cần!
Thời gian mất trí nhớ ngắn ngủi mang đến sự ngăn cách cũng dần phai nhạt.
Bộ phim bước vào giai đoạn sắp kết thúc.
Tối nay Lâm Tử Nhiên trộm đến phòng Quý Sâm, vừa đọc kịch bản vừa ăn vặt, cậu nhìn kịch bản bỗng nhiên nhớ ra, lúc đó cậu còn chưa nhớ lại mọi chuyện, Quý Sâm liền lấy lý do giới thiệu vai diễn lừa cậu vào nhà hắn… Mặt Lâm Tử Nhiên đỏ lên, không ngờ tên gia hỏa này còn có một mặt như vậy, trước kia nhìn không ra.
Lâm Tử Nhiên lén lút liếc mắt nhìn Quý Sâm một cái, bất quá cậu cũng không tức giận bao nhiêu ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, không ngờ tới mất trí nhớ, cuộc sống ban đầu bình đạm như nước chợt biến thành thú vị hơn.. Cũng coi như chút tình thú giữa vợ chồng già?
Hơn nữa suy nghĩ kỹ lại, trong lòng có chút vui mừng nho nhỏ, lúc ấy cậu không rõ, hiện tại sao không biết Quý Sâm dụng tâm?
Hắn cẩn thận chọn cho mình vai diễn này, tìm mọi cách để mình đóng phim, chắc chắn muốn cùng mình xào CP!
Ha ~ muộn tao.
Quý Sâm cũng đang đọc kịch bản, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt lét lút nhìn hắn của Lâm Tử Nhiên, khẽ cong môi, thả kịch bản xuống bước tới.
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Thật ra Quý Sâm rất tùy ý, một tay ôm Lâm Tử Nhiên ngồi lên đùi mình, véo véo mặt cậu, giọng nói nhàn nhạt: “Khi nào thì chúng ta có thể công khai, không cần lén lút như vầy nữa.”
Lâm Tử Nhiên do dự nói: “Cái này không tốt lắm, dù sao chúng ta đều là người của công chúng, đặc biệt là anh..”
Quý Sâm cười haha nói: “Anh không tuyên bố với công chúng, nhưng ở trong giới nói chuyện yêu đương cũng không nên như ăn trộm đúng không? Anh tin tưởng Cố đạo sẽ không tùy tiện nói ra ngoài.”
Lâm Tử Nhiên: “…..” Hình như cũng đúng.
Bản thân mình có khả năng từ thẳng thành cong, luôn cảm thấy Quý Sâm thực sự rất vất vả mới có được cục diện ngày hôm nay, đột nhiên công khai thì không ổn, sợ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Quý Sâm... Nhưng nếu chỉ lén công khai thì ngược lại không sao cả, chỉ cần đừng để paparazzi chụp lại là được.
Lâm Tử Nhiên nghĩ vậy gật gật đầu nói: “Ừm...”
Lúc này Quý Sâm mới vừa lòng, một tay vòng qua ôm eo Lâm Tử Nhiên, cúi đầu xuống hôn, đáy mắt tràn ngập dịu dàng và lưu luyến.
Tuy trong trò chơi từng nhiều lần tiếp xúc thân mật, từng có rất nhiều lần yêu hận đan xen dây dưa bên nhau, còn từng trải qua rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt… Cũng bởi vì quá mức nhập vai, vì một đoạn tình cảm bi thương mà cảm thấy vô vọng.
Thậm chí đôi khi sẽ nghĩ, nếu Lâm Tử Nhiên vĩnh viễn không nhớ lại được, em ấy sẽ không bao giờ yêu mình, sẽ không bao giờ động tâm với mình.
Tựa như trong trò chơi vậy, cho dù mình dùng cách nào em ấy cũng sẽ không có nửa phần rung động, chưa từng nghĩ tới vì mình mà dừng lại..
Nếu điều này là thật..
Chính mình nên làm sao bây giờ?
Có phải hắn sẽ mất đi cậu hay không?
Quý Sâm không dám nói ra, sâu trong nội tâm vô cùng thấp thỏm bất an... Bởi vì lần lượt chia ly, mỗi lần đều vô tình nói cho hắn, tất cả những việc hắn làm đều là phí công, hắn sẽ mất đi người này, cậu cách hắn càng lúc càng xa.
Cho nên hắn không thể không từ bỏ trò chơi, chỉ có thể thông qua hiện thực tiếp cận người này, thời điểm lần nữa bị hiểu lầm, thật ra hắn không tự tin như vậy.
Không xác định chính mình có thể vãn hồi đoạn tình cảm này hay không.
Rất nhiều người bạn quen thuộc, những người mà bạn quen thuộc đó có lẽ vì gặp phải chuyện ngoài ý muốn... Sẽ biến mất trong sinh mệnh của bạn, từ người thân mật nhất biến thành người xa lạ, mà bạn không thể làm gì được.
Quý Sâm ôm chặt lấy Lâm Tử Nhiên, không chút do dự gia tăng nụ hôn sâu.
Cho nên em hoàn toàn không biết, khi em nhớ ra anh, khi anh biết em còn yêu anh.
Anh đã vui mừng thế nào.
Lâm Tử Nhiên bị hôn đến mức không thể hô hấp, Quý Sâm hiếm khi hung ác như vậy, trong trí nhớ Quý Sâm luôn dịu dàng ân cần, nhưng Quý Sâm giờ phút này… Làm cậu nhớ tới mấy NPC trong trò chơi.
Thời điểm bọn họ đối xử với cậu, mỗi một lần tựa hồ đều có cảm giác sinh ly tử biệt, phảng phất dốc hết mọi thứ để yêu cậu, tình cảm của bọn họ quá mức mãnh liệt và cố chấp, điểm này hoàn toàn khác với Quý Sâm trong hiện thực.
Nhưng giờ khắc này, ánh mắt Lâm Tử Nhiên mơ hồ nhìn người trước mặt, dường như trùng điệp với những NPC trong trò chơi.
Lâm Tử Nhiên kinh hãi nhắm mắt lại, có lẽ Quý Sâm vẫn còn giận mình về việc mất trí nhớ, lâu rồi không thân thiết như vậy đi? Hắn không có khả năng là những NPC đó, Lâm Tử Nhiên tự nói với bản thân như vậy..
Tuy rằng thực sự rất giống rất giống.
Hơi thở của Quý Sâm dần dần nặng nề, cọ cọ bên tai Lâm Tử Nhiên, khàn giọng nói: “Chúng ta lên giường thôi..”
Khuôn mặt Lâm Tử Nhiên đỏ bừng.
Đang lúc hai người muốn dời địa điểm tác chiến.
Đúng lúc tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Quý Sâm căn bản không muốn để ý tới, nhưng tiếng gõ cửa kia không buông tha, giống như không mở cửa thì sẽ không bỏ qua.
Lâm Tử Nhiên: “... Anh đi xem đi.”
Sắc mặt Quý Sâm không vui, nhưng Lâm Tử Nhiên đã lên tiếng, hắn thở dài rồi quay người ra mở cửa.
Lâm Tử Nhiên vội sửa sang cổ áo, vuốt tóc, xong mới nhìn ra ngoài.
Một thanh niên mặc quần áo hưu nhàn đứng ở cửa, bộ dáng không tính là anh tuấn nhưng ôn hòa dễ nhìn, lúc cười đôi mắt híp lại, cười ha hả nói: “Quý Sâm, sao lâu vậy mới ra mở cửa? Đang bận gì hả?”
Gương mặt của Quý Sâm tức khắc sa sầm, đứng bất động ở cửa, bộ dạng rất không chào đón.
Thanh niên nhìn dáng vẻ này của hắn liền lộ ra biểu tình thương tâm: “Anh mày nói chứ, dù sao cũng là anh họ của chú, chú như vậy là không lễ phép?”
Lâm Tử Nhiên vểnh tai lên nghe, Quý Sâm còn có anh họ?
Sao trước kia không thấy hắn nhắc tới?
Quý Sâm lạnh lùng liếc mắt nhìn y một cái, mím môi, một lúc sau mới tránh ra, nhàn nhạt nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Viên Hoài thập phần bất đắc dĩ nói: “Không có việc gì thì không thể đến tìm chú sao?”
Quý Sâm lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, chỉ là ý cười không đạt tới đáy mắt.
Viên Hoài liên tục xua tay: “Thôi thôi thôi, đừng như vậy anh mày sợ, anh tới tìm chú thật sự có việc!” Sau đó y chớp chớp mắt, nhìn thấy Lâm Tử Nhiên, lập tức nói: “Uây, em là bạn trai của Quý Sâm đúng không?”
Lâm Tử Nhiên:... Khụ khụ khụ.
“Đây là anh họ của anh, Viên Hoài, trước đó luôn ở nước ngoài gần đây mới về nước.” Quý Sâm mím môi, trầm giọng giới thiệu với Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên vừa nghe liền hiểu, hóa ra vị anh họ này mới về nước, khó trách trước đó mình chưa từng gặp mặt, cậu lễ phép cười nói với Viên Hoài: “Anh khỏe ạ.”
Quý Sâm bước qua nắm tay Lâm Tử Nhiên, lãnh đạm liếc Viên Hoài nói: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Viên Hoài cũng không giận, tự rót cho mình một ly nước, híp mắt, đổi đề tài: “Đúng rồi, công ty trò chơi Giả Tưởng bên kia vừa tung ra hệ liệt mới sắm vai nhân vật nam phụ thâm tình, gần đây anh đang khảo sát, các em chơi qua cảm thấy thế nào?”
Lâm Tử Nhiên sửng sốt, tuy rằng không biết tại sao y lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng câu nói này gợi lên ký ức thảm thiết của cậu!
Bỏ qua đám NPC mê người và phúc lợi cá nhân không nói, đơn giản nhìn từ góc độ thiết kế trò chơi, những NPC não tàn nói chuyện yêu đương và cốt truyện sụp đổ một cách khó hiểu, làm thế nào cũng không thể lấy được điểm A, đối với Lâm Tử Nhiên mà nói không phải hồi ức tốt đẹp gì.
Ban đầu rút thăm trúng thưởng trúng mũ giáp, còn cho rằng vận khí Âu hoàng bám vào người sắp đổi vận, cho đến khi bị hiện thực hung hăng dạy dỗ làm người, mới biết học phần cách chính mình thật xa xôi.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Lâm Tử Nhiên tấm tắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thấy trò chơi này rất có vấn đề! Chẳng ra gì.”
Quý Sâm cũng mặt lạnh, ngoài cười trong không cười nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, trò chơi này chẳng ra gì, tôi thấy không cần xem, trực tiếp hủy luôn đi.”
Hắn ủy thác Viên Hoài gửi mũ giáp trò chơi, nhờ y giúp hắn lấy thân phận NPC tiến vào trò chơi để hắn truy lão bà! Kết quả người này nơi chốn làm hắn ngột ngạt, tự ý chỉnh sửa số liệu trò chơi, tạo cho hắn một đống tình địch và rắc rối, còn lập cho hắn nhiều giả thiết có thân phận hố cha như này.
Ăn khổ không nói, còn phải truy lão bà.
Bởi vì hắn không lấy thân phận người chơi tiến vào, mà là Viên Hoài mở cửa sau lấy thân phận NPC cho hắn vào. Hắn không thể OOC một cách tùy tiện, một khi sụp đổ thiết lập sẽ bị quang não phát hiện cưỡng chế ném ra ngoài.
Nhưng Quý Sâm nghiêm túc hoài nghi sự thất bại của mình có một phần nguyên nhân đến từ Viên Hoài, hắn không tìm y gây phiền toái đã là tốt rồi, còn có thể bày sắc mặt tốt cho y xem sao?
Lâm Tử Nhiên cũng rất bất mãn với con game này, rất tức giận, cái trò chơi rác rưởi, không lấy được học phần không nói, còn khiến cậu bị sắc đẹp dụ hoặc.. Nếu không tại sao cậu phải chột dạ áy náy vì cái trò chơi này chứ?
Cho nên Lâm Tử Nhiên không chút do dự bày tỏ sự bất mãn, ai mà biết Quý Sâm cũng có cùng suy nghĩ như mình!
Tức khắc cảm thấy không hổ là lão công của mình, thật là tâm linh hữu tê!
Nhưng.. Hóa ra Quý Sâm cũng chơi trò này à? Không biết lúc hắn chơi là dạng gì.
Bất quá trình độ Quý Sâm cao như vậy, rõ ràng hắn chơi trò chơi cùng hệ liệt trước đó rất tốt, cũng sẽ bị trò chơi ngược ra bóng ma tâm lý sao? Chẳng lẽ cái hệ liệt mới này có vấn đề?
Lâm Tử Nhiên bỗng có chút tò mò.
Tâm tình Quý Sâm đương nhiên không tốt, đúng là hắn có bóng ma tâm lý, không bao giờ muốn chơi loại trò chơi rác rưởi này nữa, hắn nắm chặt tay Lâm Tử Nhiên, nghiêm túc nói: “Anh cho rằng không cần thiết phải chơi trò chơi này.”
Lâm Tử Nhiên cảm thấy anh quả thật nói đúng lòng em, liên tục gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy! Vấn đề không ít, đặc biệt là những NPC đó, bọn họ quả thật không bình thường!”
Quý Sâm: “….Đúng vậy.”
Lâm Tử Nhiên: “Cũng không biết công ty phá game nào, nhiều BUG trong trò chơi như vậy, có cả đống cốt truyện hố cha rối loạn tùm lum, nói thật chứ em không bao giờ muốn chơi nữa!”
Quý Sâm: “…Anh cũng thế.”
A, không ngờ anh cũng nghĩ như vậy, Lâm Tử Nhiên tìm được tiếng nói chung, tức khắc càng nói càng hăng say kích động.
Hai người chân tình thật cảm diss trò chơi này một lần.
Đang nói một nửa Lâm Tử Nhiên bỗng quay đầu nhìn lại, phát hiện Viên Hoài đứng đó với vẻ mặt xấu hổ, tức khắc có chút ngượng ngùng.
Người ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, chính mình nói nhiều như vậy, xem nhẹ khách là không tốt, Lâm Tử Nhiên vội vàng mở miệng: “Ngại quá, anh đừng để ý.”
Viên Hoài thấy cuối cùng cũng có người để ý đến mình, cảm động không thôi, vội vàng mở miệng: “Không ngại không ngại, à đúng rồi, anh chính là nhà thiết kế của con game này.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Cmn xấu hổ quá!
Lâm Tử Nhiên cảm giác như mình nói xấu sau lưng bị người ta phát hiện trùm bao đánh!
Có phải vừa rồi mình phun tào quá nhiều hay không? Tuy trải nghiệm trò chơi xác thật không tốt lắm, nhưng làm trò trước mặt nhà thiết kế của người ta, chê trò chơi không đáng một đồng, vẫn là không thích hợp đi? Lâm Tử Nhiên cảm thấy thập phần xấu hổ, mặt đỏ bừng không nói nên lời.
Ủa khoan đã, trò chơi này không phải do quang não thiết kế sao? Sao còn có nhà thiết kế nữa? Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên tràn đầy mờ mịt.
Thấy cậu khó hiểu, Viên Hoài cười tủm tỉm giải thích: “Số liệu trò chơi thuộc quyền sở hữu của công ty chúng tôi, đều từ quang não chịu trách nhiệm quản lý vận chuyển, nhưng quang não cũng cần sự can thiệp của nhân viên bảo trì hàng ngày, hơn nữa rất nhiều số liệu của quang não đều do chúng tôi điều chỉnh..”
Quý Sâm lạnh giọng mở miệng, nói bổ sung: “Nếu coi quang não là trí tuệ nhân tạo, như vậy anh ta chính là chủ nhân của trí tuệ nhân tạo. Nhà thiết kế chẳng những có thể tiến hành can thiệp quang não, trên trình độ nhất định còn có thể ảnh hưởng đến tiến trình trò chơi, quyền lợi thật sự rất lớn.”
Lâm Tử Nhiên trợn mắt há mồm khi nghe điều này, hóa ra còn có thể như vậy?
Viên Hoài nghe thấy giọng điệu của Quý Sâm liền biết mình đắc tội hắn quá nhiều, chính mình lúc đó chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn xem náo nhiệt, gia tăng độ khó và lạc thú trong quá trình Quý Sâm truy thê, nếu không vượt qua khổ tận cam lai, làm sao có thể quý trọng tình yêu đẹp đẽ mà mình có được?!
Chú mày nhìn đi, hiện tại có phải cả hai lần nữa tìm về tình cảm mãnh liệt như lúc trước không?
Nhưng bây giờ xem ra Quý Sâm căn bản không hiểu sự dụng tâm lương khổ của mình!
Viên Hoài tiếp nhận ánh mắt Quý Sâm, ý tứ chính là kêu y nhanh cút đi, tức khắc trong lòng phát sầu.
“Quá khen quá khen, kỳ thật quyền lợi của anh cũng không lớn như vậy đâu, sao anh có thể tùy ý thao tác quang não được, anh chỉ là một lập trình viên nho nhỏ thôi..” Viên Hoài lộ ra tươi cười nịnh nọt: “Không nói này nữa, nói chính sự nói chính sự, là thế này, hệ liệt mới của bọn anh không phải sắp giới thiệu với công chúng sao? Yêu cầu quay video tuyên truyền , Quý Sâm chú có thời gian không?”
Quý Sâm: “Không có thời gian.”
Viên Hoài: “….”
Cho dù Lâm Tử Nhiên ngu ngốc lúc này cũng nhìn ra được tình cảm anh em giữa họ không tốt lắm, cậu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chuyện mình không biết thì không tùy tiện xen vào.
Quý Sâm cười lạnh: “Làm người phát ngôn cho loại trò chơi này, tôi sợ làm hỏng đến danh tiếng của tôi, mời anh về cho.”
Vẻ mặt Viên Hoài tràn ngập ủy khuất, mỗi bước đi đều lưu luyến nhìn Quý Sâm, nhưng Quý Sâm tâm lạnh như đá, không dao động, cuối cùng y chỉ có thể cô đơn rời đi.
Thoạt nhìn thập phần nhỏ bé, đáng thương lại bất lực...
Sau khi đuổi tên gia hỏa đáng ghét đi, Quý Sâm đóng cửa một cái rầm, quay đầu lại nhìn Lâm Tử Nhiên cười nói: “Chúng ta tiếp tục?”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
………………
Lâm Tử Nhiên nước mắt lưng tròng nhìn Quý Sâm, hôm nay Quý Sâm thật hung ác, hơn nữa gặp quỷ nhất chính là, tại sao ngay cả vận động trên giường cũng khiến cậu nhớ tới NPC trong game!
Trước kia Quý Sâm không phải như thế.
Quý Sâm ôm lấy Lâm Tử Nhiên, cắn cắn vành tai cậu, cười nhẹ: “Anh làm em vừa lòng không? Thêm lần nữa nhé?”
Lâm Tử Nhiên liên tục lắc đầu: “Vừa lòng, vừa lòng!”
Muốn mệnh sao, tuy bọn họ là quan hệ trúc mã, vẫn luôn thích nhau, nhưng trước khi mất trí nhớ hai người tương đối ngây ngô, kỳ thật làm loại chuyện này không nhiều, từ trước đến nay Quý Sâm vẫn luôn ôn nhu cẩn thận.
Sao cứ có cảm giác kỹ thuật của hắn tiến bộ, không tiết chế như trước?
Trong lòng Lâm Tử Nhiên lộp bộp.
Quý Sâm ôm chặt lấy Lâm Tử Nhiên, trong mắt mang theo ý cười, khuôn mặt ôn nhu; từ nay về sau anh sẽ luôn ở bên cạnh em, không bao giờ cho em cơ hội quên anh nữa.
Hắn bế Lâm Tử Nhiên đi toilet.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, kéo chăn đắp lên, Quý Sâm nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Lâm Tử Nhiên quả thực rất mệt, một tay ôm eo Quý Sâm, tìm tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Quý Sâm nhìn thanh niên đang say ngủ trong lồng ngực, khoanh tay lại, mỉm cười nhắm mắt lại.
Một giờ sau, điện thoại bên cạnh rung lên.
Quý Sâm mở to mắt vừa thấy, nhíu mày nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng kéo tay Lâm Tử Nhiên xuống, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Trong hành lang tối đen, Viên Hoài lẻ loi đứng đó, cười ha hả nói: “A, rốt cuộc chú hết bận rồi à, tâm tình tốt hơn chút nào không? Về sự tình đại ngôn bên kia, chúng ta lại nói tiếp?”
Quý Sâm cực kỳ không kiên nhẫn, cười ha hả: “Tôi chỉ là tới nói cho anh biết một tiếng, đừng tưởng lấy cậu ra uy hiếp thì tôi sẽ nghe theo anh.”
Viên Hoài cười mỉa: “Sao anh mày uy hiếp chú được? Tốt xấu gì anh cũng giúp chú mà, chẳng lẽ trong trò chơi chú không có ngủ với em ấy sao?”
Ngủ thì ngủ được rồi, vấn đề là Lâm Tử Nhiên cho rằng mình là NPC, không biết có bao nhiêu vui vẻ đâu.
Quý Sâm chậc, cười lạnh một tiếng: “Nhưng em ấy có nhớ ra tôi sao? Hơn nữa, mấy tên tình địch đó là sao? Có phải anh sửa chữa trình tự, lén bỏ thêm quang hoàn vạn nhân mê cho em ấy không?”
Viên Hoài: “… Anh không có!”
Quý Sâm không tin, mỉa mai nói: “Anh làm gì thì trong lòng anh tự biết.”
Viên Hoài: “… Cho dù chú không truy được lão bà, giận chó đánh mèo với anh, nhưng anh không có công lao thì cũng có khổ lao mà? Anh còn nhiều lần mật báo cho chú, sao chú nỡ vong ân phụ nghĩa qua cầu rút ván như thế..”
Quý Sâm: “A.”
Viên Hoài thấy Quý Sâm dầu muối không vào, lãnh khốc vô tình, dưới cơn giận dữ không thèm giả bộ nữa, ngoài cười trong không cười nói: “Aiz... Tuy rằng một mảnh tình thâm của chú thập phần cảm động, nhưng nếu Nhiên Nhiên biết chú vì theo đuổi em ấy mà lừa em ấy vào trò chơi, lập mưu lừa em ấy không nói, còn làm sụp cốt truyện hại em ấy không lấy được học phần, không từ thủ đoạn chỉ để ngủ với em ấy; chú mày nói xem em ấy có phẫn nộ hay không? Aiya, nếu em ấy biết những việc này, dù khôi phục trí nhớ rồi thì cũng không tốt.”
Sắc mặt Quý Sâm thay đổi, lạnh lùng nói: “Anh uy hiếp tôi?”
Viên Hoài cười hắc hắc nói: “Anh em chúng ta sao có thể nói là uy hiếp? Đây không phải là đang thương lượng với chú sao? Chú quay đại ngôn miễn phí giúp anh, anh mày đảm bảo đây là bí mật ai cũng không không…” Cũng không biết…
Y còn chưa nói xong, sắc mặt tái nhợt, xấu hổ đứng đó.
Quý Sâm lập tức nhận ra có điều không ổn, lập tức quay đầu nhìn lại, thì thấy Lâm Tử Nhiên khoanh tay ôm ngực, đứng đằng sau sâu kín nhìn họ.
Thấy bọn họ nhìn qua, Lâm Tử Nhiên cong môi, cười một tiếng: “Nói tiếp đi, coi như em không có ở đây là được, em còn muốn nghe tiếp đây.”
Quý Sâm: “….”
Viên Hoài: “......”
****