Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

Lâm Tử Nhiên đối diện với hai mắt đen nhánh như mực của Tưởng Huyên, đột nhiên cậu sinh ra cảm giác nguy cơ làm da đầu tê dại. Tuy thoạt nhìn Tưởng Huyên rất bình tĩnh, nhưng trực giác nói cho cậu biết Tưởng Huyên đang tức giận!

Còn là loại thực tức giận!

Huhuhu, quả nhiên bởi vì mình ngủ với Ninh Bách nên hắn mới tức giận.

Cả người Lâm Tử Nhiên run lên bần bật, cảm thấy chính mình cần phải tự cứu một chút, làm như không nhìn thấy Tưởng Huyên tức giận, cẩn thận nói: “Cái kia...... Huyên ca, em, em cần phải về..”

Tưởng Huyên nhìn đáy mắt thiếu niên có chút bất an, khóe mắt hơi phiếm hồng, chợt rất muốn trực tiếp cứ vậy mà ‘làm’ cậu, muốn xóa hết toàn bộ dấu vết đối phương để lại!

Ánh mắt hắn biến ảo một lát, chợt nhướn mày cười, buông tay ra nói với Lâm Tử Nhiên: “Mặc quần áo cho tốt rồi trở về, đừng để cảm lạnh.”

Lâm Tử Nhiên đề phòng liếc nhìn Tưởng Huyên một cái, tổng cảm thấy hắn dễ dàng buông tha cho chính mình là điều không bình thường, không giống tác phong của Tưởng Huyên, nhưng vào lúc này không quản được nhiều như vậy, cậu vội vàng chạy trối chết.

Lâm Tử Nhiên trực tiếp về thẳng nhà.

Quay trở lại không gian nhỏ quen thuộc, đóng cửa phòng lại, lúc này cuối cùng mới yên lòng.

Cậu tắm rửa rồi nằm liệt trên giường.

Nghĩ đến cốt truyện sụp đổ không thể hiểu được, trong lòng dâng lên ưu thương nhàn nhạt.

Cái trò chơi không đáng tin này...

Cậu thật không nghĩ tới Ninh Bách bụng đói ăn quàng như thế, ngay cả chính mình mà cũng hạ miệng được. Mới đầu cậu cảm thấy Ninh Bách nhất định không muốn chạm vào chính mình nên mới dám yên tâm lớn mật khiêu khích hắn… Nói hay lắm, mỹ nhân cao lãnh mắt cao hơn đầu đâu?

Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình bị lừa gạt.

Cậu sờ cổ của mình, mặt trên còn dấu hôn Ninh Bách lưu lại, phải làm sao bây giờ!

Cũng may là lúc mới về không đụng phải cha mẹ Lộ Hiểu Đông, nếu không thật sự không biết giải thích thế nào..

Mùa hè nóng nực không thể đeo khăn quàng cổ, dấu hôn trên cổ căn bản không thể che giấu được. Tuy cha mẹ Lộ Hiểu Đông chưa bao giờ quản hắn nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn không thể dày mặt mang theo dấu hôn đến trước mặt đôi cha mẹ tiện nghi khiến họ hoảng sợ được.

Kia thật quá xấu hổ!

Đây là điều không tốt khi ở cùng cha mẹ!

Nếu khai giảng thì tốt rồi, cậu có thể không cần ở trong nhà nữa.

Aiz, thật là quá khó khăn!

Lâm Tử Nhiên ngủ luôn trong phòng mình, ngày hôm sau tỉnh lại bụng đói kêu gào kháng nghị, cũng không dám mở cửa đi ra ngoài ăn cơm. Khoảng thời gian trước mỗi sáng tinh mơ cậu đã ra cửa, trên cơ bản từ sáng đến tối đều không ở nhà, cũng không nói chuyện mấy câu với Phùng Uyển và Lộ Mậu Phong.

Nhưng hôm nay cậu ở nhà, hẳn bọn họ sẽ phát hiện đi?

Không ra khỏi phòng có phải không tốt hay không?

Lâm Tử Nhiên rối rắm khẩn trương một ngày, kết quả cả ngày trôi qua, Phùng Uyển và Lộ Mậu Phong căn bản không tới gõ cửa, không biết là căn bản không phát hiện cậu ở nhà, hay là biết nhưng lười để ý.

Lâm Tử Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Không biết là nên may mắn cha mẹ Lộ Hiểu Đông không quan tâm đến hắn, hay là tiếc nuối vì cha mẹ Hiểu Đông không quan tâm đến hắn.

Cha mẹ như vậy, nếu một ngày nào đó Lộ Hiểu Đông thật sự gặp chuyện gì, đại khái bọn họ vẫn như cũ không phát hiện..

Bất luận như nào, ngày hôm nay coi như yên bình trôi qua.

Lâm Tử Nhiên nhân lúc cha mẹ không ở liền gọi cơm hộp ăn, rồi nằm trên giường chơi game, một ngày nhàn nhã chớp mắt trôi qua.

Mãi cho đến khi Lâm Tử Nhiên lại bị đồng hồ báo thức đánh thức, cậu hai mắt vô thần trợn tròn mắt nằm trên giường.

Lại phải ‘đi làm’.

Lâm Tử Nhiên: “Thật không muốn dậy.”

Hệ thống: “Vậy thì không cần dậy.”

Lâm Tử Nhiên……?

Hệ thống: “Cậu nhìn điện thoại.”

Lâm Tử Nhiên mở điện thoại ra nhìn, bên trong là tin nhắn Ninh Bách gửi “Buổi sáng không cần tới, 6 giờ chiều em tới công ty chờ anh.”

Hai mắt vô thần của Lâm Tử Nhiên chậm rãi tản ra tinh quang.

Kỳ nghỉ kéo dài!

Chẳng lẽ đây là chỗ tốt khi ngủ với Ninh Bách? Tưởng tượng như vậy dường như không phải mệt lắm, dù sao người ta lớn lên đẹp không nói, lại còn săn sóc.

Chậm đã, mới vừa rồi có phải mình bị Stockholm* không? Phi, mới giải phóng lão tử có hai ngày thế mà cậu liền cảm thấy hắn săn sóc?

*Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

Nằm mơ!

Gia hỏa đáng ghét lớn lên lại đẹp, tôi sẽ không thích anh!

Lâm Tử Nhiên đặt điện thoại xuống, tiếp tục ngủ.

Cậu đã lâu không ngủ đủ giấc!

Buổi trưa vẫn ăn cơm hộp, Lâm Tử Nhiên nằm ở trên giường chơi game đến 5 giờ chiều, Lâm Tử Nhiên nhìn điện thoại hơi do dự.


Còn vớt vát được cốt truyện hay không thì không biết, nhưng chính mình ngủ với Ninh Bách hiển nhiên là điều không đúng, muốn lấy cấp A trên căn bản là vô vọng, nhưng cứ như vậy mà tự sa ngã, hoàn toàn làm sụp đổ thiết lập nhân vật? Lâm Tử Nhiên lại chần chừ, rốt cuộc trước mắt chỉ là không lấy được cấp A mà thôi, nhưng nếu chính mình tự làm bậy, phỏng chừng có thể hạ xuống cấp D luôn.

Vậy thái độ đầu tiên liền không đúng?

Gặp một chút khó khăn ngoài ý muốn liền từ bỏ, làm sao có thể tiến bộ được?

Tự hỏi một phen, cậu cảm thấy tạm thời trước mắt cứ tiếp tục đóng vai Lộ Hiểu Đông đi đã.

Lâm Tử Nhiên đến dưới lầu công ty Ninh Bách, lần này Ninh Bách không để cậu đợi lâu, lúc xuống chưa đến 6 giờ.

Hắn từ xa liền nhìn thấy thiếu niên đang ngồi xổm ở đó, không khỏi mím chặt môi dưới, đi tới nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Lâm Tử Nhiên đứng lên, nở một nụ cười tươi rói: “Hắc, anh tới rồi.”

Ninh Bách hơi nghiêng mắt, ghét bỏ nhìn chiếc Lamborghini màu lục huỳnh quang của Lâm Tử Nhiên, nói: “Lên xe anh.”

Lên xe gì? Lâm Tử Nhiên thiếu nữa muốn che miệng chính mình lại.

Sau đó cậu mới nhận ra Ninh Bách nói xe chính là xe, không có ý khác, xấu hổ cười cười.

Nhớ tới sự tình hôm trước, tâm tư Lâm Tử Nhiên biến ảo, tuy rằng tôi thua thân thể nhưng tuyệt đối không thua trận! Theo lý thuyết, đây là tôi thành công ngủ với anh! Tôi hẳn là người thắng mới đúng? Túng quẫn như vậy làm sao có thể tìm về mặt mũi?!

Không phải anh suốt ngày trưng ra bộ dáng ghét bỏ tôi sao? Cuối cùng còn không phải miệng thì chê nhưng thân thể lại thành thật. Rõ ràng người bị vả mặt là anh mới đúng!

Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình phát hiện điểm mù.

Tưởng tượng như vậy cũng không tức giận, cậu chính là đại thiếu gia vô lại ăn chơi trác táng, chẳng lẽ ngủ một giấc còn muốn người phụ trách?

Không để anh biết sự lợi hại của tôi, còn tưởng rằng tôi dễ bị khi dễ!

Lâm Tử Nhiên chớp chớp mắt, sắc mị nhìn hắn, ngữ khí ngả ngớn huýt sáo: “Có phải anh thích em rồi không?”

Ninh Bách nghiêng mắt nhìn cậu, độ cung khóe môi cười như không cười, nói: “Em cảm thấy sao?”

Tôi cảm thấy kỳ thật anh không thích tôi nhiều lắm, dù sao trong nguyên cốt truyện anh và Tưởng Huyên đều đi thận chứ không đi tâm, rõ ràng là loại lên giường không nói đến chuyện yêu đương…Nhưng Lâm Tử Nhiên muốn ghê tởm Ninh Bách đương nhiên không có khả năng nói vậy!

Cậu cố ý lộ ra nụ cười không biết tốt xấu, nói với giọng điệu tự tin: “Hắc hắc, em chắc chắn anh đã thích em. Thế nào? Trước đó còn nói tuyệt đối không thích em, hiện tại có phải phát hiện điểm tốt của em rồi hơm? Có hay không cảm thấy bị vả mặt?”

Ninh Bách bình tĩnh nhìn cậu một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”

Lâm Tử Nhiên “……” Anh tàn nhẫn.

Cậu quay đầu đi, buồn bực gãi gãi đầu, Ninh Bách vô sỉ vượt quá tưởng tượng của cậu, cứ tiếp tục như vậy, cậu sắp không nhịn nổi.

Không được……

Không OOC là điều cuối cùng mà Lâm mỗ phải giữ vững.

Lâm Tử Nhiên thầm mặc niệm Thanh tâm chú cho mình, bảo trì bình tĩnh.

Ninh Bách lái xe mang Lâm Tử Nhiên đi vào một tiệm cơm Tây. Lâm Tử Nhiên đã đến đây vài lần, nhưng trước đó đều mua bữa tối giúp Ninh Bách, Ninh Bách tự bồi cậu tới đây ăn là lần đầu tiên.

Quả thực làm người thụ sủng nhược kinh.

Nam nhân trước mặt biểu tình nhàn nhạt, đôi mắt nhạt màu hổ phách, thậm chí ngay cả đôi môi cũng tái nhợt mang đến cho người khác cảm giác lương bạc... Đặc biệt thời điểm không cười, cái loại lạnh lẽo này như khắc vào xương tủy.

Người như vậy vừa nhìn là biết không dễ động tâm động tình, khó trách trong nguyên cốt truyện Tưởng Huyên vì truy hắn mà chịu nhiều đau khổ.

Ngoại trừ tư thế cơ thể không đúng, có phải chính mình đã tiễn đưa vai chính công đi rồi không..

Dừng, dừng! Mình suy nghĩ lung tung rối loạn cái gì.

Lâm Tử Nhiên tự phun tào bản thân.

Ninh Bách dùng ngón tay thon dài véo mạnh thực đơn, nhàn nhạt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, nói: “Em ăn cái gì?”

Lâm Tử Nhiên lấy lại tinh thần, cười hắc hắc nói: “Anh ăn cái gì em liền ăn cái đó, chúng ta ăn bữa tối tình yêu nha ~ ”

Vốn dĩ còn tưởng Ninh Bách lại ghét bỏ chính mình, thế nhưng hắn dường như không có việc gì thu hồi tầm mắt, nói với người phục vụ: “Hai phần bò bít tết, ba phần sống..”

Lâm Tử Nhiên thiếu nữa vươn tay Nhĩ Khang! Không! Tôi không ăn bò bít tết còn sống như thế!

Nhưng cuối cùng nghẹn nửa ngày không hé răng.

Cậu là người có cốt khí, Lộ thiếu ta đã nói ra lời tàn nhẫn tuyệt không thu hồi!

Ninh Bách nhìn người cúi thấp đầu trước mặt, có một chút trêu chọc nam hài. Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt cũng có thể đoán được trên mặt đối phương giờ phút này là biểu tình mất mát, nói không chừng còn nghiến răng nghiến lợi, vụng trộm nguyền rủa mình ở trong lòng.

Khóe môi Ninh Bách vô hình nhếch lên, lộ ra một nụ cười mà ngay cả hắn cũng không phát hiện.

Hắn vẫy tay, người phục vụ đi tới, cung kính nói: “Ngài khỏe.”

Ninh Bách liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, nói: “Phần kia chín một mặt, thêm nước chanh.”

Người phục vụ: “Vâng.”

Lâm Tử Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ nhưng không dám để lộ quá rõ ràng, thần sắc cổ quái, buông lời hung ác nói: “Anh có ý gì, em đã nói muốn cùng anh ăn giống nhau!”

Ninh Bách cười như không cười: “Thật sao?”

Lâm Tử Nhiên: “Thì, ờ...”


Ninh Bách nhướn mi, lạnh giọng nói: “Vậy quên đi...”

Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên cứng đờ, bỗng nhiên đôi mắt chợt động, lộ ra biểu tình tráng sĩ cắt cổ tay, vẻ mặt nghiêm nghị: “Như vậy sao được, đây chính là bữa cơm tình yêu anh chọn, anh chọn cái gì em ăn cái đó! Vì anh cái gì em cũng làm được!”

Ăn ăn ăn, cậu mới không ăn no đến mức bể bụng đâu!

Đôi môi mỏng của Ninh Bách tràn ra một nụ cười nhẹ.

Khuôn mặt Lâm Tử Nhiên gần như sắp đỏ lan đến tận cổ, nhưng cẩn thận nghĩ, chính mình sợ cái gì? Loại vô lại du thủ du thực như Lộ Hiểu Đông mình cũng đều diễn..

Dù sao cũng là diễn kịch.

Mặt là thứ gì? Cậu không biết ~

Sau khi ăn tối xong, Ninh Bách lái xe trực tiếp mang Lâm Tử Nhiên về nhà hắn.

Đứng ở dưới lầu nhà Ninh Bách, Lâm Tử Nhiên lộ ra biểu tình thổn thức không thôi, chính mình trước đây đã từng ở chỗ này bị chú cảnh sát mang đi, để lại cho cậu bóng ma tâm lý nghiêm trọng.

Cậu cảnh giác nhìn Ninh Bách nói: “Anh làm gì vậy?”

Ninh Bách khẽ mỉm cười: “Không phải em đã sớm muốn đến nhà anh sao? Bây giờ anh mời em đến nhà anh làm khách, em không cao hứng?”

Lâm Tử Nhiên không khỏi ngẩn ra, sau đó haha cười nói: “Cao hứng, em đương nhiên cao hứng!”

Cậu mới không muốn đi lên đâu! Nhưng vì ghê tởm Ninh Bách, cố ý ghé sát vào bên tai hắn thổi khí, nói: “Hắc hắc, em còn nhớ rõ cảnh lúc trước anh báo nguy, bảo em cút đi, như thế nào hiện tại chịu mang em về nhà? Quả nhiên là thích em rồi đúng không, sớm biết có ngày này lúc trước hà tất gì đâu!”

Ninh Bách khẽ liếc cậu một cái: “Em muốn nghĩ thế nào cũng được.”

Ồ, giọng điệu như vậy! Lâm Tử Nhiên không ngừng cố gắng, híp mắt, ngữ khí ngả ngớn nói: “Lộ thiếu em chính là người rất được hoan nghênh, em truy người chưa bao giờ thất thủ, anh không biết nhiều ít cả nam lẫn nữ nhào vào trong ngực em thế nào đâu. Anh có thể suy nghĩ cẩn thận đi theo em chứng minh anh rất tinh mắt..”

“Phải không?” Khóe miệng Ninh Bách khẽ giương lên: “Em nói xong chưa, nói xong rồi chúng ta đi lên thôi.”

Lâm Tử Nhiên: “Em……”

Mi mắt Ninh Bách hơi rũ xuống nói: “Còn chưa nói xong thì chúng ta vừa đi vừa tán gẫu.”

Vài phút sau.

Lâm Tử Nhiên mơ màng hồ đồ đứng trước cửa nhà Ninh Bách.

Cậu cảm thấy răng có chút đau.

Ý tứ của Ninh Bách đã quá rõ ràng.

Tuy rằng vấn đề trên dưới còn chờ khảo chứng, nhưng vấn đề là kịch bản là kịch bản, Ninh Bách cũng không dán lên trán dòng chữ ‘tôi là thụ’, thời điểm Lộ Hiểu Đông theo đuổi hắn cũng không có nói mình nhất định là công? Cho nên nhìn từ bên ngoài mà nói, đây là Lộ Hiểu Đông thành công theo đuổi Ninh Bách tới tay.

Nếu bây giờ mình trở mặt, chẳng phải thiết lập nhân vật băng thành cẩu sao.

Nói nói, rốt cuộc Ninh Bách còn có khả năng ở cùng Tưởng Huyên hay không vậy?

Lâm Tử Nhiên hốt hoảng đi vào, Ninh Bách cầm một đôi dép lê để dưới chân cậu. Tầm mắt cậu tùy ý lướt qua, phát hiện mỗi đôi giày trong tủ đều được đặt ngay ngắn chỉnh tề, khoảng cách mỗi đôi giày đều giống nhau tựa như thước đo.

Dựa vào, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chứng cưỡng bách như vậy!

Nhìn nhìn nhà của Ninh Bách sạch sẽ và ngăn nắp đến mức trống trải, cả căn phòng tựa như con người hắn, từng chi tiết đều tỉ mỉ chính xác đến tận cùng, không một tia hỗn loạn.

Lâm Tử Nhiên nhìn thôi đã thấy sợ rồi, nếu ai cũng có cuộc sống như Ninh Bách vậy thì quá mệt mỏi! Dù sao thì cậu cũng không thể, đảm bảo không đến một tuần liền loạn xà ngầu.

Hai mắt Ninh Bách u ám nhìn cậu, giọng nói trầm thấp: “Vào đi.”

Cơ thể Lâm Tử Nhiên căng thẳng, nhưng nam thần “khổ tâm theo đuổi” đã phát ra lời mời, mình chạy trối chết có phải đàn ông không? Vậy không bằng nhân lúc còn sớm trực tiếp giả chết rời khỏi.

Ngay khi Lâm Tử Nhiên còn do dự, Ninh Bách dường như cũng mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, hắn đột nhiên tiến lên một bước, tay trực tiếp nắm cằm Lâm Tử Nhiên ấn cậu vào tường, cúi đầu hôn xuống.

Lâm Tử Nhiên mở to mắt vì kinh ngạc.

Ninh Bách nhẹ nhàng cắn khóe môi cậu, khàn giọng nói: “Hé miệng.”

Lâm Tử Nhiên theo bản năng mở miệng, người nọ lập tức tiến quân thần tốc.

Nụ hôn cơ hồ làm cậu không thở nổi, cả người mềm nhũn.

Ánh mắt người đàn ông tối sầm, hắn nâng tay nới lỏng chiếc cà vạt lộn xộn một ít, hầu kết gợi cảm lăn lộn trên dưới, không chút do dự gia tăng nụ hôn sâu.

Lâm Tử Nhiên không biết mình lăn đến trên giường như thế nào.

Ninh Bách nhìn khuôn mặt phiếm hồng của thiếu niên, trong hai tròng mắt đen nhánh là thần sắc ngây thơ mờ mịt, che phủ một tầng hơi nước mỏng thực đáng thương, làm người muốn khi dễ cậu ác hơn, nhìn cậu khóc ra tiếng, như vậy nhất định sẽ càng mê người.

Tại sao chính mình lại sinh ra ham muốn với cậu? Tại sao lần nữa lưu cậu ở lại?

Này nguyên bản không phải loại hình hắn thích.

Giữa lồng ngực dường như có đồ vật xa lạ nào đó đang ngo ngoe rục rịch.

Đôi mắt Ninh Bách hơi nheo lại, áp sự khác thường xuống đáy lòng, nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ của thiếu niên... Có lẽ chỉ là đứa nhỏ này đủ nghe lời, cho dù mặt ngoài phóng đãng không kiềm chế được, nhưng kỳ thật chỉ là đứa nhỏ bất quá dùng sự nổi loạn để che giấu bản thân mà thôi; dù đôi chút ác liệt nhưng cuối cùng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn nói..


Ninh Bách chưa từng nghĩ tới sẽ cố tình tìm hiểu đối phương, bởi vì không cần thiết, ít nhất hắn chỉ biết hiện tại hắn thích cậu...

Là một món đồ chơi hợp tâm ý.

Khiến hắn dần dần yêu thích không buông tay.

Thực tủy biết vị.

Mà hắn không tính nhường cậu lại cho bất luận kẻ nào, cho nên muốn để lại ấn ký trên người cậu, cho cậu biết ai mới là chủ nhân của cậu.

Ngón tay Ninh Bách cọ qua khóe mắt thiếu niên, cúi đầu xuống, lần nữa nhẹ nhàng hôn lên bên môi cậu.

………………

Lâm Tử Nhiên đã tự sa ngã.

Vô cùng đáng thương hít hít mũi.

Tất cả đều do thân thể này quá yếu, cậu đã sớm biết Lộ Hiểu Đông công không nổi, nhưng không ngờ tới Ninh Bách thật sự rất công.

Quả thực chính là tên biến thái cuồng khống chế.

Lộ Hiểu Đông mắt mù mới có thể thích hắn, may mắn mình không theo đuổi!

Khoan đã, mình đang theo đuổi hả? Này coi như là theo đuổi đi? Nhưng là mình theo đuổi như thế nào?

Trong mắt Lâm Tử Nhiên lần nữa hiện lên mê mang.

Lâm Tử Nhiên chần chừ hỏi hệ thống: “Cậu nói cách tôi chơi trò này thế nào..”

Hệ thống: “Rất có trình độ, thiên kỳ bách quái, chưa từng nghe qua."

Lâm Tử Nhiên?

Hệ thống: “Tôi nói là sự thật, không phải phản pháo.”

Lâm Tử Nhiên……

Hệ thống nói: “Nói một cách thông thường, loại nhân vật pháo hôi sẽ không được hoan nghênh như vậy, tựa như kỳ thi, cho dù 0 điểm cũng không đủ tiêu chuẩn xét tuyển.”

Lâm Tử Nhiên:…..

Đột nhiên cảm giác ngực càng đau.

Ninh Bách lật người thiếu niên lại, ôm vào trong lòng, tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt phiếm hồng của cậu, nhìn bộ dáng dịu ngoan của cậu hắn không giấu được một tia dịu dàng.

Loại thời điểm này so với miệng lưỡi ba hoa khiêu khích thì đáng yêu hơn nhiều.

Xem ra mình không nên để cậu có quá nhiều tinh lực lăn lộn.

Lâm Tử Nhiên nhắm mắt giả chết, thật sự không có sức mà lăn lộn, làm bộ không nhìn thấy thì sẽ không xấu hổ!

Ninh Bách cười nhẹ một tiếng, lần này hắn kiên nhẫn giúp Lâm Tử Nhiên tắm rửa, còn giúp cậu mặc tốt quần áo, coi như cẩn thận đối đãi với vật sở hữu của mình, cười nói: “Anh đưa em về.”

Lâm Tử Nhiên cảm thấy đau, lúc này không dám tiếp tục đùa giỡn Ninh Bách nữa, bởi vì chính cậu chỉ là miệng lưỡi ba hoa nhưng Ninh Bách có thể làm cho mông cậu nở hoa.

Đối lập thì, Ninh Bạch càng ác hơn.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Ninh Bách nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của thiếu niên thì thập phần hài lòng, đứa nhỏ này khuyết thiếu quản giáo, chỉ cần cho cậu biết lợi hại thì sẽ biến thành nghe lời hiểu chuyện ngay thôi.

Hắn tự lái xe đưa Lâm Tử Nhiên trở về, nhìn bóng dáng cậu hắn nhẹ giọng mở miệng: “Về sau không cần mua cà phê giúp anh.”

Đây là tin tốt duy nhất Lâm Tử Nhiên nghe được trong ngày hôm nay, thông qua việc ngủ với vai chính thụ thành công thoát kiếp chân chạy, không biết nên khóc hay nên cười.

Ninh Bách lại nói: “Khi nào cần, anh sẽ gửi tin nhắn cho em.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Một cái tin nhắn liền muốn gặp tôi? Tưởng bở! Phi, Lộ Hiểu Đông thật là tiện đến hoảng mới thích loại cầm thú không có tình cảm như anh!

Lâm Tử Nhiên ngoài cười trong không cười nhìn hắn, cười ha hả nói: “Được.”

Nói xong liền xoay người rời đi, sạch sẽ lưu loát.

Lâm Tử Nhiên về đến nhà, may mắn Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển vừa vặn không ở đây, cậu trực tiếp trở về phòng mình đóng cửa lại.

Lâm Tử Nhiên: “Sao tôi lại có cảm giác bản thân như đang bán mình để đổi ngày nghỉ vậy nhờ..”

Hệ thống: “Vậy cậu muốn bán mình hay muốn làm chân chạy?”

Lâm Tử Nhiên……

Hệ thống: Ha hả.

Lâm Tử Nhiên nằm ở trên giường nhìn đỉnh đầu. Thế nhưng lại ngủ cùng Ninh Bách, cốt truyện thế nào lại sụp thành dạng này?

Trò chơi này còn tiếp tục thế nào đây?

Rời khỏi……

Không rời……

Rời khỏi……

Không rời……

Rời khỏi……

Làm thế nào để rời khỏi...

Làm thế nào để rời khỏi...

Làm thế nào để rời khỏi...

A a a a, nếu đây không phải là một trò chơi mô phỏng thực tế ảo thì có thể kiện cáo rồi rời khỏi, có lẽ cậu đã sớm dưới sự tức giận mà rời khỏi rồi!


Lâm Tử Nhiên ở nhà cả ngày.

Giống như ngày thường, chỉ cần cậu không mở cửa, Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển coi như trong nhà không có cậu tồn tại.

Nhưng khó có lúc thanh tĩnh tự tại như vầy.

Lâm Tử Nhiên quyết định chơi mấy ván để bình tĩnh một chút.

Đánh đánh, Tưởng Huyên gọi điện tới.

Tưởng Huyên thấp giọng mang ý cười: “Gần đây Hiểu Đông đang làm gì đấy?”

Lâm Tử Nhiên nhớ tới sự tình lần trước, trong lòng không khỏi có chút bất an: “Không làm gì cả.”

Tưởng Huyên lập tức nói: “Buổi tối không có việc gì thì ra đây ngồi chơi.”

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng Lâm Tử Nhiên, cậu cẩn thận từ chối: “Em có chút cảm mạo, không thoải mái lắm...”

Cậu nói dối nên trong lòng run sợ, nhưng làm cho cậu ngoài ý muốn chính là, Tưởng Huyên không có miễn cưỡng, mà là quan tâm nói: “Bị bệnh? Vậy nghỉ ngơi cho tốt.”

Lâm Tử Nhiên cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới ứng phó đơn giản như vậy liền qua.

Cậu còn tưởng rằng Tưởng Huyên sẽ tức giận.

Thời điểm 8 giờ tối, cửa phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa, giọng nói của Lộ Mậu Phong truyền đến: “Hiểu Đông, con đi ra đây một chút.”

Lâm Tử Nhiên thực ngoài ý muốn, Lộ Mậu Phong thế mà gõ cửa phòng mình còn mang vẻ mặt ôn hòa như vậy, quả thực mặt trời mọc đằng Tây!

Cậu chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn đi qua mở cửa, vừa thấy liền lộ ra biểu tình răng đau, bởi vì Phù Văn Diệu đang đứng ngay bên cạnh Lộ Mậu Phong.

Nụ cười trên mặt Lộ Mậu Phong giống như phật Di Lặc, thập phần vui vẻ cười nói: “Tưởng tiên sinh nghe nói con bị bệnh, bảo Phù Văn Diệu tới đây hỏi thăm, gần đây Hiểu Đông con có quan hệ không tồi với Tưởng tiên sinh thật a.”

Trong lòng Lâm Tử Nhiên chợt cười lạnh, chẳng trách Lộ Mậu Phong đột nhiên trở nên nhiệt tình, hóa ra vẫn là nhìn mặt mũi Tưởng Huyên.

Bất quá đây có lẽ là điều mà Lộ Hiểu Đông muốn đi? Thông qua nịnh bợ Tưởng Huyên đạt được cha mẹ coi trọng... Chỉ là ông thân là người làm cha, vậy mà không thèm để bụng Lộ Hiểu Đông phải trả giá cái gì, hoặc là sự quan tâm của Tưởng Huyên kỳ thực là muốn làm chết tôi?

Nhưng cậu không thể nói những lời này với Lộ Mậu Phong, Lâm Tử Nhiên tâm tình không phải thực tốt, biểu tình nhàn nhạt rũ mắt: “Còn được.”

Phù Văn Diệu lo lắng ngó trái ngó phải vây quanh Lâm Tử Nhiên hỏi: “Cậu tốt hơn chưa?”

Lâm Tử Nhiên không bị bệnh, gật đầu: “Tốt hơn rồi.”

Phù Văn Diệu nơi nào không nhìn ra cậu giả bệnh, nhưng không nói toạc ra mà haha cười nói: “Bị cảm cũng không thể trốn ở nhà suốt, đi ra ngoài hóng gió mới nhanh hết bệnh, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Nói nói liền tới kéo tay Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên không muốn đi chỗ Tưởng Huyên bên kia, không nhúc nhích, giả cười một tiếng: “Tôi muốn nghỉ ngơi, lần sau lại cùng cậu ra ngoài.”

Đang định hất tay Phù Văn Diệu ra, Lộ Mậu Phong bỗng nhiên xụ mặt quở mắng: “Con đứa nhỏ này, chính vì cả ngày không vận động, ngốc ở nhà thân thể mới gầy yếu như thế, con nhìn con đi, sắc mặt tái nhợt.....Cha đã sớm nói con cần ra ngoài với bạn bè nhiều hơn, vận động nhiều một chút con lại không nghe.”

Những lời này nếu là cha mẹ ngày thường nói thì Lâm Tử Nhiên chỉ biết cảm thấy áy náy bất an, nhưng mà từ trong miệng Lộ Mậu Phong nói ra, lại làm người cảm thấy thật ghê tởm. Ông quan tâm đến con cái của mình như vậy sao? Xảy ra chuyện gì còn chưa rõ, liền đẩy con mình về phía Tưởng Huyên bên kia?

Lâm Tử Nhiên tức giận: “Không đi.”

Phù Văn Diệu vội vàng hòa giải: “Chú Lộ ngàn vạn đừng nóng giận, Hiểu Đông không phải cố ý đối nghịch với chú, để con tới khuyên giải hắn.”

Dứt lời liền lôi kéo Lâm Tử Nhiên ra ngoài.

Lộ Mậu Phong thở dài nói với Phù Văn Diệu: “Đứa nhỏ này chính là làm người không bớt lo, may mắn còn có bạn bè như các con ở đây, con đưa nó ra ngoài chơi chú rất yên tâm.”

Lâm Tử Nhiên giận không thể át, cho dù cậu không phải là Lộ Hiểu Đông, nhưng cậu cực kỳ chán ghét gia trưởng như vậy!

Ông không thích Lộ Hiểu Đông vậy mà còn nhớ rõ lợi dụng hắn như thế nào, đây là tác dụng duy nhất của đứa nhỏ này đối với ông có phải không..

Lộ Hiểu Đông cũng thật ngốc, liều mạng đi lấy lòng Tưởng Huyên.

Nhưng cuối cùng nhận được cái gì? Bị đánh gãy chân đưa ra nước ngoài?

Cậu không phải là không biết tức giận!

Lâm Tử Nhiên không muốn ở cái nhà này nữa, cậu cảm thấy đặc biệt ghê tởm, không giãy dụa tùy ý để Phù Văn Diệu túm ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa chính, Lâm Tử Nhiên liền hất tay Phù Văn Diệu ra, lạnh lùng nói: “Cậu đi đi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cậu.”

Phù Văn Diệu cười hắc hắc nói: “Aiyo, cậu nháo tính tình cái gì? Huyên ca thật sự quan tâm đến cậu cho nên mới bảo tôi tới đây xem cậu thế nào, không phải ngày thường cậu luôn sùng bái ảnh nhất sao? Anh ấy kêu đi tụ hội cậu cũng không đi?”

Lâm Tử Nhiên không muốn đi, lần trước nhìn thấy ánh mắt Tưởng Huyên lòng còn mang sợ hãi, cau mày nói: “Hôm nay tôi thực sự không thoải mái.”

Phù Văn Diệu nhìn nhìn dấu hôn trên cổ Lâm Tử Nhiên, cười hắc hắc nói: “Không thoải mái cái gì, tôi thấy là cậu túng dục quá độ thì có? Đi chỗ nào lêu lổng cũng không mang huynh đệ là tôi theo?”

Lâm Tử Nhiên tức giận nói: “Cậu quản cái rắm.”

Phù Văn Diệu tựa hồ có chút ủy khuất: “Cậu thật không có ý tứ gì hết, tôi là thứ tán gái mà không gọi cậu theo à? Cậu khen ngược, chính mình chơi vui ngất trời ném tôi qua một bên còn hướng tôi phát giận.”

Lâm Tử Nhiên cùng hắn không có tiếng nói chung, xoay người muốn đi, trong lòng đang cân nhắc đi đâu giải sầu mới tốt, dù sao có tiền cũng không sợ không có chỗ đi.

Cậu mới không ngu chui đầu vô lưới của Phù Văn Diệu đâu.

Thấy cậu như vậy sắc mặt Phù Văn Diệu rốt cục có chút biến đổi, cười ha hả nói: “Lời tốt hay xấu gì tôi cũng nói hết rồi, cậu không cho mặt mũi thì cũng đừng trách tôi.”’

Lâm Tử Nhiên nhíu mày, đột nhiên có cảm giác không ổn.

Một chiếc xe thương vụ màu đen đột ngột dừng lại, mấy tiểu đồng bọn của Lộ Hiểu Đông nhảy xuống, hai ba bước đã túm Lâm Tử Nhiên lên, một tay ấn chặt cậu vào ghế, cười hì hì nói: “Giá của Hiểu Đông càng lúc càng cao, ngay cả Huyên ca cũng không thể mời được cậu.”

Lâm Tử Nhiên rốt cuộc chấn kinh, đổ mồ hôi lạnh.

Ngọa tào, không phải đâu, như vậy cũng được hả?

Ở dưới lầu nhà mình mà cũng dám động thủ?

Chẳng lẽ bởi vì cậu cự tuyệt Tưởng Huyên nên rốt cuộc chọc giận đến hắn, phải bị đánh gãy chân sao?! Cứu mạng với!!!

*****

*Editor có lời muốn nói: Mấy hôm nay gặp tai nạn đổ máu nên không đánh máy được, thật là có lỗi với các bạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận