Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

Tưởng Huyên ngây người nhìn thiếu niên đứng ở cửa, tay cầm điếu thuốc chợt dừng, cho đến khi ngọn lửa đốt đến đầu ngón tay, hắn mới lấy lại tinh thần, dường như không có việc gì dí điếu thuốc vào gạt tàn.

Hắn là người đầu tiên có phản ứng, ánh mắt hơi u ám, cười nói: “Hiểu Đông, vào ngồi đi.”

Lâm Tử Nhiên đứng ở cửa. Tuy biết mình thay đổi hình tượng có khả năng sẽ thu hút sự chú ý, nhưng không ngờ lại đạt hiệu quả tốt như vậy. Điều này khiến cậu có chút thấp thỏm bất an.

Một thân trang điểm của cậu xác thực không hợp với hoàn cảnh này, vẫn là bộ dáng ngụy trang trước kia thích hợp ở chỗ này đục nước béo cò hơn. Trong lòng Lâm Tử Nhiên không khỏi có chút sầu lo, đổi quần áo còn tương đối đơn giản, nhưng cậu không thể mỗi lần gặp Ninh Bách là nhuộm tóc, gặp Tưởng Huyên là nhuộm lại... Như vậy rất mệt và rất không thực tế!

Liếm cẩu hai nơi thật khó!

Cứ như vậy đi, có lẽ gặp vài lần mọi người cũng thành quen.

Trái tim Lâm Tử Nhiên bình tĩnh lại, đi đến chỗ Tưởng Huyên như mọi khi, lộ ra một nụ cười lấy lòng: “Huyên ca.”

Tưởng Huyên đã quen thuộc bộ dáng lấy lòng của Lộ Hiểu Đông, hẳn là tập mãi thành quen, nhưng hôm nay đối diện với hai mắt sáng ngời của thiếu niên, tầm mắt hắn lướt xuống vòng eo gầy ốm mảnh khảnh của cậu, yết hầu khẽ lăn lộn, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng.

Bộ quần áo này thực sự rất thích hợp với cậu, sạch sẽ thoải mái thanh tân, không có nửa điểm rêu rao khi xưa, ngược lại khiến người ta không thể dời tầm mắt.

Đám người Phù Văn Diệu nhìn thẳng mặt Lâm Tử Nhiên, vẻ mặt cả đám dại ra, hồi lâu mới hoàn hồn, dùng giọng điệu khoa trương nói: “Hiểu Đông, cậu uống lộn thuốc rồi hở?”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, mi mới uống lộn thuốc á, không thấy bộ dáng bình thường của tôi đây sao? Cậu gõ nhẹ vào đầu Phù Văn Diệu, nói một cách tức giận: “Tôi đổi style quần áo trêu chọc gì cậu?”

Phù Văn Diệu không cam lòng yếu thế nói: “Vấn đề là đây không phải phong cách của cậu!”

Lâm Tử Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Cậu quản tôi mặc như thế nào làm gì?”

Phù Văn Diệu âm dương quái khí nói: “Cậu là anh em tốt của tôi, tôi lo lắng cho cậu thôi? Không phải bị kích thích gì đó chứ?”

Lâm Tử Nhiên: “Cậu mới bị kích thích!”

Phù Văn Diệu: “Tôi không có!”

Mắt thấy hai người có xu thế phát triển thành gà con mổ nhau, Tưởng Huyên bất đắc dĩ, hướng mắt ra hiệu “đủ rồi” cho Phù Văn Diệu.

Phù Văn Diệu rụt cổ lại, vừa rồi chính mình không phải nháo đến Huyền ca đi, vội vàng cười nịnh nọt: “Dù đúng hay sai cũng thực xin lỗi, tôi tự phạt một ly.”

Bởi vì có vết xe đổ của Phù Văn Diệu, mọi người không truy hỏi Lâm Tử Nhiên nữa, ai nấy bắt đầu chơi theo ý mình.

Ghế lô lần nữa khôi phục sự ồn ào náo động. Ánh đèn neon nhấp nháy xẹt qua từng khuôn mặt hoặc phấn khích hoặc trầm cảm hoặc điên cuồng, nơi này tràn ngập sự mê muội và sa đọa, cơ hồ làm mắt người rối loạn.

Nhưng Tưởng Huyên chỉ nhìn người trước mắt.

Tưởng Huyên lười biếng dựa người vào sô pha, vươn tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, vẻ mặt ôn hòa khó có, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Hiểu Đông, ngồi chỗ này.”

Lâm Tử Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống, chớp chớp mắt lấy lòng nói: “Huyên ca, anh uống gì không, để em đi lấy cho anh?”

Tầm mắt Tưởng Huyên rơi vào trên mặt thiếu niên. Rõ ràng vẫn là người này, vẫn giọng nói này, ngoại trừ thay đổi lớp trang điểm thì không khác biệt với trước, nhưng nếu nói khác biệt chỗ nào thì lại không nói nên lời.

Hắn ho nhẹ một tiếng: “Không cần."

Lâm Tử Nhiên ngồi bên cạnh Tưởng Huyên vừa căng thẳng vừa xấu hổ, đang vắt óc nghĩ cách liếm cẩu cho tốt, mắt thấy người khác hát karaoke, thế là ân cần nói với Tưởng Huyên: “Huyên ca có hát không? Em chọn bài cho anh nha!”

Vị trí kia cách xa Tưởng Huyên lại không có người, hoàn mỹ!

Tưởng Huyên lắc đầu, hắn dường như chưa từng hát, chỉ có gia hỏa Lâm Tử Nhiên không có ánh mắt, theo hắn đã lâu mà còn hỏi vấn đề này.

Không ăn không uống lại không hát hò, vậy anh tới đây làm gì? Lâm Tử Nhiên xoay chuyển tròng mắt, giúp Tưởng Huyên lấy điếu thuốc, thò lại gần nói: “Em châm thuốc giúp anh?”

Tưởng Huyên rốt cuộc lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Tôi biết cậu muốn lấy lòng tôi, nhưng không cần dùng nhiều sức như thế?

Tưởng Huyên đè chặt tay Lâm Tử Nhiên, giọng nói trầm thấp: “Không cần.”

Điều này làm cho Lâm Tử Nhiên rất khó xử. Tưởng Huyên này không cần kia cũng không cần, cậu ngồi bên cạnh hắn như vậy tổng không thể lấy điện thoại ra chơi.

Vậy chẳng phải giống như ngủ gật dưới mí mắt thầy giáo sao?

Đó là thiếu tôn trọng đại ca!

Thật nhàm chán, thật vất vả!

Tưởng Huyên nhìn ra Lâm Tử Nhiên quẫn bách. Sau khi nam hài phát hiện chính mình không làm được gì, chân tay luống cuống bộ dáng khó xử.. Bỗng nhiên làm hắn cảm thấy có chút buồn cười, trong mắt lóe lên ý cười chính hắn cũng không phát hiện.

Có lẽ chính mình trước kia ít để ý đến cậu, cho nên mới không phát hiện cậu có một mặt đáng yêu như vậy.

Giọng nói Tưởng Huyên có chút trầm thấp, ánh mắt thâm thúy nhìn cậu, khóe môi giương lên: “Nếu không thì cậu tới hát đi?”

Nói xong trực tiếp bảo tiểu đệ đằng trước chọn bài giúp Lâm Tử Nhiên.

Kỳ thực Lâm Tử Nhiên cũng không muốn hát, nhưng Tưởng Huyên đã mở lời, cậu nên thụ sủng nhược kinh mới đúng! Hơn nữa cậu hát không hay, hắn nghe xong nhất định không muốn nghe nữa. Nghĩ đến đây ánh mắt Lâm Tử Nhiên sáng lên, hào sảng nói: “Được, cám ơn Huyên ca, vậy em đây liền không khách khí!”

Sau đó trực tiếp qua lấy micrô, hít một hơi thật sâu, gân cổ lên hát!

Phòng âm nhạc rất lớn, đinh tai nhức óc, nhưng tiếng hát của Lâm Tử Nhiên càng có lực chấn nhiếp hơn, làm người vô pháp bỏ qua.

“Cho nên tạm thời anh hãy nhắm mắt lại ~ ”

“Em ôm chờ mong trôi nổi trong bóng tối ~ ”


“Làm người tốt không được yêu thương ~ ”

Ha ha ha ha trong trò chơi thế mà cũng có ca khúc ngoài đời, vừa vặn nhân lúc còn hát, để mọi người ôm tâm lý nghe một lần không muốn nghe lần hai, thế là Lâm Tử Nhiên dùng hết sức để hát.

Đám người Phù Văn Diệu lộ ra vẻ mặt đau khổ, hận không thể bước tới đoạt micro rồi quay ra đánh Lâm Tử Nhiên một trận. Nhưng nhìn thấy Tưởng Huyên ngồi cạnh Lâm Tử Nhiên mang vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, tức khắc đè xuống tâm tư muốn động thủ.

Ngay cả Huyên ca còn chưa nói gì, đám người như họ sao dám tới đoạt micro?

Thích hợp không? Đương nhiên không thích hợp!

Lâm Tử Nhiên thấy không ai dám đoạt micro với mình, chỉ có thể hát liền mấy bài đầu, hung hăng rống lên một hồi. Đừng nói là tìm được cảm giác hát, cậu như thể đem hết nghẹn khuất mấy ngày nay phát tiết không ít.

Chờ cậu hát đến mệt..

Lúc này mới khẩn trương thấp thỏm quay đầu nhìn về phía Tưởng Huyên, không ngờ ngoài ý muốn nhìn thấy Tưởng Huyên tươi cười đầy mặt.

Tưởng Huyên vỗ vỗ tay, cười nói: “Hát rất hay, uống miếng nước giải khát đi.” Dứt lời đưa cho cậu một ly nước.

Lâm Tử Nhiên ngơ ngác nhận lấy ly nước: “………”

Không hổ là lão đại, lòng dạ không giống nhau. Đối lập với đám người Phù Văn Diệu, mắt thấy đám tiểu đệ của mình thống khổ sắp ngất, thế mà Tưởng Huyên chả có chút phản ứng, thậm chí còn có tâm tình bảo mình uống nước!

Từ từ, có phải hôm nay Tưởng Huyên quá hiền hòa rồi không?

Tưởng Huyên nhìn thấy ánh mắt Lâm Tử Nhiên mờ mịt, hắn ho nhẹ một tiếng; ý thức mình thay đổi thái độ, khả năng sẽ khiến cậu không quen, có chút không được tự nhiên châm thuốc hút.

Lâm Tử Nhiên không dám nhìn Tưởng Huyên nữa, cúi đầu uống nước.

Tầm mắt Tưởng Huyên dừng trên sườn mặt thanh tú của nam hài, cần cổ thon dài và xương quai xanh mơ hồ lộ ra một nửa, tuy rằng bộ dáng không tính kinh diễm nhưng thắng ở làn da trắng sáng.

Thanh niên tầm tuổi này không cần trang điểm và điểm xuyến quá nhiều, kỳ thực đó chính là bộ dáng cậu đẹp nhất.

Ý niệm xưa nay chưa từng có đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.

Nam hài nằm trên giường, nước mắt lưng tròng nói: “Huyên ca, em không nhịn được, cầu anh…”

Ý niệm một khi sinh ra liền không vứt đi được.

Yết hầu Tưởng Huyên căng chặt, hắn thu hồi tầm mắt, dùng ngữ khí thản nhiên hỏi: “Gần đây cậu bận chuyện gì, có mấy ngày không thấy cậu.”

Lâm Tử Nhiên nghĩ đến cốt truyện, lộ ra biểu tình say mê nói: “Gần đây em rất coi trọng một người, đang theo đuổi hắn, nhất định sẽ thu hắn vào tay!”

Tưởng Huyên nghe vậy khóe môi câu lên, đáy lòng có chút nóng nảy nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, mà là nói: “Chính là cái người lần trước báo nguy?”

Lâm Tử Nhiên lộ ra thần sắc xấu hổ: “Đúng vậy.”

Tưởng Huyên nhìn cậu, lộ ra bộ dáng lão đại, thấp giọng giáo dục: “Nếu người ta đã không thích thì cậu không cần miễn cưỡng, chẳng lẽ cậu còn muốn vào đồn công an ngồi lần nữa? Đến lúc đó đừng khóc lóc cầu tôi...”

Lâm Tử Nhiên càng thêm xấu hổ, tựa như đứa nhỏ phạm sai lầm, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi...”

Thấy Lâm Tử Nhiên như vậy, lửa giận vừa mới tích tụ của Tưởng Huyên lập tức biến mất, làm hắn không thể hạ ngoan tâm.

Nhưng thay vào đó là ghen tị, trước kia hài tử này luôn xoay quanh mình, luôn lo lắng lấy lòng mình, bỗng nhiên có một ngày thích người khác không để ý đến chính mình nữa.

Mấy ngày nay cậu không ở bên cạnh mình, mà đại hiến ân cần với một người khác.

Đối với người khác lộ ra nụ cười lấy lòng...

Mà vốn dĩ chỉ thuộc về hắn.

Ánh mắt Tưởng Huyên lạnh lùng, môi mỏng mím thành một đường, nói: “Cậu cũng không phải trẻ con, trước khi làm việc phải suy xét đến hậu quả, đừng làm người nhọc lòng. Nếu cậu đã theo tôi thì tất nhiên tôi phải phụ trách cậu, nếu không đến lúc đó chẳng phải Lộ tổng sẽ trách tôi vì không chăm sóc tốt cho cậu hay sao?”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, lão cha tiện nghi của tôi nào dám trách tội anh? Nhưng cậu vẫn khiêm tốn nói: “Huyên ca dạy phải…Không, bất quá em thực sự thích hắn, em biết chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh yên tâm đi!”

Tay Tưởng Huyên dùng sức siết chặt lấy điếu thuốc, thật sự thích?

Đó là dạng thích gì?

Tưởng Huyên nhìn bộ dạng mới tinh của thiếu niên, bỗng nhiên nhận ra, này ước chừng là thích đến có thể thay đổi bản thân vì một người khác.

Trong lòng Tưởng Huyên có chút phiền muộn, bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, đột nhiên mở miệng: “Gần đây sao cậu đột nhiên nhớ tới việc thay đổi cách trang điểm?”

Lâm Tử Nhiên sờ sờ đầu của mình, cười cười: “A cái này à, bởi vì hắn thích em như vậy, cho nên em mới đổi thành bộ dạng này, tóc cũng nhuộm lại. Em muốn trở thành bộ dáng mà hắn thích, nói không chừng hắn sẽ thích em..”

Tưởng Huyên nhìn thẳng vào mắt nam hài.

Khi cậu nói ra những lời này, nghiêm túc như vậy, không chút do dự, cậu có thể hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ mà mình kiên trì trước đây.

Chỉ vì gặp được một người không thích bộ dáng trước đó của cậu.

Hèn mọn như thế.

Cái này đại khái là thật sự thích.

Nhận ra điểm này khiến Tưởng Huyên thật sự không cao hứng. Bởi vì trước nay ánh mắt đứa nhỏ này đều chỉ dõi theo hắn, chỉ để ý hắn cao hứng hay không, mặc kệ chính hắn có phản ứng gì đều giống như chú chó nhỏ đi theo sau hắn… Chỉ là hiện thực cậu không đi theo hắn nữa, mà đem phần nhiệt tình tràn ngập này dành cho một người khác.

Tưởng Huyên vốn tưởng chính mình sẽ không để ý, bởi hắn trước nay không đặt người này ở trong lòng, chung quanh có rất nhiều người lấy lòng hắn, không nhiều lắm một Lộ Hiểu Đông và cũng không ít đi một Lộ Hiểu Đông.


Đến một ngày khi người này thực sự không để ý đến hắn nữa, hắn mới phát hiện hóa ra chính mình thật sự để ý như vậy.

Đây là điều mà hắn không nghĩ tới.

Tưởng Huyên liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, che lại lương tâm, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy bộ dáng trước kia của cậu thuận mắt hơn.”

Lâm Tử Nhiên ngẩn ngơ.

Không phải chớ, anh đường đường là vai chính công ngay cả thẩm mĩ quan cơ bản nhất cũng không có sao?

Anh thích cái loại trang điểm cay mắt người thế này á?!

Quả là làm người chấn kinh rồi!

………………

Ninh Bách một mình ngồi trong văn phòng, hắn buông xấp tài liệu thật dày xuống, đi tới cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới, nhưng không thấy chiếc xe thể thao màu xanh lục quen thuộc đâu.

Trước kia vào lúc này Lâm Tử Nhiên đều ở đây, giống như ngoài việc vây quanh mình ra, cậu không còn chuyện khác phải làm, vô luận thế nào đi nữa cậu đều chờ ở đó.

Nhưng hôm nay cậu không có ở đây.

Tiết Trạch đẩy cửa đi vào, đi tới sau lưng Ninh Bách thoáng nhìn xuống rồi nói: “Ồ, hôm nay Tiểu Lộ không đến sao?”

Ninh Bách khẽ nhíu mày: “Tiểu Lộ?”

Tiết Trạch cười hì hì nói: “Đúng vậy, cậu ta nhỏ tuổi hơn tôi! Tên nhóc này thật dễ lừa hahaha, chỉ cần đưa cho cậu ta một chút thông tin, dù thật hay giả cậu ta đều chịu làm giúp tôi.”

Tầm mắt Ninh Bách đột nhiên trở nên sắc bén, giọng nói lãnh đạm: “Cho nên cậu hãy mau thẳng thắn, gần đây cậu luôn lén bán thông tin cá nhân của tôi phải không?”

Tiết Trạch “……”

Ninh Bách nhàn nhạt nhìn hắn: “Cậu còn chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Tiết Trạch nhìn trời, sau đó vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi thề tuyệt đối không bán đứng cậu, tôi chỉ dính chút ánh sáng của cậu bảo cậu ta thuận tiện đi mua cà phê giúp tôi vài lần thôi. Thật sự chỉ có vài lần! Tuyệt đối không đơn độc sai sử cậu ta!”

Ninh Bách nhìn hắn vài giây, giọng nói lạnh lùng: “Xưng hô Tiểu Lộ này quá thân thiết.”

Tiết Trạch chỉ tay lên trời thề: “Tôi tuyệt không có ý nghĩ không an phận với Lộ Hiểu Đông! Cậu cũng biết tôi thích con gái đáng yêu mà!”

Cuối cùng Ninh Bách cũng thu hồi ánh mắt, trở lại trước bàn làm việc của mình.

Tiết Trạch rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt Ninh Bách, nói lời cợt nhả: “Tôi thấy hài tử kia thật lòng thích cậu, nếu cậu cũng có ý tứ với cậu ta thì cứ dứt khoát tiếp nhận, hà tất treo người ta như vậy, tôi nhìn mà thấy đau lòng..”

Ninh Bạch chợt dừng động tác, lạnh lùng nói: “Ai nói tôi có ý tứ với cậu ta?”

Tiết Trạch cười hắc hắc: “Hà tất mạnh miệng, nếu cậu không có hứng thú vậy kêu cậu ta đến mỗi ngày, còn để cậu ta ngủ lại văn phòng của cậu làm gì?”

Ninh Bách ngước mắt nhìn hắn.

Sống lưng Tiết Trạch chợt lạnh, duỗi tay nhẹ đánh lên miệng mình một cái, cười haha nói: “Tôi nói bậy ấy mà, cậu đừng để ở trong lòng!”

Dứt lời vội vàng rời đi.

Ninh Bách thu hồi tầm mắt, ánh mắt có chút u ám, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên điện thoại.. Em không ở đây, vậy đang ở nơi nào?

……………

Lâm Tử Nhiên ngồi bên người Tưởng Huyên thất thần, có chút muốn đi nhưng không tìm được cái cớ thích hợp.

Đúng lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, thì ra có tin nhắn đến.

Click mở ra xem, Lâm Tử Nhiên lộ ra biểu tình đau răng. Hơn nửa đêm Ninh Bách kêu cậu đi mua cà phê cho hắn... Nhưng nghĩ lại, cậu thà đi mua cà phê cho Ninh Bách cũng không muốn ở đây hít khói, hơn nữa lấy cái cớ không chính đáng này ra cửa luôn!

Ánh mắt Lâm Tử Nhiên sáng lên, nói với Tưởng Huyên: “Huyên ca, em có chút việc, em đi trước.”

Tưởng Huyên chú ý tới vẻ mặt của Lâm Tử Nhiên, cố ý hỏi: “Chuyện gì?”

Lâm Tử Nhiên không tính giấu giếm, dù sao Lộ Hiểu Đông là đứa trẻ không có tâm cơ, phù hợp với thiết lập nhân vật và cốt truyện, cậu nói thẳng: “Em muốn đi mua cà phê cho hắn.”

Tưởng Huyên khẽ nhíu mày: “Bây giờ?”

Đã 10 giờ tối.

Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, không hề cảm thấy chỗ nào không đúng, cười nói: “Đúng vậy, em đi đây, nếu tới chậm hắn lại không vui.”

Tưởng Huyên lúc này rất không vui.

Hắn khó lắm mới bảo người kêu Lâm Tử Nhiên tới, nhưng cả đêm Lâm Tử Nhiên đều thất thần, tâm tư chỉ sợ đặt ở nơi khác. Người nọ vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, nhưng chính cậu nửa điểm cũng không cảm thấy không đúng, ngược lại rất thích thú, tựa như lúc cậu đi theo chính mình trước kia…

Bây giờ có một người khác, cướp đi đặc quyền vốn chỉ thuộc về hắn.

Tưởng Huyên không khỏi thừa nhận, hắn ghen tị.


Chính là hắn không có lý do thích hợp để ngăn cản.

Tưởng Huyên im lặng một lúc, sau đó nói: “Được.”

Lâm Tử Nhiên được cho phép, vui vẻ đứng dậy rời đi.

Tưởng Huyên nhìn bóng dáng Lâm Tử Nhiên, mười ngón tay gắt gao nắm lại, trong mắt dần dần hiện lên một tầng khói mù. Người này..

Hắn không muốn thả đi dễ dàng.

………………

Lâm Tử Nhiên đi mua cà phê cho Ninh Bách, lần nữa lái xe vào công ty Ninh Bách, lúc này đã muộn hầu hết mọi người trên lầu đều rời đi, chỉ có một ít văn phòng còn sáng đèn.

Lâm Tử Nhiên một bên phun tào Ninh Bách là tên cuồng công việc, vừa bước đi trên hành lang yên tĩnh.

Nơi này chỉ có một mình cậu, xung quanh một mảnh yên tĩnh, thế cho nên ngay cả tiếng bước chân lộp cộp của chính mình đều có thể nghe thấy rõ ràng. Bầu không khí này kỳ thật có chút đáng sợ, Lâm Tử Nhiên không sợ cái gì chỉ sợ ma, cho nên khó tránh bước chân nhanh hơn..

Ngay khi chuẩn bị bước vào văn phòng Ninh Bách, âm thanh kẽo kẹt chợt vang lên từ bên cạnh, cửa nhà vệ sinh công cộng đột nhiên bị mở ra..

A a a a, Lâm Tử Nhiên sợ hãi sắc mặt trắng bệch. Ai hơn nửa đêm đi WC a!

Sau đó cậu nhìn cánh cửa bị đẩy ra, Ninh Bách áo mũ chỉnh tề đi ra.

Lâm Tử Nhiên……

Ninh Bách nhìn đôi mắt Lâm Tử Nhiên kinh hồn chưa định, tâm tình vốn dĩ không tốt, nhưng lúc này khóe môi không khỏi nhếch lên. Người lá gan nhỏ như vậy còn dám cả ngày ăn nói không lựa lời trước mặt mình, là ai cho cậu dũng khí?

Lâm Tử Nhiên bình tĩnh lại, thầm nghĩ may mà mình chưa ném cà phê đi. Cậu cười haha một tiếng rồi chạy chậm qua: “Thân ái, cà phê anh muốn tới rồi đây.”

Kỳ thực không phải Ninh Bách một hai không phải ly cà phê này không uống, mà là..

Hắn đến gần Lâm Tử Nhiên, chăm chú nhìn vào khuôn mặt cậu, tay đang muốn cầm ly cà phê bỗng nhiên mũi ngửi thấy mùi gì đó, lông mày khẽ chau lại.

Trên người thiếu niên lượn lờ mùi thuốc lá nhàn nhạt, mặc dù đã tan đi không ít nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được đã từng rất nồng, giống như một nam nhân khác để lại dấu vết trên người cậu.

Một tia không vui hiện lên trong mắt Ninh Bách, vẻ mặt hắn lạnh xuống, xoay người nói: “Đưa đến văn phòng cho tôi.”

Lâm Tử Nhiên ngẩn ra. Vừa rồi Ninh Bách chuẩn bị tới lấy, làm sao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hỉ nộ vô thường như vậy?

Cậu lo lắng đi vào văn phòng Ninh Bách, tựa như đứa trẻ không biết mình làm chuyện gì sai, chờ đợi gia trưởng răn dạy.

Di, làm sao mình sẽ có loại suy nghĩ kỳ quái như này?

Nhất định là bị tên gia hỏa này lăn lộn tới nỗi sinh ra ảo giác rồi!

Lâm Tử Nhiên không muốn để ý tới tên gia hỏa hỉ nộ vô thường này, cậu chỉ muốn về sớm nghỉ ngơi, đặt cà phê xuống liền chuẩn bị rời đi, giả như không nhìn thấy bộ dáng Ninh Bách không cao hứng.

Ninh Bách: “Đứng lại.”

Nội tâm Lâm Tử Nhiên giãy dụa, cuối cùng vẫn quay đầu lại, vô tội nhìn hắn: “Thân ái, còn chuyện gì sao?”

Ninh Bách nhàn nhạt ngước mắt lên: “Tối nay cậu đi chỗ nào?”

Trước kia Ninh Bách cũng không tra xét hành tung của cậu. Lâm Tử Nhiên có chút ngoài ý muốn, tùy ý nói: “Tụ họp cùng mấy đứa bạn.”

“Bạn nào?” Ninh Bách hỏi.

Lâm Tử Nhiên không kiên nhẫn, hỏi kỹ càng tỉ mỉ vậy làm gì? Cậu chớp chớp mắt, sắc mị nói: “Sao anh đột nhiên lại quan tâm đến bạn bè của tôi? Nếu không lần sau anh đi cùng tôi, vừa lúc tôi giới thiệu anh cho bạn bè nhận thức, hắc hắc..”

Bọn họ không phải loại quan hệ yêu đương, hơn nữa lấy phong cách ép người của Ninh Bách, tuyệt không bao giờ muốn nhận thức bạn bè của mình. Lâm Tử Nhiên tin rằng lời này sẽ khiến Ninh Bách rất không thích.

Quả nhiên Ninh Bách khẽ nhăn mày, Lâm Tử Nhiên có thể quen biết bạn bè nào được? Đơn giản là đám hồ bằng cẩu hữu.

Giọng nói của hắn có chút lạnh lùng, nói: “Về sau không cần gặp bọn họ.”

Tuy rằng chính cậu thực sự không thích nơi đó, nhưng lời nói của Ninh Bách rõ ràng tỏ ý muốn quản.

Lâm Tử Nhiên hừ một tiếng: “Có phải anh quản quá rộng rồi không?”

Con ngươi màu hổ phách của Ninh Bách bình tĩnh, nhưng mạc danh làm người có chút căng thẳng. Hắn nhàn nhạt mở miệng: “Nếu cậu không muốn nghe tôi nói, về sau tự nhiên không cần tới, nhưng nếu tới nơi này của tôi, thì phải nghe lời tôi. Quyền quyết định nằm trong tay cậu.”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, anh tàn nhẫn ghê.

Không đi gặp những đứa bạn tốt kia thì hay rồi, nhưng Tưởng Huyên mà triệu hoán thì mình không thể không đi, dù sao chính mình vẫn là chó săn của Tưởng Huyên. Lúc trở về nói mình không gặp người nào.. làm sao Ninh Bách biết được!

Lâm Tử Nhiên cười hì hì, nói cho có lệ: “Được, anh không thích thì tôi liền không đi, thân ái, vì anh mà cái gì tôi cũng làm được!”

Ninh Bách rũ mắt bình tĩnh nhìn cậu: “Phải không? Vậy cậu tốt nhất nói được làm được.”

………………

Lâm Tử Nhiên chẳng hề để ý, rời khỏi chỗ làm của Ninh Bách, tuy rằng cậu đã đáp ứng nhưng căn bản không để trong lòng.

Cậu không phải thật sự thích Ninh Bách, bằng mặt không bằng lòng hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý ~

Vẫn là cốt truyện quan trọng hơn.

Mình chỉ cần chịu đựng trong khoảng thời gian này là xong, hơn nữa Tưởng Huyên cũng không xem trọng mình, chắc chắn sẽ không thường xuyên tìm mình. Lâm Tử Nhiên nhanh chóng quăng khúc nhạc đệm này ra sau đầu.

Hai ngày trôi qua.

Sáng nay Lâm Tử Nhiên theo thường lệ đưa cà phê mới mua qua chỗ Ninh Bách, vừa mới rời khỏi, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Tưởng Huyên.

Giọng nói Tưởng Huyên trầm thấp: “Có thời gian không? Ra tụ tập.”

Lâm Tử Nhiên chợt dừng, nói: “Tốt! Em đến ngay đây.”

Cậu không nghĩ tới Tưởng Huyên đích thân gọi điện thoại cho cậu, không đi không được... Bất quá hiện tại mới hơn 9 giờ, chính mình bây giờ đi tới đó trước, chờ lát nữa lại tìm cơ hội quay về, như vậy vừa không bị Ninh Bách phát hiện, cũng không khiến Tưởng Huyên bất mãn!

Không sai, cứ như vậy!


Lâm Tử Nhiên đi tới địa phương mà Tưởng Huyên nói. Đây là hội sở suối nước nóng, không giống như nơi bọn họ tụ tập trước đây, đây là lần đầu tiên cậu tới nơi này.

Hội sở này diện tích rất lớn, bên trong cây cối xanh um tươi tốt, mỗi khu biệt thự đều có hàng cây rợp bóng, ở giữa có một suối nước nóng lộ thiên rất lớn. Tưởng Huyên đã ở đó chờ cậu.

Lâm Tử Nhiên nhìn quanh, chỉ thấy một mình Tưởng Huyên, cậu thập phần ngoài ý muốn, nghi ngờ chậm chạp hỏi: “Huyên ca, chỉ có chúng ta thôi sao?”

Thường lui tới không phải đều là một đám người sao!

Tưởng Huyên khẽ cười: “Đúng vậy.”

Lâm Tử Nhiên: “……” Không tốt, cái này làm sao xin về trước được!

Tưởng Huyên nhìn thiếu niên hai mắt mờ mịt, trên môi không khỏi lộ ra ý cười, nhướng mày nói: “Cậu đi thay quần áo đi.”

Tắm suối nước nóng đương nhiên phải đổi quần áo, Lâm Tử Nhiên mơ màng hồ đồ xoay người đi, dọc đường đều ưu phiền không thôi. Vốn tưởng rằng một đám người tụ tập, ai biết thế mà chỉ có hai người cậu và Tưởng Huyên!

Tính sai rồi!

Lâm Tử Nhiên nhanh chóng thay quần đùi, Tưởng Huyên cũng tương tự, lộ ra phần thân trên săn chắc và cơ bụng tám múi, cả người tản ra mị lực của nam nhân trưởng thành cùng hormone nam tính.

Lâm Tử Nhiên cúi đầu nhìn nhìn xương sườn của mình, vẻ mặt trầm xuống. Lộ Hiểu Đông thật đúng là ít rèn luyện, chả trách Tưởng Huyên người ta là vai chính công còn mình chỉ là pháo hôi, tư bản liền không giống nhau, đến nỗi bộ vị đặc thù nhìn không tới kia cũng không thể so!

Miễn càng chua xót!

Lâm Tử Nhiên ảm đạm nhảy vào ao, cậu cố ý cùng Tưởng Huyên bảo trì khoảng cách nhất định, thất thần suy nghĩ đợi lát nữa phải rời đi thế nào.

Tưởng Huyên chống tay lên thành bể, thần thái lười biếng, rũ mắt nhìn thiếu niên bên cạnh. Cậu cẩn thận ngồi cách xa hắn khoảng một mét, trong sương mù mờ mịt, tóc đen mềm mại ẩm ướt dừng ở trên trán, lông mi nhỏ dài khẽ run, bộ dáng tựa hồ không tập trung.

Em đang nghĩ cái gì?

Hầu kết Tưởng Huyên khẽ lăn lộn, xoay người đột nhiên đứng lên, mang theo một trận nước văng tung tóe.

Lâm Tử Nhiên bỗng dưng bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tưởng Huyên hướng cậu đi tới.

Nam nhân trực tiếp bước đến chỗ cậu ngồi xuống. Cánh tay nhẹ nhàng cọ qua bờ vai cậu, trên khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén treo một nụ cười tùy ý, đôi mắt đen thâm thúy sắc bén, bọt nước chạy dọc xuống ngực hắn, vừa dã tính lại vừa gợi cảm.

Lâm Tử Nhiên tức khắc căng thẳng, động cũng không dám động!

Đáy mắt Tưởng Huyên mang theo ý cười, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giống như đang nói chuyện nhà: “Cái người mà cậu thích kia, gần đây truy thế nào rồi?”

Lâm Tử Nhiên nuốt nước bọt nói: “Còn, còn đang theo đuổi đâu..

Tưởng Huyên nheo mắt, vẻ mặt lười biếng, ý vị thâm trường nói: “Nếu hắn thật sự không thích cậu thì cũng không cần miễn cưỡng, tổng có thể gặp người tốt hơn, cậu nói đúng không?”

Lâm Tử Nhiên ủ rũ cụp đuôi: “Nhưng mà em chỉ thích hắn...”

Tôi cũng không muốn miễn cưỡng đâu, nhưng đó là nhiệm vụ..

Tưởng Huyên nhìn tâm tình nam hài hạ thấp, em thích hắn như vậy sao? Sự kiên nhẫn trong lòng từng chút tan biến, có điểm muốn trực tiếp ‘làm’ người này.

Nhưng cuối cùng lý trí bảo hắn không thể làm vậy.

Hắn nhìn Lâm Tử Nhiên thật sâu rồi chậm rãi nói: “Phải không? Cậu mới gặp hắn có vài lần, thích được bao nhiêu?”

Lâm Tử Nhiên đối diện tầm mắt Tưởng Huyên, như bị cái gì nắm lấy, trong lòng cậu bỗng có chút sợ hãi, đột ngột đứng lên: “Em, em đi toilet...”

Cậu vội vàng trèo ra khỏi ao, kết quả mới vừa quay đầu lại liền thấy Ninh Bách và Tiết Trạch đang đứng cách đó không xa nhìn cậu.

Tức khắc vẻ mặt mộng bức.

Tình huống gì đây?

Cậu mới tới có một lần thì đã bị bắt, cậu thực sự xui xẻo như vậy sao?!

Lâm Tử Nhiên thật mệt tâm: “Rõ ràng là đi tắm suối nước nóng với đại ca thôi mà, tại sao lại có cảm giác bắt gian tại trận ở đây nhỉ..”

Hệ thống……

Ninh Bách nhàn nhạt nhìn cậu, trong mắt không có độ ấm, môi mỏng khẽ mím lại.

Vừa rồi hành động của Tưởng Huyên hắn đều nhìn thấy, ý đồ trong mắt nam nhân này rõ như ban ngày, Lâm Tử Nhiên từ trước đến nay không có ánh mắt, lại căn bản không nhìn ra, ngây thơ mờ mịt như con mồi không hề có cảm giác.

Buổi tối ngày đó, có phải Lâm Tử Nhiên cũng ở bên cạnh Tưởng Huyên như vậy hay không?

Ánh mắt Ninh Bách trở nên lạnh lẽo.

Tiết Trạch cảm thấy áp suất thấp trên người Ninh Bách, căn bản không dám hó hé lời nào. Đều do hắn miệng tiện hẹn Ninh Bách hôm nay ra đây chơi, thế mà thật khéo đụng phải một màn ái muội giữa Lâm Tử Nhiên và Tưởng Huyên.

Lâm Tử Nhiên bởi vì quá mức xấu hổ mà trầm mặc. Cậu mới đáp ứng Ninh Bách không tới ba ngày đã bị bắt, vừa thấy vẻ mặt của Ninh Bách là biết hắn đang tức giận.

Không được không được…

Loại thời điểm này nên nhanh chóng cứu vớt một chút!

Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, thay bằng khuôn mặt tươi cười bước tới lấy lòng nói: “Thân ái, anh như thế nào cũng tới nơi này?”

Đôi mắt Tưởng Huyên hơi nheo lại, lộ ra vẻ nguy hiểm.

Bởi vì hợp tác công ty với nhau cách đây không lâu nên hắn nhận thức Ninh Bách, chỉ là không ngờ Ninh Bách lại là người mà Lâm Tử Nhiên thích..

Ngoại trừ đối với chính mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Tử Nhiên lấy lòng một người như vậy.

Thật là làm người không vui.

Lâm Tử Nhiên còn đang định tiếp tục nói chuyện với Ninh Bách, ý đồ lừa dối cho qua, thì đột nhiên một cánh tay hữu lực từ đằng sau trực tiếp ôm lấy eo cậu kéo cậu về phía sau, phần lưng tức khắc đâm sầm vào lồng ngực nam nhân.

“Đây không phải là Ninh tiên sinh sao?” Một tay Tưởng Huyên nhẹ nhàng ôm Lâm Tử Nhiên, nhướng mày, ánh mắt sắc bén, phát ra một tiếng cười khẽ: “Anh là người mà Hiểu Đông thích? Xin lỗi nha, về sau tôi sẽ quản giáo người của mình thật tốt, không để cậu ấy gây thêm phiền toái cho anh nữa.”

****

*Editor có lời muốn nói: Mừng truyện được 10k lượt view ở trang chủ d.truyen, mình bonus thêm chương cho mọi người nè. Mọi người tiếp tục ủng hộ truyện của mình nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận