Kế hoạch cải thiện quan hệ gia đình của Lâm Tử Nhiên thất bại, nhưng lại nhiều hơn mười vạn tiền tiêu vặt trong thẻ, tâm tình cũng không tệ lắm. Một bó hoa một bữa cơm đổi mười vạn, cậu kiếm lời rồi!
Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên lại đến dưới lầu công ty Ninh Bách đợi người.
Để không tạo thành lãng phí không cần thiết, lần này cậu không mua hoa mà đến tay không, dù sao cậu đưa cái gì Ninh Bách đều không lấy.
Ninh Bách vừa ra khỏi cửa công ty liền nhìn thấy chiếc Lamborghini màu xanh lục ánh huỳnh quang vô cùng tao khí của Lâm Tử Nhiên, trong nháy mắt hắn thế mà sinh ra xúc động muốn quay đầu về.
Nhưng Lâm Tử Nhiên đã bước xuống xe.
Cậu bước chân vọt tới trước mặt Ninh Bách, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ, ngay cả đôi mắt cũng sáng lên: “Tôi chờ anh thật lâu!”
Ninh Bách rũ mắt nhìn cậu.
Cậu nhóc trang điểm còn qua loa hơn hôm qua, dường như cậu không chải tóc mà chỉ dùng tay vuốt sơ hai cái, nút áo cài lệch một hàng, xiêu xiêu vẹo vẹo, dây giày trên chân cũng lung tung rối loạn, một đoạn thật dài rơi trên nền đất.
Từ đầu đến chân đều viết lên bốn chữ, lôi thôi lếch thếch.
Mà hắn không thích nhất chính là kiểu người không có kế hoạch, người ngay cả chính mình cũng không thu thập sạch sẽ, lỗ mãng và ngu ngốc.
Ánh mắt Ninh Bách lạnh đạm, hắn chưa bao giờ là người có tính tình tốt, môi mỏng khẽ mở: “Lăn.”
Sau đó lập tức đi qua người Lâm Tử Nhiên.
Toàn bộ thời gian gặp mặt không đến 30 giây.
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, lăn thì lăn, tôi còn không muốn ở đây đâu!
Nhìn thấy Ninh Bách đi rồi, cậu mới vui vẻ lái xe rời đi.
Nhiệm vụ hôm nay thuận lợi hoàn thành, chẳng qua hôm nay Lâm Tử Nhiên không định về nhà quá sớm. Lấy lòng Ninh Bách là nhiệm vụ bắt buộc, cậu không có hứng thú lấy lòng những người khác, hôm nay chơi đủ rồi lại về nhà.
Trong thẻ có mười vạn tiền tiêu vặt, làm gì không tốt cứ phải ở nhà bị khinh bỉ đâu?
Lâm Tử Nhiên cảm khái: “Hình như tôi ngày càng hiểu Lộ Hiểu Đông.”
Hệ thống:???
Lâm Tử Nhiên: “Tuy nguyên nhân và động cơ khác nhau, nhưng kết quả vẫn trăm sông đổ về một biển!”
Tóm lại là không về nhà.
Lâm Tử Nhiên đi ăn lẩu, đi xem phim sau đó đi dạo trung tâm mua mua mua, ăn no căng đến hơn 10h tối mới về nhà.
Lúc này cha Lộ và mẹ Lộ còn chưa ngủ.
Phùng Uyển xem TV trong phòng khách, Lộ Mậu Phong ở thư phòng làm việc.
Lâm Tử Nhiên đi ngang qua phòng khách và thư phòng, nhưng không ai quay đầu liếc cậu một cái. Cậu vốn muốn chào hỏi, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn thôi; phỏng chừng bọn họ cũng không hiếm lạ, nói không chừng nhìn thấy mình còn phiền lòng.
Cậu cứ vậy không rên tiếng nào trở về phòng, khóa cửa lại, chính là thế giới nhỏ của riêng mình!
Lâm Tử Nhiên ngủ một mạch đến mặt trời lên cao mới tỉnh.
Lúc cậu dậy thì bố mẹ đều không có ở nhà. Cha mẹ chưa bao giờ quản Lộ Hiểu Đông làm cái gì, cũng không để hắn làm bất cứ việc gì, thứ duy nhất bọn họ cho hắn chính là tiền tiêu vặt.
Lâm Tử Nhiên giống như nghiên cứu địa hình ngày nào cũng đến dưới lầu công ty Ninh Bách chờ hắn.
Chớp mắt đã là ngày thứ ba.
Đổi góc độ suy nghĩ thì, chính mình thật giống như một kẻ cuồng theo dõi.
Lâm Tử Nhiên ngồi trong xe có chút sợ, mấy ngày nay cậu ‘ngược gió gây án’, e sợ Ninh Bách lại báo nguy lần nữa; đến lúc đó chỉ sợ Tưởng Huyên không kiên nhẫn đến cứu cậu, cho nên cho dù nằm vùng thì vẫn chú ý bảo trì khoảng cách với Ninh Bách.
Chưa kể ngồi chờ rất vất vả.
Pháo hôi thật khó làm!
Lâm Tử Nhiên thương lượng cùng hệ thống: “Tôi muốn ngủ một lát, cậu giúp tôi nhìn chằm chằm hắn nhá.”
Hệ thống: “OK.”
Lâm Tử Nhiên: “Iu cậu.” ^o^
Hôm nay hệ thống dễ nói chuyện lại chịu hỗ trợ, Lâm Tử Nhiên vô cùng vui vẻ thả ghế dựa xuống, ngủ ở trên xe.
Ai ngờ một giấc ngủ dậy thì trời đã tối.
Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, vì sao cậu không gọi tôi aaaa!” (╥﹏╥)
Hôm nay không ngồi chờ Ninh Bách, chẳng phải là không hoàn thành nhiệm vụ sao!
Hệ thống: “Hắn còn chưa ra.”
Lâm Tử Nhiên?
Lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã 9h tối, như vậy còn chưa tan tầm sao?
Lâm Tử Nhiên xuống xe ngẩng đầu nhìn lên, đèn trên tầng 18 còn sáng, xem ra Ninh Bách thật sự chưa tan tầm, có lẽ là tăng ca hoặc muốn làm khó dễ mình.
A ~ Lộ thiếu ta dễ bị tống cổ vậy sao?
Không phải là chờ thôi sao?
Không chờ được anh tôi liền không về!
Lâm Tử Nhiên ngồi trong xe đã lâu, cảm giác thân thể có chút tê cứng, cậu dứt khoát bước xuống xe xoay xoay người. Lúc này thời gian tan tầm đã qua, bốn phía không người cũng tương đối yên tĩnh.
Đầu tiên cậu chạy chậm quanh quảng trường hai vòng, tập thể dục tám bước theo đài, thần thanh khí sảng, tràn đầy năng lượng tiếp tục chờ ở chỗ này.
Bởi vì quá nhàm chán...
Chốc chốc cậu nhìn điện thoại, chốc lát hơi game, chốc lát chạy chậm vòng vòng...
Chốc lát ngồi, chốc lát ngồi xổm, chốc lát dựa vào xe..
Ninh Bách đứng trong văn phòng, đẩy cửa chớp thoáng nhìn xuống lầu.
Vừa quay đầu lại liền phát hiện người nào đó ghé vào người hắn, tò mò nhìn chằm chằm nam hài phía dưới, cảm khái nói: “Tiểu tử này rất có nghị lực, trễ như vậy mà còn chờ ở dưới.”
Ninh Bách liếc xéo hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Mới ba ngày, dùng từ ‘nghị lực’ có phải quá không thích hợp hay không?”
Tiết Trạch hai tay ôm ngực, cười hì hì nói: “Nhưng mới ba ngày mà cậu ta đã bức cậu không dám tan tầm, ít nhất tinh thần bám riết không tha như này thật sự hiếm thấy!”
Tiết Trạch và Ninh Bách là bạn cùng đại học, cũng là phía đối tác của văn phòng luật sư, quen biết nhau nhiều năm, vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp. Bộ dáng hắn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Thoạt nhìn tiểu tử này rất đáng yêu, chậc chậc, đáng tiếc ngoại hình không hợp khẩu vị của cậu; đưa tới cửa ăn cũng không tồi.”
Ninh Bách nhướng mi: “Tôi không đến mức bụng đói ăn quàng.”
“Mặt khác.” Ninh Bách chậm rãi bổ sung: “Không phải tôi không dám tan tầm, mà là công việc chưa làm xong.”
Nói xong lấy ra một chồng tư liệu ‘bang’ đặt ở trên bàn.
Mặc dù vẻ mặt Ninh Bách rất bình tĩnh nhưng Tiết Trạch lại cảm thấy lạnh sống lưng, giơ tay lên cười gượng một tiếng: “Ok ok, vậy cậu cứ tiếp tục công việc đi, tôi về trước.”
Thanh âm Ninh Bách lương bạc: “Đi thong thả không tiễn.”
Tiết Trạch: “Cậu thật vô tình.”
………………
Lâm Tử Nhiên ngồi xổm thật lâu, nhìn nhìn thời gian, đã là 11 giờ khuya.
Không phải chớ, vậy mà vẫn chưa tan tầm sao?
Vốn tưởng rằng chỉ cần canh 5h chiều mỗi ngày Ninh Bách tan tầm là được, ai mà biết chính cậu vẫn xem nhẹ khó khăn phát sinh ngoài ý muốn, đó chính là có thể Ninh Bách không tan tầm đúng giờ.
Nếu mỗi ngày Ninh Bách đều tăng ca đến 12 giờ đêm, thì chẳng phải chính mình phải đợi đến 12 giờ mỗi ngày sao?
Thời gian cả ngày lận đó!
Có thời gian ngủ, xem phim và chơi game không vui sao? Chẳng lẽ mình cứ ngồi xổm dưới lầu vậy à? Mới ngày thứ ba đã vậy, trong lòng Lâm Tử Nhiên sinh ra dự cảm xấu.
Người này không phải tới khắc cậu đó chứ?
Buồn ngủ quá, thiệt đói.
Lâm Tử Nhiên mở điện thoại, uể oải chọn cho chính mình một phần KFC gia đình.
Cơm chiều còn chưa ăn nữa ~ ~ ~
Cậu đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
Nửa tiếng sau, anh trai đưa cơm hấp tấp giao đến. Lâm Tử Nhiên cầm hộp, nghe mùi thơm cảm động, nước mắt thiếu nữa chảy xuống khóe miệng.
Giờ phút này Ninh Bách cái gì, nhiệm vụ cái gì đều không quan trọng.
Chỉ có ăn mới có thể làm cậu vui vẻ.
Lâm Tử Nhiên duỗi tay muốn mở hộp, hệ thống bên tai chợt phát thông báo nhắc nhở.
Hệ thống: “Ninh Bách ra rồi.”
Lâm Tử Nhiên:???
Tôi đợi cả ngày hắn không ra, vừa muốn bớt thời gian để ăn cơm thì hắn liền ra?
Mình nên ăn hay không ăn đây?
Lâm Tử Nhiên trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thật nhanh quyết định đợi chút nữa rồi ăn.
Dù sao Ninh Bách coi như không thấy gặp thoáng qua mà thôi, không đến một phút đồng hồ, phần cơm sẽ không nguội, hoàn thành nhiệm vụ rồi ăn cũng không muộn!
Hơn nữa trước khi mình tiêu diệt hết phần cơm, còn có thể lợi dụng nó làm đạo cụ, hoàn hảo!
Lâm Tử Nhiên cảm thấy mình thật thông minh.
Cậu lập tức ôm hộp đồ lên, chậm rãi chạy tới, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ: “Rốt cục anh cũng tan tầm.”
Ninh Bách nhàn nhạt nhìn cậu.
Lâm Tử Nhiên hai tay đưa phần cơm đến trước mặt hắn, vẻ mặt chân thành, giống như làm việc này vì hắn: “Tăng ca đói bụng đi? Tôi chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh này!”
Quả nhiên trong mắt Ninh Bách xẹt qua một tia không kiên nhẫn.
Trong lòng Lâm Tử Nhiên mỹ tư tư, vai chính thụ hotboy tinh xảo mới không ăn loại thực phẩm rác rưởi như này đâu! Căn bản không phù hợp phong cách của Ninh Bách, cậu chắc rằng Ninh Bách không ăn nên mới lấy tới định mượn hoa hiến phật, thuận tiện làm Ninh Bách ghê tởm một chút. Nghĩ đến đây Lâm Tử Nhiên tươi cười càng thêm vui vẻ.
Ninh Bách nhìn cậu thật sâu. Nhớ tới vừa rồi khi xuống lầu, cảnh tượng Lâm Tử Nhiên ngồi xổm đằng kia thiếu nữa nước miếng muốn rớt xuống, tiểu tử này rõ ràng chuẩn bị cho bản thân ăn.
Tuy rằng không ăn loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này, nhưng hắn không ngại để Lâm Tử Nhiên cũng không ăn được loại thức ăn không tốt cho sức khỏe này luôn.
Ninh Bách giương khóe môi, cười nhẹ nói: “Được a.”
****