Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

[Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của tôi. Những lần sinh nhật trước đây ba và mẹ đều không nhớ rõ, đều là tôi nói cho họ... Baba kỳ thực rất hào phóng, lần nào cũng cho tôi tiền, chỉ là tôi muốn nhận quà sinh nhật như các bạn, những vật phẩm chân thật có thể sờ thấy được, chứ không phải con số lạnh băng trong thẻ ngân hàng. Nhưng tôi biết nếu tôi không nói, năm nay vẫn như cũ không ai nhớ rõ sinh nhật tôi, cho nên tôi quyết định chủ động mở miệng muốn một chiếc Lamborghini. Baba đã tặng nó cho tôi, đó cũng là món quà sinh nhật duy nhất mà tôi có thể chạm vào được, tôi thực sự rất thích nó.]

[Hôm nay là ngày 22 tháng 4, mỗi năm vào ngày này mẹ đều không vui, baba sẽ kiên nhẫn nghĩ cách hống mẹ, nhưng mẹ luôn không quan tâm tới baba, bà ấy sẽ mắng ba, nói đều là lỗi của ông.. Hôm nay tôi lại nghe thấy bọn họ cãi nhau, nhưng tôi không biết ngày này có ý nghĩa gì đặc biệt, tại sao cứ đến ngày này mẹ lại khổ sở. Mỗi khi như thế tôi cũng không dám xuất hiện trước mặt bọn họ..]

[Có đôi khi tôi không hiểu sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì, nếu bọn họ không thích tôi, vậy tại sao lại sinh ra tôi?]

[Hôm nay ở trường học đá bóng bị thương, tôi cố ý không rửa sạch vết máu trên quần áo, khập khiễng trở về; lần trước bạn nữ ở lớp tôi chỉ rách một chút da thôi mà ba mẹ cô ấy đều rất lo lắng. Nếu tôi bị thương, có phải mẹ sẽ lo lắng cho tôi hay không... Nhưng mẹ lại tức giận, nói rằng tôi thật vô dụng, cũng không biết tự chăm sóc bản thân. Tôi nghĩ, có lẽ vì tôi là con trai, cho nên phải mạnh mẽ hơn, không cần vì một chút vết thương liền khóc thút thít, như vậy sẽ chỉ làm họ càng thêm thất vọng.]

Lâm Tử Nhiên lật sang trang sau.

[Tôi không muốn làm họ thất vọng, nhưng bất kể tôi làm gì, bọn họ đều thất vọng, tôi có chút không muốn nỗ lực..]

[Nỗ lực rất vất vả.]

[Kỳ thi hôm nay tôi không đạt điểm chuẩn, nhưng điều đó không quan trọng, baba sẽ không làm gì tôi, ông sẽ không đánh tôi, nhiều lắm là mắng tôi vài câu mà thôi, tôi căn bản không sợ.]

[Không muốn học hành thật tốt, dù sao tôi có rất nhiều tiền.]

[Ngày mai sẽ như thế nào? Tôi không biết.]

[Tôi yêu họ, nhưng tôi không biết nên làm thế nào mới khiến cho họ yêu tôi.]

[Bọn họ thật sự từng yêu tôi sao?]

Lâm Tử Nhiên thở dài, nói với hệ thống: “Tôi nên sớm phát hiện mới đúng.”

Hệ thống: “Này không liên quan đến cốt truyện chủ tuyến, không biết cũng không sao.”

Lâm Tử Nhiên im lặng, đúng vậy, một pháo hôi râu ria mà thôi, căn bản không người nào để ý, nhưng Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển không đáng để Lộ Hiểu Đông hủy diệt bản thân.

Cậu bỗng thấy tò mò, trong cốt truyện ban đầu, Lộ Hiểu Đông có biết bí mật này không?

Đại khái không thể biết được.

Lâm Tử Nhiên gấp lại cuốn nhật ký, bắt đầu phun tào cùng hệ thống: “Bất quá tại sao Ninh Bách là con trai ruột của bọn họ, này cũng quá khéo rồi đi!”

Hệ thống: “Kịch bản gốc trong thế giới trò chơi đều là tác phẩm rút ra từ kho quang não, kịch bản gốc chỉ là cốt truyện đại khái, tuyến nhân vật rất ít, cốt truyện đơn giản mạch lạc, muốn mở rộng thành một thế giới hoàn chỉnh cần phải tiến hành bổ sung toàn diện, căn cứ trên cơ sở nguyên cốt truyện, tiến hành hoàn thiện mối quan hệ giữa các nhân vật và logic cốt truyện, cho nên mới sinh ra cốt truyện ẩn.”

Lâm Tử Nhiên suy tư.

Nói như vậy thì cũng có thể lý giải được, đây cũng là nguyên nhân tại sao trò chơi này khó đến vậy.

Bởi vì dựa theo kịch bản mà nói, ngoại trừ vai chính công thụ còn có bộ phận vai phản diện, nam phụ thâm tình như cậu, tổng cộng lại mới có 34 nhân vật quan trọng. Hơn nữa mặt khác còn mấy vai phụ có tên họ, thường không vượt quá 10 người, kịch bản cũng chỉ có hai ngàn chữ.


Với số lượng người ít ỏi và cốt truyện đơn giản, cuối cùng để mở rộng thành một thế giới hoàn chỉnh yêu cầu một lượng dữ liệu vô cùng khổng lồ. Thời điểm cuối cùng khi thế giới hình thành, mỗi NPC trong thế giới này đều có hàng vạn mối quan hệ với nhau, bởi vì yêu cầu hoàn thiện logic cốt truyện, dẫn đến xuất hiện rất nhiều nội dung không có trong kịch bản —— cũng chính là cái gọi cốt truyện ẩn.

Căn cứ hành vi và kết cục của Lộ Hiểu Đông theo nguyên cốt truyện, quang não đưa ra giả thiết phù hợp với Lộ Hiểu Đông rồi tiến hành bổ sung. Cốt truyện ẩn là Lộ Hiểu Đông không phải con ruột cho nên dưới hoàn cảnh gia đình hắn mới biến thành như vậy, cuối cùng lại bị vứt bỏ một cách vô tình. Thế giới này càng ngày càng hoàn thiện hợp lý, giả thiết Lộ Hiểu Đông không phải con ruột hoàn toàn không có vấn đề, Lâm Tử Nhiên có thể lý giải.

Nhưng vấn đề là, tại sao Ninh Bách vừa vặn lại là đứa con ruột kia?

Ninh Bách có đặc thù gì sao?

Chẳng lẽ quang não lười biếng, dứt khoát đặt luôn giả thiết nhân vật này lên người vai chính? Vì tiết kiệm dữ liệu?

Tại sao.. cố tình lại là hắn.

Lâm Tử Nhiên không rõ.

Cậu luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nhưng nhất thời không nghĩ ra giả thiết chuyện Ninh Bách là con trai ruột.

Bởi vì dù có đổi thành một người qua đường Giáp nào khác tới sắm vai con trai ruột này, thì cũng không liên quan.

Lâm Tử Nhiên bỏ cuốn nhật ký vào tủ đầu giường, sau đó mở tủ quần áo bắt đầu thu thập đồ đạc.

Hệ thống: “Cậu muốn làm gì?”

Lâm Tử Nhiên: “Tôi muốn rời nhà bỏ trốn!”

Hệ thống……

Lâm Tử Nhiên: “Hôm nay chính là ngày Lộ Hiểu Đông thức tỉnh!

Cho dù Lộ Hiểu Đông thực sự tiện đến thế nào đi nữa, gặp chuyện như này cũng không có khả năng tiếp tục thờ ơ, đúng không?

Cậu không phải con ruột của cha mẹ, con trai ruột của cha mẹ là đồ cặn bã vô tình, đại ca cậu tôn kính có ý đồ QJ cậu không nói, baba cậu còn muốn đưa cậu qua lấy lòng đại ca. Tiếp tục ở lại đây nữa mới có bệnh á!

Hơn nữa Lộ Hiểu Đông trong kịch bản không phải vì nháo với Tưởng Huyên mà bị đánh gãy chân sao? Chứng tỏ đứa nhỏ này cũng có tính tình phản nghịch, lúc trước chỉ là nước ấm nấu ếch cho nên mới không bùng nổ thôi.

Có câu nói rất hay, không phải bùng nổ trong im lặng thì chính là im lặng trong hủy diệt.

Lâm Tử Nhiên lựa chọn bùng nổ.

Cậu bắt đầu mở tủ lấy quần áo, tuy rằng những quần áo này đều do Ninh Bách chọn giúp cậu, nhưng là cậu mua bằng tiền của mình, không đến mức cậu không dùng! Cậu tùy tiện lấy vài món nhìn thuận mắt, cũng không muốn mang theo gì khác, chỉ lấy mấy thứ như giấy chứng minh, thẻ ngân hàng cùng với tiền và điện thoại, đúng rồi, còn có cục sạc điện thoại!

Cẩn thận kiểm tra một phen, hẳn không sót cái gì, Lâm Tử Nhiên kéo vali ra ngoài.

Không khéo vừa vặn gặp được Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển trở về.


Ba người hai mặt nhìn nhau, bầu không khí thập phần quỷ dị.

Cuối cùng vẫn là Lộ Mậu Phong mở miệng trước, nhìn Lâm Tử Nhiên kéo vali, gượng cười nói: “Hiểu Đông, con đây là muốn đi đâu vậy?”

Lâm Tử Nhiên im lặng.

Tuy rằng nghe được nội dung lúc trước không nhiều, nhưng Lâm Tử Nhiên có thể đoán được cốt truyện đại khái. Hẳn là năm đó Lộ Mậu Phong thật sự làm chuyện có lỗi với Phùng Uyển, dẫn tới việc Phùng Uyển ngoài ý muốn lạc mất đứa con của mình, vì hống lão bà mà ông ta ôm một đứa bé về cho nàng nuôi dưỡng. Đối với ông ta mà nói, Lộ Hiểu Đông chỉ là một công cụ, tự nhiên không có bao nhiêu cảm tình.

Nhưng kỳ thực Phùng Uyển càng quá mức hơn, tuy rằng nàng tiếp nhận đứa bé được ôm về này, nhưng trong lòng chỉ có đứa con trai ruột. Cho dù hai mươi năm trôi qua, cái thay thế phẩm này căn bản không thể nào bù đắp cho sự mất mát của nàng, cũng không bù đắp nổi những tổn thương trong lòng nàng, cho nên mới không ngừng dùng bạo lực lạnh lên người Lộ Hiểu Đông.

Đây cũng là lý do tại sao Lộ Hiểu Đông không được yêu thích, cũng là nguyên nhân cuối cùng hắn bị vứt bỏ trong nguyên tác.

Lộ Hiểu Đông nỗ lực hy vọng được cha mẹ chú ý, cố gắng giúp cha mẹ lấy lòng Tưởng Huyên, nhưng vô dụng.. Ở trong mắt Tưởng Huyên, hắn chỉ là một bao cỏ, trong mắt cha mẹ, hắn là phế vật, trong mắt Ninh Bách, hắn là thứ ăn chơi trác táng, vẫn như cũ chẳng ai thích hắn.

Hắn quả thực không ưu tú bằng Ninh Bách, nhưng không phải ai cũng sẽ ưu tú như vậy. Lộ Hiểu Đông bất quá chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, hắn rất chăm chỉ, nhưng không ai đặt sự cố gắng của hắn vào mắt, chưa bao giờ có người khẳng định sự cố gắng của hắn.

Thân là một thay thế phẩm không đủ tiêu chuẩn, có tư cách gì hy vọng xa vời quá nhiều?

Nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn muốn hỏi giúp hắn một câu: “Ba, mẹ, hai người có yêu con không?”

Ánh mắt Phùng Uyển phức tạp, nhưng không mở miệng.

Lộ Mậu Phong cười hòa ái: “Baba đương nhiên yêu con.”

Lâm Tử Nhiên nghĩ, Phùng Uyển là người thẳng thắn, nếu không yêu thì sẽ không trả lời, nhưng Lộ Mậu Phong thì lại là người dối trá.

Cậu nhướng mày cười: “Phải không? Hóa ra baba yêu con a, nhưng con đã quên nói với ba một chuyện. Tưởng Huyên có ý đồ muốn cường bạo con, cho nên con nháo lớn với hắn một trận và sẽ không đi tìm hắn nữa, hắn thực sự rất tức giận, cảm thấy con không thức thời. Không biết liệu hắn có thể vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên người ba không nhỉ.”

Lộ Mậu Phong sắc mặt tái nhợt, thập phần khẩn trương nói: “Hiểu Đông, con..”

Lâm Tử Nhiên cười cười, vẻ mặt hài hước: “Đúng rồi, con phải đi, các người hẳn là rất vui vẻ? Con rốt cuộc có thể thoát khỏi đây, cho dù có chết ở bên ngoài thì cũng không liên quan đến các người.”

Phùng Uyển nhấp môi, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Nếu con đều đã biết, chúng ta cũng không nói gì hơn, nhưng nếu con nguyện ý lưu lại, chúng ta cũng không đuổi con ra ngoài. Con vẫn là con của chúng ta.”

Thật là một bộ tâm địa từ bi, tiểu gia ta chẳng lẽ thiếu miếng cơm hay sao!

Các người không đuổi tôi đi thì tôi phải mang ơn đội nghĩa?

Thật cho rằng rời khỏi các người tôi sống không nổi?


Lâm Tử Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua người bọn họ, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Cậu đi xuống thang máy.

Quả nhiên hai người kia không đuổi theo.

Ha, đã sớm biết như thế mà.

Lộ Hiểu Đông thật sự mắt mù mới để ý đôi cha mẹ này, nhưng nghĩ lại cũng không thể trách Lộ Hiểu Đông. Dù sao từ khi hắn bắt đầu có ký ức thì liền cho rằng đây là cha mẹ hắn, hắn chẳng hay biết gì, giống như những đứa trẻ bình thường mong đợi tình yêu thương từ cha mẹ.

Lâm Tử Nhiên vừa đi vừa tự hỏi, tuy rằng đây là cốt truyện ẩn giả thiết của quang não, nhưng cũng không chọc tới nguyên cốt truyện, rốt cuộc tại sao lần này bị chọc tới? Chỗ nào khác nguyên cốt truyện?

Bước chân Lâm Tử Nhiên chợt dừng, linh quang chợt lóe, bỗng nghĩ tới một màn gặp gỡ cùng Tưởng Huyên trong yến hội lần trước.

Lúc sắp rời đi hắn ý vị thâm trường nói ra lời nói kia.

Chẳng lẽ lúc ấy Tưởng Huyên đã biết?

Thời điểm điều tra Ninh Bách, Tưởng Huyên liền phát hiện bí mật này, được coi như đòn sát thủ, nếu thật sự do Tưởng Huyên làm ra, vậy đây đúng là dương mưu! Nếu Lộ Hiểu Đông biết chân tướng, hắn có khả năng tiếp nhận bất kỳ kẻ nào, chỉ duy không tiếp nhận Ninh Bách!

Còn gì khác nữa?

Hơn nữa đối mặt với đả kích mang tính hủy diệt, Tưởng Huyên có thể lấy thân phận đại ca làm anh hùng cứu mỹ nhân, lấy được tình yêu của Lộ Hiểu Đông. Một chiêu vừa xử lý tình địch vừa nhân cơ hội thu hoạch tiểu đệ tri kỷ, quả thực một hòn đá bắn hai con chim.

Thật là lợi hại..

Thật là thủ đoạn tàn nhẫn, bày mưu lập kế thật tốt, nhưng hắn không nghĩ tới việc Lộ Hiểu Đông có muốn kết quả như vậy hay không, liệu Lộ Hiểu Đông có thừa nhận được đả kích... Cái hắn quan tâm chỉ là kết quả mình muốn.

Tuy nhiên, tất cả chỉ là suy đoán.

Rốt cuộc như thế nào kỳ thực không quan trọng nữa.

Lâm Tử Nhiên thổn thức một tiếng, bước vào gara ngầm.

Nhìn thấy người đàn ông đứng đằng xa, cậu không khỏi lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.

Lâm Tử Nhiên nhíu mày: “Sao anh tìm được nơi này?”

Ninh Bách dường như đã đợi ở đây rất lâu, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp khó tả, môi mỏng khẽ mím lại, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Anh hỏi thăm xung quanh.”

Cũng đúng, Ninh Bách muốn biết mình đang ở đâu rất đơn giản, chỉ cần hỏi Lộ Mậu Phong ở nơi nào là được.

Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên lãnh đạm nói: “Ồ, anh nhường đường một chút.”

Cậu nhét vali vào ghế sau.

Còn chưa kịp xoay người, Ninh Bách như cũ đứng đằng trước không nhúc nhích, thần sắc tựa hồ có chút bi ai khổ sở, nhẹ nhàng nói: “Anh có lời muốn nói với em.”

Lâm Tử Nhiên không kiên nhẫn. Lúc trước nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ ai sẽ nguyện ý cả ngày đi hống quỷ bắt bẻ anh? Loại thời điểm này còn tới cản tôi chính là tự làm mình không vui!


Lâm Tử Nhiên nhướn mày cười: “Nhưng tôi không có gì để nói với anh.”

Sắc mặt Ninh Bách tái nhợt, thất thần nhìn thiếu niên trước mặt.

Hắn vốn tưởng rằng mình có thể buông tay, có thể kết thúc mối quan hệ một cách bình yên, sẽ không rung động trước một người.. Thậm chí một ngày trước đó, hắn đều cho rằng như vậy.

Hắn cho rằng từ nay về sau, bọn họ sẽ không liên quan gì tới nhau.

Dần dần cũng sẽ quên đi khoảnh khắc động tâm đó, một lần nữa trở lại trước kia.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến thiếu niên lại là con trai của Lộ Mậu Phong, hắn cho rằng mình không làm tổn thương cậu... Lại không nghĩ đến sự tồn tại của mình chính là tổn thương lớn nhất đối với cậu.

Thái độ của Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển khiến Ninh Bách căn bản không dám nghĩ đến thời điểm thiếu niên rời đi nội tâm đau đớn và tuyệt vọng cỡ nào.

Khi trái tim hắn khó chịu gần như không thở nổi, rốt cuộc hắn không thể không thừa nhận, chính mình thích thiếu niên này.

Hắn quan tâm cậu.

Cho nên không muốn nhìn thấy cậu vì hắn mà bị tổn thương, không muốn nhìn thấy cậu vì hắn mà khổ sở.

Ánh mắt Ninh Bách nhu hòa, hắn sợ kích thích đến thiếu niên, hạ thấp giọng nói: “Em muốn đi đâu?”

Lâm Tử Nhiên hài hước nhìn hắn: “Anh quản tôi đi đâu? Hơn nữa anh có tư cách gì mà quản tôi?”

Ánh mắt Ninh Bách ảm đạm, nhưng vẫn kiềm chế nói: “Em là người yêu của anh, anh quan tâm em hẳn là..”

Lâm Tử Nhiên không đợi hắn nói xong liền cắt ngang: “Anh nói chỉ là kế sách tạm thời, tôi hiểu, yên tâm đi, tôi sẽ không miễn cưỡng anh thừa nhận mối quan hệ này.”

Ninh Bách nhấp môi: “Không phải..”

Lâm Tử Nhiên không muốn vòng quanh, cậu thở dài, bắt chước giọng điệu của Ninh Bách, lành lạnh nói: “Tôi không yêu cậu ta.”

Ninh Bách sắc mặt đại biến, khiếp sợ nhìn cậu.

Ngày đó…

Lâm Tử Nhiên khẽ mỉm cười: “Tôi đều nghe được, cho nên anh không cần bởi vì cảm thấy thua thiệt cho tôi, thấy tôi đáng thương mà tới lừa gạt. Tôi một bên tình nguyện theo đuổi anh, anh có quyền không đáp lại tôi.”

Đáy mắt Ninh Bách tràn đầy đau đớn, không kìm được mà nói: “Không phải thấy đáng thương..”

Hắn bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, đủ loại cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt, cuối cùng hạ quyết tâm, chậm rãi nói: “Anh thích em.”

Lâm Tử Nhiên nhướn mày nhìn hắn: “Vậy đó càng là chuyện cười lớn. Anh thích chính là thích con người tôi, hay là thích tôi thuận theo, tôi nghe lời, thích tôi thích anh, hay thích tôi đối với anh thiên y bách thuận?”

Mỗi một câu cậu nói, sắc mặt Ninh Bách càng trắng thêm một phần.

“Anh chỉ thích tôi nghe lời mà thôi, cái anh thích chính là tôi khi tôi trở thành bộ dáng mà anh thích...” Lâm Tử Nhiên đi tới, lãnh đạm đẩy hắn ra, gằn từng chữ nói: “Cho nên đừng nói thích tôi, bởi vì —— tôi, không, thích, anh.”

****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận