Mao Chấn Tiêu bên trong thư phòng, trên án thư đặt một bức tranh, bức tranh bị phủ một lớp trong suốt tinh thạch như thủy tinh, tinh thạch trong suốt ẩn ẩn linh quang thoáng hiện, hiển nhiên bức tranh bị phong ấn.
Làm cho Mao Vận Hàn khiếp sỡ không phải bức tranh bị phong ấn, mà là người phụ nữ trong bức tranh kia, đội mắt câu hồn cùng nàng giống nhau như đúc, phong hoa tuyệt đại, tâm Mao Vận Hàn trấn động mạnh, liếc mắt một cái nàng vó thể khẳng định người người phụ nữ trong bức tranh cùng nàng có quan hệ.
Tâm, đột nhiên đau đớn một trận.
Mao vận hàn che ngực, mê man nhìn người trong tranh.
Đúng lúc này, Mao chấn tiêu đột nhiên vận khởi huyễn lực, hai kết ấn kỳ quoái , trong miệng thì thào tự nói:" Ý Niện tà ác, hỗn loạn trọng sinh, cuồng dã hắc ám, thôn tính linh hồn trong tranh!"
Lập tức,một cỗ huyễn lực hắc ám từ trong cơ thể Mao chấn Tiêu trào ra, cuồn cuồn không dứt hướng bức tranh bị phong ấn lao tới, màu đem bức bức tranh thẩm thấu tinh thạch, thời điểm chậm vào bức tranh, Mao Vận Hàn nhìn đến người trong tranh trở nên dữ tợn, kia vẻ mặt thống khổ, Mao Vận Hàn cảm giác tim đau nhói, toàn thân run lên, hơi thở nặng trĩu.
Nhìn hắc ámhuyền lực tràn vào tinh thạch, Mao chấn ánh mắt lộ ra cảm xúc ánh mắt của hắn như vậy đúng không sai, như vậy lãnh khốc, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử trong tranh nói: "Tiện nhân, ngươi thanh cao thì thế nào? Còn không phải trốn không thoát lòng bàn tay của ta? mà nữ nhi của người cùng người kia sinh ra, hiện giờ cũng mang họ ta, chớ nói chi nàng là cái phế vật".
Từ trong giọng nói của mao chấn tiêu có thể nhìn ra được, hắn đối với người trong tranh vừa yêu vừa hận.
Cũng bởi vì hắn rất chuyên chú nhìn nữ tử trong tranh, cũng không có phát hiên Mao Vận Hàn để lộ hơi thở, Mao Vận Hàn nghe những Mao chấn Tiêu nói xong thầm kinh ngạc, nàng không nữ nhi Mao Chấn Tiêu,
Nguyên lai, nàng thận không phải con của Mao chấn tiêu, trách không không được hắn chán ghét nàng như vậy.
Nếu nàng không phải đích nữ Mao gia, cha mẹ nàng là ai?
Ông nội cùng ca ca có biết chuyện này hay không ?
Mao Chấn tiêu cùng phụ mẫu nàng có cừu hận gì?
Hắn nuôi dưỡng nàng thế này nhiều năm, là để trả thù phụ mẫu nàng, vẫn không nề hà?
Đủ loại cảm xúc mạnh liệt xuất hiện trong đầu nàng, đánh xâu vào tâm lý nàng.
Rõ ràng, nàng rõ ràng không phải Mao Vận Hàn ở thế giới này, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận sự đâu đớn trong tâm, tình cãm này trối buộc trong tâm không cách nào thoát ra được.
Nhìn bứ tranh phong ấn bị huyển lực hắc ám thôn tính, Mao Vận Hàn tự trách mình bất lực, lấy tu vi hiện giờ của nàng không đấu lại Mao chấn tiêu, giống như lấy trứng chọi đá, Mao Vận Hàn gắt gao nhìn chầm chầm nữ tử trong tranh, cố gắn cho mình tỉnh táo lại.
Mao chấn tiêu đem màu tinh thạch trong suốt nhiễm toàn bộ hắc ám huyễn lực,, hắn mới dừng lại động tác, nhìn nữ tử trong tranh phãn hận nói: "Tiện nhân, ngươi rốt cuộc đem Huyễn Thần tài nguyên cắt dấu ở chỗ nào? Nếu trong thời gian ngắn vẫn tiếp tục không tìm thấy, cũng đừnh trách ta đối với nữ nhi của người không khách khí!"
Nghe được tin tức này, Mao Vận Hàn nhăn mài!
Huyễn Thần tài nguyên?
Đó là đồ vật gì? xem vẻ mặt Mao chấn tiêu, hình như là thứ tốt a!
Mao chấn tiêu ôm hận nhìn chằm chằm nữ nhân trong tranh, mặc dù bức tranh bị huyễn lực hắc ám thôn tính, nhưng biểu tình của nữ nhân vẫn như cũ, điều này làm cho Mao chấn tiêu bực tức,(diendan-teenBany) hắn đột nhiên điên cuồng, phất tay ném tất cả mọi thứ trên bản lẫn bứt tranh sang một bên, giận không kềm được quát: "Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!"
Bùm bùm, mọi thứ trên bàn hỗn loạn thành mộ nùi.
Mao chấn tiêu đột nhiên ngơ ngẩn, nhìn đến bức tranh trong đóng hỗn độn, vẻ mặt phẩn hận biến biến đổi, tràn đầy trìu mến chạy đến bên bức tranh, thật cẩn thận mà đem bức tranh rút ra, trân ái vuốt ve nữ nhân trong tranh nói nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi Liên nhi, ta không phải cố ý muốn chọc giận của nàng, là Liên nhi ngươi rất không nghe lời ."
Mao Vận Hàn châm chọc nhìn Mao chấn tiêu, ở thời điểm Mao chấn tiêu còn chưa phát hiện ra nàng, in lặng rời đi, hướng viện mình đi đến.
Vừa vê tới viện mình, mao Vận Hàn liền hướng ám thất đi đến , nàng nhớ rõ, khối than thề này giống như có cắt đồ gì đó, mới chịu cầu Mao Liệt Dương đưa tới nhiều sách để che dấu tai mắt.
Mà đồ vật này, giống như ông nội đã từng nói qua với nàng, là di vật của mẫu thân để lại cho nàng, hiện giời thấy Mao chấn Tiêu đối đãi với mẫu thân mình như vậy, nàng liền nhớ tới chuyện này.
Mao Vận Hàn tới giá sách, theo trí nhớ ở giữa giá sách tìm được một quyển sách cổ xưa, vỗ sạch bụi, Mao Vận Hàn chậm rãi nghiên cứu.
Bách khoa toàn thư?
Nàng nhớ rõ, quyển sách này vẫn mở không ra.
Tại thời điểm Mao Vận Hàn chậm đến quyển sách, anh Chiêu ở trong không gian ma thú đi ra, nhìn đến quyển sách trên tay Mao Vận Hàn, nó kinh ngạc nói: "Cửu Huyền Thiên bách khoa toàn thư?"
Mao Vận Hàn không nghĩ tới Anh Chiêu nhận thức nó, nhìn quyển sách trên tay hỏi: "Ngươi có biết cuốn sách này là gì?
Vẻ mặt anh Chiêu lộ ra vui sướng nói: "Bách khoa toàn thư a, có nó, chuyện thiên hạ không gì không biết, không chỗ nào không hiểu!"
Thật sự? Mao vận hàn cũng thật bất ngờ, hiện giờ nàng mới đến, mọi thứ đều không thông.
Chính là, quyển sách này như thế nào mở không ra?
Nhìn mao Vận Hàn khó khăn mở quyển sách, anh chiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: " ngươi muốn đọc phải cùng nó ký hạ khế ước mới có thể mở ra".
"Như thế nào ký?" Mao vận hàn mê hoặc hỏi, như thế nào không nói sớm, sớm nói nàng sẽ không lao lực như vậy.
Anh chiêu thật hết nói nổi nàng,nếu người khác chiếm được nó, vừa thấy liền biết dùng như thế nào, bệnh nàng.... ...... .....
Ai, cũng thế!
Anh chiêu giảng giải cho Mao Vận Hàn phương pháp khế ước cùng bách khoa toàn thư, Mao Vận Hàn dựa vào lời anh Chiêu dạy làm từng bước, cắt đứt ngón tay của mình, nhỏ máu lên sách cổ, trong miệng nhớ kỹ chú ngữ:" "Đại địa chi thần, vạn vật chi chủ,lấy máu lập hệ, linh thính vận vật chi thanh, mở!"
Một đạo khế ước trận văn thoáng hiện, mao vận hàn cùng bách khoa toàn thư hoàn thành huyết khế.