Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

Hai tròng mắt Mộ Dương mây đen giăng đầy, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên trên giường.

Rốt cuộc những chuyện này là sao?

Tại sao A Diệp biến thành dạng này?

Làm sao cậu lại xuất hiện ở trong điện của sư phụ?

Vì sao sư phụ làm ra chuyện như vậy?

Còn có... Nỗi áp lực, đau đớn và đố kỵ không nhịn được dâng lên trong lòng là thế nào?

Lâm Tử Nhiên bị tâm ma ôm vào ngực, hai mắt cậu phủ một tầng hơi nước, tầm mắt có chút mê mang bởi vậy vẫn chưa phát hiện đại môn hé mở. Cho đến khi cửa điện đột nhiên bị đẩy ra, thiếu niên xông tới trước mặt cậu, cậu nghiêng đầu nhìn lại, không khỏi ngẩn ra, sắc mặt đỏ bừng lộ ra vẻ nan kham không thôi!

Sao lại thế?

Tại sao cửa lại mở?

Làm sao Mộ Dương lại xuất hiện ở đây..

Trong khoảng thời gian này cậu đã quen với việc tâm ma làm xằng làm bậy, dần dần thả lỏng cảnh giác, trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ xuất hiện cảnh tượng nan kham như vầy.

Đây là Bắt! Gian! Tại! Giường! A!

Làm sao bây giờ? Vốn định tìm một cơ hội giả chết trước khi Mộ Dương xuất quan, ai ngờ thế mà bị Mộ Dương tận mắt nhìn thấy một màn này. Ô ô ô, lúc này tiểu thiên sứ nhất định sẽ chán ghét cậu.

Lâm Tử Nhiên mặt không còn giọt máu, môi giật giật nhưng không nói được lời nào.

Dù giảo biện như thế nào, sự thật vẫn là sự thật.

Ngay lúc Lâm Tử Nhiên hổ thẹn hận mình không thể đâm đầu chết, Mộ Dương đột nhiên rút kiếm ra, chỉ mũi kiếm về phía trước!

Hiển nhiên hắn cực kỳ tức giận, đôi mắt như muốn phun lửa, ngay cả tay cầm kiếm cũng run nhè nhẹ.

Lâm Tử Nhiên:…….

Lâm Tử Nhiên: “Tôi hiểu tâm tình của hắn, chị em tốt ngủ với người đàn ông của mình, nếu là tôi tôi cũng muốn giết người. Tôi một chút cũng không thương tâm, thật đấy.” QAQ

Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên lải nhải: “Dù sao nhiệm vụ cũng thất bại, chết trong tay ai không phải là chết? Xấu hổ như vậy thà chết sớm còn hơn, huhuhu.”

Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên nhìn sắc mặt trắng bệch của Mộ Dương, thầm nghĩ hôm nay thế là hết!

Mắt thấy một kiếm của Mộ Dương đâm tới, đối mặt với ánh kiếm lăng liệt, cậu theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại!

Nhưng vẫn chưa cảm nhận bất luận cảm giác đau nào, chắc hẳn tâm ma ngăn cản? Cũng đúng, Mộ Dương đánh không lại tâm ma.

Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt ra.

Liền thấy Mộ Dương hai mắt đỏ lên, một kiếm của hắn trực tiếp chỉ hướng tâm ma, tâm ma chỉ nhẹ nhàng nâng tay kẹp lấy mũi kiếm! Sau đó đầu ngón tay hắn bắn ra, Mộ Dương liền bay ra ngoài, oa phun ra một búng máu!

Lâm Tử Nhiên???

Hắn không phải tới giết cậu?

Mộ Dương quỳ một gối trên đất, máu tươi nhiễm đỏ vạt áo, một tay hắn chống đỡ thân thể, quỳ một gối trên mặt đất. Chính mình trăm cay ngàn đắng đạt tới cảnh giới Phân Thần thì thế nào, ở trước mặt Huyền Diễm vẫn không chịu nổi một kích.

Nhục nhã cùng trêu đùa như vậy..

A Diệp không có khả năng đồng ý bị đối xử như vậy, cậu ấy nhất định bị cưỡng bách, nhưng mình lại không bảo hộ được cậu.

Mộ Dương bình tĩnh nhìn Huyền Diễm, giọng nói nghẹn ngào mà thống khổ: “Tại sao ngươi lại làm vậy?”

Vì quá phẫn nộ mà ngay cả ‘sư phụ’ cũng không chịu gọi.

Lâm Tử Nhiên lúc này rốt cuộc lấy lại tinh thần, vừa rồi Mộ Dương phẫn nộ như vậy, chẳng lẽ không phải tức giận khi mình đoạt người hắn thích, mà là sợ tâm ma thương tổn mình?

Cậu bỗng cảm động hốc mắt chua xót, hóa ra tiểu thiên sứ không trách cậu.

Tuy rằng Mộ Dương không yêu Huyền Diễm khiến cậu có chút thất vọng, nhưng Mộ Dương quả nhiên giống như trong kịch bản, là huynh đệ tốt vô luận như thế nào cũng sẽ không phản bội cậu!

Chẳng sợ nhìn thấy chuyện như vậy, thực lực cách xa như thế, điều đầu tiên nghĩ đến chính là muốn cứu mình... Nửa điểm đều không hoài nghi mình.

Tưởng tượng chính mình vừa rồi lại hiểu lầm Mộ Dương, Lâm Tử Nhiên tự trách áy náy không thôi.

Không được, Mộ Dương nhất thời xúc động ra tay với tâm ma, nhất định chọc giận đến tâm ma, nhưng tâm ma cũng không phải Huyền Diễm, chuyện gì y cũng làm được, nói không chừng dưới cơn giận dữ liền giết Mộ Dương!

Mình tuyệt đối không thể để hắn làm tổn thương Mộ Dương!

Tiểu thiên sứ ân cần như vậy, làm sao có thể để ngươi vì ta mà bị thương tổn! Ta cũng muốn bảo hộ ngươi!

Mộ Dương giống như không sợ chết, một kiếm lại một kiếm đâm tới! Rồi một lần nữa bị đánh văng ra!

Nhưng bất luận bị đánh bao nhiêu lần, hắn đều giãy giụa đứng lên.

Thiếu niên cả người nhiễm máu, sợi tóc tán loạn nhưng đôi mắt lại sáng như lửa, vĩnh viễn thiêu đốt, chấp nhất không buông tay.

Lâm Tử Nhiên nhìn mà nôn nóng không thôi, không được, cứ như vậy lần sau Mộ Dương sẽ bị đánh chết.

Cậu một bên gắt gao bắt lấy tâm ma, lạnh lùng nói: “Ngươi dừng tay!” Sau đó quan tâm nhìn Mộ Dương, vội vàng nói: “Đừng tới đây! Ta không sao! Ngươi đừng xúc động!”

Mộ Dương đau lòng nhìn Lâm Tử Nhiên, tầm mắt dừng ở dấu vết trên người cậu, hắn nhớ tới vừa rồi cậu bị ép triển lộ tư thái.. khó coi như vậy, như vậy gọi là không có chuyện?


Mộ Dương chống kiếm, chống đỡ cơ thể lung lay sắp đổ, tuyệt vọng bi ai nhìn cậu.

Lâm Tử Nhiên chợt trầm mặc.

Vừa rồi chuyện xảy ra đột ngột không kịp nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại, trong này rõ ràng là âm mưu của tâm ma!

Cửa điện kia cậu đã từng thử qua, đem hết toàn lực đẩy cũng không mở, làm sao có thể vừa vặn không đóng lại, lại dễ dàng được Mộ Dương đẩy ra như vậy? Tâm ma đã sớm đoán trước Mộ Dương sẽ xuất hiện, y cố tình để Mộ Dương nhìn thấy một màn như vậy, kích thích Mộ Dương ra tay..

Y muốn mượn cơ hội này lấy mạng Mộ Dương.

Lâm Tử Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Trong khoảng thời gian này tâm ma đối với cậu thiên y bách thuận, cẩn thận tỉ mỉ, cho nên cậu thiếu nữa đã quên mất bản tính của y vốn là ma, làm bất luận chuyện gì đều tùy ý không màng đến hậu quả.

Lâm Tử Nhiên bọc chăn quanh người rồi lăn xuống đất, chắn trước mặt Mộ Dương, lạnh lùng nói: “Nếu muốn giết hắn thì hãy giết ta trước!”

Vừa dứt lời liền nhìn thấy ánh mắt tâm ma đột nhiên trở nên lạnh băng.

“Mộ Dương bất kính tôn trưởng, mạo phạm bổn tọa, chết cũng không đủ.” Tâm ma cười lạnh một tiếng, duỗi tay ôm Lâm Tử Nhiên vào ngực mình, nâng cằm cậu lên, ở bên tai cười nói: “Ý của ngươi là, bây giờ yêu cầu ta tha cho hắn?”

Máu của Mộ Dương chảy xuống dọc thân kiếm, khóe mắt như muốn nứt ra, lạnh giọng nói: “Không cần cầu hắn, cứ để hắn giết ta!”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, hài tử ngươi đừng xúc động, ta thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng! Động cái gì cũng nói chết là không may đâu!

Nhưng Lâm Tử Nhiên không dám chọc giận tâm ma, đành hòa hoãn hạ thấp giọng điệu, cắn môi nói: “Ừm, người đừng động đến hắn.”

Tâm ma nhìn chăm chú người trong ngực. Lông mi thanh niên khẽ run rẩy, rõ ràng rất tức giận nhưng lại cố nén giận vì người khác, ngay cả sinh tử cũng không để ý... Đây là lần đầu cậu khẩn cầu y.

Vì một người khác.

Ghen tuông dâng lên trong lòng, y hận không thể đương trường khiến Mộ Dương hôi phi yên diệt tại chỗ, nhưng nếu làm thế Lâm Tử Nhiên nhất định sẽ thương tâm.

Ánh mắt tâm ma biến ảo một lát, y đột nhiên nở nụ cười: “Thả hắn đi cũng không phải không được, chỉ cần ngươi hứa với ta một điều kiện.”

Lâm Tử Nhiên nói: “Điều kiện gì?”

Tâm ma nói: “Chỉ cần ngươi đáp ứng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, ta sẽ bỏ qua chuyện hôm nay.”

Lâm Tử Nhiên tức khắc lộ ra vẻ khó xử.

Không gặp Mộ Dương không phải là vấn đề, vấn đề là làm trò trước mặt Mộ Dương đáp ứng yêu cầu của tâm ma, tiểu thiên sứ nhất định sẽ tự trách khổ sở, đây là đánh vào mặt Mộ Dương.

Tâm ma quả thực là hỗn đản mà!

Tâm ma thấy Lâm Tử Nhiên chần chừ không quyết, ý nghĩ thô bạo trong lòng y lại lần nữa dâng lên, để ngươi không gặp hắn nữa khó đến vậy sao?

Lâm Tử Nhiên thấy màu mắt ám kim của tâm ma dần biến mất, bên trong tựa hồ ấp ủ cảm xúc bạo nộ, tức khắc giật mình vội vàng nói: “Ta đáp ứng ngươi!”

Ngươi đừng xúc động!

Ổn định!

Lâm Tử Nhiên cảm thấy thật mệt tâm, này quả thực là thùng hỏa dược tùy thời phát nổ!

Hai mắt Mộ Dương đỏ bừng, giãy giụa vọt tới.

Tâm ma khinh thường cười, lúc này mới phất tay trực tiếp đem Mộ Dương oanh một tiếng bay ra cửa điện! Cánh cửa dày nặng lần nữa đóng lại, ngăn cách với mọi thứ bên ngoài.

Lâm Tử Nhiên rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Xem ra Mộ Dương tạm thời vẫn ổn.

Tâm ma cúi đầu hôn lên khóe mắt cậu, thanh âm khàn khàn ẩn chứa sự ghen tỵ: “Ngươi quan tâm đến hắn như vậy? Yêu ta không tốt sao?”

Ta muốn ngươi yêu ta, muốn ngươi nhìn ta, muốn trong lòng ngươi trong mắt ngươi tất cả đều là ta, rốt cuộc không nhìn tới những người khác.

Hôm nay Lâm Tử Nhiên thật sự có chút tức giận.

Lúc trước chúng ta ở chung hài hòa không thành vấn đề, nhưng hành vi hôm nay của ngươi thật sự rất quá đáng. Cậu không cho phép tâm ma lần nữa lấy người cậu để ý ra uy hiếp cậu.

Lâm Tử Nhiên ánh mắt lạnh băng: “Từ trước đến nay ta chỉ yêu hắn.”

Hơi thở tâm ma tràn đầy lạnh lẽo, trên mặt đất trên vách tường nhanh chóng hiện lên vô số hàn băng, ý niệm thô bạo quanh thân dường như muốn xé rách không gian!

Trên mặt Lâm Tử Nhiên bỗng dưng xuất hiện một đạo vết máu.

Tâm ma ngẩn ra, ngay sau đó lập tức thu liễm hơi thở, đau lòng ôm lấy Lâm Tử Nhiên, đầu ngón tay phất qua gò má cậu, cầu xin nhìn cậu: “Thực xin lỗi, vừa rồi ta tức giận, ta không cố ý.”

Lâm Tử Nhiên không muốn nói chuyện với y.

Tâm ma gục đầu xuống, như hài tử làm chuyện sai lầm.

Y yêu thương ôm Lâm Tử Nhiên, hôn lên từng sợi tóc cậu, nhưng Lâm Tử Nhiên không chịu cho y chút phản ứng, hôm nay kiên quyết không để ý đến y!

Không cho chút tính tình còn tưởng rằng cậu thật sự dễ khi dễ!

Đáy mắt tâm ma hiện lên một tia bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể buông Lâm Tử Nhiên ra, đứng dậy đi ra ngoài.

………………

Vì lo lắng cho sự an nguy của Mộ Dương, Lâm Tử Nhiên không ăn không ngủ.

Ngày hôm sau Huyền Diễm ban ngày đến, nhìn thấy thanh niên ốm yếu nằm ở đó, hơi thở cả người hạ xuống, nhắm mắt cau mày.

Tâm hắn co lại, do dự một lát nhưng vẫn đi qua.


Hắn cũng thấy hành vi của tâm ma hôm qua, chỉ tiếc chính mình không có cách nào ngăn cản tâm ma.

Trong lòng Huyền Diễm tràn đầy đau đớn, nếu không phải vì hắn, Lâm Tử Nhiên căn bản sẽ không rơi xuống tình trạng này.

Cậu ấy giúp chính mình, nhưng chính mình lại bởi vì chấp niệm mà sinh ra tâm ma, cuối cùng ngược lại làm hại cậu.

Huyền Diễm ngồi ở mép giường, nhìn chằm chú khuôn mặt thanh niên, miệng lẩm bẩm tự nói: “Ngươi không nên làm thế, ngươi đã có được hắn.”

Bên tai truyền đến tiếng rống giận không cam lòng của tâm ma.

[Ta chính là không quen nhìn bộ dáng hắn thích Mộ Dương, nếu hắn là của ta thì thể xác và tinh thần đều phải thuộc về ta! Ta không tin ngươi không đố kỵ với Mộ Dương!]

Đố kỵ?

Đương nhiên hắn cũng sẽ đố kỵ, nhưng đố kỵ cũng chẳng thay đổi được gì, nếu chỉ biết làm thương tổn người mình yêu thì hắn thà buông lòng đố kỵ.

Hắn không thể mắc thêm sai lầm nào nữa.

Huyền Diễm chậm rãi nói: “Ta sẽ không làm vậy.”

[Ha hả, ngươi thực sự không muốn làm như vậy sao? Thật là dối trá làm người ghê tởm.]

[Ngươi đừng quên, ngươi có ý đồ tiêu diệt dục vọng sâu nhất trong nội tâm, mà ta là thứ ngươi không muốn thừa nhận nhất.]

[Bất luận chuyện gì ta làm, đều là những chuyện ngươi muốn làm.]

Sắc mặt Huyền Diễm tái nhợt, môi mỏng mím chặt, đáy mắt hiện lên vẻ thống khổ.

Này đó là dục niệm đáng ghê tởm do hắn dựng lên, đơn giản là hắn không thể khống chế bản thân, bại bởi tâm ma nên mới gây ra hậu quả tồi tệ như vậy.

Lâm Tử Nhiên xoay người lại, bởi vì ngủ không yên nên chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Huyền Diễm đang ngồi ở bên cạnh mình.

Ban ngày, mắt đen, không sai.

Tính tình Huyền Diễm tốt hơn tâm ma nhiều, người này làm Thần Tôn mấy chục vạn năm không lộ chút tiếng gió, vẽ ra rất nhiều nguyên tắc cho chính mình, không như tâm ma hỉ nộ vô thường rất khó nắm bắt, hắn trông vô hại hơn nhiều.

Di, bắt đầu từ khi nào mà mình cảm thấy Huyền Diễm vô hại?

Thật là!

Nói đạo lý với tâm ma không thông, vậy có thể nói cùng Huyền Diễm, cậu thật sự không thể nhìn tâm ma giết Mộ Dương.

Lâm Tử Nhiên cau mày nhìn hắn: “Mộ Dương bây giờ thế nào?”

Trong lòng Huyền Diễm cảm thấy chua xót, nhưng hắn vẫn ôn nhu nói: “Hắn không có việc gì, ta đã nhìn qua hắn, ngươi đừng lo lắng.”

Lâm Tử Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết Huyền Diễm và tâm ma ở chung thế nào nhưng cậu vẫn nói: “Ta đã đáp ứng ngươi không gặp hắn nữa, ngươi đừng thương tổn hắn, nếu ngươi làm hắn bị thương, ta..”

Ta giống như không có gì để uy hiếp ngươi.

Lâm Tử Nhiên hậm hực.

Ánh mắt Huyền Diễm nhu hòa, giọng điệu bằng phẳng kiên định: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không thương tổn hắn.”

Nhưng ngươi phải đảm bảo tâm ma cũng nghe lời ngươi a.

Nhưng bản thân cậu không thể nói như vậy, theo lý thuyết thì cậu không nên biết chuyện về tâm ma Huyền Diễm, dù sao thì đó cũng thuộc về cốt truyện nhắc nhở. Đứng dưới góc độ Lê Diệp, đại khái chính là một Huyền Diễm nhập ma hỉ nộ vô thường.

Bất quá Huyền Diễm làm người vẫn có chút đáng tin, hắn đã đáp ứng hẳn là sẽ có biện pháp ngăn chặn tâm ma, phải không?

Huyền Diễm rũ mắt nhìn thanh niên, bàn tay trong ống tay áo khẽ nắm chặt. Hắn muốn đến gần cậu, vuốt ve cậu, ôm lấy cậu, mà không phải chỉ là một người đứng xem.. Nhưng nếu hắn làm thế, thì có khác gì tâm ma đâu?

Hắn không thể tiếp tục làm tổn thương cậu nữa.

Rõ ràng là yêu, nhưng lại không thể đến gần.

“Ta đi đây.” Huyền Diễm đứng lên, vạt áo màu trắng khẽ nhúc nhích.

Lâm Tử Nhiên đã quen Huyền Diễm từ trước đến nay luôn nhạt nhẽo như vậy. Hắn khắc chế không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, giống như thời gian dừng lại không dài, dường như căn bản không muốn ở lại chỗ này nhiều.

Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không phải rất thích cậu, rốt cuộc tại sao tâm ma lại chấp nhất với cậu như vậy?

Vấn đề này cậu đã hỏi tâm ma rất nhiều lần, nhưng tâm ma ngoại trừ nói yêu cậu mặt khác cái gì cũng không chịu nói, về sau Lâm Tử Nhiên không ôm hy vọng gì nữa, nhưng cậu thật sự rất tò mò, chính mình coi như thua nhưng thua không minh bạch cảm giác rất khó chịu.

Lâm Tử Nhiên nhìn bộ dáng Huyền Diễm, mê mang nói: “Tại sao ngươi lại đối với ta như vậy?”

Nhưng hỏi xong mới cảm thấy mình thật nói quá nhiều, Huyền Diễm chắc chắn cũng sẽ không trả lời.

Ai ngờ lần này Huyền Diễm lại dừng bước.

Hắn chậm rãi xoay người, đứng ngược nắng ở cửa, từ xa nhìn cậu, trong mắt mang theo vẻ bi ai phức tạp.

Lâm Tử Nhiên ngẩn ra.

Sau đó cậu nhìn thấy Huyền Diễm lấy ra một khối ngọc bội, ngọc bội hơi đung đưa trên đầu ngón tay nam nhân rơi vào trong mắt Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt.

Đây không phải ngọc bội của người mù sao? Chính mình còn tưởng rằng nó đã sớm thất lạc, như thế nào lại nằm trong tay Huyền Diễm?


Trong mắt Huyền Diễm hiện lên một tia hoài niệm phức tạp: “Đây là thứ ta để lại.”

Những lời này thật nhẹ nhàng và trầm thấp, lưu luyến mà ôn nhu, lời nói tựa hồ phiêu tán trong gió, nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn nghe rất rõ.

Ngay từ đầu Lâm Tử Nhiên vẫn chưa hiểu ý tứ mấy lời này, cậu nằm mơ cũng sẽ không liên hệ Huyền Diễm và người mù với nhau, còn đang buồn bực hắn muốn biểu đạt cái gì, ngọc bội căn bản đâu phải của hắn?

Cậu cứ vậy ngơ ngẩn nhìn Huyền Diễm ước chừng qua mười mấy giây, cậu chợt nhớ lại một ít chi tiết, kinh nghi bất định nhìn Huyền Diễm, ngữ khí có chút lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ngươi là...”

Huyền Diễm nâng mắt nói: “Là ta.”

Lâm Tử Nhiên hoàn toàn bị shock!

Lâm Tử Nhiên: “Không phải chứ? Hắn đường đường là Thần Tôn, là thiên hạ đệ nhất mấy chục vạn năm trước, sao có thể để bản thân mình thảm như vậy. Này không khoa học!”

Hệ thống: “Tôi không biết.”

Lâm Tử Nhiên: “……..”

Lâm Tử Nhiên thật sự cảm thấy đau trứng, ai mà ngờ được người mù là Huyền Diễm chứ?! Rốt cuộc trò chơi này còn có bao nhiêu hố đang chờ cậu!

Tuy rằng khiếp sợ nhưng tốt xấu còn lại một tia lý trí tự hỏi vấn đề.

Nếu người mù kia thật sự là Huyền Diễm, tám phần là người tu tiên lịch kiếp gì đó, nhìn tâm ma Huyền Diễm mà xem, có lẽ hắn lịch kiếp chính là để diệt trừ tâm ma, kịch bản đều như thế.. Nếu không phải cậu nhúng tay vào, hắn vô thanh vô tức chết là xong việc, quay đầu lại tiếp tục làm Thần Tôn cao lãnh vô dục vô tình, hắn liền sẽ giống Thần Tôn viết trong kịch bản.

Ai ngờ bị chính mình đụng phải! Còn cứu hắn nữa! Cốt truyện ẩn này đúng là bị cậu kích phát!

Nói đến cùng người mù không xui xẻo, người xui xẻo là cậu mới đúng!

Xui xẻo cứu người không nên cứu, ngược lại bởi vậy Huyền Diễm mới nhập ma... Dẫn tới tâm ma nhớ mãi không quên cậu, một hai phải đem cậu nhốt vào phòng tối, còn cả ngày ăn giấm, dẫn đến cốt truyện sụp đổ rối tinh rối mù.

Nếu như lúc trước cậu không cứu, Huyền Diễm sẽ không sinh ra tâm ma, tâm ma sẽ không quan tâm đến cậu, Huyền Diễm và Mộ Dương vẫn quan hệ sư đồ hài hòa, hết thảy đều thập phần hoàn mỹ!

Chỉ vì trước đó chính mình nghĩ sai mà làm hỏng hết mọi thứ, hại người hại mình, cuối cùng làm cốt truyện sụp thành bộ dáng quỷ như này.

Đây đúng là cậu sai!

Lâm Tử Nhiên: “Thật là biết vậy chẳng làm! Ai bảo mình tay tiện, ai bảo mình nhiều chuyện!"

Rốt cuộc Huyền Diễm cũng hạ quyết tâm nói ra sự thật, kỳ thật trong lòng hắn cũng thập phần thấp thỏm, không biết Lâm Tử Nhiên nghĩ như thế nào.

Hắn gắt gao mím môi, liền thấy Lâm Tử Nhiên đầu tiên là khiếp sợ không thôi, sau đó vẻ mặt chậm rãi bình tĩnh trở lại, dùng một loại tầm mắt u ám không ánh sáng nhìn hắn, tâm hắn bỗng dưng nhấc lên.

Lâm Tử Nhiên biết bởi vì chính mình nhất thời tay tiện mà hại Huyền Diễm, hại Mộ Dương, hại bản thân, hại cốt truyện..

Vẻ mặt cậu tâm như tro tàn, giọng nói khàn khàn: “Điều ta hối hận nhất, chính là lúc trước đã cứu ngươi.”

Huyết sắc trên mặt Huyền Diễm rút đi, cơ hồ khó đứng vững, những lời này giống như một nhát dao cứa nát lục phủ ngũ tạng của hắn. Hắn nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ bi ai khổ sở.

Cho nên khi ngươi biết được chân tướng... Đây là lời duy nhất ngươi muốn nói với ta sao?

Ngươi hối hận đã cứu ta.

Mà ta, rốt cuộc cứ hy vọng xa vời cái gì?

Huyền Diễm cười thảm một tiếng, hắn sống nhiều năm như vậy đến bây giờ mới biết, một câu có thể làm đả thương người khác đến vậy.

Lâm Tử Nhiên không muốn sống nữa, nói: “Ngươi giết ta đi.”

Trong lồng ngực Huyền Diễm một mảnh lạnh buốt.

Thực xin lỗi.

Ta có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngươi, nhưng duy chỉ có điều này ta không làm được.

Ta sẽ không giết ngươi.

Hắn nhìn Lâm Tử Nhiên một cái thật sâu, xoay người rời đi, bóng dáng cô tuyệt.

………………

Mộ Dương khoanh chân ngồi, hắn chậm rãi mở to mắt, hai mắt đen nhánh một mảnh ám trầm.

Lúc này hắn đang ở Bảo Giáng Phong, nơi A Diệp từng ở.

Bởi vì duyên cớ ngày đó, hắn không thể nào tiếp tục yên tâm thoải mái lưu lại Thánh Huyền Điện, thậm chí ngay cả Thánh Cung cũng khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu chán ghét. Hắn hối hận lúc trước tại sao chính mình lại muốn mang A Diệp tới nơi này.

Nếu không phải mình, có phải A Diệp sẽ không bị Huyền Diễm coi trọng?

Nhưng mà.. cẩn thận nghĩ lại, ngày đó Huyền Diễm rất không bình thường.

Đôi mắt của hắn thế nhưng là màu ám kim, biểu tình ngữ khí khác biệt với thường ngày, nhưng nếu hắn không phải Huyền Diễm, thì sẽ là ai? Làm sao có thể xuất hiện ở Thánh Huyền Điện?

Rõ ràng hắn và Huyền Diễm có khuôn mặt giống nhau.

Nếu là Huyền Diễm, tại sao lại trở nên như thế?

Có nhiều chuyện Mộ Dương nghĩ không thông.

Nhưng chỉ cần hắn nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện lên hình ảnh thanh niên bị nam nhân khinh nhục, một màn kia vừa kiều diễm lại vừa mị hoặc, thanh niên dưới thân người khác triển lộ tư thái hắn chưa từng thấy, in sâu vào tâm trí hắn, không vứt đi được.

Trong lòng hắn lúc ấy vô cùng tức giận và thống khổ, chỉ là trong nháy mắt đó, hắn lại hận mình không thể thay thế nam nhân kia, chiếm hữu người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm.

Không, hắn đang nghĩ gì vậy, làm sao hắn cũng sinh ra ý niệm bẩn thỉu thế kia?

Sắc mặt Mộ Dương tái mét.

Tóm lại, hắn cần phải tìm cách cứu A Diệp ra, nhưng hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Huyền Diễm, nên làm sao bây giờ..

Chu Nhạc gõ gõ cửa, thấp thỏm bất an nhìn Mộ Dương nói: “Mộ Dương... ngươi đang nháo với Tôn Thượng sao?”

Mộ Dương mím môi, quật cường không nói.

Chu Nhạc tò mò gãi đầu hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Aiz, ta nói ngươi chứ đứa nhỏ này, Tôn Thượng là nhân vật nào, ngươi nghe lời một chút là tốt rồi, hờn dỗi với Tôn Thượng không có chỗ nào tốt, nghe ta nhanh về nhận lỗi đi?”

Sắc mặt Mộ Dương đỏ bừng, trong mắt lóe lên tia lửa giận, nhận lỗi?

Không, hắn tuyệt không trở về!

Loại người này hoàn toàn không xứng làm sư phụ của hắn!


Mộ Dương lạnh lùng nói: “Ngươi căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Thấy bộ dáng hắn như vậy, sắc mặt Chu Nhạc cũng trở nên ngưng trọng, chần chờ nói: “...Nếu không, ngươi nói với ta, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp?”

Mộ Dương im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

………………

Mười lăm phút sau, Chu Nhạc há miệng, lộ ra thần sắc khiếp sợ không thôi!

Mộ Dương gắt gao banh mặt, hắn sợ A Diệp nan kham nên vẫn chưa nói tỉ mỉ, chỉ nói rằng mình ngoài ý muốn phát hiện Huyền Diễm khinh nhục A Diệp, bản thân tiến lên ngăn cản ngược lại bị đả thương, cho nên muốn cứu A Diệp ra.

Nhưng mặc dù chỉ nói thế, cũng đủ khiến Chu Nhạc khiếp sợ.

Chu Nhạc đi đi lại lại trong phòng, nhíu mày trầm giọng nói: “Ngươi nói lúc đó nhìn Tôn Thượng không bình thường, đôi mắt ám kim sắc, hơn nữa ngôn ngữ thần thái cũng khác thường ngày?”

Mộ Dương gật đầu.

Sắc mặt Chu Nhạc ngưng trọng, nói từng chữ một: “Nếu ngươi nói không sai, ta suy đoán... Chỉ sợ Tôn Thượng đã nhập ma.”

Mộ Dương giật mình: “Nhập ma?”

Chu Nhạc đấm ngực, dừng chân nói: “Không sai, chỉ có như thế mới giải thích được hành vi không bình thường của Tôn Thượng, bởi vì nhập ma cho nên hành vi mới hoang đường như thế, này không phải chuyện tốt a... Tôn Thượng là đệ nhất cường giả ở Xích Viêm Tiên giới, ngài ấy sống mấy chục vạn năm, theo lý thuyết đạo tâm được củng cố tốt nhất mới đúng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến ngài ấy nhập ma? Nếu Tôn Thượng gây họa thiên hạ thì không ai có thể ngăn cản được! Kiếp nạn, đây là kiếp nạn của Xích Viêm Tiên giới ta!”

Ban đầu Mộ Dương chỉ phẫn nộ chuyện Huyền Diễm làm với A Diệp, không suy xét nhiều như vậy, giờ phút này nghe Chu Nhạc phân tích mới nhận ra sự tình phức tạp và nghiêm trọng đến vậy.

Hắn cũng có chút sầu lo: “Chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Chu Nhạc nhíu mày trầm tư hồi lâu, cuối cùng nhún vai, cười khổ: “Ta cũng không biết phải làm sao.”

Mộ Dương trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lộ ra vẻ kiên định: “Vô luận thế nào, ta muốn cứu A Diệp ra trước.”

Chu Nhạc thực khó xử: “Ngươi muốn cứu người trong tay Tôn Thượng? Giáo huấn lúc trước còn chưa đủ sao?”

Mộ Dương nói từng chữ một: “Thà rằng ta chết, cũng không thể nhìn A Diệp chịu loại vũ nhục như thế.”

Chu Nhạc giống như kiến bò chảo nóng, liên tục khuyên Mộ Dương suy nghĩ lại, nhưng Mộ Dương trước sau không dao động, hắn nói: “Ta không thể không đi, Chu trưởng lão không cần khuyên nữa.”

Vẻ mặt Chu Nhạc bất đắc dĩ, sau một lúc lâu hắn thở dài một hơi, chợt vung ống tay áo nói: “Thôi thôi, ta đi cùng ngươi.”

Mộ Dương kinh ngạc giương mắt.

Chu Nhạc cười khổ một tiếng: “Lê Diệp cũng là tiểu bằng hữu của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa bây giờ Tôn Thượng đã nhập ma... Chỉ sợ Thánh Cung bất ổn, sau khi chúng ta cứu Lê Diệp dứt khoát rời khỏi nơi này tạm lánh một chút.”

Mộ Dương trịnh trọng đứng lên: “Cám ơn ngài.”

Bọn họ thương nghị một phen, ước định ba ngày sau cứu người.

………………

Lâm Tử Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, đã qua nhiều ngày buổi tối tâm ma đều không tới.

Tâm ma đối với mình yêu thích không buông tay, luôn quấn quýt si mê suốt cả đêm, làm sao có thể nhịn không gặp chính mình? Thực kỳ lạ.. Huyền Diễm rốt cuộc đang làm gì?

Chẳng lẽ hắn thật sự có thể khống chế tâm ma?

Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây trong lòng vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ A Di Đà phật ngươi tốt nhất khống chế được tâm ma.

Chỉ tiếc mình không thể rời khỏi nơi này.

Khi nào thì cuộc sống trở nên đau đầu vậy a.

Lâm Tử Nhiên cá mặn nằm chuẩn bị ngủ, thì chợt nghe thấy tiếng động lớn truyền đến từ đại môn, cậu hoảng sợ, liền nhìn thấy Mộ Dương chắp kiếm xuất hiện ở cửa đại điện.

Mộ Dương một đường lẻn vào Thánh Huyền Điện, vốn hắn đã hạ quyết tâm phải chết, ai mà biết được một đường thuận tiện ngoài sức tưởng tượng.

Huyền Diễm căn bản chưa từng xuất hiện.

Lần nữa nhìn thấy Lâm Tử Nhiên, có loại cảm giác đã qua mấy đời.

Giọng nói Mộ Dương có chút chua xót, bước nhanh tiến lên nói: “A Diệp, ta đến mang ngươi rời đi.”

Lâm Tử Nhiên lập tức cảm động không thôi, tiểu thiên sứ đáng yêu quá rồi, nhưng ngươi không sợ chết như vậy thật khiến baba lo lắng! Vạn nhất bị tâm ma bắt gặp thì phải làm sao!

Lâm Tử Nhiên vội vàng nói: “Ngươi không cần mạo hiểm vì ta.”

Hốc mắt Mộ Dương đỏ lên, nói từng chữ một: “Ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không rời bỏ ngươi.”

………………

Ở nơi sâu nhất Thánh Huyền Điện có một thạch thất bí ẩn, toàn bộ mặt đất và vách tường của thạch thất được khắc họa phù văn phức tạp, bốn góc mặt đất đều được cố định bằng xiềng xích chế tạo từ huyền thiết. Giờ phút này âm thanh sàn sạt vang lên, Huyền Diễm thế mà tự khóa hai tay hai chân của mình lại!

Huyền Diễm cúi đầu đứng đó, tóc dài rối tung xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt.

Đôi mắt hắn chốc lát chuyển màu vàng, chốc lát chuyển màu đen, yết hầu chốc lát phát ra tiếng gầm quỷ dị, chốc lát lại thốt ra thanh âm thống khổ nghẹn ngào.

[Aaaa ngươi cho rằng như vậy là có thể cản được ta sao! Sớm muộn gì ta cũng ra ngoài bắt hắn trở về!]

“Ta sẽ không để ngươi làm vậy.”

[Ngày đó ta nên trực tiếp giết Mộ Dương! Lần sau ta nhất định sẽ giết hắn! Nhất định giết hắn!]

Huyền Diễm lộ ra vẻ thần sắc phẫn nộ quỷ dị, bỗng bắt đầu liều mạng giãy giụa, hai tay ma sát máu tươi đầm đìa, kim mang trong mắt lập lòe.

Nhưng một lát lại cúi đầu dần an tĩnh lại.

Sắc mặt Huyền Diễm tái nhợt ngẩng đầu, tròng mắt khôi phục một mảnh đen nhánh u ám, không có một tia ánh sáng, hoang vu yên lặng.

Đi đi.

Rời khỏi ta.

Rời khỏi nơi này.

Hy vọng Mộ Dương có thể bảo vệ ngươi thật tốt.

****

*Thông báo: còn 4 chương là hết thế giới này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận