Nam Phụ! Theo Em Về Nhà !

Tôi đang rơi sao??
Chỉ trong khoảnh khắc nữa tôi thật sự sẽ chết ?
Cái chết ấy có hình dáng như thế nào? Đập xuống đất từ độ cao khủng khiếp thế này nhất định toàn thân sẽ dập nát, máu me sẽ từ da thịt trào ra như suốt, chân tay cũng sẽ gẫy rời .. Thật sự xấu xí.. nếu Trung Kiên thấy không biết anh ta có buồn nôn không nhỉ?
Được rồi.. Thì buồn nôn, ít ra lúc tôi chết cũng kéo được Trình Phương chết theo!! Muốn hại tôi à? Thế thì đồng quy vu tận đi!!
Thấy bàn tay mình vẫn còn nắm cổ áo cô ta, tôi hung ác lôi mạnh một cái, lập tức Trình Phương bị đảo chiều xuống dưới. Cô ta vừa sợ hãi vừa tức giận trừng mắt lườm qua tôi. Haha, thế nào? Cảm giác gậy ông đập lưng ông vui chứ hả??
Tiếng gió rất nhanh rít lên bên tai, tấm băng rôn trải dài từ sân thượng xuống tận mặt đất lúc này bị gió thổi tung cứ quẩn quanh quấn lấy tôi. Trong đầu lóe ra một suy tính táo bạo, tôi đưa tay cố sức nắm lấy tấm băng rôn lớn.
Rơi xuống dưới không chết cũng sống thực vật, tôi còn chưa hưởng thụ hết hạnh phúc nhân gian, còn chưa muốn ra đi thanh thản kiểu này đâu! Dù gì cũng không còn hi vọng, dại gì không cố gắng đến cùng??
Lực rơi rất mạnh, tốc độ cũng vô cùng nhanh.. Vết thương cũ chưa lành cộng thêm hàng loạt vết rạch mới khắp lưng và cánh tay vẫn còn đang rỉ máu làm tôi yếu đi khá nhiều. Cố gắng mãi cuối cùng cũng nắm được vào tấm băng rôn lớn, thầm cầu mong thanh thép treo nó phía trên sân thượng đủ chắc chắn để chịu đựng được lực. Tôi bám cả thân người vào tấm băng rôn bằng lụa đỏ chắc chắn, cảm giác cả mười đầu ngón tay vì lực trượt xuống mà gãy gập.
Cắn răng chịu đựng, mãi tới khi tốc độ rơi xuống có dấu hiệu giảm dần tôi mới thở phào ra được. Phía dưới đã lác đác có người nhìn thấy một màn kinh dị này, đang tụ tập đến xem mỗi lúc một đông.
Trình Phương không may mắn như tôi, cũng có thể cô ta đã chán nản đến mức không buồn cố gắng rồi. Cứ như vậy một đường rơi thẳng , "bịch" một tiếng thật lớn, toàn thân đều chìm trong vũng máu!!
Xung quanh vang vọng nhũng tiếng hét thảm thiết, có người chạy loạn, cũng có người đến xem hiện trạng của chúng tôi thế nào. Lúc còn cách mặt đất khoảng gần 1m, trước mắt tôi hoa lên, chân tay cũng không còn cảm giác.. Chỉ thấy mình rơi vào một vòng ôm quen thuộc, Trung Kiên hoảng sợ đến mức không thốt lên lời, cứ như vậy đưa tôi đi thẳng.

.
.
.
Nhờ nhanh trí bám được vào tấm băng rôn lớn mà tôi thoát chết. Nhưng thoát chết là một chuyện, thương tích đầy mình lại là chuyện khác! Mười đầu ngón tay đều gãy rời, tay phải động xương cốt phải kéo dài thời gian điều trị, vai trái vết đạn bắn bị đụng tới, rách thêm mấy cm. Còn chưa kể chân tay và lưng đều bị rạch đến không ra hình người. Nếu như lúc đó Trung Kiên không gấp gáp đưa tôi đến viện thì đảm bảo không chết do ngã cũng chết do mất máu!
Trình Phương quả nhiên không hổ danh nữ phụ, rơi từ độ cao đó xuống mà không chết hẳn, cũng được đưa vào bệnh viện cao cấp. Tuấn Anh nói sẽ chi tiền cho để bác sĩ cứu cô ta. Sau đó sẽ cho cô ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết xem cảm giác của cô ta như thế nào!
Tôi định khuyên can vài thứ nhưng bị Trung Kiên ngăn lại, anh ta nói chẳng lẽ tôi muốn cô ta chết mới vừa lòng?
Thật ra cái này hơi khó trả lời, vì chết bây giờ và sống một cách khổ sở cực kì khó chọn lựa.. Thôi thì đành để cô ta tỉnh dậy tự tìm cách đi! Coi như cô ta hại tôi một mạng, tôi trả cô ta lại một mạng..
"Anh xin lỗi!" Trung Kiên buông thõng tay nhìn tôi cả người đều là bông băng, trắng đến thảm hại, đến mức mà anh ta muốn nắm chỗ nào cũng sợ tôi đau "Là do anh.."
"Do anh chỗ nào?" Tôi cười cười, ngoảnh đầu không được nên đành liếc mắt qua "Nơi đó là trường học , đâu phải anh muốn là có thể đi vào!"
"Đáng lẽ trước đây cậu nên nhổ cỏ tận gốc!" Đăng Khoa đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, phía sau còn có hai anh em nhà họ Hạ. Bọn họ cùng tiến vào, trên tay mỗi người đều cầm hoa hoặc quà gì đó "Mềm yếu như vậy đến giờ mới thấy hối hận cũng đã muộn rồi!"
"Tịnh Nhi.." Hạ Lam đặt giỏ đồ lớn lên bàn, cười khinh thường "Cậu. Thảm. Quá!"

"Cậu có tin là tôi gọi bảo vệ đá cậu ra khỏi đây ngay không?"Lườm qua Hạ Lam một cái, cô nàng chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả, tự nhiên ngồi cạnh giường giúp tôi gọt táo. Trung Kiên và Đăng Khoa vẫn đóng vai hai bạn công-thụ mang đặc tính oan gia, gặp mặt là xỉa xói nhau nảy lửa!
"Đúng là ngốc! Vậy mà cũng bị con đấy lừa gần chết!" Hạ Lam trách cứ sau đó nhét miếng táo nhỏ đã được gọt sạch cho tôi ăn "Nghe nói lúc đó hai anh đều ở trường.. Thế mà chuyện nhỏ nhặt này còn không làm nổi cho Tịnh Nhi sao??"
"Cửa sân thượng là loại đặc thù!" Đăng Khoa lúc này mới trấn tĩnh, quay sang giải thích. Hình như anh ta đã biết chuyện Trình Phương hại tôi có liên quan đến vấn đề tình cảm với anh ta rồi. Nhìn kiểu áy náy kia là biết..
Hừ, âu cũng là cái kiễng thôi, trước đây bạn chăm sóc mình tận tình như vậy mà không bao giờ nghĩ đến hậu quả này à?!?
"Đã khóa ngoài thì khó mà mở được, đó là chưa kể cô ta còn dùng đồ chặn cửa!!"
"Chúng tôi phá cửa rất lâu không được nên đành đi xuống tìm cách khác, ai ngờ trong một giây cô ta lại nổi điên lên đạp Tịnh Nhi xuống chứ?" Trung Kiên chua xót nói một câu, đôi mắt đầy quầng thâm và hơi đỏ ửng của anh ta dán chặt vào tôi.
"Đều là do em không cẩn thận.." Tôi vươn tay cố chấp muốn nắm lấy tay anh ta, Trung Kiên thấy hành động này thì vội vàng đưa hàng tới cho tôi "Anh đừng tự trách mình nữa!"
"Cô ta chết chưa?" Hạ Vũ nãy giờ ngồi trong góc ăn uống lúc này mới lên tiếng "Nghĩ muốn mượn người làm búp bê một thời gian!"
"Anh biến thái vừa thôi!" Hạ Lam bĩu môi nhìn stylist siêu hạng nhà mình "Mà này, anh Tuấn Anh thực sự cứu cô ta sao?"
"Anh ấy nói.. Muốn cho cô ta nếm trải địa ngục, sau đó mới cho cô ta chết trong tuyệt vọng!"

.
.
.
Tôi nằm viện rất lâu, lâu đến mức cảm giác người sắp mọc rêu đến nơi mất!
Nhẩm tính lại thời gian một chút, quả thật từ lúc xuyên qua đây đến giờ thời gian mình trong phòng bệnh còn nhiều hơn thời gian đi chơi quá!
Cũng may đợt này sắp đến hè nên tập đoàn nhà Trung Kiên đã ít việc hơn, anh ta cũng không cần tăng ca, hôm nào cũng có cả ngàn tập tài liệu cần xử lý nữa. Mỗi ngày đều đúng giờ anh ta đến giúp tôi làm vệ sinh, ăn uống, rồi tập vật lý trị liệu.
Đám cưới của Tuấn Anh và chị Vân buộc phải hoãn lại một tháng, họ cùng với bố hờ ra sức chăm sóc cho tôi, chăm đến mức tôi thật sự sợ mình sẽ chẳng mấy mà béo giống như ngày xưa mất!
Gia đình Trung Kiên cũng rất hay lui tới thăm hỏi con dâu, cháu dâu. Chẳng hiểu anh ta làm thế nào, từ sau vụ ngày hôm đó không còn ai trong gia đình anh ta nhắc đến cái tên Quỳnh Chi trước mặt tôi nữa. Bà nội cũng thân cận hơn rất nhiều, trong đôi mắt điểm mấy phần già nua còn xen lẫn vài tia nhìn áy náy khó tả..
Đăng Khoa và Hạ Lam cũng thường xuyên dắt díu nhau đến thăm tôi. Hạ Lam thì vẫn năng nổ và nhiệt tình như vậy, còn Đăng Khoa thì luôn áy náy và cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với tôi.
Hiển nhiên kẻ thông minh như Hạ Lam biết chớp thời cơ, cô nàng tấn công dồn dập luôn! Giữa hai người bọn họ có một sự ăn ý khó tả, ai bảo con gái nhà họ Hạ đều là báu vật như vậy làm gì chứ, đã yêu ai thì yêu hết mình luôn! Có điều Đăng Khoa sama đầu óc vẫn còn rất tăm tối, chưa chịu xác lập tình cảm với Hạ Lam làm cô nàng buồn bã mãi không thôi.
Nhờ mối quan hệ của Vi gia mà chuyện nghỉ học bao nhiêu ngày của tôi được lơ đi, có nghĩa là sau khi nghỉ hè xong tôi vẫn có thể lên lớp bình thường! Nói thật chứ lần đầu đi học đã đúp thì nhục nhã lắm ..
"Cảnh sát lại tới kìa!" Tuấn Anh thở hắt ra, khó chịu "Bực thật!"
"Họ vẫn còn thắc mắc về chuyện của Trình Phương.." Tôi nương theo sự nâng đỡ của Tuấn Anh mà ngồi dậy. Thật ra bản thân cũng đã khỏe hơn rất nhiều, có thể tự mình làm vài việc này nọ, nhưng chẳng mấy khi anh trai được nghỉ giữa tuần, tội gì không lợi dụng "Ô, hôm nay là người khác à?"

"Cậu ta.." Tuấn Anh hơi nheo mắt, ngưng lại như để lục lại kí ức của mình một chút "À, thiếu gia nhà họ Lương! Học sinh gương mẫu trường anh đấy!"
"Bạn học cũ của anh sao?" Tôi đưa mắt nhìn qua. Bình thường đến lấy "khẩu cung" đều là một chú cảnh sát trung niên nhìn qua có vẻ cố chấp, hôm nay lại thay bằng một bạn nam đẹp đẽ tự dưng nhìn có chút không quen.
Haha, nhưng bạn nam này chương mấy trăm mới xuất hiện thì dù có đẹp như tranh vẽ, như tượng tạc đi chăng nữa cũng chỉ là nhân vật người qua đường mà thôi!
"Ừm.. Chuyện này để anh giải quyết. Dứt điểm luôn!" Tuấn Anh lịch sự đứng dậy, đi ra phía ngoài "Gia Khánh, lâu lắm rồi không gặp.."
"Tuấn Anh??"
Sau đó, hai người bọn họ mất hút sau cánh cửa bệnh viện lớn. Tôi hơi ngẩn người nhìn qua, trong đầu hàng loạt những suy nghĩ phóng như tên.
Chuyện chúng tôi ngã từ sân thượng trường hôm đó có rất nhiều nghi vấn nên ban giám hiệu đã vội vã báo cho cảnh sát. Nhưng Tuấn Anh lại nghĩ, Trình Phương bị thương nặng như vậy, lại không có người thân thì lấy ai cứu chữa cho cô ta? Để cô ta chết đơn giản như vậy thì quá tiện lợi cho cô ta rồi.
Còn nữa, nếu như Trình Phương có chút đặc tính của nữ phụ mà sống lại một cách kì diệu thì cô ta mới có mười mấy, cùng lắm là bị vào trại vài năm, sau đó sẽ thoải mái trở về cuộc sống cũ..
Như vậy còn tốt cho cô ta hơn, Tuấn Anh sao chịu được chứ!
Vậy là anh trai quyết định tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cô nàng, rồi tìm người lập hiện trường giả để biến đó thành một vụ tai nạn. Vì vụ việc xảy ra giữa trưa , Trình Phương còn cẩn thận khóa cửa rất kĩ lưỡng nên không ai rõ nội tình thế nào. Tới lúc biết được thì tôi và cô ta đều đã thương tích đầy mình cả rồi!
Tuấn Anh rất nhanh quay trở lại, anh trai cười đến đắc ý, vui vẻ thông báo đã "lừa gạt" người xong xuôi. Đảm bảo sau hôm nay sẽ không còn bóng dáng bất kì nhân vật mặc quân phục nào tới đây làm phiền chúng tôi nữa.
Anh trai kiếm một chiếc xe lăn, nhẹ nhàng tung chăn bế sốc tôi lên: "Tịnh Nhi, Chúng ta cùng nhau đi xem vài thứ thú vị đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận