Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

[Không bằng ngươi dứt khoát nhường thân thể cho ta, chuyện ngươi không dám làm —— ta tới giúp ngươi làm tốt?]

[Chiếm hữu hắn! Hắn chính là của ngươi!]

Sâu trong đôi mắt đen nhánh của Huyền Diễm, ánh sáng kim sắc không ngừng ẩn hiện, trên mặt hắn hiện lên thống khổ giãy giụa, môi mỏng mím chặt.

Không được, không thể.....

Hắn chợt vỗ một chưởng vào ngực chính mình!

Cổ họng Huyền Diễm một trận tanh ngọt, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, nhưng tia kim sắc trong mắt cuối cùng cũng dần tan đi.

Hắn hơi rũ mi, có chút lưu luyến nhìn thanh niên đang nằm trên giường, dường như muốn duỗi tay chạm vào cậu một chút, nhưng thời điểm vừa chạm vào cậu, hắn lại giật mình rụt tay lại.

Hắn càng đến gần Lâm Tử Nhiên thì càng khó khắc chế tâm ma.

Mỗi phút mỗi giây, hắn đều có thể cảm nhận được tâm ma càng lúc càng lớn mạnh… Có ý đồ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, nhất là sau khi hắn không thể lảng tránh tâm ý của chính mình được nữa.

Hắn không biết mình có thể kiên trì tới khi nào.

………………

Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên tỉnh dậy, thế mà chưa thấy chó săn đưa nước rửa mặt tới đâu.

Mỗi ngày quen được người này hầu hạ, bỗng nhiên có một ngày không xuất hiện, có chút không quen. Xảy ra chuyện gì sao?

Lâm Tử Nhiên có chút lo lắng, đi tới trước cửa phòng Huyền Diễm gõ cửa, bên trong yên yên tĩnh tĩnh, hồi lâu cũng không có người trả lời. Lâm Tử Nhiên đầu đầy mờ mịt, định trực tiếp đẩy cửa vào thì cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.

Nam nhân một thân áo xám, biểu tình trầm mặc trước sau như một, mắt đen láy lẳng lặng nhìn cậu.

Lâm Tử Nhiên nhìn thấy khuôn mặt không chút huyết sắc của Huyền Diễm, lập tức lộ ra thần sắc nôn nóng, hỏi: “Không phải ngươi bị bệnh đó chứ?”

Nếu không, làm sao buổi sáng không thấy tới gặp mình?

Quả nhiên như thế!

Huyền Diễm như cũ im lặng không nói.

Lâm Tử Nhiên đã quen với việc người này trầm mặc ít lời, nếu không phải ngẫu nhiên sẽ nói mấy câu thì chính cậu cũng cho rằng hắn là một người câm. Quả thực có thể so với người mù lúc trước.

Ừm, không thích nói chuyện thì không thích nói chuyện, nhưng cậu làm chủ tử cũng không thể mặc kệ chân chó sống chết, dù sao thì cậu chỉ có một chó săn như này thôi.

Lâm Tử Nhiên nắm lấy tay Huyền Diễm, liền nói: “Ta dẫn ngươi đi khám bệnh.”

Nhưng điều khiến cậu ngoài ý muốn là, cậu kéo hắn đi nhưng không kéo được. Cậu quay đầu lại, đối diện với hai mắt thâm thúy và u ám của Huyền Diễm, trong lòng bỗng nhảy dựng, giống như có chỗ nào đó quái quái nhưng không nói nên lời.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Thiếu chủ, tiên sinh mời ngài qua đó một chuyến.”

Chậc, đại ma đầu lại tìm đến cửa.

Mấy ngày nay cậu rất không vui, suýt chút nữa quên mất lão ma đầu này còn ở đây!

Trong lòng Lâm Tử Nhiên căng thẳng đến mức không rảnh lo đi quản Huyền Diễm, nghĩ nghĩ rồi nói với hắn: “Tiền ở trong phòng ta, chính ngươi cầm đi khám bệnh đi, hôm nay không cần chờ ta!”

Dứt lời rồi vội vàng rời đi.

Huyền Diễm nhìn Lâm Tử Nhiên rời đi, sau đó rũ mắt nhìn xuống cánh tay mình mới bị kéo qua, nơi đó dường như còn lưu lại nhiệt độ của đối phương.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được, tại sao Mộ Dương lại thích người này.

Bởi vì người này dù có gặp phải loại bất công, loại tuyệt cảnh nào, chẳng sợ bị ép tu ma đạo.. Thì nội tâm ấm áp vẫn không bị ma diệt, càng tới gần càng sẽ hiểu cái tốt của cậu, vì thế mới luyến tiếc rời đi. Mộ Dương đã sớm hiểu ra điều này, mà chính mình bởi vì cố chấp, không chịu thừa nhận nội tâm, không chịu thừa nhận hai mắt của mình.

Tâm ma nói không sai, chính mình không bằng Mộ Dương.

Ngay cả đạo lý đơn giản như vậy, phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được.

Hắn đã sống rất lâu rất lâu rồi, cho nên không hiểu yêu một người là như thế nào.

Nhất là khi, người này không yêu hắn.

[Ngươi đang ghen tị.]

Tâm ma nói.

Lúc này Huyền Diễm không phủ nhận.

Hắn đã sống mấy chục vạn năm, không biết cái gì là yêu, cái gì là đố kỵ, nhưng bây giờ dường như hắn đã hiểu một chút.

Hắn không chán ghét loại cảm giác này, nhưng nó cũng không phải là một chuyện tốt.


Nếu hắn thực sự thua bởi tâm ma, với tính cách tùy ý làm bậy của tâm ma, gặp tao ương chỉ sợ không chỉ Lâm Tử Nhiên, mà còn là vô số sinh linh Xích Viêm Tiên giới.

Vô luận thương tổn ai, hắn cũng không muốn nhìn thấy.

Cho nên hắn không thể phóng túng bản thân.

………………

Lâm Tử Nhiên đi qua bên chỗ Dạ Lưu Ân.

Mặc dù biết mục đích của lão ma đầu này là sủng hư chính mình, nhưng khi đối mặt với Dạ Lưu Ân cậu vẫn khó tránh có chút khẩn trương.

Dạ Lưu Ân vẫn như cũ mặc bộ áo dài đen, thần thái nho nhã hiền hòa, hắn bảo Lâm Tử Nhiên ngồi xuống, nở một nụ cười hiền từ với cậu: “Diệp Nhi đến Túc Vọng thành cũng được một thời gian rồi. Đã quen chưa?”

Lâm Tử Nhiên không biết hắn có mục đích gì, nên chỉ gật gật đầu không nói.

Dạ Lưu Ân hơi trầm ngâm, biểu tình hơi trầm xuống, ngước mắt nói: “Chỉ là ta nghe bên ngoài có mấy tin đồn rằng, gần đây Túc Vọng thành có ma tu quấy phá, làm không ít người hoảng sợ lo lắng bất an.”

Lâm Tử Nhiên suy tư một lát, tuy nội tâm Dạ Lưu Ân rất xấu xa, chắc chắn không ngại những chuyện mình làm, nhưng hắn vẫn luôn thích giả làm người tốt trước mặt mình. Cho nên…

Lâm Tử Nhiên tự trách nói: “Thực xin lỗi, là ta ra tay không chú ý chừng mực, làm vài người hiểu lầm.”

Dạ Lưu Ân khẽ thở dài, hắn vẫn chưa trách cứ Lâm Tử Nhiên mà là thương tiếc nói: “Những chuyện con làm ta đều biết, những ác nhân đó chết chưa hết tội, con chỉ hảo tâm ra tay cứu người mà thôi, nhưng con phải biết rằng… Tại Xích Viêm Tiên giới, vô luận ma tu chúng ta làm gì cũng là sai, mặc dù con giúp đỡ người khác, người khác cũng sẽ không cảm kích con, mà ngược lại sẽ hại con giết con.”

“Ta không trách con ở bên ngoài thay trời hành đạo, ta rất vui khi con giữ được phần thiện ý này, nhưng chúng ta thân là ma tu vẫn nên cẩn thận hành sự thì hơn, đừng tùy ý bại lộ thân phận của mình. Nếu bị Thánh Cung bên kia phát hiện, sẽ đuổi cùng giết tuyệt chúng ta.” Dạ Lưu Ân nhìn cậu thật sâu, tựa hồ vô cùng lo lắng: “Ta thật vất vả mới gặp lại con, ta không muốn mất đi con nữa, con có hiểu tâm tình của ta không?”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ quả nhiên ngươi sẽ nói vậy, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc động dung, tựa hồ rốt cuộc cũng có chút bị cảm động, thật lâu sau, khàn giọng nói: “Cha…”

Ngón tay Dạ Lưu Ân cong lên, ánh mắt chợt lóe, bình tĩnh nhìn cậu: “Con nguyện ý gọi ta là cha?”

Lâm Tử Nhiên cắn chặt môi.

Dạ Lưu Ân làm ra bộ dáng buồn vui đan xen, đứng lên cười lớn một tiếng: “Hảo, hảo, hảo! Hôm nay có những lời này của con, cha chết cũng cam tâm.”

Hắn đưa tay lên vuốt tóc Lâm Tử Nhiên, ôn hòa mở miệng: “Bây giờ rất nhiều người ở Túc Vọng thành đều biết con là ma tu, chắc chắn có người đã báo lên Thánh Cung, ở đây không an toàn. Tối nay con thu thập một chút, ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này.”

Hả, phải đi bây giờ luôn sao?

Lâm Tử Nhiên có chút do dự, cũng không rõ trong nguyên cốt truyện có đoạn này hay không, nhưng lời Dạ Lưu Ân nói có lý, cậu không có lý do để phản bác, vì thế chỉ có thể đáp ứng.

………………

Lâm Tử Nhiên trở lại sân của mình, suy nghĩ khi chính mình rời khỏi đây, lần này đi theo Dạ Lưu Ân tất nhiên rất nguy hiểm, cũng không biết Dạ Lưu Ân muốn dẫn mình đi nơi nào. Tuy gần đây chó săn hầu hạ làm cậu rất vừa lòng nhưng vẫn không cần mang theo... Đến lúc đó một phàm nhân như hắn mà xảy ra chuyện, ngay cả làm pháo hôi cũng chưa đủ tư cách, chính cậu cũng không thừa năng lực để bảo vệ hắn.

Nghĩ vậy, Lâm Tử Nhiên lại đến gõ cửa phòng Huyền Diễm.

Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là Huyền Diễm không ở.

Lâm Tử Nhiên gãi gãi đầu, hẳn là hắn ra ngoài khám bệnh? Nói không chừng lát nữa hắn về, cậu dứt khoát ngồi ở đây đợi. Chờ mãi chờ, mơ mơ màng màng chờ đến ngủ luôn.

Huyền Diễm chậm rãi đi vào trong sân, liền nhìn thấy Lâm Tử Nhiên ngồi trước cửa phòng hắn, thân mình dựa vào góc tường ngủ say.

Kỳ thật lúc Lâm Tử Nhiên vừa mới đi, hắn cũng lặng lẽ ẩn nấp hành tung đi theo ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này mặc dù hắn vẫn luôn đi theo bên người Lâm Tử Nhiên, nhưng chưa từng thả lỏng cảnh giác với Dạ Lưu Ân.

Trước đó Xích Phong chân nhân tính ra Xích Viêm Tiên giới có một kiếp nạn, rồi hắn phát hiện thân phận Lâm Tử Nhiên là con trai Thiên Ma, sau đó lại thấy được hóa thân của Dạ Lưu Ân lẻn vào Xích Viêm Tiên giới, thì hắn đã hiểu, kiếp nạn này không thoát được quan hệ với Dạ Lưu Ân.

Sở dĩ hắn tới nơi này, nguyên nhân đầu tiên là đánh cược với tâm ma, một nguyên nhân khác đó là muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Dạ Lưu Ân. Cho nên hắn vẫn luôn điều tra kế hoạch của Dạ Lưu Ân, rồi theo đuôi Dạ Lưu Ân đi ra ngoài một chuyến.

Dạ Lưu Ân không tiếc đại giới mạnh mẽ đưa một khối hóa thân của mình đến Xích Viêm Tiên giới. Đừng nói khối hóa thân này chỉ mang nửa phần tu vi, cho dù hắn ta vào thời kỳ toàn thịnh nhất cũng khó mà hoàn toàn đánh vỡ phong ấn Ma giới... Nhưng nếu từ bên trong Xích Viêm Tiên giới đánh ra thì tương đối đơn giản hơn nhiều.

Nhưng đó không phải là một việc dễ dàng.

Lúc trước mình không tiếc hao tổn tâm huyết trọng thương cũng muốn lập 99 cây thông thiên thần trụ, chính là để duy trì một giới yên ổn, cho dù một ngày kia mình không còn nữa, thần trụ này cũng đủ ngăn cản Ma giới xâm lấn.

Hóa thân ngoài kia của Dạ Lưu Ân chỉ mang một nửa tu vi của nguyên thân, tự nhiên không phải là đối thủ của mình, cho nên hắn ta vẫn luôn án binh bất động ở Xích Viêm Tiên giới, lập kế hoạch âm thầm phá hư thần trụ. Nhưng hắn ta thân là thân thể Thiên Ma, thuộc tính bản thân bị thần trụ khắc chế, căn bản không thể tiến vào trong thần trụ... Đó là lý do tại sao hắn để lại huyết mạch của mình ở thế giới này.

Lâm Tử Nhiên đồng thời mang huyết mạch Thiên Ma và Xích Viêm Tiên giới, cậu có thể che giấu thân phận thật của mình tiến vào bên trong thần trụ, lấy ma công nghịch thiên mà Dạ Lưu Ân truyền thụ phá hỏng thần trụ từ bên trong và đánh vỡ phong ấn. Nhưng như thế bản thân Lâm Tử Nhiên nhất định cũng sẽ hôi phi yên diệt.

Đây là kế hoạch của Dạ Lưu Ân.

Hắn ta muốn hy sinh Lâm Tử Nhiên để đánh vỡ phong ấn hai giới.

Nếu chính mình đã biết thì sẽ không bao giờ cho phép loại chuyện này xảy ra.

Lâm Tử Nhiên chính là mấu chốt của một kiếp này. Tuy không hiểu tại sao quẻ tượng thiên văn lại chỉ ra Mộ Dương là người ứng kiếp, nhưng chỉ cần mình ngăn cản Dạ Lưu Ân, một kiếp này tự nhiên sẽ bị diệt trừ trong vô hình.


Lâm Tử Nhiên cũng sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.

Cho nên hắn không cho phép Dạ Lưu Ân mang Lâm Tử Nhiên đi.

Huyền Diễm khẽ thở dài, ánh mắt thương hại. Ngươi cho rằng đó là biểu hiện phụ thân quan tâm yêu thương dành cho ngươi, nhưng ngươi không hề nghĩ tới từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là tế phẩm hắn dùng để mở phong ấn, là quân cờ dùng để xâm lược Xích Viêm Tiên giới.

Xin lỗi, ta không thể để hắn làm vậy.

Huyền Diễm cúi người ôm thanh niên trên mặt đất lên, dịu dàng nhìn cậu, xoay người đưa cậu về phòng. Thời điểm muốn buông thanh niên ra, lông mi của thanh niên trong ngực khẽ rung động, rồi bỗng nhiên mở mắt.

Động tác của Huyền Diễm cứng đờ, lần đầu cảm thấy không biết phải làm sao.

Buông cũng không được, không buông cũng không phải.

Lâm Tử Nhiên dụi dụi mắt, di, mình đã đợi bao lâu rồi, ngủ từ khi nào.. Từ từ, chó săn ôm mình về phòng sao? Chó săn thật là quá tri kỷ, đáng tiếc chính mình sắp phải đi.

Về sau không có mình che chở, hy vọng hắn không cần gặp xui xẻo nữa.

Lâm Tử Nhiên nghĩ.

Mím môi mỏng, Huyền Diễm nhanh chóng đặt Lâm Tử Nhiên xuống, mắt nhìn qua chỗ khác hòng che giấu vẻ mặt mất tự nhiên của mình.

Lâm Tử Nhiên không hề phát giác, cậu nghĩ nghĩ, ưu thương nói: “Ta phải đi.”

Huyền Diễm không lên tiếng.

Lâm Tử Nhiên không trông cậy vào việc hắn trả lời, cậu lo lắng dặn dò nói: “Lần này ta đi sẽ không trở lại, về sau không thể che chở ngươi được nữa, gần đây ngươi hay đi theo ta nên không ít người biết ngươi, rất nguy hiểm. Sau khi ta đi, ta kiến nghị ngươi sau này đừng ở đây, ta chuẩn bị cho ngươi một số tiền, ngươi chuyển đến nơi khác trong thành ở đi, về sau mai danh ẩn tích điệu thấp một chút, biết không?”

Ngón tay Huyền Diễm nắm chặt, nghe thanh niên lải nhải, suy nghĩ phảng phất trở lại đêm tối vô biên khi đó.

Khi đó hắn không thể cử động, không thể nhìn, không thể nói.

Hắn chỉ có thể nghe người này nói chuyện bên tai, lúc đó hắn chỉ có một mình lẻ loi ở đó, người này hình như cũng nói thế: Ta phải đi, sẽ không trở lại.

Vô luận lúc trước hay lúc này, ngươi đều chưa bao giờ mảy may lưu luyến qua ta, cũng sẽ không vì ta mà dừng lại.

Nhưng kỳ thật, ta chưa từng hận ngươi bỏ ta mà đi.

Bởi vì những gì ngươi cho ta, đã quá nhiều.

Ta sẽ để ngươi rời đi.

Ta sẽ bảo vệ ngươi, nhìn ngươi, chẳng sợ người ngươi yêu là một người khác.. Đây là điều duy nhất mà ta có thể làm cho ngươi.

Môi mỏng Huyền Diễm hơi giương lên, đáy mắt là ý cười nhu hòa, hắn nói: “Hảo.”

Nói xong xoay người rời đi.

Lâm Tử Nhiên nhìn bóng dáng hắn rời đi, gãi gãi đầu, chó săn này cũng dễ nói chuyện quá đi, thế nhưng cũng không hỏi cậu tại sao phải đi... Nguyên bản còn lo lắng hắn không chịu đáp ứng hoặc là khẩn cầu cậu nhất định phải mang hắn theo, dường như cậu có chút mất mát.

Ahh.. Cảm giác chính mình không phải một chủ nhân đủ tư cách, kỳ thật chó săn căn bản không thích cậu.

Chẳng lẽ mình đối với hắn không tốt sao???

Não bổ một hồi về vấn đề chủ tớ khác biệt kết quả gì cũng chưa phát sinh, Lâm Tử Nhiên hậm hực ngủ.

Huyền Diễm ra khỏi cửa phòng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Kỳ thực vừa rồi khi âm thanh kia bắt đầu, vẫn luôn ầm ĩ trong đầu hắn không thôi, khiến đầu hắn đau như muốn nứt.

[Ngươi muốn làm gì?! Tại sao lại đáp ứng hắn!]

[Ngươi hẳn nên nói với hắn, cầu hắn mang ngươi theo. Hắn mềm lòng như vậy, nhất định sẽ đáp ứng ngươi!]

[Có phải ngươi lại muốn rời đi hay không?]

Giọng nói của tâm ma đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm lạnh lẽo, y ha hả cười lạnh.

[Ta biết rồi!]

[Ha hả, ta biết tính toán của ngươi.]

[Ngươi biết mình sẽ thua, ngươi sợ ta dùng thân thể của ngươi làm thương tổn đến hắn, cho nên ngươi chuẩn bị rời đi, đúng hay không?]


[Ngươi đúng là kẻ nhu nhược chỉ biết trốn tránh!]

Đáy mắt Huyền Diễm một mảnh lạnh băng, hắn dùng sức ấn chuỗi ngọc trên cổ tay phải. Trấn Linh Ngọc lóe lên ánh sáng ảm đạm, hiệu quả không tốt như trước, mặt ngoài hạt châu che kín những vết nứt nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Hắn nhắm mắt lại, phảng phất như trở về bóng tối trong sơn động khi đó, bàn tay thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hắn, tiếng cười giòn tan ôn hòa mơ hồ còn văng vẳng bên tai hắn.

Kỳ thực, ngươi chính là một kiếp này của ta.

Cũng là kiếp của Xích Viêm Tiên giới.

Nhưng ta vẫn muốn bảo hộ ngươi một lần cuối cùng.

………………

Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên sáng sớm liền dậy, Dạ Lưu Ân đang đợi cậu ở bên ngoài, nam nhân mảnh khảnh nho nhã dịu dàng từ ái nhìn cậu.

Cậu lên xe ngựa của Dạ Lưu Ân, tâm tình thấp thỏm suy đoán xem Dạ Lưu Ân chuẩn bị mang mình đi nơi nào, không biết đến lúc đó liệu Mộ Dương có tìm được mình không..

Bất quá tính đến trước mắt, ngoài việc Huyền Diễm cứu Mộ Nhã Trúc ra thì hết thảy đều giống cốt truyện, hẳn là không có vấn đề gì lớn..

Dù sao, cốt truyện thế giới trước tan vỡ khiến lòng cậu vẫn còn sợ hãi.

Nhưng cốt truyện thế giới này vẫn tiến triển hết sức thuận lợi, bút lực ổn định, Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình nghĩ nhiều quá rồi.

Lần này hoàn toàn không thành vấn đề!

Lâm Tử Nhiên cũng không biết bây giờ tiểu thiên sứ ở Thánh Cung thế nào, đã xuất quan chưa? Nhất định vì cứu cậu mà hắn làm Huyền Diễm không vui, ai, Huyền Diễm chính là đối với hắn quá nghiêm khắc.

Hệ thống: “Tôi tưởng cậu quên hắn rồi.”

Lâm Tử Nhiên lập tức không vui: “Sao có thể! Hắn chính là anh em tốt của tôi đó, vì tôi hắn không tiếc đắc tội sư phụ mình tôn kính ngưỡng mộ, tôi như thế nào có thể quên ân phụ nghĩa được!”

Lâm Tử Nhiên nói xong lại thở dài: “Bất quá đây là con đường nhất định phải đi, không thì làm sao Huyền Diễm biết Mộ Dương quan trọng với hắn như vậy?”

Tác dụng của nam hai như mình không phải để vai chính công ghen hay sao?

Mà nam hai đều không đánh lại vai chính công..

Cho nên, đây là chức nghiệp có nguy cơ rất dễ bị đánh siêu cao.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tử Nhiên rùng mình.

Đúng lúc này, bỗng nhiên toàn bộ đỉnh xe ngựa đều bị hất ra, một đạo bạch quang chói mắt xẹt qua! Hơi thở sắc bén làm Lâm Tử Nhiên cảm thấy da thịt đau đớn, cả người run rẩy, ngay sau đó cỗ xe ngựa chia năm xẻ bảy, từng mảnh vỡ nhỏ bay lên không trung bị chấn thành bột phấn!

Bạch quang hướng về phía Dạ Lưu Ân! Như du long thổi quét mà đến!

Mắt Dạ Lưu Ân lạnh lùng đột nhiên xoay người né tránh công kích, hắc y của hắn rơi lả tả trên mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân lăng không mà đứng đằng trước, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.

Lâm Tử Nhiên ánh mắt dại ra.

Huyền Diễm bạch y chấp kiếm, tuấn mỹ như thần, thần sắc đạm mạc từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Không phải chứ, đây là trong truyền thuyết nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới? Nhưng ta chỉ suy nghĩ một chút thôi mà! Ngươi như thế nào liền xuất hiện? Này khó tránh quá trùng hợp rồi đi?

Hơn nữa, cốt truyện không phải như thế, Huyền Diễm không nên xuất hiện ở đây!

Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không ổn, tại sao cốt truyện lại bỗng nhiên lệch hướng? Đây là điều mà Lâm Tử Nhiên không rõ, cậu rõ ràng không làm gì sai cả.

Không không không, này không phải là vấn đề, vấn đề là chính mình bây giờ có nên rời khỏi trò chơi hay không?

Cậu đánh không lại Huyền Diễm a!

Tuy rằng trong khoảng thời gian này Lâm Tử Nhiên diễu võ dương oai, cảm thấy mình rất là ngưu bức, nhưng giờ phút này đối mặt với Huyền Diễm cậu vẫn túng quẫn, vẻ mặt cứng đờ đứng ở đó không nhúc nhích. Theo lý thuyết, hẳn là cậu nên xông lên trợ giúp Dạ Lưu Ân, nhưng cậu không muốn lên a.. Dù sao lần trước xông lên cũng thành đưa đồ ăn vào tay người khác, thôi hay là đừng đi. Lâm Tử Nhiên ở bên này đấu tranh tư tưởng, bên kia Huyền Diễm và Dạ Lưu Ân đã đánh nhau!

Hử, hình như mục tiêu của hắn là Dạ Lưu Ân.

Căn bản không thèm liếc mắt nhìn cậu cái nào!

Lâm Tử Nhiên lâm vào trầm tư.

Chẳng lẽ bởi vì lão cha tiện nghi của mình bị lòi, mới đưa Huyền Diễm tới đây? Nói không chừng Huyền Diễm căn bản không quen biết mình?

Đúng rồi ha, mình là cọng hành nào chớ, nói không chừng Huyền Diễm không nhớ rõ mình lớn lên là dạng gì.

Ừm, chỉ cần không đánh cậu là được.

Lâm Tử Nhiên bất động thanh sắc trốn xa một chút, nhìn hai đại lão đánh đến trời sụp đất nứt.

Căn cứ theo giả thiết nhân vật trong kịch bản, hai người kia cơ bản ngang sức ngang tài, Huyền Diễm mạnh hơn một chút, cho nên năm đó mới đủ sức đánh bại Dạ Lưu Ân phong ấn Ma giới. Bất quá hiện tại Dạ Lưu Ân không phải bản thể, bản thể của hắn không thể xuyên qua tầng phong ấn đi vào đây được, khối hóa thân ngoài kia đại khái chỉ bằng một nửa thực lực của hắn, hẳn là không cầm giữ được bao lâu.

Quả nhiên không quá mấy chiêu, Dạ Lưu Ân liền lộ ra tư thái không địch lại được.

Chờ Huyền Diễm xử lý Dạ Lưu Ân xong, phỏng chừng sẽ đến tiêu diệt mình.

Mặc dù mục tiêu của Huyền Diễm không phải là cậu, nhưng rất có khả năng hắn sẽ thuận tiện tiêu diệt pháo hôi ma tu đi theo Dạ Lưu Ân luôn.

Thế giới này đúng là thua một cách không thể hiểu được!

Lâm Tử Nhiên: “Bị vai chính đánh chết, phỏng chừng có thể được đánh giá cấp mấy?”

Hệ thống: “Cậu nghĩ sao?”


Lâm Tử Nhiên: QAQ

Dạ Lưu Ân bị một kiếm của Huyền Diễm đâm thủng ngực, phun ra một ngụm máu đen, hắn chợt quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, cả người hóa thành một đoàn sương đen tiêu tán!

Thần sắc Huyền Diễm lạnh như băng sương vạn năm, trường kiếm trong tay phiếm lạnh như băng, bạch quang phóng lên trời, nơi thân kiếm quét tới đâu đốt cháy sương đen đến đó! Nhưng dù vậy, vô số sương đen kia vẫn tràn ngập khắp nơi, rất khó chém sạch hoàn toàn, mà khi sương đen hoàn toàn tan đi, Dạ Lưu Ân đã không thấy bóng dáng!

Lâm Tử Nhiên:???

Thế mà lão cha tiện nghi ném cậu ở đây rồi bỏ chạy mất dép?!

Này con mẹ nó quá không đáng tin, trong lòng Lâm Tử Nhiên rơi lệ đầy mặt, cậu cứ bị bỏ rơi như thế.

Lâm Tử Nhiên nhìn Huyền Diễm trước mặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ như thần của nam nhân không có một tia ấm áp, sâu trong con ngươi đen nhánh phảng phất hàn ý làm người run rẩy.

Chính mình nên chạy hay dứt khoát ngửa cổ chờ chém?

Đúng lúc này, cậu nhìn thấy đôi môi mỏng nhạt màu của Huyền Diễm khẽ mở, thanh lãnh phun ra một chữ: “Đi.”

Lâm Tử Nhiên:?

Lâm Tử Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó là mừng như điên, Huyền Diễm thế mà muốn tha cho cậu một mạng?

Tuy không rõ mọi chuyện là như thế nào, nhưng cứ chạy trước đã!

Cậu xoay người ngự kiếm mà lên!

Huyền Diễm nhìn Lâm Tử Nhiên rời đi, trong nháy mắt kế tiếp, khuôn mặt hắn lộ ra thần sắc thống khổ không thôi, như thể rốt cuộc không kiên trì được nữa, quỳ một gối xuống ngã trên mặt đất!

Trong đôi hắc mâu, ánh sáng kim sắc giãy dụa kịch liệt.

Thanh âm kia âm lãnh mà phẫn nộ.

[Ngươi thua.]

[Nếu đã đánh cược thì phải chấp nhận thua cuộc.]

[Đưa thân thể của ngươi cho ta đi!]

Tay Huyền Diễm cầm kiếm không khỏi run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, phảng phất trong thân thể có một cỗ lực lượng khác đấu đá lung tung. Hắn chợt khụ ra một búng máu, tiếp đó Trấn Linh Ngọc trên cổ tay phải cũng hóa thành bột mịn! Trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ tràn đầy thê lương vặn vẹo!

Một lúc lâu hắn mới dừng run rẩy, chậm rãi mở hai mắt ra, đó là một đôi mắt ám kim sắc quỷ dị.

Tuy rằng cùng một khuôn mặt, nhưng giờ phút này đôi mắt lưu chuyển ẩn hàm đầy vẻ tà tứ, dường như là một người hoàn toàn khác. Y hé miệng, phát ra tiếng cười nhạo khinh miệt, chậm rãi đứng lên.

……………..

Lâm Tử Nhiên ngự kiếm mà đi, cũng không quay đầu lại, trong nháy mắt đã chạy xa mấy trăm dặm!

Cậu lẳng lặng đáp xuống một ngọn núi, nhẹ nhàng thở ra, vốn tưởng rằng lần này mình chết chắc rồi, ai mà biết Huyền Diễm phát hiện lương tâm thả mình ra, chẳng qua hiện tại nên đi đâu bây giờ?

Cốt truyện lại sụp hố nữa rồi.

Hơn nữa, sụp đổ không hề có dấu hiệu, Huyền Diễm không phải khai quải đó chứ, bây giờ nên đi đâu tìm Dạ Lưu Ân đây?

Mộ Dương ở bên kia chắc vẫn bình thường, nói không chừng chính mình còn có thể tìm cơ hội làm nhiệm vụ tuyến tình cảm?

Lâm Tử Nhiên thở ngắn than dài, mặt ủ mày chau.

Tóm lại tốt hơn hết là rời khỏi nơi này đã rồi nói. Lâm Tử Nhiên thất thần đi về phía trước, bỗng nhiên cái trán đau xót giống như đập phải một bức tường, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đạo kết giới trong suốt! Nơi này sao lại có kết giới???

Cậu còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thì cả người đã bị một cỗ lực đạo rất lớn cuốn dựng lên!

Ngay sau đó, liền rơi vào lồng ngực của một người nam nhân!

Lâm Tử Nhiên mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ như thần cùng đôi con ngươi ám kim sắc quỷ dị, cả người đều ngẩn ra.

Đây là Huyền Diễm, nhưng cũng không phải Huyền Diễm..

Cảm giác nói không nên lời, có chút quỷ dị không khỏe.

Ngay lúc này trong đầu cậu vang lên một âm thanh.

Đinh, kích phát cốt truyện ẩn “Tâm ma của Huyền Diễm.”

Lâm Tử Nhiên…..?

Đậu móa, rốt cuộc mình đã làm gì mà kích hoạt cốt truyện ẩn rồi? Tuy cốt truyện ẩn có khả năng sẽ tăng điểm, nhưng có phải bây giờ cậu sẽ chết luôn hay không? Vậy chắc chắn không lấy được điểm aaa!

Bình thường Huyền Diễm đã đủ đáng sợ rồi, Huyền Diễm nhập ma không phải càng đáng sợ hơn sao?

Cậu được Huyền Diễm ôm vào ngực, đối diện với đôi con ngươi kim sắc kia, thân thể không khỏi run lên, xem ra hôm nay cậu khó thoát khỏi cái chết.

Dù sao cốt truyện lại sụp rồi, không bằng chết sớm sớm siêu sinh, Lâm Tử Nhiên vẻ mặt anh dũng hy sinh nói: “Ngươi muốn giết thì cứ giết đi.”

Tâm ma nhìn cậu một cái thật sâu, khóe môi lộ ra ý cười ôn nhu, sâu trong đáy mắt là cố chấp và điên cuồng đan xen, rốt cục y cũng đến trước mặt người này. Giọng y khàn khàn lại ôn nhu: “Làm sao ta giết ngươi được?”

Dứt lời nắm lấy cằm Lâm Tử Nhiên, cúi đầu, trực tiếp hôn thật mạnh lên môi cậu.

****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận