Nam Sủng Của Ta Là Trùm Mafia


Cô lững thững bước ra khỏi hành lang bước xuống tầng thì bất ngờ đi ngang qua một căn phòng.

Cửa phòng hé ra một tí làm cho cô thuận lợi nhìn được toàn bộ cảnh bên trong phòng.
Trong căn phòng chỉ có một chút ánh sáng của ánh nến.

Một người đàn ông dáng vẻ lãnh khốc, khí thế bá đạo nắm cằm một cô gái nhỏ, yếu đuối tay chân bị khóa chặt bằng xích ở trên giường.
Cô gái nhỏ nước mắt giàn giụa, nức nở cầu xin người đàn ông buông tha mình.
" Kiều Trình! Anh tha cho tôi đi! Tôi không có tình cảm gì với anh hết! Buông tha tôi đi! ".
Lộ Dư Hân mặc một bộ váy lụa trắng, dáng vẻ mảnh mai, yếu đuối như đóa sen trắng không ngừng cầu xin người đàn ông.
Cảnh tượng không khỏi khiến cho người ta cảm thấy thương xót.

Nhìn dáng vẻ mị nhục yếu đuối cầu xin kia, chẳng trách Kiều Trình lại mê mệt cô ta đến vậy!
Mà Kiều Trình nghe được những lời này, sự dịu dàng trong đáy mắt bỗng chốc hóa thành lửa giận.

Anh ta đen mặt bứt tay ra, lạnh giọng tuyên bố.
" Lộ Dư Hân! Cả đời này em chỉ có thể là của tôi! Tôi không cho phép em rời khỏi tôi có biết chưa! Thả em đi sao? Hừ! Không đời nào! ".
Anh ta tức giận để mặc cô ta khóc lóc ngồi quỵ xuống giường, nhấc chân lãnh khốc bước ra khỏi phòng.
Khi ra đến bên ngoài cửa, khuôn mặt lạnh lùng, tàn khốc khi nãy vẫn còn chưa hết nguôi giận thì lại nhìn thấy cô đứng ngay bên ngoài.

Bỗng chốc sắc mặt hắn liền thay đổi, trở lại trạng thái bình thường.
Hắn lạnh nhạt hỏi cô.
" Minh Vy! Cháu làm gì ở đây? Chẳng phải bây giờ cháu nên cùng nam sủng của cháu chơi đùa sao? ".
Nghe thấy những lời thờ ơ này của hắn, nghe thì có vẻ là đang quan tâm cô nhưng cô biết, hắn ở trong lòng đang thầm chế giễu cô.
Hắn là lão đại của Bạch Long Bang.

Cách làm việc lúc nào cũng tàn khốc, dứt khoát.
Cho nên việc cô đem về một người đàn ông rồi giam giữ ở trong phòng, hắn chỉ coi là cô đang chơi đùa.

Còn nhiều lần gợi ý cho cô mấy trò tra tấn hành hạ Quân Hàn Mặc một cách tàn nhẫn.
Đúng là kiếp trước cô mắt mù nên mới ngu muội tin lời hắn.
Người đàn ông này, cô hận đến thấu xương.
Nhưng hiện giờ cô chưa thể để lộ bất kì điểm lạ thường gì.

Cô phải từ từ khiến hắn nếm trải cảm giác đau khổ.

Để hắn biết được mùi vị yêu mà không có được là như thế nào!
Kiều Trình nhìn thấy cô đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn hắn vừa rồi dường như có một tia hận ý.

Hắn thoáng giật mình.

Nhưng rồi ánh mắt đó nhanh chóng biến mất.

Thay vào đó là một ánh mắt tràn đầy ý cười như thường ngày.

Cô khẽ nở nụ cười trong trẻo hồn nhiên mà tươi cười nói với người đối diện.
" Chú! Cháu tất nhiên là phải chơi đùa với anh ta dài dài rồi! Chú! Cháu vừa bảo người giúp việc làm vài món ăn rồi! Chúng ta cùng xuống ăn đi! ".
Kiều Trình nhìn bộ dáng vui tươi lấy lòng mình của cô, ở trong lòng mới hạ xuống cảnh giác.

Xem ra Kiều Minh Vy đối với hắn vẫn rất mê muội.

Hắn hơi trầm mặt, lạnh giọng định từ chối.
" Thôi! Chú không đói! Cháu tự mình ăn đi! ".
" Vậy sao!...Lâu lắm rồi cháu và chú không cùng ăn chung...!".

Giọng nói lí nhí giống như chỉ nói cho mình cô nghe.
Kiều Trình thính lực tốt nên nghe rất rõ.

Lại để ý thấy cô hơi cúi mặt xuống, môi khẽ mím lại giống như có chút thất vọng.
Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy dáng vẻ cô tỏ ra ủy khuất.
Quả thực là như vậy.

Kiếp trước vì cô luôn nghĩ cho hắn, sợ hắn phải phiền muộn, bận tâm về mình nên luôn tỏ ra vui vẻ, không bao giờ chịu bộc lộ loại cảm xúc khác.

Càng không tỏ ra ấm ức, không vui như lúc này.
Kiều Trình thoáng kinh ngạc.

Lại ở trong lòng sinh ra một loại cảm giác mới mẻ.
Nhìn tới cô gái nhỏ dáng vẻ ủy khuất trước mắt, hắn không kìm lòng được tay vươn ra khẽ xoa đầu cô.

Hiếm khi giọng nói lạnh nhạt có một chút ấm áp.
" Được rồi! Lần sau chú sẽ ăn cùng cháu.

Bây giờ đúng là có hơi bận! ".
Nghe được câu trả lời, cản thấy cá đã cắn câu, khóe môi cô khẽ nhếch lên.

Cô ngẩng đầu, hai mắt long lanh ôm lấy cánh tay hắn mà vui vẻ đáp một tiếng.
" Ưm! Cháu biết mà! Chú tốt với cháu nhất! ".
Dáng vẻ ngây thơ, thuần khiết của cô cũng phải khiến cho người đàn ông luôn mang dáng vẻ lãnh khốc, ác liệt như Kiều Trình lúc này cũng phải ngây ra.
Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ vui vẻ bước xuống nhà, Kiều Trình trong vô thức nét mặt dịu xuống.

Hắn xoay người đi về phòng làm việc của mình ở hướng khác.
Kiều Minh Vy vừa bước xuống nhà, ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên trên tầng thấy người kia đã không còn ở chỗ đó.

Lúc này nụ cười vô tư ở trên môi cũng dập tắt.

Thay vào đó là nét mặt chán ghét.

Cô với lấy khăn tay trên bàn ăn lau chùi sạch sẽ bàn tay vừa chạm vào cánh tay người đàn ông kia.
Cô khẽ cười khẩy.

Ở trong lòng thầm căm hận.

Bàn tay cô siết chặt.
" Kiều Trình! Đời này tôi nhất định phải khiến cho anh nếm trải mùi vị đau khổ như chết đi sống lại! ".
Kiều Minh Vy tay bưng một khay đồ ăn mang vào trong phòng ngủ của mình.
Vừa mới đẩy cửa bước vào, ngay lập tức có một bàn tay bất ngờ ở một bên bắt lấy chiếc cổ trắng nõn của cô mà nắm.
Cô giật mình hoảng hốt, tay cầm khay thức ăn run run liếc nhìn sang người đàn ông đang lạnh lùng nhìn mình.
Cổ cô bị hắn bóp lấy khiến cho cô kho khù khụ mấy tiếng.
" Khụ! Khụ!...Tôi...tôi..không..có...hại anh!...!".
Cô cảm giác được lực tay của anh ta đặt trên cổ mình không có dùng nhiều sức, cho nên cô liều mạng dùng hết sức gấp gáp nói được một câu.
Quân Hàn Mặc vừa rồi nghe thấy tiếng động từ bên ngoài liền đứng nấp ở một bên chờ người đi vào liền ra tay.

Lại không nghĩ Kiều Minh Vy này lại nói ra những lời như vậy.
Nhìn xuống khay cơm trên tay cô, hắn khẽ chau mày.

Ngay sau đó liền buông tay ra.
Cô vừa thoát được bàn tay cứng cáp của hắn, cả người đều vô thức mềm nhũn ra, không ngừng ho khan vài tiếng.

" Khụ! Khụ!...".
Cô khẽ đánh mắt nhìn sang Quân Hàn Mặc lạnh lùng đứng ở một bên không thèm nhìn cô, cô chớp chớp mắt.

Hai mắt linh hoạt liền nhanh nhẹn nói.
" Anh...anh thật ra không cần đề phòng tôi như vậy! Tôi chỉ là, muốn đem một chút đồ ăn lên cho anh mà thôi! ".
Kiều Minh Vy bắt đầu giả bộ diễn, nét mặt chân thành hai mắt ngẩng lên nhìn đến Quân Hàn Mặc.
Quân Hàn Mặc nghe được cô nói, quay đầu nhìn sang cô.

Nhìn thấy đôi mắt to tròn hồn nhiên nhìn mình đầy chân thành, nét mặt vốn lạnh lùng lúc này lại hơi có chút đỏ ửng.

Hắn đơ ra vài giây mới định thần lại, đưa tay lên thành nắm đấm che miệng ho khan lạnh giọng một tiếng.
" Không cần phiền phức như vậy! "..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui