Cố Thiên Tửu ngồi trước màn hình laptop bên trong màn hình laptop đang chiếu chương mới nhất của bộ truyện 'Vương miệng dành riêng cho em', căn phòng hiện tại của cậu bây giờ đã được cậu bậy đèn sáng hơn nhiều so với ban nãy, chỉ là đôi mắt của cậu có chút vô cảm nhìn lên cái tên 'Cao Tự' trên màn hình.
[ Hoàn Nhi: Cố Thiên Tửu này, không biết vì một linh cảm gì đó mà tớ cảm nhận thấy rằng cậu không yêu bản thân của mình...].
Cố Thiên Tửu nhìn một lúc lâu rồi chậm rãi nhắm nghiền mắt lại.
Hoàn Nhi nói đúng cậu đúng là không yêu bản thân của mình, hai NPC này chính là một phần nhỏ tính cách của cậu do chính tay cậu tạo nên, và cũng là NPC do chính tay cậu giết, vì cậu đã vô tình để nhiễm virus vào dòng thế giới, do cậu làm ra thì cũng là do cậu chấm dứt.
Cả Hoàn Nhi lẫn Bạch Vĩ không thể vì loại virus này khiến cho con đường của hai người thêm nguy hiểm.
Quan trọng nhất vẫn là Thanh Thần, hai NPC này không thể lây nhiễm cho y.
Cố Thiên Tửu nằm trên bàn nhìn màn hình laptop, khẽ giơ tay lên chạm vào màn hình trên đó nhẹ vuốt ve một cách nâng niu và trân trọng, đôi mắt cậu phản chiếu vô số những dòng chữ dày đặc được đánh kín màn hình, phía dưới ngón tay trỏ và ngón giữa của tay phải là cái tên 'Thanh Thần'.
"Thanh Thần, anh cứ yên tâm mà sống ở dòng thế giới do tôi tạo ra đi, chỉ có như vậy tôi mới có đủ quyền hạn bảo vệ anh, chỉ cần anh còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, thì tôi nhất định sẽ bảo vệ anh chu toàn".
***
Rất nhanh vết thương của Thanh Thần liền khỏe lại, vì không muốn làm trễ nãi thời gian hoàng tử đã đưa ra quyết định sáng này mai liền khởi hành đến thôn sương mù.
Cao Tự dẫn đầu đám người đi đằng trước khu rừng, quen đường quen nẻo mà dẫn mọi người đến một con đường mòn nọ, con đường dốc có chút khó đi, những hòn đá do thời tiết khắc nghiệt ở khu rừng mài dũa đến bóng láng, có chút trơn trượt, rêu mọc hai bên đường và vách đá của con đường.
Cao Tự thản nhiên đi một mạch xuống dưới, quay đầu lại nhắc nhở mọi người phía sau. "Cẩn thận dưới chân, nơi này rất dễ té".
Vừa mới nói xong Hoàn Nhi đi chính giữa hoàng tử và Thanh Thần không cẩn thận bị rêu dưới chân làm ngã, ngay phút cô cứ nghĩ mình sẽ đẩy ngã hoàng tử thì người đằng trước như cảm nhận được quay lại đỡ eo cô, mà đằng sau cô Thanh Thần đã như đoán trước mà bắt lấy cánh tay của Hoàn Nhi.
Cảnh tượng này có chút ngượng ngùng, Hoàn Nhi đỏ mặt nhìn hoàng tử đang gần sát mình, cùng với cánh tay đang được Thanh Thần nắm chặt. Hơi thở của Bạch Vĩ gần trong gan tấc, ở khoảng cách này Hoàn Nhi có thể thấy rõ làn da trắng hồng của anh, lông mi dài cong, đôi mắt đen láy như một cái giếng không đáy mà bên trong đó lại phản chiếu ảnh ngược của cô.
Cả hai người cùng đồng thanh nói. "Không sao chứ?".
Lạm Tranh đằng sau thấy cảnh này thì huýt sáo một cái, cười khúc khích.
Hoàn Nhi đợi một lúc lâu mà chẳng thấy ai chịu thả cô ra, cô có chút bất lực lại chẳng biết làm sao. "Ừm, tôi ổn, nhưng hai người có thể thả ra một chút được không?".
Thanh Thần nghe vậy đáy mắt liếc qua eo của Hoàn Nhi đang được Bạch Vĩ đỡ, y nghe lời nhẹ buông tay ra, nhưng vì sợ cô lại té nên cũng đề phòng một chút ngay khi thả tay cô ra.
Mà Bạch Vĩ nghe được lời Hoàn Nhi nói thì cười cười. "Nàng đi không cẩn thận ta đỡ nàng, nhưng nàng lại chẳng cảm ơn ta một tiếng sao?".
Hoàn Nhi đỏ mặt vội cảm ơn anh, sau đó cô còn được anh ân cần mà chủ động nắm tay mình, nhắc nhở chú ý đường đi cho cô.
Cao Tự đã xuống vách từ lúc nào đang đứng phía dưới nhìn lên bốn người bọn họ, sau đó nói với lên. "Đằng trước là làng sương mù rồi, mọi người lấy vải che mũi lại đi, sương này có độc, sẽ khiến người ta ảo giác rồi chết dần chết mòn trong làn sương".
Sau khi cả bốn người an toàn xuống vách núi, liền nâng cao cảnh giác tự chủ đeo vải lên che kín mặt lại rồi cùng nhau đi vào làn sương mù phía trước, bóng cả năm người khuất dần trong làn sương, như thể bị làn sương vô hại này há miệng to ra nuốt cả đám vào bên trong.
Vào trong làng Cao Tự đi đằng trước vừa nhìn xung quanh vừa nói. "Mọi người cảnh giác, ở đây có một con quái vật ăn thịt người, nghe người ta đồn rằn nó có tốc độ di chuyển rất nhanh".
"Như vậy chẳng phải có lợi cho quái vật đó sao, chúng ta không thấy rõ trong sương mù". Hoàn Nhi lên tiếng nói.
Cô run rẩy nhìn xung quanh, tay cô vô thức nắm lấy vạt áo của người đằng trước, Thanh Thần đang cầm kiếm nhìn xung quanh cảm nhận được có ai đó nắm lấy vạt áo của mình, lực đạo rất nhẹ thấy vậy y cũng thả chậm bước chân lại để người đằng sau theo kịp chân y.
Ở phía bên trái bọn họ bất giác có tiếng sột soạt phát ra, đến khi cả năm người cảnh giác nhìn qua thì tiếng đó đã biến mất, nhưng lại nghe thấy tiếng sột soạt đi ngang qua với tốc độ rất nhanh.
Bọn họ nghe rõ có thứ gì đó đang chạy xung quanh bọn họ, như thể đang xem kẻ nào to gan đi vào lảnh địa của nó, rồi lại đánh giá xem bữa ăn hôm nay nên ăn như thế nào.
Cao Tự bên cạnh Bạch Vĩ bất giác giơ cây gậy gỗ đã được hắn nhặt được lúc đi đường, Bạch Vĩ triệu ra cây trượng của mình, Lạm Tranh bên cạnh Thanh Thần vô thức vào thế nhìn xung quanh, Thanh Thần bên cạnh trên tay đã cầm kiếm lạnh lùng quét mắt lắng nghe xung quanh, y giơ một tay ra sau lưng mình, nắm lấy bàn tay đang níu vạt áo y kéo cô đến cạnh mình để dễ bảo vệ hơn.
Bộp!
Một âm thanh bị quất trúng vang lên, cả đám liền quay mặt về hướng phát ra tiếng động kia, Hoàn Nhi giật mình vội nói.
"Chuyện...chuyện gì vậy?".
Cao Tự đằng trước giơ cây gậy đã bị cậu đánh gãy về phía hướng ban nãy, thản nhiên nói. "Ban nãy con quái vật đánh tới, tôi đỡ đòn của nó".
Bạch Vĩ bên cạnh cau mày nhìn xung quanh, hỏi. "Gần đây có nhà dân phải không?".
Cao Tự gật đầu, cảnh giác nghe tiếng động. "Nghe mọi người trong làng nói đi qua cổng làng sương mù thì đi tầm 20m nữa là vàoa được nhà dân".
Bạch Vĩ gật đầu ra lệnh cho mọi người. "Đi về nhà dân, chú ý quái vật, trước tiên chúng ta đi vào nhà dân trú tạm".
Hoàn Nhi bên cạnh Thanh Thần có chút chóng mặt, hình như cô vừa hít phải sương mù, đầu óc cô liền có chút choáng váng, nhưng rất nhanh Thanh Thần kế bên cô nhận ra được sự thay đổi này liền đưa tay đỡ lấy cô.
Cả đám rất nhanh tìm được nhà dân vội gõ cửa, sau khi xác định không có ai trong đó liền đi vào.
Sau khi ngồi nghỉ ngơi, Bạch Vĩ ngồi trên ghê quan sát bên ngoài, rồi nhìn về phía Cao Tự đang tìm kiếm xung quanh căn phòng. "Đi bao lâu thì thoát khỏi cái làng này".
Cao Tự kiểm tra căn phòng xong, thấy không có nguy hiểm liền đi đến bên cạnh anh. "Tầm 10km thì sau ngôi làng này có một cánh rừng nhỏ, nơi đó an toàn".
Bạch Vĩ gật đầu, một lúc sau anh mới chú ý tới hành động kỳ lạ của Hoàn Nhi, Bạch Vĩ đứng dậy đi về phía Hoàn Nhi đang được Thanh Thần đỡ, cúi đầu xuống hỏi cô. "Cô bị sao vậy, trông sắc mặt cô tệ quá?".
Hoàn Nhi thấy Bạch Vĩ đến gần mình thì vội từ bàn tay Thanh Thần đứng dậy muốn nói gì đó nhưng một đợt choáng váng lại hiện lên, cô loạng choạng ngã về phía anh, Bạch Vĩ nhanh tay đỡ được, anh cau mày giơ tay lên trán cô, kiểm tra thì thấy nhiệt độ vẫn bình thường.
Lạm Tranh thấy tình trạng Hoàn Nhi không ổn vội bảo Bạch Vĩ để Hoàn Nhi ngồi trên ghế để anh bắt mạch cho cô.
Cao Tự cũng lại gần nhìn xem, có chút cau mày.
Lạm Tranh bắt mạch cho cô xong cũng cau mày như hắn. "Hoàn Nhi trúng độc rồi và không may là loại độc này chỉ có loại lá cây mọc đằng sau ngôi làng này chữa được".
«Trích 'Vương miệng dành riêng cho em'»
***
Cố Thiên Tửu tức giận chỉnh lại chương mới nhất của bộ truyện nhưng chẳng có một chút gì là hiệu quả, chỉnh xong thì chương này lại vẫn thay đổi khi cậu 'cập nhập', Hoàn Nhi trong truyện vẫn sẽ bị trúng độc và không có cách nào chữa nếu không thoát khỏi cái làng này, nhưng cậu không thể đẩy nhanh tốc độ thoát khỏi cái làng này được!
Rõ ràng là ai đó cố ý muốn cản đường cậu, người đó biết cậu đang cố gắng bảo vệ Hoàn Nhi!
Cố Thiên Tửu nghiến răng nhìn chằm chằm vào màn hình trên máy tính, nếu hắn đã muốn đấu với cậu thì cậu cũng không ngại chơi với hắn một chút, muốn hại Hoàn Nhi sao?
Hắn cứ nằm mơ đi!
Cố Thiên Tửu: Hoàn Nhi, Hoàn Nhi, trả lời tớ, cậu ổn không?
Hoàn Nhi: Mẹ kiếp tớ chóng mặt quá, chuyện gì lại xảy ra vậy?
Cố Thiên Tửu: Cốt truyện thay đổi, cậu hiện tại vẫn ổn chứ, khó chịu chỗ nào?
Hoàn Nhi: Cậu và Bạch Vĩ là anh em à? Nói nhiều thế! Tớ vẫn ổn, chỉ là sắp bị hai người làm phiền chết rồi.
Cố Thiên Tửu: Vẫn ổn là được.
Hoàn Nhi: Chuyện gì xảy ra vậy, sao nội dung truyện của cậu lại bị thay đổi?
Cố Thiên Tửu: Không tiện nói được, hiện tại cậu nghỉ ngơi đi, đừng vận động mạnh, muốn đi đâu làm gì thì nói với Cao Tự hoặc Lạm Tranh.
Hoàn Nhi: Ừ, cậu tính làm gì?
Cố Thiên Tửu: Ra tiếp chương mới nhất.
Hoàn Nhi: Cậu muốn làm gì?
Cố Thiên Tửu: Tớ phát hiện số từ để viết truyện của tớ bị hạn chế, chỉ đăng được ít nhất gần 2000 chữ.
Hoàn Nhi: Cậu tính làm gì, tớ không hỏi cái này!
Cố Thiên Tửu: Tớ sẽ mang thuốc về cho cậu.
Hoàn Nhi: Cậu là muốn...
Cố Thiên Tửu: Ừ, thêm NPC.
Hoàn Nhi:...
***
Cố Thiên Tửu vừa viết xong chương mới tiếp theo ấn 'cập nhập' rồi như đoán trước được gì đó, cậu ngồi im bất động trước màn hình máy tính, đón nhận cơn chóng mặt đột nhiên xuất hiện.
Chỉ là rất nhanh Cố Thiên Tửu liền đứng lên tiếp tục thu dọn đồ đạc rồi đi về nhà của mình, cứ như cơn chóng mặt đó chỉ là một hiện tượng bình thường xảy ra đối với mọi người vậy.
Nhưng điều kì lạ hôm nay là cơn chóng mặt lần này lâu hơn hai lần trước rất nhiều.
Cơn chóng mặt này nếu phải miêu tả theo cách nhìn của cậu thì nó như kiểu bạn đột nhiên ngồi bật dậy khi bạn đang ngủ hoặc đang ngồi dậy vậy, trước mắt tối đen lại khiến bạn dù có mở mắt cũng thấy phía trước rất tối, tay chân loạng choạng không chống đỡ nổi, nhưng kiểu chóng mặt này của cậu có thể xem như một nửa như vậy, ngoài việc tối đen xung quanh lại ra thì cậu có triệu chứng rất đau, cảm giác như sẽ ngất đi ngay vậy nhưng chỉ khoảng vài giây ngắn ngủi liền sẽ hết.
Dù sao cũng đã trải qua ba lần nên cậu cũng đã quen rồi, cậu cũng đã biết lý do vì sao bản thân lại bị như vậy rồi.
NPC cậu tạo ra có mối liên kết với cậu, mỗi một NPC được chính tay cậu tạo ra đều gắn liền với cơ thể cậu, chỉ cần NPC của cậu xuất hiện dưới danh nghĩa của cậu thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ chịu trừng phạt, đây có thể nói là do cậu lợi dụng quyền hạn của tác giả để nhúng tay vào dòng thế giới.
Chỉ là hiện tại cậu tạo ra một NPC thôi mà đã như vậy rồi, nếu tạo càng nhiều rồi cũng chính tay cậu giết đi thì sẽ như thế nào đây?
Đúng là mũi tên đã bắn ra thì chẳng thể thu lại, nhưng không sao cả chỉ là vài lần chóng mặt thôi nó cũng không làm khó cậu được, đổi vài lần chóng mặt để bảo vệ họ thì cũng rất đáng.
Cố Thiên Tửu bắt xe buýt về nhà, vừa đặt lưng ngồi xuống cậu liền bị một trận chóng mặt đập đến, cau mày cậu liền giơ tay lên đặt trên trán, hình như sốt nhẹ rồi, chắc do thức khuya nhiều quá rồi.
- Cây Dù Nhỏ -