Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo

Hoàng cung rất lớn so với Vân Tiên tưởng tượng còn lớn hơn. Ngồi ở trên xe ngựa đi vào cung, bên người Vân Tiên là vẻ mặt lung túng của Sở Lăng. Hai người từ  sau khi tỉnh lại thì không nói chuyện, ánh mắt Vân Tiên lạnh nhạt như không xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Lăng lại làm không được.

Ánh mắt lưu chuyển vô tình nhìn đến vết máu ứ động trên cổ Vân Tiên, hắn sửng sốt một chút sau đó nói:“Chuyện đêm qua…”

“Đêm qua Vân Tiên tự  nguyện cho nên không có liên quan đến Vương gia.” Ngữ Khí lãnh đạm xa cách.

Không quan hệ? Sở Lăng nhướng mày, một cỗ tức giận dâng lên, chẳng lẽ hôm qua trắng đêm triền miên, hắn thản nhiên nói một câu liền có thể bỏ qua toàn bộ mọi chuyện qua một bên? Sở Lăng nhìn lại hắn mắt hắn, chậm rãi nói:“Không chỉ có có liên quan tới ta, ta còn vĩnh viễn nhớ rõ.”

Vân Tiên từ chối cho ý kiến dời ánh mắt đi.

Tức giận càng sâu Sở Lăng nhảy xuống xe ngựa, giọng lạnh lùng nói:“Các ngươi đưa hắn đến chỗ Hoàng Thượng, bổn vương đi trước.”

Xe ngựa lại chuyển động, Vân Tiên vừa rồi nắm chặt tay bây giờ từ từ buông ra.

Cũng có không đành lòng, cũng có khó quên, nhưng hắn lại có thể dễ dàng buông tay?

Trước mắt hắn hiện lên cảnh mẫu thân chết khi đi ánh mắt còn mang theo cừu hận, cừu hận trong ánh mắt ấy như là có chết cũng không cam lòng, cả đời hắn cũng quên không được! Cho nên hắn phải báo thù, hắn phải báo thù.

Mà hắn và hắn chỉ là giao dịch mà thôi!

Cũng chỉ có thể là giao dịch!

Xe ngựa ngừng lại,Vân Tiên ôm đàn ngọc xuống xe, thấy được vẻ mặt hưng phấn của Sở Du. Sở Du tiến lên đón,thân thiết nói:“Vân Tiên, mệt mỏi không?”

Trên mặt Vân Tiên không có biểu tình gì chỉ lắc lắc đầu, cổ tay mặc hắn lôi kéo.

Trước mặt là một tòa lâu vũ, thanh nhã tú lệ, trên đó còn có bảng hiệu gọi là  “Vân Tiên Các”, Sở Du cười nói:“Đây là trẫm chuẩn bị cho ngươi, vừa lòng không?”

Vân Tiên quét mắt bốn phía, chỉ gật đầu,“Đẹp.”

Sở Du hưng phấn kéo hắn đi vào, bên trong màu sắc rực rỡ, làn gió thơm ngát. Trong vườn hoa có một hòn non bộ,bên cạnh còn có dòng suối, phong cảnh tuyệt đẹp như bức tranh. Sở Du cười nói:“Trẫm biết các người khảy đàn, quan trọng nhất là ý cảnh, cho nên sớm chuẩn bị cho ngươi.”

Sớm chuẩn bị? Lòng của Vân Tiên  vừa động, sau đó sáng tỏ. Hoàng Thượng tất nhiên là định liệu trước, biết Vân Tiên trốn không thoát trong lòng bàn tay mình, cho nên mới sớm bố trí nơi này.

Khóe môi hắn rốt cục phiếm ra một nụ cười nhợt nhạt, nói nhỏ:“Hoàng Thượng có thể rời đi?”

Sở Du kinh ngạc, đôi mắt hiện lên ánh sáng.

Vân Tiên thản nhiên nhìn hắn, nói:“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Sở Du cười ra tiếng:“Được, đến giờ dùng cơm trẫm lại đến gọi ngươi. Yên tâm bốn phía nơi này đều có thủ vệ, ngươi rất an toàn.”

Nhẹ gật đầu,Vân Tiên không hề nhìn hắn,thong thả đi lên lầu.

Trên lầu bố trí xa hoa mà thanh nhã, Vân Tiên buông đàn ngọc xuống, nằm ở trên giường lớn mềm mại.

Hôm qua cùng Sở Lăng hoan ái nhiều lần, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cho nên khi hắn khép mắt lại liền chìm vào mộng đẹp.

Hắn không thích ngủ, nhưng lần này hắn lại ngủ thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại. Mở mắt ra liền thấy được vẻ mặt tươi cười của Sở Du. Hắn vội vàng đứng dậy, rửa mặt.

Sở Du đã sai người bưng đồ ăn tới, đồ ăn rất đẹp mắt,Vân Tiên lại không nhúc nhích.

Sở Du nói nhỏ:“Vân Tiên, làm sao vậy?”

“Vân Tiên hy vọng, sau này Hoàng Thượng không có trải qua Vân Tiên đồng ý, đừng tùy tiện vào trong.”

Thiên hạ to lớn, dù là Vương thất, nếu người bên ngoài dám nói như vậy Sở Du,hắn nhất định là định trảm không buông tha, nhưng đối tượng là Vân Tiên, Sở Du chỉ ảm đạm cười:“Được.”

Cơm nước xong Vân Tiên tắm rửa thay quần áo, mới theo Sở Du đến ngồi trong vườn hoa nhỏ, trong lúc đó Sở Du đang nói nói một ít chuyện thú vị bình thường, Vân Tiên chẳng qua lẳng lặng khảy đàn ngọc.

Đàn xong một khúc,Vân Tiên ngừng tay nói:“Hoàng Thượng trở về đi.”

“Muốn nghỉ ngơi sao?” Trong mắt có ý cười, thần sắc của Sở Du ôn hòa.

Vân Tiên  nhẹ gật đầu, ôm đàn ngọc lên lại bị Sở Du bắt được cổ tay.

Lực đạo nhẹ nhàng không có thô bạo giống Sở Lăng. Sở Du ôn nhã cười, lệ khí và khí phách ngày thường  toàn bộ biến mất, hắn nói:“Có thể theo giúp ta một lát?” Tự xưng “Ta”, không phải “Trẫm.”

“Hoàng Thượng mời tự trọng.” Ngữ khí xa cách từ trong miệng Vân Tiên tràn ra nhưng trong tai Sở Du nghe được,so với tiếng đàn càng hay hơn.

Hắn không có buông tay ra, ngược lại kéo hắn vào trong ngực mình khẽ thở dài:“Ta là Hoàng Thượng, nếu thật muốn cường ngươi, ngươi sẽ trốn không được. Nhưng mà ta càng muốn cho ngươi yêu thương ta.”

Ngữ khí mê hoặc nhưng đến khi Vân Tiên nghe tới,khóe môi chỉ lộ ra một nụ cười lạnh,“Vân Tiên là nam …”

“Chỉ cần là ngươi, mặc kệ giới tính, ta đều yêu.” Nhẹ buông hắn ra, Sở Du cười dịu dàng nhưng trong mắt rất kiên quyết.

Trở về lầu các, Vân Tiên thật mạnh thở ra một hơi, buông đàn ngọc xuống, muốn cười lại cười không nổi.

Hoàng Thượng chỉ là vật trong tay, người hắn muốn diệt nhà Đoan Mộc.

Kiên định lại suy nghĩ mặt hắn thả lỏng rất nhiều, đang muốn nằm xuống cửa sổ đột nhiên “Roẹt” một thanh âm vang lên, một bóng đen chui vào.Vân Tiên không có kinh ngạc chỉ quay đầu lại, khẽ thở dài:“Huynh cho đây là nơi nào nói tới là có thể tới sao?”

Bóng đen vòng qua hắn, gục ở trên giường lớn, kêu rên nói:“A Tiên, người ta khổ như vậy đi tìm đệ, đệ một câu cũng không an ủi.” Người tới đúng là Đoạn Dạ Thần.

Vân Tiên nghiêm mặt nói:“Nơi này rất nguy hiểm,huynh vẫn là đừng đến đây.”

Đoạn Dạ Thần liếc mắt hắn một cái, sau đó giống như phát hiện cái gì bèn phóng tới gần, tốc độ cực nhanh kéo vạt áo trên cổ hắn ra, chậc chậc nói:“Nơi này làm sao vậy?”

Vân Tiên lui ra phía sau hai bước, lạnh lùng nhìn hắn:“Không có gì.”

“Thật sự không có gì sao?” Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn, Đoạn Dạ Thần co rúm lại một chút vui cười nói:“Đệ nói không sao thì không sao, dù sao chính đệ cẩn thận một chút.”

“Cám ơn ngươi.”

Ba chữ đủ thấy tình thâm giữa hai người.

“Vân Tiên Các” Không ai tiến vào nhưng bên ngoài có nhiều ánh mắt nhìn,Vân Tiên tất nhiên là có thể phát hiện, Đoạn Dạ Thần ở lâu một khắc thì tránh không được nguy hiểm.Khi hắn luôn thúc giục,Đoạn Dạ Thần lưu luyến không rời đi.

Lúc đã qua nửa đêm, bởi  vì ban ngày đã ngủ nhiều nên Vân Tiên rốt cuộc ngủ không được, hắn bước ra lầu các muốn đi dạo một chút,nhưng lại thấy Sở Du một mình ngồi ở trong đình uống rượu.

Ngọn đèn dầu sáng lờ mờ,Vân Tiên nhìn không thấy sao trên bầu trời,Sở Du đã đi tới. Trên mặt hắn hãy còn mang theo nụ cười, nói:“Vừa mới có bóng người hiện lên, không biết Vân Tiên có thấy hay không?”

Vân Tiên nhìn thẳng vào mắt hắn,trong lòng căng thẳng.

Sở Du trên mặt vẫn nụ cười, ánh mắt có chút lạnh.

Bốn phía tĩnh lại không tiếng động,y phục của Vân Tiên là màu trắng,vào lúc này cực kỳ dễ thấy được.

“Hắn là bằng hữu của ta.”

Thản nhiên sáu chữ làm cho ánh mắt Sở Du biến thành nhu hòa, hắn vịn eo hắn mỉm cười nói:“Trẫm đã biết, cho nên mới không có cho thị vệ bắt hắn.”

Vân Tiên trầm mặc, hắn biết Sở Du cũng không phải không có bắt,hắn chẳng qua là đang đợi đáp án chính mình.

Nếu hắn nói không biết, Đoạn Dạ Thần nhất định lập tức bị mất mạng.

Thoải mái một hơi,Vân Tiên nói:“Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi.”

“Vân Tiên đang quan tâm trẫm sao?” Trong giọng nói có thỏa mãn, nụ cười của Sở Du trong suốt.

“Hoàng hậu… đang ở tẩm cung chờ ngài, nghe nói hoàng hậu đã vì Hoàng Thượng đã mang thai long tử, Hoàng Thượng nên sớm trở về làm bạn với người.” Vân Tiên không cố ý làm cho ngữ khí chính mình nghe có chút a-xít.

Đang sờ mũi, Sở Du mỉm cười nói:“Vân Tiên này, ngữ khí của ngươi trẫm có thể lý giải là đang ghen không?”

“Không phải.” Trả lời nhanh chóng,hắn không cố ý phủ nhận.

Sở Du buông tay ra nhìn hắn cười.

Hắn đối với hắn, là có chí thì nên.

Hắn đối với hắn,còn có ham muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui