Phỉ Thất từ trong túi lấy ra điếu thuốc, tiểu đệ phia trước liền đi lên trước bật lửa.
Đáng nhẽ ra lúc này hắn đang đi bên cạnh Đường Tử Ngôn, nhưng bởi vì hắn với Hứa Vãn Hà Đông Hải, xung quanh đều là người một nhà, cũng không cần theo dõi quá chặt chẽ, cho nên Phi Tề mới có thời gian để giải quyết công việc của riêng mình.
Kỳ thật là việc hai hôm trước Đường Tử Ngôn giao.
Phỉ Thất hít một hơi, thần sắc ảm đạm.
Việc "điều giáo" này, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Du Hậu đáng tin cậy nhất dù sao hắn cũng có kinh nghiệm phong phú, lại là thân thích, ra tay cũng tốt.
Tiểu đệ bên cạnh thấy tàn thuốc sắp rơi xuống tay Phỉ Thất liền nhắc nhở, "Phỉ ca, coi chừng phỏng tay...!
Phỉ Thất trầm mặc quẹt tàn thuốc, ngước mắt nhìn tên yêu nhân ogx ẹo bước ra từ trong bóng tối.
Du Hậu uốn éo trong nhiều tư thế khác nhau, mong muốn được nhìn từng bước một, "Em đến rồi đây~..."
Phỉ Thất ngậm lấy điếu thuốc, âm thầm lấy cây súng trong người đưa cho đàn em bên cạnh.
Đàn em bên cạnh sửng sốt, "Phỉ ca, cái này.."
Phỉ Thất phun ra đầu thuốc, lấy chân dẫm mạnh lên tàn thuốc "Mày cầm đi, trong vòng nửa giờ tao có đòi cũng đừng đưa cho tao."
Tiểu đệ không dám hỏi nhiều, đem súng cất vào túi áo xoay người rời đi.
Ở tòa nhà cũ lúc này chỉ còn Phỉ Thất và Du Hậu.
Gió mát thổi qua, mặt Du Hậu có chút nóng lên, "Thất ca, nơi này thật đẹp."
Phỉ Thất có chút ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy lệ khí, "Bớt nói mấy câu vô dụng đi, tao hỏi mày mấy câu."
Du Hậu gật gật đầu, cẩn thận ngồi xuống bậc thềm của tòa nhà cũ, ngẩng mặt về phía Phỉ Thất "Anh nói."
Phỉ Thất rời tầm mắt đi nơi khác "Lão đại muốn dùng Thẩm Hàm, mày dạy nó đi."
Du Hậu sững sờ, "Anh tìm em thật đúng là có việc a..."
Phỉ Thất hung ác nhíu lông mày, "Nói nhảm."
Hai tầng lông mi giả của Du Hậu run run, "Kêu em dạy dỗ em trai mình, các anh thật là tàn nhẫn..."
Phỉ Thất liếc nhìn Du Hậu, rồi lại chán ghét quay mặt đi chỗ khác, "Mày có làm không? Không làm tao đi tìm người khác."
Du Hậu trong lòng khẽ động, hét lên, "Làm! Em làm!"
Phỉ Thất bị cái giọng mạnh mẽ làm cho run rẩy, "Ừ, chú ý phương pháp, đừng làm cho hắn bài xích cái này, ngược lại thành chuyện xấu."
Du Hậu dâm ý bám lấy Phỉ Thất, "Em làm! Anh không được tìm người khác!"
Phỉ Thất siết chặt tay, lờ mờ vang lên tiếng răng rắc "Cứ như vậy đi, có việc gì gọi tao, tao đi trước."
Dứt lời liền quay người đi.
Du Hậu nhảy lên khỏi mặt đất, ấn vào vai Phỉ Thất, "Thất ca, anh chờ một chút..."
Phỉ Thất rốt cục chịu không nổi, bắt lấy tay Du Hậu, quật mạnh xuống đất.
Trên trán nổi gân xanh, khuôn mặt Phỉ Thất dữ tợn, "Đừng có đi theo tao."
Người nằm trên đất, tóc giả bị vung ra xa, chỉ còn cái lưới đội trên đầu, giày cao gót cũng mất một cái, vớ bị rách lộ ra một ngón chân sơn màu hồng, Du Hậu trên mặt không có nửa điểm đau đớn, trái lại vô cùng phấn khởi,
"Bảo bối..
Anh mạnh bạo quá a..."
Môi Phỉ Thất run rẩy, đứng thẳng dậy, chạy như bay.
____ mọi người qua Wattap mình nha OwO:@IrisElisen2010
Hứa Vãn Hà lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn người đối diện đang xem menu trên tay.
Ngón tay thon dài, móng tay trơn nhẵn mượt mà, rất là xinh đẹp.
Hứa Vãn Hà bỗng nhiên nhớ ra khi hai người mới gặp nhau, đôi tay này còn nhỏ và gầy, nắm lấy tay Đường Bội, giật mạnh ra lại dính vào nhau.
Chỉ tiếc lúc ấy Đường Bội thật sự bận quá rồi, căn bản không có thời gian cùng hắn ở cùng một chỗ,nhiệm vụ trôn trẻ cứ thế mà rơi vào đầy Hứa Vãn Hà.
Khi đó Hứa Vãn Hà mới có 20 tuổi đầu, căn bản không biết chăm sóc người khác chỉ hỏi hắn muốn ăn cái gì, Đường Tử Ngôn nói muốn ăn bún gạo,sau đó một lớn lang thang các quán ven đường một nhỏ, hai tô bún, một chai nước ngọt một chai bia, ngày nào cũng thế.
Thẳng đến khi Đường Tử Ngôn cao rồi, lớn rồi, không cần mình chăm sóc nữa, quay đầu cũng chỉ còn mỗi một đi ăn bún gạo, cảm thấy không ngon như trước nữa, kể từ lúc ấy cũng không còn đi nữa.
Đường Tử Ngôn bất ngờ nhìn sang thì thấy Hứa Vãn Hà đang cười ngây ngốc, "Cười cái gì?"
Hứa Vãn Hà lật tức nghiêm chỉnh lại, "Cậu nhìn lầm rồi."
Đường Tử Ngôn chọn vài món thức ăn, đưa menu cho Hứa Vãn Hà, "Anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng được " Hứa Vãn Hà chép miệng, không nhận lấy, "Tôi không giống chú, biết ăn biết mặc, chưa bao giờ để ý những thứ vô dụng đấy..."
Đường Tử Ngôn liếc nhìn sợi dây chuyền vàng Hứa Vãn Hà đeo bên ngoài cổ áo, khẽ cười, "Ừ..."
Hứa Vãn Hà châm một điếu thuốc, "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Đường Từ Ngôn giao menu cho người bên cạnh, "Ân, kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chỉ là muốn giới thiệu cho anh một người hợp tác, " nói đến đây Đường Tử Ngôn dừng một chút, "Là người Myanmar."
Hứa Vãn Hà ngây ra.
Cái người My-an-ma này Hứa Vãn Hà đã nghe nói từ lâu rồi, một người đàn ông giàu có từ nước ngoài này cũng là nhà cung cấp hàng hóa lớn nhất của Đường Tử Ngôn.
Đem thần tài như vậy giới thiệu cho mình, nếu không phải là nghe lầm, thì là não Đường Tử Ngôn bị úng nước.
Đường Tử Ngôn nhìn ra Hứa Vãn Hà nghi ngờ liền vào thẳng vào chủ đề, "Tôi về sau không làm cái này, nhường lại cho anh."
Hứa Vãn Hà có chút khó tin "Cậu nghĩ gì vậy?"
Chưa nói đến khoản lợi nhuận kếch xù từ ma túy, đến tiền nhanh, dù sao Đường Tử Ngôn không làm cái này vẫn có rất nhiều cách kiếm tiền, nhưng này là tâm huyết nửa đời của Đường Bội, cứ như vậy chắp tay tặng ngườ khác, thật sự là có chút không thể nào nói nổi.
Đường Tử Ngôn nhàn nhạt, "Chỉ là không muốn kéo anh em kiếm tiền trên đầu mũi dao nữa thôi, tôi sợ, làm gì khác thì được, làm ma túy đêm ngủ không yên."
Hứa Vãn Hà cười không ra tiếng, "Cậu sợ sao? Tôi xem con mẹ nó cậu so với ai khác đều lớn gan hơn, lão đại chết mấy năm nay, cậu đã đem việc làm ăn phát triển ra cả tỉnh ngoài rồi."
Lát sau lại liếc mắt nhìn hắn, "Không phải là cậu buổi tối ngủ không được ngon, mà là do đám tình nhân nghịch ngợm, ngủ hai người là được."Đường Tử Ngôn cười cười, "Anh không muốn thì thôi."
"Muốn." Hứa Vãn Hà suýt nữa sặc thuốc, "Cậu cho không, tôi ngu mới không lấy."
Đường Tử Ngôn mím môi, "Dù sao anh cũng là người của chú Đường, không tính là người ngoài."
Hứa Vãn Hà đảo mắt, "Cậu có ý tốt như vậy?"
Đường Tử Ngôn nhướng mi, "Có ý tốt? Anh phải cẩn thận cảnh sát."
Hứa Vãn Hà búng tàn thuốc, "Ăn nói có đức vào."
Sau còn nói, "Cậu như vậy, lão Mạc sẽ buồn lắm, lão chừ đem cậu làm con rể đây này."
Đường Tử Ngôn nhún vai, "Không có biện pháp, tôi không thích nữ nhân."
Hứa Vãn Hà nói một cách quái đản "Không thích thì sao, cũng không thể cả đời không cưới vợ, tôi thấy con gái lão Mạc lớn lên thật mng nước, vừa trắng vừa mềm, đối với cậu cũng thú vị."
Đường Tử Ngôn bất đắc dĩ, "Tôi không nên hại đời con gái người ta thì hơn."
Hứa Vãn Hà chậm rì châm một điếu thuốc, "Cậu cũng biết cậu là đứa hại đời à"
Lời này có chút không đúng rồi.
Như thế nào nghe đều như là châm chọc.
Kỳ quái là trong lời châm chọc còn có cái gì đấy ái muội, không giải thích được.
Đường Tử Ngôn nhìn chằm chằm Hứa Vãn Hà, con ngươi nâu nhạt ẩn ý cười, không nói tiếp.
Hai người bằng mặt không bằng lòng ngồi ăn hết bữa cơm, Đường Tử Ngôn lịch sự tiễn Hứa Vãn Hà ra xe, xoay người vừa lú Phỉ Thất cúp điện thoại, sắc mặt ngưng trọng đi tới,
"Đường ca, em đã tìm được hàng rồi,em đã điều tra ra rồi, nguyên lai là do người lão Mạc động tay."
Đường Tử Ngôn nhìn chiếc xe đang rời đi, yên lặng giây lát.
Gió đêm sẽ lạnh, lướt qua trán hắn
"Một khởi đầu tốt..."
Phỉ Thất khó hiểu, "Đường ca?"
Đường Tử Ngôn hơi nghiêng đầu, khuôn mặt trắng như ngọc dưới ánh đèn lại càng thêm tuấn tú, "Về sau lão Mạc với Hứa Vãn Hà còn đánh nhau dài dài."
Phỉ Thất ngạc nhiên, giờ mới hiểu được ý tứ của Đường Tử Ngôn.
Xích mích ban đầu giữa ba người cũng là vì ma túy..
Lần này Đường Tử Ngôn nhường lại vụ làm ăn, rút lui, mâu thuẫn giữa lão Mạc với Hứa Vãn Hà nóng lên, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
Người này lấy lui làm tiến, thật đúng là âm hiểm.
___
Thẩm Hàm ngồi cả nửa ngày trong căn phòng mà Phỉ Thất hẹn.
Mũi đã ngừng chảy máu, môi bị răng làm xước, sưng nhẹ, ngoài ra không có vết thương nào khác.
Du Hậu vừa vào cửa đã thấy Thẩm Hàm đang ngồi thẩn người ở đầu giường.
"Đệ đệ, ta tới rồi.."
Thẩm Hàm giương mắt nhìn Du Hậu xách theo cái túi to đùng, tóc giả lộn xộn, tất lưới rách tươm, "Anh sao mà thành như vậy?"
Du Hậu nghiêng mặt qua, vẻ mặt ngọt ngào, "Chán ghét, cậu xem người ta như vậy quần áo không chỉnh tề còn có thể thế nào đây này.."
Thẩm Hàm miệng lưỡi phát khô, "Ai mà khẩu vị nặng như vậy..."
Du Hậu đặt túi lên giường, cười ngọt, "Là Phỉ Thất ah, cậu ở đây cũng là hắn nói cho tôi biết đấy."
Thẩm Hàm sắc mặt ngưng trọng, "Phi Tề hẳn đã đánh anh ở bên ngoài..."."
"Tôi thấy cậu là không nhìn nổi tôi sung sướng." Du Hậu liếc mắt, "Bất quá tôi không chấp nhặt với cậu, tôi tới cũng là vì suy tính hạnh phúc cho cậu."
"Vì tôi?" Thẩm Hàm như là đã có chút minh bạch, "Tôi còn tưởng ai, hóa ra là anh..."
Du Hậu đá rơi giày cao gót, ngửa mặt ngã xuống giường, "Còn không phải là vì quan tâm tới cậu của cậu, sợ cậu có tâm lý phản nghịch, bảo tôi dạy cậu, gọi tôi đến là để cậu dễ chấp nhận hơn"
Thẩm Hàm nhìn chằm chằm ngón chân cái lộ ra của Du Hậu, "Anh đến tôi mới thật không tiếp thụ được."
Du Hậu tùy ý ngồi trên giường giãn người, "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, điều giáo theo truyền thống quả thực có chút kịch liệt, hơn nữa lại dễ dàng lưu lại tâm lý oán hận, thật sự là thương thân lại thương tâm, ta muốn dùng phương pháp của ta Ôn Nhu bẻ cong ngươi."
Sau đó lại kéo chiếc túi mang tới tìm tòi, "Tôi vừa rồi về nhà thu thập rất nhiều dụng cụ phụ trợ.
Có những thứ này, tôi cũng tiết kiệm được không ít."
Thẩm Hàm vô thức lùi lại, chờ Du Hậu móc ra roi da hay một đống s*x t*y, ai ngờ Du Hậu buồn bực tìm kiếm một hồi lại móc ra vài cuốn sách đặt trên tay mình.
Thẩm Hàm khẽ giật mình, "Đây là cái gì?"
Du Hậu vẻ mặt thành khẩn, "Đây là những cuốn tiểu thuyết tôi đã lưu giữ nhiều năm, đều rất hay, " Sau đó chọn một cuốn sách có hoa văn màu xanh lá cây và quả mận đỏ.
"Đây là câu chuyện về một vị hoàng đế và một vị tướng.
Tình cảm trong sáng, cảm động, khi viết thái giám bị nhân vật chính liên lụy mà chết, tôi suýt khóc...!"
"Được rồi được rồi.." Thẩm Hàm bỏ đem sách xuống, "Anh cho tôi xem những cái này làm gì?"
"Hãy cảm nhận tình yêu thuần khiết giữa hai người nam nhân, " Du Hậu nói chân thành, "Thực ra giữa tình yêu giữa hai người đàn ông không ghê tởm như cậu nghĩ mà ngược lại còn rất đẹp, nếu cậu không muốn đọc tiểu thuyết hiểu rõ, tôi kể cho cậu nghe chuyện của mình cũng được."
Thẩm Hàm hít một hơi dài, "Đừng nói lung tung, tôi đọc tiểu thuyết là được rồi."
Du Hậu chọn đi chọn lại cả nửa ngày, "Đọc cuốn nào trước đây, cuốn nào cũng đều hay."
Thẩm Hàm hai mắt thất thần, "Đại đi."
Du Hậu chọn lấy một cuốn đưa cho Thẩm Hàm, "Cậu có thể đọc không, nếu không tôi sẽ đọc cho cậu nghe?"
"Sao cũng được."
Du Hậu có chút tức giận, "Đã ngươi làm người tùy tiện như vậy, vì cái gì mà không muốn cùng lão đại lăn giường!"
Thẩm Hàm nhìn Du Hậu, "Lăn kiểu gì?"
Du Hậu đột nhiên hiểu ra, "Nguyên lai không phải là cậu bài xích, mà là không biết a!"
Da đầu Thẩm Hàm run lên, "Tôi thực không có ý này..."
Du Hậu cười ha ha một tiếng, "Không phải ngại, cưng nói như vậy chị cũng hiểu rồi, dù sao cho tới bây giờ chưa từng làm với nam nhân, trước đã làm thụ dường như khó tiếp nhận, vậy để chị chỉ cưng làm sao làm một hảo công!"
Thẩm Hàm giải thích, "Ý của tôi là.."
"Điều kiện bản thân là do trời sinh, không thể can thiệp a.
Nhưng chị có thể giúp cậu tập luyện, căn cứ kinh nghiệm làm thụ nhiều năm của chị mà nói bí quyết trở thành một hảo công chính là Cương! Dài! Lâu!" Du Hậu hai mắt tỏa ánh sáng, "Đi! Tôi mang cậu đi tập eo."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về phần này có thể hiểu tại sao Tiểu Đường ca lại bị Thẩm Hàm thượng rồi, đầu sỏ gây nên chuyện là Du Hậu...!【 Thắp một ngọn nến cho Tiểu Đường ca 】.